Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa

Chương 145: Phiên ngoại 2: Quá khứ của Ba Ngạn và Ba Mạnh - Chương 145: Hồi Ức Mùa Hè (1)




Thanh Hạ Cư.

Đây là căn biệt thự riêng mà Mạnh Phó Thanh mua gần Mặc Sơn, cũng là một trong những ngôi nhà của ông và Ngạn Cẩn sau khi tái hợp.

Nơi này lưng tựa núi xanh, mặt hướng dòng nước biếc, xung quanh thông, tùng, trúc bao phủ. Ngay cả khi đã vào giữa hè, không khí vẫn mát mẻ dễ chịu, đúng là một nơi nghỉ dưỡng lý tưởng.

Vì vậy, nó được đặt tên là “Thanh Hạ Cư”.

Ngạn Sơ và Vệ Đình Tiêu đi hưởng tuần trăng mật một thời gian, hai người họ về Kinh Thị giúp trông nom con cái vài ngày.

Giờ đây, cặp đôi nhỏ tình chàng ý thiếp đã trở về, bọn họ cũng yên tâm buông tay, trở lại Mặc Sơn.

Mạnh Phó Thanh biết, Ngạn Cẩn không muốn rời xa nhà quá lâu. Trong nhà vẫn còn mẹ già, dù có Chu Lan và Liễu Tịnh Hi ở nhà giúp đỡ, Ngạn Cẩn vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Ở gần, nếu có chuyện gì bất trắc, họ cũng có thể nhanh chóng quay về. Còn Bắc Kinh bên kia có nhà họ Vệ chăm sóc Ngạn Sơ, ông không cần phải lo lắng quá nhiều.

Vì thế Mạnh Phó Thanh quyết định phần lớn thời gian trong năm sẽ ở lại Thanh Hạ Cư, thi thoảng nhớ các con thì sẽ về Bắc Kinh ở Lạc Thủy Hiên. Dù sao chỗ nào ông cũng có nhà.

Bây giờ, ông có thể khổ ai chứ nhất định không để Ngạn Cẩn phải chịu khổ.

Trong sảnh tầng một, Ngạn Cẩn đang ngồi trên hành lang lát sàn gỗ. Hành lang được thiết kế mở, có thể đi thẳng ra sân trong. Giữa sân có một hồ nước nhỏ, bên trong có một chiếc guồng nước bằng tre nhỏ xinh. Nước từ trên cao đổ xuống, rơi vào những ống tre bên dưới, từng cái đẩy nhau, quay chậm rãi, dẫn nước.

Ngạn Cẩn thích ngồi đây khắc gỗ. Sở thích và thói quen từ nhỏ đến lớn khó mà thay đổi, những lúc rảnh rỗi, tay ông luôn muốn sờ mó gì đó.

Chú chim nhỏ bằng gỗ trong tay ông đã dần thành hình, đang trong quá trình khắc họa hình dáng và các chi tiết.

Mạnh Phó Thanh từ phía sau đi tới, trong tay bưng một đĩa dưa hấu đã được cắt thành miếng nhỏ, đặt lên sàn gỗ.

“Thời tiết này coi như là nóng hẳn rồi, em ăn chút dưa hấu cho mát.” Mạnh Phó Thanh ngồi xếp bằng cạnh Ngạn Cẩn, sát lại rất gần.

Ngạn Cẩn dùng dao khắc gỗ từng chút từng chút gọt dũa chú chim nhỏ trên tay, vụn gỗ rơi xuống quần của Mạnh Phó Thanh.

Mạnh Phó Thanh mỉm cười phủi phủi: “Em vẫn giống như trước, thích nhất là khắc chim nhỏ.”

Ngạn Cẩn đặt dụng cụ xuống, vỗ vỗ tay, cầm lấy chiếc nĩa nhỏ, xiên một miếng dưa hấu ăn.

Dưa hấu được ướp lạnh trong nước giếng, mát lạnh ngọt lịm.

Miệng Ngạn Cẩn tràn đầy nước, nuốt xuống, cảm thấy cái nóng của mùa hè dường như đã được xua tan đi một nửa.

