Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực

Chương 15: 15: Như Thể Sao Cũng Được






Edit: Pơ
Lời thoại xấu hổ gì thế này?
Lộ Văn Tinh không biết liệu vị khán giả này có đam mê với loại tiểu thuyết gây ức chế không.
"Tôi bốc lại được không?" Lộ Văn Tinh hỏi thử.
"Không."
Dù biết trước câu trả lời Lộ Văn Tinh vẫn khó chấp nhận nỗi, hồn như lìa khỏi xác, chẳng còn bình tĩnh như trước.
Cậu không phải kiểu dễ xấu hổ, nhưng lời thoại này gây xấu hổ thực sự.

Chỉ là, nếu đổi thành người quen như Ngụy Trạch hay bạn cùng phòng thì chẳng có gì khó khăn.
Với Cố Yến Thâm thì khác...
Lộ Văn Tinh nhủ thầm, thà nổ tung cậu còn hơn.
"Mình đổi nhiệm vụ được không?" Cặp mắt Lộ Văn Tinh sáng quắc nhìn chằm chằm Chu Tử Đồng.
Chu Tử Đồng bỗng thận trọng, hắn không muốn nói câu này trước bao khán giả đâu.
Ôn Mẫn cười tủm tỉm với Lộ Văn Tinh.

"Tinh Tinh này, đổi với tôi nhé?"
Bắt Tống Gia Giai tập yoga mà không được trực tiếp giúp đỡ thì khó đấy, nhưng nói lời thoại ấy thì dễ thôi.
Lộ Văn Tinh chưa kịp trả lời, Chu Tử Đồng đã chen vào.

"Đổi gì mà đổi.

Chị Gia Giai có cơ bụng đâu."
"Chị ấy có vòng bụng phẳng mà, cứ tính là cơ bụng đi,"
Chu Tử Đồng: "Nhưng cậu có tưởng tượng được cảnh anh Thâm tập yoga không?"
Lộ Văn Tinh:...
Ôn Mẫn: "...Tôi chỉ nói vậy thôi, đừng làm quá thế."
Chẳng cần biết Ôn Mẫn có đùa không, đạo diễn thấy mình nên nhấn mạnh hơn.

"Không được đổi nhiệm vụ, hãy hoàn thành nhiệm vụ trước trưa mai."
"Khoan, tôi còn câu hỏi nữa." Ôn Mẫn muốn thêm dầu vào lửa.

"Tinh Tinh chỉ cần nói lời thoại ấy với thầy Cố thôi ạ? Hay phải sờ nữa?"
Lộ Văn Tinh:...
Chu Tử Đồng mở to mắt, hí hửng bảo.

"Hồi anh Thâm chụp có để lộ cơ bụng tám múi, trông cứng cáp lắm."
Ôn Mẫn còn bày đặt hết hồn.

"Tinh Tinh ôi, nhiệm vụ đâu mà nhiệm vụ, rõ là cho cậu hưởng đấy chứ! Tập này mà phát sóng, dân mạng gào rú lên mất."
Cho cậu hưởng?
Lộ Văn Tinh điềm nhiên hỏi lại Ôn Mẫn.

"Thế thì em đổi cho chị nhé?"

"Thôi, không cần đâu." Cô nàng hết cười liền.
Đùa, Cố Yến Thâm đấy, có muốn cũng không dám đâu.
***
Khi Lộ Văn Tinh trở lại phòng, Cố Yến Thâm đang nằm trên giường chơi điện thoại.
Nghe tiếng nhạc quen thuộc, Lộ Văn Tinh biết anh đang chơi trò nuôi thú cưng, trông ngây thơ chưa kìa, còn thảnh thơi chơi game nữa, khiến cậu không khỏi thở dài.
"Sao thế?"
Cố Yến Thâm ngẩng đầu, thấy cậu đứng trân tại chỗ.
"Không có gì."
Lộ Văn Tinh đóng cửa lại, cởi áo khoác treo vào trong tủ quần áo, lấy đồ ngủ vừa thay.
"Khuya rồi, thầy chưa ngủ ạ?"
"Ngủ đây." Cố Yến Thâm đáp.
Bé hổ cũng ngủ rồi, anh tắt trò chơi, đặt điện thoại bên mình, ngẩng đầu lên lại thấy Lộ Văn Tinh cởi áo.
Cố Yến Thâm:...!đam mỹ hài
Cậu quay lưng lại, để lộ đường lưng đẹp đẽ, làn da trắng trẻo nhẵn bóng đến rực rỡ.
Hơi thở anh như ngừng lại, lúc này cậu đã mặc sang chiếc áo khác, quay đầu nhìn anh.
"Sao thế ạ?" Cậu hỏi.
"...Không có gì." Cố Yến Thâm có hơi thấp thỏm, không nhìn nữa.

