Giải thích tên chương: 心猿意马 – Cụm từ này ám chỉ trạng thái tinh thần không ổn định, tâm trí không tập trung vào một việc gì cụ thể.
Ngạn Sơ trước mắt như một chú thú nhỏ vừa mới từ dưới nước lên, sau khi được “tắm rửa”, toàn thân cậu toát ra hơi thở tươi mới hơn.
Lúc này, Vệ Đình Tiêu mới có cảm giác “hai người thật sự sống chung dưới một mái nhà”.
Hắn có thể nhìn thấy một mặt đời thường, gần gũi hơn của Ngạn Sơ.
Tình cảm của Vệ Đình Tiêu bắt đầu dâng trào.
Thậm chí hắn còn tự nhiên đưa tay lên cầm chiếc khăn vuông nhỏ màu vàng trên đầu Ngạn Sơ giúp cậu lau những giọt nước sắp rơi xuống.
“Anh Đình Tiêu?” Ngạn Sơ không ngờ đối phương lại lại gần mình như vậy, cậu lại gọi tên hắn một lần nữa.
Vệ Đình Tiêu mỉm cười, ánh mắt dịu dàng cưng chiều.
“Nhớ sấy khô tóc, đừng để bị cảm.” Vệ Đình Tiêu chỉ tay về cuối hành lang, “Em tắm ở phòng vệ sinh trên lầu hai à?”
“Vâng.” Ngạn Sơ gật đầu, “Phòng vệ sinh ở tầng một chủ yếu là bà nội dùng. Đôi khi chú Lan và ba về muộn sợ làm phiền bà thì đều sẽ tắm rửa ở tầng này.”
“Được, anh đi tắm đây.” Vệ Đình Tiêu cầm bộ quần áo sạch sẽ Ngạn Sơ đã chuẩn bị sẵn đi về phía phòng vệ sinh.
Chờ đến khi hắn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, nhịp tim Ngạn Sơ mới bắt đầu đập nhanh.
Cậu lặng lẽ đặt tay lên ngực, nóng bừng bừng.
Mặt cậu lại càng đỏ hơn so với lúc nãy.
Phòng vệ sinh nhà Ngạn Sơ được thiết kế theo kiểu phân chia khô ướt, bên ngoài là bồn rửa mặt, bên trong là khu vực tắm được che chắn bởi cửa kính.
Khi Vệ Đình Tiêu mở cửa ra, hơi nóng bên trong vẫn chưa tan hết.
Trong không khí có mùi hương của Ngạn Sơ.
Hắn nhanh chóng tìm thấy loại sữa tắm Ngạn Sơ đã dùng, là mùi hoa cúc vạn thọ.
(Ê không liên quan nhưng mùi cúc vạn thọ thơm ko zậy mấy thím? Chứ đang vibe ỡm ờ lãng mạn các thứ, mấy thụ khác thì mùi nhài, mùi hoa hồng này kia mà quả mùi cúc vạn thọ tui cứ tưởng tượng đến mấy ông cụ ấy =)))
Dòng nước tí tách rơi xuống va vào những múi cơ săn chắc, cân đối của hắn.
Vệ Đình Tiêu thuộc tuýp người gầy nhưng vẫn có cơ bắp.
Đường nét cơ bắp cực kỳ đẹp mắt, vai rộng eo thon.
Hắn ngẩng đầu, mặc cho nước từ trên xuống dưới làm ướt tóc và má.
Cổ căng lên vì động tác ngẩng đầu, yết hầu đột nhiên chuyển động dưới dòng nước.
Tắm xong trong không khí thoảng hương thơm quen thuộc, đầu óc Vệ Đình Tiêu càng thêm nóng bừng, ngoài ra, còn một chỗ khác cũng nóng đến khó chịu.
Cái cây trong lòng hắn đang điên cuồng vươn cành, sắp phá vỡ rào cản cuối cùng.
Quần áo của chú Lan mặc vừa in. Sau khi thay đồ, Vệ Đình Tiêu trông gần gũi hơn, giống như một chàng trai vùng quê.
Trở về phòng, hắn phát hiện Ngạn Sơ vẫn chưa rời đi.
“Sao thế?” Hắn còn thấy Ngạn Sơ chưa sấy tóc.
Ngạn Sơ đứng dậy, trong tay ôm một chiếc chăn lông cừu mềm mại.
“Buổi tối trên núi nhiệt độ sẽ rất thấp, em sợ anh nửa đêm bị lạnh nên mang thêm một cái chăn cho anh.”