“Những con chim gỗ mà em tặng anh trước kia, ngoài con em nhìn thấy ở triển lãm, còn lại bao nhiêu… Hay là… không còn cái nào nữa rồi?” Ngạn Cẩn như vô tình hỏi, nhưng thực chất trong lòng đang mong đợi câu trả lời của đối phương.

Hồi còn trẻ, Ngạn Cẩn đã tặng Mạnh Phó Thanh tổng cộng 12 con chim gỗ, mỗi con đều mang một nét đặc sắc riêng.

Lần trước khi cùng Ngạn Sơ đi xem triển lãm, một trong những tác phẩm khắc gỗ có đề “Vô danh” chính là một trong số những con chim gỗ ông đã tặng năm xưa.

Chính vì tất cả đều do tay mình làm ra nên khi nhìn thấy tác phẩm triển lãm đó, ông đã vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn lạc mất Ngạn Sơ.

“12 con, một con cũng không thiếu, tất cả đều giữ lại.” Mạnh Phó Thanh ăn một miếng dưa hấu, chép chép miệng, “Anh còn coi chúng như bảo bối mà ‘nuôi’ trong Lãng Ngọc Lâu đấy.”

Ngạn Cẩn ngẩng đầu, rõ ràng có chút bất ngờ.

“Trước kia có mấy người bạn cũ, cũng là khách quen của cửa hàng đồ cổ của anh, nhìn thấy mấy con chim gỗ của em, còn tưởng anh ở đâu sưu tầm được đồ cổ, muốn mua lại của anh.”

“…”

“Anh nói, anh chết anh cũng không bán, sau này trăm năm rồi cũng phải chôn theo anh.”

Mạnh Phó Thanh nói như vậy, phong thái có phần ngông cuồng đó khiến Ngạn Cẩn như sống lại thời hai mươi năm trước.

Ngạn Cẩn ho khan vài tiếng: “Miệng anh có thể đừng cứ nói gở mình được không? Không may mắn đâu.”

Mạnh Phó Thanh dựa sát lại gần, nắm lấy bàn tay chai sạn của Ngạn Cẩn: “Anh phải nói cho em biết, những thứ em tặng anh, anh chưa bao giờ vứt đi, cũng chưa bao giờ làm mất.”

“Biết rồi…” Ngạn Cẩn cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, muốn rút tay ra, nhỏ giọng nói.

“Nếu như năm đó chúng ta không chia tay, bây giờ trong tay anh chắc đã có hơn hai trăm con chim gỗ rồi nhỉ?” Mạnh Phó Thanh nghiêng đầu, nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt dịu dàng.

“Anh… Anh muốn em mệt chết thì cứ nói thẳng.” Ngạn Cẩn rút tay về, tiếp tục cầm dụng cụ bắt đầu khắc.

Tay có chút việc để làm sẽ khiến ông cảm thấy thoải mái hơn.

Nhìn chú chim gỗ trong tay, tâm trí Ngạn Cẩn bay bổng, nó như có hồn, đưa hồi ức của ông trở về một nơi xa xăm, còn non nớt.

Hải Thị hai mươi năm trước.

Đại lộ Xích Phong.

Nơi đây tập trung rất nhiều hàng quán, đủ loại hình thức ăn chơi giải trí.

Đa số các quầy hàng đều bán quần áo, giày dép và đồ gia dụng.

Chúng san sát nhau, trông như một khối thống nhất.

Ở vị trí khuất nhất, cậu bé Ngạn Cẩn khi đó đang ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ, tỉ mỉ khắc chú chim gỗ trên tay.

Trước mặt cậu là một tấm vải xanh đơn sơ trải ra làm quầy hàng, bên trên bày biện tất cả những món đồ thủ công bằng gỗ do cậu làm ra.

Lớn nhỏ, cao thấp, xếp đặt chỉnh tề.

Làm đồ gỗ là một kỹ năng của cậu, những món đồ thủ công bằng gỗ nhỏ xinh trong nhà đều là do một tay cậu làm ra.

Gia cảnh cậu không khá giả, Ngạn Cẩn thương mẹ vất vả nên quyết định đến thành phố lớn tìm kiếm vận may.

Trong làng đã có một số thanh niên lên thành phố làm việc.

