Lại một năm Tết Đoan Ngọ nữa đến. Thời tiết quang đãng.
Vệ Đình Tiêu vẫn còn nhớ Tết Đoan Ngọ năm ngoái, hắn còn đang ghi hình show truyền hình “Nhà của tôi ở chốn non nước”, và được ăn bánh ú tro làm từ lá trúc nguyên bản ở vùng núi trong nhà của Ngạn Sơ, hương thơm thanh mát, dẻo mềm ngọt dịu, đến giờ Vệ Đình Tiêu vẫn còn nhớ mãi.
Tết Đoan Ngọ năm nay Ứng Nguyệt Như và Vệ Thừa Lễ cũng mong các con về nhà ăn Tết, thế nên hai người liền cùng nhau trở về nhà cũ họ Vệ.
Không chỉ vậy, Ứng Nguyệt Như còn mời cả hai người ba của Ngạn Sơ.
Sau khi Vệ Đình Tiêu biết Mạnh Phó Thanh là một người ba khác của Ngạn Sơ, ngày hôm sau liền nói chuyện này cho ba mẹ mình biết, việc này không thể chậm trễ.
Bản thân hắn đã đắc tội với Mạnh Phó Thanh, không muốn ba mẹ cũng bị giấu giếm chuyện này.
Hiện giờ Mạnh Phó Thanh và Ngạn Sơ đã nhận nhau, lại còn nối lại tình xưa với ba Ngạn, nhà họ Vệ tự nhiên phải đối đãi và tôn trọng Mạnh Phó Thanh như với ba Ngạn.
Vệ Thừa Lễ và Ứng Nguyệt Như cũng không ngờ, Ngạn Sơ di truyền thể chất của ba Ngạn nên cấu trúc gia đình của Ngạn Sơ đặc biệt, lại còn một người ba khác là nhân vật có thế lực không nhỏ.
Vệ Thừa Lễ thích đồ cổ nên cái tên Mạnh tam gia ông đã nghe từ lâu, không chỉ quen biết mà một số món đồ cổ trong nhà còn được mua từ “Lãng Ngọc Lâu” của Mạnh Phó Thanh.
Vì Mạnh Phó Thanh đã trở thành ba của Ngạn Sơ, nhà họ Vệ cũng nên chính thức gặp mặt Mạnh Phó Thanh một lần.
Chuyện này được Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ nói trước với Mạnh Phó Thanh, Mạnh Phó Thanh vui vẻ đồng ý.
Cho dù nhà họ Vệ không mời, ông cũng phải tìm cơ hội đến thăm, dù sao cũng là thông gia, phải gặp mặt nhau.
Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ đến nhà cũ họ Vệ trước, còn ba Ngạn và Mạnh Phó Thanh phải đi từ huyện Ngô, thành phố Khê đến.
“A lô, ba Mạnh, hai người đến rồi à? ừm, được.” Ngạn Sơ nhận điện thoại của Mạnh Phó Thanh, nói hai câu rồi quay sang nhìn Vệ Đình Tiêu, “Ba đến cổng rồi, chúng ta cùng ra đón.”
Vệ Đình Tiêu bỏ dở việc đang làm, mỉm cười gật đầu: “Ừ.”
Trước khi Mạnh Phó Thanh và ba Ngạn đến, cả nhà đang cùng nhau gói bánh ú, vậy mới có không khí Tết Đoan Ngọ.
Hai người đi ra cổng nhà họ Vệ, vừa hay thấy xe của Mạnh Phó Thanh từ từ tiến vào.
“Có thể lái vào trong sân đỗ, không sao đâu.” Vệ Đình Tiêu chỉ dẫn.
Người lái xe là Mạnh Phó Thanh, ông nhanh chóng đỗ xe vào một chỗ trống, xuống xe trước.
Ba Ngạn cũng xuống xe từ ghế phụ.
Ngạn Sơ tiến lên ôm từng người.
Đã lâu không gặp, trong lòng Ngạn Sơ cũng khá nhớ.
“Đi thôi, chúng ta vào nhà, trà đã pha sẵn cho hai người rồi.” Vệ Đình Tiêu dẫn đường ở phía trước.