“Ồ, vậy à, em chu đáo quá.” Vệ Đình Tiêu tìm thấy máy sấy tóc trong phòng, kéo cổ tay Ngạn Sơ, “Em cứ lo lắng chuyện của anh, còn mình thì không chịu sấy tóc, vậy để anh giúp em.”
Ngạn Sơ bị kéo ngồi xuống mép giường của Vệ Đình Tiêu, hơi xấu hổ cúi đầu.
Đối mặt với lời trách móc của Vệ Đình Tiêu, cậu cũng không nói gì, ngoan ngoãn để hắn giúp mình.
Bật máy sấy, luồng gió ấm áp thổi bay mái tóc đen nhánh của chàng trai.
Mái tóc ướt nhẹp từng lọn dính vào nhau.
Ngạn Sơ quay lưng lại với Vệ Đình Tiêu, lại còn cúi đầu, để lộ cần cổ trắng nõn ra trước mặt hắn.
Nhìn có vẻ rất mong manh, Vệ Đình Tiêu nghĩ.
Hắn không dám chạm vào, sợ làm cậu bị thương.
Ánh mắt chuyển đến sau tai Ngạn Sơ, Vệ Đình Tiêu lại nhìn thấy nốt ruồi đỏ đó.
Lần đầu tiên, là ở quán bún ốc chua cay đó.
Lúc ấy Vệ Đình Tiêu xếp hàng phía sau Ngạn Sơ, cũng nhìn thấy nốt ruồi nhỏ màu đỏ sau tai phải của cậu.
Trên làn da trắng nõn, nốt ruồi nhỏ như chu sa dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ.
Đó là một loại gợi cảm vô tình toát ra, là góc khuất chỉ có Vệ Đình Tiêu biết.
Vệ Đình Tiêu sấy tóc cho Ngạn Sơ, ngược lại khiến cổ họng mình khô khốc.
Yết hầu hắn lại lặng lẽ lên xuống.
Lúc này Ngạn Sơ cũng không dễ chịu gì, người cậu không hề thả lỏng.
Tiếng máy sấy cũng không át nổi tiếng tim đập như trống dồn của cậu.
Không nhìn thấy mặt đối phương, các giác quan trên cơ thể cậu đều trở nên nhạy cảm hơn.
Đặc biệt là da đầu đang được chạm vào bởi những ngón tay của người đàn ông, cực kỳ nhạy cảm.
Động tác của Vệ Đình Tiêu rất nhẹ nhàng, như sợ làm đau tóc cậu, mỗi lần luồn ngón tay vào tóc đều cực kỳ chậm rãi, cẩn thận.
Đầu ngón tay thô ráp bị nhiệt độ ẩn giấu trong tóc bao bọc.
Tóc chàng trai không dài, chỉ vài phút đã khô hoàn toàn. Lúc tắt máy sấy, Vệ Đình Tiêu chỉ cảm thấy khoảng thời gian này quá ngắn ngủi.
Lúc này Ngạn Sơ trông càng ngoan ngoãn hơn, cậu như một chú thỏ lông xù.
Tóc phồng lên làm khuôn mặt cậu trông càng nhỏ nhắn.
Vệ Đình Tiêu nhìn mà thấy mềm lòng, không nhịn được đưa tay xoa nhẹ lên tóc cậu, thật sự rất thoải mái.
“Vậy, vậy em về phòng đây, anh, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.” Ngạn Sơ nói một mạch vài câu ngắn.
Chưa đợi Vệ Đình Tiêu trả lời, cậu đã chạy biến mất.
Càng nhìn càng giống chú thỏ nhỏ.
Vệ Đình Tiêu bất lực lắc đầu cười.
Lúc người ở đây thì tâm viên ý mã, lúc người đi rồi thì ý vị chưa tẫn*.
*Ý vị chưa tẫn – Lưu luyến, nhớ nhung.
Đêm nay e rằng khó mà ngủ nhanh được, Vệ Đình Tiêu đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc mất ngủ.
Nằm trên giường, kéo chiếc chăn Ngạn Sơ chuẩn bị, hắn chợt thấy hoa văn này có chút quen thuộc.
Đột nhiên ngồi bật dậy.
Đây là…
Ký ức trở về phòng bệnh của bệnh viện.