Nghe nói thành phố lớn cơ hội nhiều, kiếm tiền cũng dễ dàng hơn.

Từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi quê, cậu cảm thấy mình cũng cần phải mở mang tầm mắt, rèn luyện chút kỹ năng sinh tồn trong xã hội.

Ngạn Cẩn đã có kế hoạch, nếu đến tháng mười mà vẫn không kiếm được tiền cậu sẽ dừng lại đúng lúc, về nhà ngay lập tức.

Lúc mới đến Hải Thị, cảnh tượng phồn hoa nơi đây khiến cậu hoa cả mắt, trong lòng vừa kích động vừa choáng ngợp.

Nơi này còn náo nhiệt hơn cậu tưởng tượng, xe cộ trên đường nối đuôi nhau, các công tử con nhà giàu mặc vest giày da và các tiểu thư ăn vận sành điệu cũng rất nhiều.

Ngạn Cẩn bỗng dưng có chút hy vọng vào tương lai.

Nhưng vì mới đến, cậu cũng có chút rụt rè.

Ban đầu, cậu học theo những người bán hàng rong khác, đứng cạnh họ bày hàng, người ta thấy cậu là một cậu bé nhà quê nghèo khổ, bèn hung dữ đuổi cậu đi.

Ngạn Cẩn cũng không giận, tự tìm một góc ngồi xuống, ngược lại tai được yên tĩnh.

Chỉ là…

Như vậy, lượng khách của cậu cũng không nhiều, hầu như không kiếm được đồng nào.

Cậu biết rõ tính mình trầm lặng, không giỏi chào mời khách hàng như những người bán hàng khác.

Ngạn Cẩn thầm nghĩ, cậu vẫn nên tìm thêm một công việc bán thời gian, đi bưng bê, rửa bát ở nhà hàng cũng được.

Căn phòng bán hầm mà cậu đang thuê dù giá thuê thấp hơn nhiều so với các căn nhà khác ở đây, nhưng vẫn là một khoản chi phí. Nếu cứ mãi không có thu nhập, cậu chỉ có nước uống gió Tây Bắc, ngủ ngoài đường.

Nhịp sống của con người nơi đây rất nhanh, Ngạn Cẩn cũng đang cố gắng để thích nghi với cuộc sống thành thị.

“Anh Đông.”

“Anh Đông, anh đến rồi!”

“Anh Đông, đây là chút lòng thành, anh xem có thể…”

“Được rồi, biết rồi, tháng này miễn phí bảo kê cho mày.”

Người được gọi là anh Đông, tên là Phạm Đại Đông, là tay anh chị ở khu phố này. Hắn ta mặc áo ba lỗ đen, vung vẩy cánh tay đầy hình xăm, trên tai đeo một đôi khuyên tai, cổ đeo vài sợi dây chuyền vàng to.

Những người bán hàng rong ở khu vực này đều nằm trong địa bàn của hắn ta, muốn yên ổn buôn bán thì phải nộp tiền đúng hạn.

“Anh Đông, anh xem bên kia, thằng nhóc đó chính là đứa em nói hôm trước, nghe giọng chắc chắn không phải người địa phương.” Có người ghé tai nói nhỏ.

“Ồ? Gan cũng lớn đấy, dám trực tiếp bày hàng ở đây?” Phạm Đại Đông dùng lưỡi đẩy đẩy má, vẻ mặt đầy giễu cợt nhìn về phía người ở góc đường.

“Anh Đông, em qua đuổi nó đi.” Một tên đàn em muốn xông lên.

Bị Phạm Đại Đông ngăn lại: “Không cần, như vậy chán lắm.”

Hắn ta cười nham hiểm lộ ra hàm răng thưa, ung dung bước về phía quầy hàng ở góc đường.

Ngạn Cẩn đang mải mê khắc gỗ, một bóng đen lớn phủ xuống, che khuất tầm nhìn của cậu.

Cậu dừng động tác, ngẩng đầu lên nhìn, một đám người cao to lực lưỡng đứng trước quầy hàng của cậu, trông không dễ chọc chút nào.

Dù còn ít tuổi nhưng Ngạn Cẩn vẫn có chút trực giác nhìn người, tên xăm trổ trước mắt rõ ràng không phải đến mua đồ của cậu.

