*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Công ty giải trí Long Phong.
Trong phòng tập của S.A.P, mọi người đều đang chuẩn bị cho album sắp phát hành.
Ban ngày luyện tập vũ đạo, ban đêm thì sáng tác nhạc.
Quan Sóc bực bội gặm nát tám đầu bút chì 2B.
“Này anh, hay là anh dùng tablet để gõ chữ đi, anh phí phạm bút chì quá.”
Vưu Kỳ ở bên cạnh nghịch ngợm mấy mẩu bút chì gãy của Quan Sóc, y như một chú mèo con.
Quan Sóc nghiến răng, vung vẩy cây bút chì trên tờ giấy A4, lực đạo mạnh đến mức như muốn chọc thủng tờ giấy.
“Tôi là rapper, tôi phải diss bọn họ! Diss bọn họ!” Quan Sóc vừa viết vừa lẩm bẩm.
Trong nhóm, Quan Sóc là người có gia thế và năng lực nhất, có thể giúp đỡ Ngạn Sơ.
Vụ lùm xùm dư luận vừa rồi khiến những chàng trai trẻ này trở tay không kịp.
Quan Sóc thậm chí đã phải cầu cứu người nhà…
Lúc đầu, bỏ mặc cuộc sống sung sướng của cậu ấm, quyết tâm dấn thân vào showbiz, cãi nhau với gia đình, cố tình chuyển ra ngoài ở riêng, Quan Sóc chưa từng hối hận.
Số điện thoại đã nhiều năm không liên lạc, lần này cũng không chút do dự mà sử dụng.
Nhưng đáp lại chỉ nhận được một câu: Đừng xen vào.
Ngạn Sơ đắc tội với cậu ấm nhà họ Giả, bọn họ không cần thiết vì một nghệ sĩ nhỏ bé sắp bị phong sát mà cố tình đối đầu với nhà họ Giả.
Quan Sóc có thể hiểu được lý do này nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không cam tâm. Kẻ chủ mưu không chỉ có Giả Sùng mà còn có người quản lý của bọn họ nữa.
Hiện tại, hắn không thể động vào nhà họ Giả nhưng tên khốn họ Vương kia thì hắn xử lý được chứ?
“Người quản lý mới hôm nay đến phải không? Nghe nói trước đây từng dẫn dắt rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng.” Vưu Kỳ hỏi.
“Ừm, anh họ anh sắp xếp cho đấy, chắc là tạm được.” Quan Sóc lại vo tròn một tờ giấy viết hỏng ném vào thùng rác.
Dù cho người quản lý mới là ai, chỉ cần có thể đá được tên họ Vương kia cút khỏi cái giới này là được.
Cả đời này hắn rất ít khi cầu xin anh trai mình, chỉ có chuyện này, hắn tin anh trai nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.
Nếu Vương Thế Cương còn có thể tiếp tục lăn lộn trong giới này, hắn sẽ viết ngược tên mình lại.
“Hy vọng quản lý mới đến có thể cho chúng ta sử dụng Weibo cá nhân, công ty phong tỏa tài khoản của chúng ta lâu như vậy rồi, cũng nên trả lại rồi chứ?” Vưu Kỳ uể oải nằm trên đất lăn qua lăn lại.
Tống Thức An: “Công ty sợ chúng ta bốc đồng lên Weibo nói lung tung…”
Đặc biệt là ám chỉ ai đó.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Quan thiếu gia với vẻ mặt bực bội.
Anh chàng này chính là người dễ dàng hành động thiếu suy nghĩ nhất.
Nhưng tất cả bọn họ đều biết, ngày hôm đó, ai cũng muốn bốc đồng một lần.
Hiện tại sóng gió đã tạm lắng, nếu lúc này bọn họ lại nhắc đến chuyện của Ngạn Sơ trên mạng, chắc chắn sẽ khiến đám blogger và truyền thông giải trí được phen hả hê, cũng đồng nghĩa với việc xát muối vào vết thương của Ngạn Sơ, phá vỡ sự yên bình hiện tại.