Mạnh Phó Thanh và ba Ngạn đều là lần đầu tiên đến nhà họ Vệ, cũng đang quan sát xung quanh.
“Thiết kế cảnh quan và tiểu cảnh Trung Hoa trong sân này rất đẹp mắt.” Mạnh Phó Thanh khen ngợi.
Ông cảm thấy có nét tương đồng với “Lạc Thủy Hiên” của mình.
Chứng tỏ gu thẩm mỹ của ông và gia chủ nơi này khá giống nhau.
“Ba quá khen, ba con bình thường thích bày biện những thứ này.” Vệ Đình Tiêu nói.
“Ba biết, ba con rất thích đồ cổ, hôm nay ba còn mang từ cửa hàng của mình đến cho ông ấy một món đồ nhỏ.” Mạnh Phó Thanh nói thẳng.
“Không được đâu, toàn là bảo bối trong cửa hàng của ba, ba định tặng luôn à? Bảo ba con tự bỏ tiền ra mua đi.” Vệ Đình Tiêu nói câu này rất to giọng.
Ngay lập tức truyền đến tai Vệ Thừa Lễ đang chờ trong nhà.
Thằng nhóc này lại đang nói xấu ba nó rồi.
Mặc dù trong lòng rất muốn lên tiếng nhưng trước mặt thông gia ông vẫn nhịn để tránh mất mặt.
“Mạnh tam gia, đã nghe danh từ lâu hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt.” Vệ Thừa Lễ tiến lên bắt tay Mạnh Phó Thanh.
“Vệ gia chủ, đừng khách sáo thế, chúng ta cũng coi như là thông gia rồi, ông không cần gọi tôi khách sáo như người ngoài.” Mạnh Phó Thanh mỉm cười.
“Nếu không ngại, tôi gọi ông một tiếng Mạnh lão đệ, ông cũng có thể gọi tôi là Vệ lão ca, xưng hô anh em, như vậy có phải thân thiết hơn không?” Vệ Thừa Lễ cũng cười sảng khoái.
Ông hơn tuổi một chút nhưng cũng chỉ lớn hơn đối phương vài tuổi mà thôi.
“Được, Vệ lão ca, vậy chúng ta không nói chuyện khách sáo nữa, những lời tôi nói ở ngoài cửa vừa nãy cũng không phải nói đùa, biết anh thích đồ cổ, tôi mang theo một món làm quà.”
Mạnh Phó Thanh lấy ra một chiếc hộp cổ xưa từ trong túi, mở nắp hộp ra bên trong là một chiếc lư hương, toàn thân có màu xanh lam.
“Đây là chiếc lư hương bằng đồng cloisonné ba chân thời nhà Thanh, tôi rất thích kiểu dáng này, Vệ lão ca thấy sao?” Mạnh Phó Thanh lấy nó ra đặt lên bàn, để tiện quan sát.
Vệ Đình Tiêu đứng bên cạnh thấy mắt Vệ Thừa Lễ sáng lên trong nháy mắt, suýt chút nữa thì không nhịn được cười, hắn biết ông ba mê đồ cổ của hắn thích mê rồi.
“Ôi chao, màu sắc này thật tuyệt, đúng là đẹp mắt, cái này… cái này ngại quá, quà ra mắt của ông quý quá rồi.” Vệ Thừa Lễ đã có ý định muốn bỏ tiền ra mua.
Những lời Vệ Đình Tiêu nói lúc nãy quả nhiên không sai.
Đồ cổ trong cửa hàng của Mạnh Phó Thanh đều là đồ thật, không có hàng nhái, đúng là quý giá, ông không mất một đồng nào mà có được thật sự là hơi ngại.
Mạnh Phó Thanh lại bảo ông đừng để tâm, “Ngoài những thứ này, tôi cũng không có gì đáng giá để tặng, Vệ lão ca cứ nhận lấy đi, coi như là tôi cảm ơn cả nhà đã chăm sóc Ngạn Sơ trước đây.”
Ông đã nghe ba Ngạn kể, trước kia Ngạn Sơ bị thương nằm viện, nhà họ Vệ rất quan tâm đến Ngạn Sơ, Ứng Nguyệt Như còn tự mình hầm canh mang đến bệnh viện cho Ngạn Sơ uống.