"Ngủ sớm thôi, chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon."
Sáng hôm sau.
Cố Yến Thâm lại thức giấc trong tiếng gáy inh ỏi của đồng hồ Lộ Văn Tinh.
Đến bây giờ, họ đã ở chung được bốn đêm.

Cố Yến Thâm phát hiện một sự thật hết hồn, rằng anh đã quen dậy với con gà ồn ào này, rời giường bắt con gà như đúng rồi.
Anh tắt nút màu đỏ, tiếng gáy cũng dừng ngay, khiến căn phòng yên tĩnh trở lại.
Lộ Văn Tinh trở mình, dụi mắt gượng dậy, còn Cố Yến Thâm thì ở trong phòng tắm.

Cậu ngáp một cái, định chờ anh tắm xong thì xuống giường, kết quả lại thiu thiu ngủ mất.
Đến khi Cố Yến Thâm sửa soạn xong xuôi, Lộ Văn Tinh vẫn còn say giấc, anh liền đến lây cậu tỉnh.
"Hửm?"
Lộ Văn Tinh bỗng rên một tiếng, trở mình dụi đầu vào gối, khiến mái tóc hạt dẻ xuôi theo, Cố Yến Thâm cố nén cảm xúc vừa dâng trong lòng.
"Lộ Văn Tinh, dậy thôi."
"Thôi." Cậu vẫn còn mê mang, còn đưa tay đẩy người đối diện.

"Tôi không nhìn đâu."
Cố Yến Thâm:???
Đang nói mớ ư?
"Tôi cũng có mà...!Ai thèm sờ chứ."
Anh tưởng chỉ đến khuya mới nằm mơ, ai ngờ lúc mê mang còn mơ nữa?
Cố Yến Thâm có hơi tò mò giấc mơ của cậu, không thèm sờ gì cơ?
- --Rầm, rầm, rầm.
Tiếng đập cửa cắt ngang suy nghĩ của Cố Yến Thâm, anh đành qua mở cửa.

"Chào buổi sáng thầy Cố!"
Người bên ngoài là Văn Dụ, hôm nay hắn khoác chiếc áo phao trắng, tôn lên được vẻ dịu dàng của mình.
"Chào buổi sáng."
"Tinh Tinh chưa dậy ạ?"
Cố Yến Thâm liếc mắt, định đi theo Văn Dụ và cậu quay phim.

"Dậy rồi, đang rửa mặt."
"Thế thì nhiệm vụ của em thất bại rồi?" Văn Dụ cúi đầu, để lại góc nghiêng như buồn lắm cho máy quay.
"Nhiệm vụ?"
"À, vâng." Văn Dụ ngại ngùng dụi mũi.

"Hôm nay em có nhiệm vụ gọi mọi người dậy, nào ngờ em dậy trễ quá, ai cũng dậy hết rồi."
"Lát nữa bọn tôi sẽ xuống lầu." Cố Yến Thâm chẳng hề có ý để Văn Dụ vào trong.
Mà hắn cũng biết ý.

"Vâng, em xuống lầu chờ các thầy."
Trước khi đóng cửa, anh có nghe Văn Dụ nói vài câu với máy quay.
"Lộ Văn Tinh." Cố Yến Thâm quay lại giường lôi Lộ Văn Tinh dậy.

"Bắt đầu làm việc rồi."
Hôm qua họ về nhà trọ lúc mười hai giờ kém, tắm rửa xong xuôi thì Lộ Văn Tinh có việc xuống lầu.

Nên đến mười hai giờ họ mới ngủ, dù bọn cú đêm chẳng thấy trễ lắm.
Hiện tại đã tám giờ rưỡi sáng, cũng đủ giấc rồi, sao Lộ Văn Tinh vẫn buồn ngủ thế?
Hết cách, Cố Yến Thâm đành tung chiêu hiểm, cho con gà lên thể hiện.
Anh cầm con gà, không để xuống đất, đến giờ nó liền cất tiếng gáy, lúc trầm lúc bổng như một bản song ca.
Một phút sau.
Lộ Văn Tinh dụi mắt, theo bản năng ngồi dậy.