Hơn nữa, trước khi rời đi, Ngạn Sơ đã chân thành cầu xin bọn họ, ngàn vạn lần đừng vì chuyện của cậu mà ảnh hưởng đến tiền đồ của bản thân, Ngạn Sơ không muốn nhìn thấy điều đó.
Nếu không phải vì mong muốn của Ngạn Sơ, có lẽ bọn họ đã làm ra những hành động điên rồ rồi cũng nên.
Hiện tại tuy đã kìm nén được cảm xúc bốc đồng, nhưng không có nghĩa là bọn họ cam tâm để Ngạn Sơ chịu oan ức như vậy.
Đã không thể phản bác trực diện, vậy thì chỉ có thể thông qua tác phẩm để truyền tải tâm tư của mình.
Có một số lời, nhất định bọn họ sẽ nói cho mọi người biết, nhưng không phải là bây giờ…
Quan Sóc nói: “Hôm qua lúc em gọi điện thoại về nhà, anh em có nói, hình như tên họ Giả kia đắc tội với nhân vật lớn nào đó, mấy hôm nay bị dí cho lên bờ xuống ruộng, đúng là đáng đời!”
Quan Sóc lại viết xong một tờ giấy, đặt bút xuống, duỗi lưng một cái.
Hiện tại S.A.P đã có được sức mạnh đoàn kết chưa từng có, tất cả mọi người đều chung một chiến tuyến, mỗi ngày đều nguyền rủa Giả Sùng ra đường bị xe tông, ăn cơm bị sặc, trời mưa bị sét đánh.
Là người vốn dĩ không thích nói về chuyện gia đình, nhưng dạo này Quan Sóc lại thường xuyên trò chuyện với mọi người hơn, mối quan hệ với anh trai cũng được cải thiện phần nào.
Sự ra đi của Ngạn Sơ dường như đã thay đổi rất nhiều thứ, nhưng dường như tất cả đều là lẽ thường tình.
Vưu Kỳ: “Tốt quá! Cảm ơn vị đại gia kia, hy vọng có thể diệt trừ được tên khốn nạn đó! Ai bảo hắn ta bắt nạt Tiểu Ngạn nhà chúng ta!”
Dụ Thần Chu: “Ông trời có mắt, kẻ coi thường luật pháp, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phải trả giá.”
Tống Thức An: “Không biết bây giờ Ngạn Sơ ở nhà thế nào rồi, mới xa nhau có mấy hôm mà đã thấy nhớ em ấy rồi…”
Ngạn Sơ, người đang được mọi người nhung nhớ lúc này đang ngồi bên cạnh bà nội, ngắm nhìn bà dùng khung thêu tròn để thêu hoa.
“Sao thế? Sơ nhi chán rồi à? Lúc nhỏ cháu cũng thích xem bà thêu đấy thôi, không ngờ bây giờ vẫn vậy.” Chu Hoài Tú mỉm cười nói.
Từ ngày cháu trai về nhà, bà lúc nào cũng vui vẻ.
“Bà nội, thực ra cháu cũng rất thích thêu thùa, thỉnh thoảng cháu cũng tự thêu chơi, sau này mỗi ngày cháu có thể ngồi thêu cùng bà được không?”
Ngạn Sơ phát hiện một số mũi thêu của Chu Hoài Tú hơi khác so với những gì cậu học được ở Đại Uẩn, điều này khiến trong lòng cậu dấy lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Những kỹ thuật thêu mà cậu biết ở Đại Uẩn đều được gọi chung là “Tú Uẩn”, còn ở đây lại chia thành rất nhiều loại, nổi tiếng nhất là “Tứ đại danh tú”*
Mà Chu Hoài Tú chính là người truyền thừa di sản văn hóa phi vật thể của “Tô thêu” – một trong “tứ đại danh tú”, từ khi còn trẻ bà đã là thợ thêu giỏi nhất làng.