Chính thái độ coi trọng Ngạn Sơ của nhà họ Vệ mới khiến ba Ngạn yên tâm giao con trai cho họ.
Gia đình gia phong đoan chính như vậy, con cái được nuôi dạy chắc chắn sẽ không tồi, ba Ngạn rất coi trọng điểm này.
Mạnh Phó Thanh đương nhiên cũng đã tìm hiểu về nhà họ Vệ, trong ấn tượng của ông, nhà họ Vệ là một trong những gia tộc hào môn ở Bắc Kinh, danh tiếng trong giới cũng rất tốt.
Ít nhất khi Ngạn Sơ bị người ngoài xem là một thiếu niên miền núi không có bối cảnh gì, họ cũng không hề có thành kiến hay phân biệt đối xử.
Vì vậy, trong lòng Mạnh Phó Thanh không chỉ có hảo cảm mà còn có chút biết ơn đối với nhà họ Vệ.
“Đâu có đâu, Tiểu Sơ nó giỏi giang như vậy, chúng tôi đối xử tốt với nó là chuyện nên làm, từ lần đầu tiên gặp tôi đã thấy đứa nhỏ này rất đáng yêu.” Ứng Nguyệt Như ở bên cạnh nói.
Vệ Thừa Lễ cũng phụ họa thêm vài câu khen ngợi.
Ngạn Sơ bị mọi người khen đến đỏ mặt, vội vàng chuyển chủ đề: “Bánh ú của con còn chưa gói xong, con đi gói bánh ú đây.”
Vệ Đình Tiêu nói: “Anh đi cùng em.”
Bốn người lớn nhìn Ngạn Sơ vì ngại mà bỏ chạy, cũng không khỏi ngồi xuống trong phòng khách tiếp tục trò chuyện.
Vệ Thừa Lễ và Mạnh Phó Thanh càng trò chuyện càng thấy hợp ý, có cảm giác tâm đầu ý hợp, anh hùng trọng anh hùng.
Mạnh Phó Thanh những năm này đã trải qua rất nhiều chuyện, từ nước ngoài trở về nước khởi nghiệp, cũng gặp gỡ rất nhiều người, tầm nhìn rộng mở, tấm lòng bao dung, cách nhìn nhận sự vật phi phàm.
Vệ Thừa Lễ tuy lớn hơn tuổi nhưng cũng khâm phục Mạnh Phó Thanh.
Đến giờ ăn cơm trưa, cả nhà vui vẻ trò chuyện, vô cùng hòa thuận.
Vệ Đình Tiêu gắp thức ăn cho Ngạn Sơ rất nhiệt tình, Ngạn Sơ cũng ăn uống ngon miệng.
Giờ đã mang thai gần sáu tháng rồi, cậu ăn nhiều hơn trước rất nhiều, bây giờ cậu ăn không phải là cơm của một người, mà là cơm của ba người.
Hai đứa nhỏ trong bụng cũng đang lớn dần từng ngày, cần bổ sung đầy đủ dưỡng chất.
“Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn.” Vệ Đình Tiêu rót cho Ngạn Sơ một cốc nước.
Ngạn Sơ uống một hớp nuốt xuống, “Đã lâu không về nhà ăn cơm, cảm thấy ngon quá.”
Ứng Nguyệt Như nghe vậy liền vui mừng, “Thấy ngon là tốt rồi, sau này con thường xuyên về đây, lúc nào cũng có cơm ăn đó.”
Bà trìu mến nhìn bụng Ngạn Sơ một cái, không nhịn được nói: “Không biết hai đứa nhỏ này sau này sẽ giống ai đây.”
Vệ Thừa Lễ tiếp lời: “Biết đâu giống ta thì sao, hahaha.”
Vệ Thừa Lễ hôm nay rất vui vẻ, trên bàn ăn uống hơi quá chén, lúc này mặt đỏ bừng, tiếng cười cũng sang sảng.
Vệ Đình Tiêu nói móc: “Giống ba cái gì? Giống ba thích chơi đồ cổ à?”