Giờ thì Cố Yến Thâm cũng hiểu, anh không thể gọi cậu dậy, phải để con gà này gáy mới được, đầu óc chưa tỉnh nhưng người đã dậy rồi.
"Đừng kêu nữa, ba dậy rồi đây." Lộ Văn Tinh xốc chăn, khó khăn mở mắt, lại thấy Cố Yến Thâm đang đanh mặt nhìn mình.
Lộ Văn Tinh:...
Đối mắt một giây, cơn buồn ngủ của cậu lập tức bay biến, chợt nhớ đến mấy câu vừa rồi của mình, tai cậu đỏ lên, Lộ Văn Tinh mở to mắt, nhìn Cố Yến Thâm với vẻ ngây thơ.
Cố Yến Thâm:...
"Tỉnh chưa?"
Lộ Văn Tinh ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn gật đầu, y như bé tiểu học đang nghe giảng.
"Đi vệ sinh trước đi."
Mười phút sau.
Một Lộ Văn Tinh tươm tất đã xuất hiện trước mặt Cố Yến Thâm, cậu khoác chiếc áo phao phối với quần jean và giày chơi bóng, trông tươi trẻ vô cùng.
Sau khi cả hai xuống lầu, có người đang ăn bữa sáng chương trình mang đến.
Thấy Lộ Văn Tinh và Cố Yến Thâm đến, Văn Dụ mỉm cười bảo.


"Còn nóng đấy ạ, các thầy đến ăn đi."
"Sáng này mình quay ở đây, mọi người thích làm gì thì làm."
Lý Hướng Minh ngạc nhiên nhìn đạo diễn, hỏi có phần khó tin.

"Hôm nay không có nhiệm vụ hả?"
"Không." Đạo diễn đáp ngay, gã ngồi giữa đám nhân viên, thong thả hưởng thụ bữa sáng sớm này với họ.
"Không có nhiệm vụ á, sao tôi chẳng tin nỗi vậy?" Lý Hướng Minh vẫn còn ngỡ ngàng, hỏi các nghệ sĩ cùng ngồi bàn về hoài nghi của mình.
"Chẳng lẽ có nhiệm vụ ẩn?"
Tống Gia Giai nhướng cao mày, chị không thích nhiệm vụ ẩn chút nào, nhiệm vụ bình thường đã khó rồi, còn chẳng biết nhiệm vụ ẩn ra sao, phải tự mò nữa chứ.
Cố Yến Thâm vẫn điềm nhiên như cũ, từ tốn ăn sáng, Lý Hướng Minh nhìn anh.

"Sao anh Thâm chẳng lo lắng gì thế?"
"Lo gì cơ?"
"Thì nhiệm vụ ẩn đấy!" Lý Hướng Minh hớp ly sữa đậu nành.

"Mong không phải nhiệm vụ kỳ cục gì."
Khi ba người họ thảo luận về nhiệm vụ ẩn, thì ba người Lộ Văn Tinh ngồi đối diện lại chìm vào suy nghĩ khác, tìm cách hoàn thành nhiệm vụ nhận được hôm qua.
"Thật ra không có gì phải lo đâu ạ." Chu Tử Đồng đã xong bữa sáng, định bắt đầu nhiệm vụ trước.

"Tất cả đều ở đây, có nhiệm vụ thì cùng nhau hoàn thành đúng chứ?"
"Hả?" Lộ Văn Tinh đang mải mê ăn sáng nên phản ứng chậm, húp canh đậu xanh xong liền biết ý đáp lại.
Lý Hướng Minh không hiểu ý đồng đội nhưng Lộ Văn Tinh và Ôn Mẫn lại biết hắn đang nói khéo.
Mới nãy Ôn Mẫn còn chưa nghĩ đến, đột nhiên trở nên nhạy bén hơn, không vùi đầu ăn sáng nũa.
"Ể, có tạ tay này." Ôn Mẫn nói như vô ý.

"Mới ăn nên vận động chút."
Sau đó Ôn Mẫn cầm tạ tay lên bắt đầu tập, trong sự ngỡ ngàng của bao người, chưa đến một phút cô nàng đã dừng lại.
Lộ Văn Tinh và Chu Tử Đồng suýt thì cười thành tiếng.
Đặt tạ xuống, cô nàng chuyển sang ép chân.

"Lâu rồi không ép này."
"Ẻm bị sao thế?" Tống Gia Gia chẳng hiểu nỗi.

"Mẫn Mẫn cần gì phải, đúng vậy, mới vài cái bánh long bao thôi mà."
"Em không hay chăm chút thể hình như chị Gia Giai, toàn nước đến chân mới nhảy."
Tống Gia Giai???
Có thể dùng thành ngữ trong trường hợp này à?
Trông động tác quá mức của Ôn Mẫn, Tống Gia Giai đứng lên.