Sau này, phụ nữ trong làng ai muốn học nữ công gia chánh đều tìm đến Chu Hoài Tú, Chu Hoài Tú cũng rất sẵn lòng dạy bảo bọn họ.
Ngạn Sơ cảm thấy bà nội thật phi thường, bà luôn nỗ lực quảng bá văn hóa phi vật thể, nhưng lại không dùng nó để kiếm lời, chỉ thỉnh thoảng bán một số tác phẩm cho những nhà sưu tập thêu thùa đáng tin cậy để duy trì cuộc sống giản dị.
Chu Hoài Tú vẫn luôn tìm kiếm một người truyền nhân phù hợp với yêu cầu của bà, lẽ ra nên là con nối nghiệp cha, nhưng Ngạn Cẩn lại là người không có kiên nhẫn trong chuyện nữ công gia chánh, ông chỉ thích nghiên cứu gỗ, thiết kế những ngôi nhà theo ý mình.
Còn Chu Lan là người thô lỗ, càng không thể làm những việc tỉ mỉ như thêu thùa.
Chu Hoài Tú cũng không ép buộc, cứ để thuận theo tự nhiên.
Giờ phút này Ngạn Sơ lại nói rằng thỉnh thoảng cậu cũng thêu thùa, khiến Chu Hoài Tú vừa bất ngờ vừa mừng rỡ.
“Đương nhiên là được rồi! Cháu ngoan của bà thích thêu thùa, bà mừng còn không kịp nữa là!”
Ngạn Sơ bị tiếng gọi “cháu ngoan” khiến vành tai đỏ bừng.
“Bà nội, bà có rất nhiều mũi thêu độc đáo, có mấy mũi cháu không biết thêu, bà dạy cháu nhé?”
“Sơ nhi, nếu cháu thật lòng muốn học, bà nhất định sẽ dốc hết tài năng của mình để chỉ dạy cho cháu. Nhưng bà hy vọng cháu có thể kiên trì đến cùng, làm việc gì cũng phải có đầu có đuôi.”
Chu Hoài Tú sợ Ngạn Sơ chỉ là nhất thời hứng thú, trẻ con hay mất tập trung là chuyện thường tình.
Ở cái làng này cũng không phải là không có con trai làm nghề thêu, nhưng hầu như chẳng có ai kiên trì đến cùng.
Tính cách nổi loạn trước kia của Ngạn Sơ đã để lại ấn tượng sâu sắc cho người nhà, Chu Hoài Tú cũng không chắc chắn tính tình hiện tại của cậu ra sao.
“Cháu hứa với bà, một khi đã bắt đầu sáng tác bất kỳ tác phẩm thêu nào, cháu sẽ kiên trì đến cùng, tuyệt đối không bỏ cuộc giữa chừng. Không chỉ vậy, cháu còn muốn tạo dựng chỗ đứng trong nghề này, sau này sẽ có được địa vị như bà.”
Lời nói chân thành của Ngạn Sơ khiến Chu Hoài Tú vô cùng cảm động.
Đôi mắt cậu bé rất sáng, ánh lên vẻ kiên định.
Trong giây phút đó, Chu Hoài Tú cảm thấy dường như bà đã tìm được người truyền nhân mà mình hằng mong muốn.
Hóa ra người đó vẫn luôn ở bên cạnh bà, chỉ là bà nhất thời lơ là mà bỏ quên đứa cháu trai ngoan ngoãn này.
Chu Hoài Tú đặt khung thêu xuống, nắm lấy tay Ngạn Sơ, trên mặt tràn đầy sự dịu dàng và yêu thương: “Bà đâu có địa vị gì to tát, những thứ đó… chỉ là hư danh, nhưng bà tin rằng, Sơ nhi, sau này cháu sẽ trở thành một thợ thêu giỏi.”
Ngạn Sơ: “Bà còn chưa nhìn thấy tác phẩm của cháu, sao lại chắc chắn cháu làm được?”