Mạnh Phó Thanh cười nói: “Vậy thì tốt quá, sau này Lãng Ngọc Lâu của ta chính là phòng đồ chơi của chúng đó, toàn là đồ cổ.”
Vệ Đình Tiêu bị dọa: “Ba cũng dám nói, mấy món đồ quý giá đó sao dám để lũ trẻ con nghịch.”
Nếu làm vỡ thì chẳng phải là phí của giời sao?
Những món đồ mà những người yêu thích đồ cổ phải bỏ rất nhiều tiền mới mua được, lại để cháu mình nghịch? Ba đừng có hoang đường quá.
Ngạn Sơ ngồi bên cạnh nghe, không dám tưởng tượng hai đứa nhỏ này sau khi sinh ra sẽ được cưng chiều đến mức nào.
Thật sự là hai bảo bối quý giá nhất trong nhà, ba ông nội một bà nội, lúc đó sẽ được hưởng trọn niềm vui gia đình.
Hôm đó, Mạnh Phó Thanh và ba Ngạn ở lại đến tối mới rời đi, còn Ngạn Sơ và Vệ Đình Tiêu thì ở lại qua đêm.
Tết Đoan Ngọ, họ muốn ở nhà thêm vài ngày, trong một năm cũng chỉ có vài ngày lễ tết được đoàn tụ, mỗi lần về nhà họ đều trân trọng những ngày được ở bên ba mẹ.
Ban đêm, Ngạn Sơ nằm nghiêng trên giường, đứa nhỏ trong bụng không chịu ngủ, cứ đạp loạn xạ bên trong khiến Ngạn Sơ cũng không ngủ được.
Bây giờ buổi tối cậu không ngủ ngon giấc như trước, số lần đi vệ sinh tăng lên, thỉnh thoảng còn gặp lúc hai đứa náo loạn, đúng là mệt mỏi.
Cậu vuốt ve bụng, mỉm cười: “Vì hôm nay là ngày lễ nên các con cũng vui sao? Hay là hôm nay gặp ông bà nên vui?”
Vệ Đình Tiêu bất mãn nói: “Chúng nó vui cái gì mà vui? Cứ nghịch ngợm! Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, muốn lật trời à?”
Vệ Đình Tiêu giúp Ngạn Sơ bóp chân để cậu thư giãn một chút.
“Đừng hung dữ thế, anh càng như vậy con sau này càng không nghe lời anh đâu.” Ngạn Sơ nói, bất lực lắc đầu.
“Chúng nó chính là ỷ vào trong bụng em, có em bảo vệ, nên anh không thể làm gì chúng nó, chúng nó có giỏi thì ra ngoài thử xem!” Vệ Đình Tiêu tiếp tục ngang ngược.
Không biết có phải lời này thật sự quá hung dữ hay không, bụng bỗng nhiên yên tĩnh lại, hai đứa nhỏ như bị dọa sợ không dám nhúc nhích.
Vệ Đình Tiêu lúc này mới vui vẻ: “Thấy chưa, không phải rất nghe lời anh sao? Nhẹ nhàng dỗ dành không nghe, phải mạnh tay một chút.”
Ngạn Sơ lắc đầu ngao ngán, tự mình nhắm mắt lại bắt đầu chuẩn bị đi ngủ.
Con không quấy nữa, cậu rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Vệ Đình Tiêu cũng nhẹ nhàng lên giường, tắt đèn, từ phía sau ôm Ngạn Sơ.
Trong lòng hắn chua xót, thề rằng sau khi Ngạn Sơ sinh hai đứa này xong sẽ không để Ngạn Sơ phải chịu khổ như vậy nữa.
Bất ngờ như thế này một lần là đủ rồi.
Có thể cùng lúc có hai đứa con là điều hắn cả đời này chưa từng nghĩ tới.
Vệ Đình Tiêu thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng đến lúc sinh nở nhất định phải cha tròn con vuông.
Ngày đó càng đến gần, Vệ Đình Tiêu nói không lo lắng là không thể, điều hắn cần làm là chuẩn bị đội ngũ y tế tốt nhất, bảo vệ cho hai cha con.