"Để chị dạy em."
Bỗng nhiên cô nàng quay phắt lại, cười như muốn đòi ba mươi triệu.

"Thật không? Chị Gia Giai tốt quá trời."
Tống Gia Giai: "..." Đừng phát thẻ người tốt cho chị, thật đấy.
Lộ Văn Tinh và Chu Tử Đồng liếc nhìn nhau, không ngờ Ôn Mẫn nhanh tay thế.
"Chị Gia Giai." Lộ Văn Tinh xen vào lúc Tống Gia Giai định làm mẫu cho Ôn Mẫn.
"Sao thế?"
"À thì..." Lộ Văn Tinh nghĩ vài câu, cảm thấy không lấy đó làm cớ được, bèn lôi Chu Tử Đồng vào.
"Tử Đồng bảo, cậu ấy thích phim của chị lắm, tranh thủ sáng nay đang rảnh học hỏi chị vài điều."

Chu Tử Đồng:???
"À đúng như Văn Tinh nói đấy ạ." Chu Tử Đồng ăn ý đáp.
"Chị Gia Giai, để đó lát đã, giờ em cần chị mà." Ôn Mẫn tức Lộ Văn Tinh và Chu Tử Đồng quá.
"Mấy đứa làm sao thế? Sáng nay lạ lắm à nha." Lý Hướng Minh chỉ ra vấn đề.
"Có ạ?" Chu Tử Đồng lúng túng cười, đành phải giải thích.

"Vì, vì sắp quay xong tập này rồi, em thấy tiếc lắm."
Chu Tử Đồng trằn trọc cả đêm cũng không biết nên bắt Lý Hướng Minh hát bài thế nào.
Lộ Văn Tinh cũng nghĩ nhiều về nhiệm vụ của mình, thậm chí còn mơ thấy...cơ bụng của Cố Yến Thâm.
Rõ ràng nhiệm vụ của cậu đơn giản hơn hai người kia nhiều, chỉ cần mặt dày lên, nói ra là xong.
Dựng tâm lý vững vàng rồi, cậu hít sâu một hơi.

"Thầy Cố."
Chu Tử Đồng và Ôn Mẫn sáng mắt nhìn sang Lộ Văn Tinh, nếu cậu nói ra thì họ thua mất.
Cả hai hồi hộp nhìn cậu, lại thấy cậu đến trước mặt Cố Yến Thâm, chuẩn bị một chút mới mở miệng.

"Thầy Cố...!Thầy có hay tập thể hình không ạ?
Chu Tử Đồng:...
Ôn Mẫn:...
Cố Yến Thâm gật đầu, chờ cậu nói tiếp nhưng chẳng thấy.
Cố Yến Thâm:...?
Thấy cậu im lặng mãi, Ôn Mẫn với Chu Tử Đồng liền cười thành tiếng, chọc ghẹo cậu.

"Lộ Sợ Sệt."
"Mấy đứa chơi trò bí mật gì thế?"
Nghe Ôn Mẫn đặt biệt danh cho Lộ Văn Tinh, Tống Gia Giai càng tò mò hơn, dám cá Ôn Mẫn và Chu Tử Đồng biết gì đấy.
"Tinh Tinh có gì muốn nói với thầy Cố à?"
Ôn Mẫn không ngờ đồng đội của mình sẽ giúp nhóm khác, bèn buông dây nhảy giữ Tống Gia Giai lại.

"Chị bảo sẽ dạy em mà."
Nhưng Tống Gia Giai đã nổi máu tò mò, chẳng muốn dạy gì nữa.

"Tinh Tinh nói đi chứ!"
Lý Hướng Minh hóng cả buổi cũng xen vào.

"Tinh Tinh, đàn ông mà, có gì cứ nói ra, đừng thẹn thùng như mấy em học sinh tỏ tình với tình đầu chứ."
Lộ Văn Tinh:...
Y vừa dứt lời, bầu không khí càng trở nên xấu hổ hơn.
Lộ Văn Tinh muốn đào hố chui vào quá.
Cố Yến Thâm nhìn cậu, cất giọng bình bình.

"Đừng nghe họ vớ vẩn, cậu muốn nói gì nào?"
"Tôi..." Lộ Văn Tinh thấy mặt mình nóng bừng, dưới ánh mắt bao người, cậu cắn răng, như thể sao cũng được.
Cậu quay đầu, hít sâu một hơi, đúng kiểu mặc kệ hết thảy.
"Em, em sờ cơ bụng của thầy một chút được không ạ?"
Lý Hướng Minh:!
Tống Gia Giai:!
Cố Yến Thâm:...?.