Chu Hoài Tú: “Vì cháu ngoan của bà từ trước đến nay luôn là niềm tự hào của bà… Hãy tin tưởng vào con mắt của bà, bà sẽ không nhìn nhầm người đâu.”
Nghe đến đây, Ngạn Sơ cảm thấy sống mũi cay cay.
Thật ra nguyên chủ rất hạnh phúc, mặc dù bị cả thế giới hiểu lầm, nhưng vẫn luôn có gia đình ở phía sau tin tưởng và ủng hộ cậu.
“Dạ, cháu sẽ cố gắng học tập ạ.”
Từ hôm đó trở đi, ngày nào Ngạn Sơ cũng dậy sớm theo Chu Hoài Tú học nghề thêu.
Cậu cũng không hề giấu diếm những kỹ thuật mà mình vốn có, khiến Chu Hoài Tú một lần nữa phải kinh ngạc.
Thực ra điều bà coi trọng chính là lòng quyết tâm của Ngạn Sơ, không ngờ đứa cháu trai ngoan của bà lại có năng khiếu như vậy.
Tay Ngạn Sơ rất vững vàng, mũi kim nào cũng được đâm xuống vị trí chính xác, đường kim mũi chỉ rất chắc chắn, màu sắc và hình dáng của hoa văn cũng rất vừa vặn.
Có thể nói, Ngạn Sơ có phong cách thẩm mỹ riêng trong kỹ thuật thủ công truyền thống, đây là điều cần phải tôi luyện qua thời gian.
Chu Hoài Tú vui mừng khôn xiết, cả đời bà dày công nghiên cứu, cuối cùng cũng tìm được người kế thừa rồi.
“Đây là chiếc quạt tròn mặt trơn, ba cháu giúp bà làm đó, ông ấy làm rất nhiều, tuy không thích thêu thùa, nhưng mấy món đồ gỗ nhỏ nhắn thế này thì rất giỏi, cháu cứ thêu lên trên này đi.”
Chu Hoài Tú đưa cho Ngạn Sơ một chiếc quạt tròn, vải trắng trên mặt quạt không dính một hạt bụi, phần khung quạt hình tròn bằng gỗ dùng để cố định vải được mài nhẵn bóng, cầm vào không hề bị đau tay.
Thì ra tay nghề của ba cậu cũng tinh tế lắm chứ…
Nghĩ đến chậu mai trên ban công ký túc xá S.A.P ngày trước, trong lòng Ngạn Sơ đã có ý tưởng, cậu dùng bút chì phác họa nhẹ nhàng lên chiếc quạt, sau đó cầm kim chỉ, chuẩn bị sẵn sàng.
“Ta thấy cháu vẽ cành lá hoa mai, ta không biết trước kia cháu học thêu ở đâu, nhưng ở đây, cách thêu lá thường dùng kỹ thuật thêu chen chỉ*.”
*
Chu Hoài Tú lấy bức tranh thêu của mình ra làm mẫu, vừa thêu vừa giảng giải, ngữ khí chậm rãi.
“Cháu nhìn này, dùng kim ngắn thêu thẳng theo hình dáng của lá, mũi sau tiếp nối mũi trước mà thêu.”
Bản thân Ngạn Sơ cũng có chút am hiểu về kỹ thuật thêu, bởi vậy nên khi Chu Hoài Tú nói đến các kỹ thuật và mũi thêu của Tô Châu, cậu rất nhanh đã lĩnh hội được.
Hầu như đối phương vừa thêu xong một mũi, cậu đã nhanh chóng chuẩn bị xong cho mũi tiếp theo.
“Đúng rồi, chính là như vậy, một mũi dài một mũi ngắn, theo đường gân lá mà thêu, thêu từ ngoài vào trong, sau đó một lúc thì đổi màu chỉ rồi bắt đầu thêu xen.”
Ngạn Sơ chăm chú lắng nghe, chỉ khi tập trung làm việc này, cậu mới có thể quên đi thời gian.
Thành phố Bắc Kinh. Phòng làm việc của Vệ Đình Tiêu.