Lúc đó thấy Ngạn Sơ mặc ít quần áo, mặt mày tái nhợt vì lạnh, xuất phát từ lòng thương xót hắn vẫn bảo Tiểu Lâm lấy chăn trên xe mang xuống cho Ngạn Sơ đắp.
Sau khi rời đi hắn cũng không lấy lại chăn.
Tiểu Lâm đã nói với hắn về việc Ngạn Sơ muốn trả lại tiền thuốc men.
Lúc đó mình đã nói gì nhỉ?
Muốn giấu công lao, để Tiểu Lâm thay mình nhận lấy lòng biết ơn này.
Vệ Đình Tiêu: “…”
Hình như hắn đã nhớ ra là chuyện gì rồi.
Tiểu Lâm dường như cũng từng nói Ngạn Sơ muốn trả lại cái chăn này, sau đó bị hắn phất tay nói: “Tặng cậu ấy rồi.”
Lúc này, tâm trạng của Vệ Đình Tiêu rất khó tả.
Ban đầu còn tưởng Ngạn Sơ sẽ vứt đi hoặc căn bản không mang về từ bệnh viện.
Không ngờ những thứ mình tặng Ngạn Sơ đều giữ gìn cẩn thận, còn mang từ tận thành phố xa xôi về vùng núi phía Nam này.
Cảm giác này khiến Vệ Đình Tiêu không nói nên lời, trái tim hắn như tan chảy.
Đôi khi Vệ Đình Tiêu nghĩ, nếu lúc đó nói rõ là mình đã giúp Ngạn Sơ, có lẽ hai người đã quen biết sớm hơn rồi?
Lúc đó đã nên add Wechat của nhau rồi, có lẽ đã nói chuyện vui vẻ trên mạng rồi.
Hoặc là…
Thôi, nào có nhiều cái hoặc là như vậy.
Nếu lúc đó trực tiếp nói rõ thân phận, có lẽ sẽ khiến Ngạn Sơ cảm thấy nợ mình thêm một ân tình nữa.
Vệ Đình Tiêu cảm thấy mọi thứ bây giờ đều là sắp xếp tốt nhất, chuyện này không cần phải khoa trương nói ra.
Vệ Đình Tiêu sờ vào chiếc chăn được Ngạn Sơ giặt sạch sẽ, nhẹ nhàng ôm lấy ngửi một cái.
Vẫn còn mùi hương quen thuộc thoang thoảng.
Tốt lắm, bây giờ vật dụng cá nhân trước đây của hắn cũng đã nhiễm mùi hương của Ngạn Sơ.
Vệ Đình Tiêu đắp chăn, nhắm mắt cảm nhận sự dịu dàng đang vây quanh.
Hy vọng có một ngày, trong lòng hắn ôm chính là người mình thương nhớ.
…
Ngày hôm sau.
Hành lý của Vệ Đình Tiêu đã đến, nhân viên chương trình cũng đến.
Vệ Đình Tiêu nói rõ tình hình với đạo diễn Dư, đạo diễn Dư nói sẽ đáp ứng những yêu cầu của Ngạn Sơ.
“Dù sao thì cậu cũng có thể duyệt phim, cậu là nhà đầu tư chương trình, kiêm khách mời quan trọng, cậu là nhất.” Đạo diễn Dư nói đùa.
“Nói như tôi rất bá đạo vậy, nhưng đúng là phải duyệt phim gốc.” Vệ Đình Tiêu nghĩ đến chiếc cổ trắng nõn và nốt ruồi đỏ của Ngạn Sơ tối qua, trong lòng lại thấy ngứa ngáy.
Mặc dù sẽ không quay chính diện Ngạn Sơ, nhưng nếu một số bộ phận cơ thể xuất hiện, Vệ Đình Tiêu suy nghĩ một chút, dường như vẫn không muốn để khán giả nhìn thấy.
Vệ Đình Tiêu muộn màng nhận ra mình muốn giấu người mình thích đi, thiếu niên của hắn chính là đóa sơn trà trắng tinh khiết nhất, tươi đẹp rực rỡ.
“Vì cậu đã tìm được nhà rồi, hôm nay tôi sẽ bố trí máy quay, khoảng trưa mai, năm khách mời còn lại cũng sẽ lần lượt đến, lúc đó mọi người phải tập hợp lại để quay một đoạn mở đầu chương trình, sau đó là phỏng vấn sơ bộ từng người.” Đạo diễn Dư nói.
“Biết rồi, anh còn việc gì nữa không? Không có việc gì tôi về ngủ bù đây.” Vệ Đình Tiêu nheo mắt ngáp một cái.