Cậu im lặng, tiếp tục cúi đầu khắc gỗ.

Phạm Đại Đông “Ớ” một tiếng, khoanh tay trước ngực, thấy cậu bé này cũng thú vị.

Đến từ nơi khác, tuổi còn nhỏ, gặp phải bọn họ mà trên mặt không hề có chút sợ hãi nào.

Hắn ta ngồi xổm xuống, tùy tiện cầm mấy món đồ gỗ lên bóp bóp: “Mày bán mấy thứ gì thế này? Mấy khúc gỗ mục nát này bán được tiền à?”

Ngạn Cẩn không trả lời, vẫn chăm chú khắc gỗ.

“Này! Tao đang nói chuyện với mày! Mày điếc hay câm hả?” Phạm Đại Đông tính tình không tốt, nói chuyện bình tĩnh như vừa rồi đã là nể mặt lắm rồi, bị lờ đi nhiều lần, hắn ta bắt đầu mất kiên nhẫn.

Hắn ta hất tay ném món đồ gỗ vừa cầm lên xuống đất.

Lực rất mạnh, va chạm với mặt đất không hoàn toàn vỡ vụn nhưng cũng đã xuất hiện vết nứt.

Ngạn Cẩn đặt đồ trên tay xuống, đột nhiên nhìn chằm chằm Phạm Đại Đông, ánh mắt như chứa đựng một ngọn lửa vô hình.

Cậu vẫn luôn không nói ra, những khúc gỗ mục nát trong mắt người khác chính là những người bạn mà cậu đã thổi hồn vào.

Mỗi món đồ thủ công bằng gỗ đều là bạn của cậu.

Người khác có thể không thích nhưng không được phá hoại hay làm tổn thương chúng.

Phạm Đại Đông cảm thấy mình bị một thằng nhóc con khiêu khích, trước mặt đám đàn em, hắn ta phải ra oai một phen.

Vươn tay định túm lấy cổ áo cậu bé.

Một bàn tay đột nhiên xuất hiện, giữ chặt cổ tay Phạm Đại Đông.

Từ phía sau vang lên một giọng nói: “Đường đường là đại ca Xích Phong Đài lại đi bắt nạt một đứa trẻ giữa đường giữa chợ sao?”

Một thanh niên áo vest màu trắng sữa bước đến, phía sau còn đi theo vài người ăn mặc tương tự.

Người giữ chặt Phạm Đại Đông là một vệ sĩ mặc đồ đen, lúc này vẫn chưa buông tay.

Phạm Đại Đông định mở miệng mắng xem kẻ nào không biết điều, nhưng khi quay đầu lại thì im bặt.

Những người sống ở Hải Thị chắc chắn không ai là không biết nhà họ Mạnh.

Đặc biệt là ở khu Kỳ Đông này, Mạnh tam thiếu nổi tiếng là ăn chơi trác táng.

Nhờ vào thân phận của mình, suốt ngày không có việc gì làm lại đi dạo khắp phố phường, hôm nay tâm trạng tốt thì giúp đỡ người nghèo, ngày mai tâm trạng xấu thì đập phá cửa hàng người ta.

Nhà họ Mạnh là gia tộc hào môn lâu đời đã bén rễ ở Hải Thị cả trăm năm, phất lên từ ngành dược phẩm, hiện nay đã kinh doanh đa ngành nghề, và một số chi nhánh còn dính dáng đến xã hội đen, mối quan hệ cũng rất rộng.

Giới giang hồ có quy tắc của họ, động vào ai cũng không được động vào người nhà họ Mạnh.

Nói trắng ra, nhà họ Mạnh muốn bọn họ tồn tại, bọn họ mới tồn tại, nếu không đừng nói kinh doanh ở đây, muốn ở lại Hải Thị cũng khó.

Phạm Đại Đông nhìn thấy tình thế này, không chịu thua cũng không được, bèn trừng mắt nhìn Ngạn Cẩn, chửi thầm một câu xui xẻo rồi dẫn người bỏ đi.

Mạnh tam thiếu đã muốn xen vào chuyện bao đồng, Phạm Đại Đông không thể cản được, đừng có dây dưa rồi rước họa vào thân.