Chiếc xe bảo mẫu đã đợi sẵn ở trước cửa.
Vệ Đình Tiêu sau nửa tháng nghỉ ngơi ngắn ngủi lại sắp phải gia nhập đoàn phim mới.
Tối hôm qua, Tiểu Lâm đã giúp hắn sắp xếp hành lý gọn gàng lên xe, sáng nay Vệ Đình Tiêu đến công ty có chút việc, giờ đã xử lý xong, chuẩn bị xuất phát ngay lập tức.
Lần vào đoàn này cuối cùng cũng không phải chỉ có một mình Tiểu Lâm đi theo nữa mà ngay cả người quản lý – La Huy cũng có mặt trên xe.
“Vất vả lắm mới đóng máy xong, sao cậu không nghỉ ngơi thêm một tháng nữa? Sao lại vội vàng vào đoàn như vậy? Hơn nữa, lần này lại còn quay phim ở vùng núi hẻo lánh, điều kiện còn khắc nghiệt hơn phim trước nhiều đấy.”
Vừa lên xe, La Huy đã bắt đầu cằn nhằn.
“Còn ở lại Bắc Kinh, chắc chắn đôi vợ chồng “phu xướng phụ tùy” nhà tôi sẽ tẩy não tôi mất, nhất là ông già đó, anh cũng biết tính ông ấy rồi đấy, chỉ muốn tôi giải nghệ sớm…”
Vệ Đình Tiêu nổi loạn mà nói: “Hừ! Tôi cứ không muốn đấy!!”
La Huy: “…”
Giải thích:
*Trung Quốc nổi tiếng với nghệ thuật thêu lâu đời và tinh xảo. Trong đó, có 4 phương pháp thêu được xem là nổi tiếng nhất, thường được gọi là “Tứ đại danh tú”. Mỗi phương pháp đều có những đặc điểm riêng biệt, tạo nên sự đa dạng và phong phú cho nghệ thuật thêu của Trung Quốc.
4 phương pháp thêu nổi tiếng của Trung Quốc gồm:
Thục thêu (蜀绣): Có nguồn gốc từ tỉnh Tứ Xuyên, Thục thêu được biết đến với màu sắc tươi sáng, đường kim mũi chỉ tinh xảo và phong phú. Các nghệ nhân Thục thêu sử dụng vải sa tanh mềm và lụa màu làm nguyên liệu chính, tạo ra những tác phẩm thêu có độ bóng mịn và màu sắc sống động. Thục thêu thường được dùng để trang trí quần áo, đồ dùng gia đình và các tác phẩm nghệ thuật.
Tương thêu (湘绣): Xuất xứ từ tỉnh Hồ Nam, Tương thêu có lịch sử lâu đời và nổi tiếng với kỹ thuật sảm kim tinh tế. Các nghệ nhân Tương thêu sử dụng nhiều loại kim khác nhau để tạo ra các hiệu ứng khác nhau, giúp cho hình ảnh thêu trở nên sống động và chân thực hơn. Tương thêu thường được sử dụng để thêu các bức tranh phong cảnh, hoa lá, con vật và các hình ảnh truyền thống.
Việt thêu (粤绣): Có nguồn gốc từ tỉnh Quảng Đông, Việt thêu nổi tiếng với đường kim mũi chỉ ngay ngắn, màu sắc hài hòa và phong cách trang nhã. Việt thêu thường được sử dụng để thêu các họa tiết hoa văn tinh xảo, các bức tranh phong cảnh và các hình ảnh con người.
Tô Thêu (苏绣): Xuất xứ từ Tô Châu, Tô thêu được biết đến với đường kim mũi chỉ nhỏ, tinh tế và màu sắc nhẹ nhàng. Tô thêu thường được sử dụng để thêu các bức tranh phong cảnh, hoa lá, con vật và các hình ảnh truyền thống. Tô thêu cũng được sử dụng để trang trí quần áo, đồ dùng gia đình và các tác phẩm nghệ thuật.