“Cậu làm gì mà buồn ngủ vậy? Đến vùng núi ở không quen à?” Đạo diễn Dư cười nói.
Vệ Đình Tiêu thuận thế trả lời: “Đúng vậy, rất… không quen.”
Vệ Đình Tiêu uể oải đi về phía sân nhỏ, đột nhiên lại quay đầu dặn dò: “À đúng rồi, bảo mọi người trong đoàn làm phim khi bố trí máy quay thì nhẹ nhàng một chút, trong nhà này trên có già dưới có trẻ, không chịu nổi ồn ào đâu.”
Đạo diễn Dư: “…”
Vệ Đình Tiêu trở về lầu hai, đang định về phòng mình thì cửa phòng Ngạn Sơ mở ra.
Hôm nay, hiếm khi Ngạn Sơ ngủ dậy muộn.
Dưới mắt cậu có quầng thâm mờ, nhìn có vẻ cũng không ngủ ngon.
“Xin lỗi, em mới dậy, anh, anh đã đói chưa, em đi làm bữa sáng cho anh.” Ngạn Sơ áy náy nói.
“Không cần không cần, anh vừa ra ngoài bàn bạc chút việc với đạo diễn, giờ bàn xong rồi định về ngủ tiếp đây.”
“Ồ…” Ngạn Sơ ngẩng đầu, liếc nhìn mặt Vệ Đình Tiêu.
Người đàn ông quả thật không có tinh thần, tóc tai cũng chưa chải chuốt.
“Anh, tối qua anh ngủ không ngon à? Có bị lạnh không? Nếu cần thêm gì thì cứ nói với em.” Ngạn Sơ có chút lo lắng mình không chăm sóc Vệ Đình Tiêu tốt.
Vệ Đình Tiêu đến nhà cậu ở là khách, cậu là chủ nhà muốn Vệ Đình Tiêu có trải nghiệm tốt.
“Không cần thêm gì cả, giường rất thoải mái, nhiệt độ cũng vừa phải, là do anh ngủ muộn quen rồi, những lúc không có việc, ở nhà anh hay ngủ nướng, đôi khi ngủ một mạch đến trưa, anh vẫn chưa điều chỉnh lại được.”
Vệ Đình Tiêu sợ Ngạn Sơ suy nghĩ nhiều, bèn giải thích lung tung.
Không ai hiểu rõ hơn hắn tại sao tối qua lại ngủ không ngon.
Trong giấc ngủ chập chờn, toàn là mùi hoa cúc vạn thọ trên người chàng trai, cùng với tiếng gọi “anh” mềm mại, khiến cả đêm dài tràn ngập mộng tưởng…
Ở cạnh phòng Ngạn Sơ, ngay cả ngủ cũng thấy tâm viên ý mã, Vệ Đình Tiêu cảm thấy rất xấu hổ và âm thầm tự trách mình.
Sợ nửa đêm tắm nước lạnh sẽ gây ra tiếng động lớn, làm phiền những người khác trên tầng, Vệ Đình Tiêu đành nhịn đến sáng.
Bây giờ đã kiệt sức rồi.
Đấu tranh với dục vọng của bản thân, thật sự quá mệt mỏi.
“Vậy lát nữa em livestream sẽ nhỏ giọng một chút, cố gắng không làm phiền anh, anh đi ngủ đi, đến giờ ăn trưa em sẽ gọi anh, có được không?” Ngạn Sơ mím môi cười với Vệ Đình Tiêu, ánh mắt trong veo.
Vệ Đình Tiêu rất thích dáng vẻ Ngạn Sơ mỗi lần nói chuyện đều dịu dàng hỏi hắn “có được không”, giống như chú thỏ nhỏ nhạy cảm, yếu ớt thò đầu ra khỏi hang.
Hắn không nỡ đưa tay bắt chú thỏ, chỉ muốn yên lặng nhìn chú thỏ tự mình ra khỏi hang.
“Được.”
…
Ngạn Sơ đã nói trước với Vệ Đình Tiêu, trong thời gian ghi hình chương trình, ban ngày cậu vẫn sẽ tiếp tục công việc livestream thêu thùa của mình.
Vệ Đình Tiêu nói không vấn đề gì, nếu Ngạn Sơ không lên hình thì cứ làm việc của mình, không cần bị ảnh hưởng bởi họ.
Tối qua Ngạn Sơ cũng không ngủ ngon, không biết có phải vì Vệ Đình Tiêu ở phòng bên cạnh hay không, trong lòng quá căng thẳng, quá phấn khích, mãi đến gần sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi, giữa chừng còn tỉnh giấc một lần.
Chất lượng giấc ngủ giảm sút rất nhiều.
Cậu cảm thấy mình cần tập trung làm việc khác để thư giãn, cứ tiếp tục như vậy không được.
Ăn qua loa bữa sáng xong, Ngạn Sơ trở về phòng, ngồi xuống bàn, thở dài một hơi.
Bắt đầu buổi livestream hôm nay.
Dạo gần đây cậu đang học thêu song diện tam dị với bà nội, là một kỹ thuật khó hơn so với thêu song diện thông thường.
Cái gọi là tam dị thêu, chính là khác mẫu, khác mũi kim, khác màu sắc.
Sau khi thêu xong, mọi người có thể nhìn thấy mặt trước là một con hổ, nhưng mặt sau lại là một con mèo hoàn toàn khác.
Loại thêu song diện này chỉ có đường viền ở cả hai mặt là giống nhau, còn nội dung bên trong hoàn toàn khác biệt.
Bà nội nói, hai người phối hợp thêu mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất của thêu song diện tam dị.
Nhưng Ngạn Sơ muốn thử tự mình làm, điều này đòi hỏi cậu phải liên tục lật khung thêu để kiểm tra.
Mỗi một mũi kim thêu trên mặt trước, đều cần cậu luồn chỉ ở mặt sau, sau đó xuyên qua lỗ kim ban đầu, giấu mũi kim vào trong hình thêu đã hoàn thành.
Cậu phải tập trung cao độ, với các vị trí khác nhau, độ dày của chỉ thêu cũng cần phải thay đổi.
Những chi tiết tinh xảo cần tách chỉ thêu thành 1/64, thậm chí 1/128.
Hôm nay Ngạn Sơ livestream sẽ thêu tam dị thêu, muốn thử nghiệm trước cho một tác phẩm.
Lần này, hình thêu mặt trước là một chú chó nhỏ, mặt sau là một chú thỏ.
【Chào buổi sáng em trai Vân Thư, hôm nay đến hơi muộn nha~】
【Em trai livestream chưa bao giờ trễ, có việc đều sẽ nói trước, thỉnh thoảng trễ vài phút không sao cả, fan đều hiểu được~】
【Wow, hôm nay streamer lại thêu hình mới à? Hình như tôi chưa từng thấy。】
【Là thêu song diện này, lần đầu tiên thấy streamer thêu song diện trong phòng livestream.】
Vì Ngạn Sơ tự mình thao tác nên phải thỉnh thoảng lật khung thêu để kiểm tra mặt sau.
Cứ như vậy, fan trong phòng livestream cũng biết cậu đang làm gì.
“Ừm, thử thêu song diện tam dị xem sao, cái này thật sự hơi khó, tôi đã thêu hỏng vài bức rồi.”
Tập trung vào công việc, Ngạn Sơ cuối cùng cũng không còn suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Cậu chăm chú ngồi thêu ba tiếng đồng hồ, có chút say mê.
Hoàn toàn quên mất thời gian.
【Em trai hôm nay hình như đặc biệt nghiêm túc, cả buổi sáng không nói câu nào。】
【Tôi biết kiểu thêu tam dị này, cần người thêu cực kỳ tập trung, sơ sẩy một chút là sẽ hỏng。】
【Khen mỗi ngày, Vân Thư thật giỏi。】
【Thực ra đã đến giờ offline rồi, chúng ta có nên nhắc nhở streamer không?】
【Tôi là người xấu, tôi không muốn nhắc nhở, như vậy có thể xem mãi.】
【Ai cũng có chút ích kỷ, nhưng vẫn không nỡ để em trai vất vả, cậu ấy ngồi lâu quá, cần đứng dậy vận động một chút。】
【Mau có ai bảo streamer nghỉ ngơi đi!】
Vừa mới bàn tán đến đây, trong phòng livestream liền vang lên tiếng gõ cửa.
Cốc cốc hai tiếng, từ ngoài cửa vang lên một giọng nam trầm ấm, ôn nhu xen lẫn quan tâm:
“Ngạn Ngạn, đến giờ ăn cơm rồi, chú bảo em xuống nhanh lên, em livestream xong chưa?”
【!!】
【Yến Yến~⊙_⊙】