Một ngày nọ.
Vệ Đình Tiêu tình cờ thấy một tin tức liên quan đến Giả Sùng được đăng tải trên trang nhất của các trang tin xã hội.
Theo thông tin, con trai của tập đoàn Giả Thị bị tình nghi phạm tội kinh tế và tội rửa tiền đã bị cơ quan công an bắt giữ cưỡng chế.
Tin tức này đủ hấp dẫn, Vệ Đình Tiêu ấn vào xem hơi sững sờ.
Tên Giả nhị này, “xèng, bài, chích” hắn ta đều dính vào hết, dựa vào cái vỏ bọc của công ty giải trí không biết đã làm bao nhiêu chuyện phạm pháp sau lưng.
Từ lần trước Vệ Đình Tiêu trực tiếp dạy cho tên đó một bài học, tên đó đã im thin thít đi nhiều, ít nhất nửa năm nay hắn không còn xuất hiện trước mặt hắn nữa, nhưng việc hắn ta lui về cũng có liên quan đến vị trưởng tử từng rời bỏ Gia tộc Giả.
Giả Phong và Vệ Đình Tiêu có mối quan hệ hợp tác, cả hai đều có chung mục tiêu muốn đối phó, cho nên ở một giai đoạn nào đó cùng chung thuyền, mục tiêu nhất trí.
Vệ Đình Tiêu thậm chí không nghĩ nhiều, cho rằng việc Giả Sùng lần này bị “xuống nước” chắc chắn là do Giả Phong làm, hắn cũng chỉ góp một phần sức lực để hỗ trợ.
Làm sao để có thể lật tẩy được những việc làm mờ ám đằng sau đó không hề dễ dàng, các tập đoàn của những gia tộc giàu có phức tạp rắc rối, lợi ích ràng buộc lẫn nhau, muốn Giả Sùng phải chịu trừng phạt cho những tội lỗi mà hắn phạm phải, tất nhiên phải xem xét đến rất nhiều yếu tố, đồng thời cũng tiêu tốn không ít công sức. Chỉ riêng điểm này, Vệ Đình Tiêu vẫn khá khâm phục Giả Phong.
Giả Sùng lúc trước động chạm đến phần nhạy cảm của hắn, Vệ Đình Tiêu đã sớm liệt người này vào danh sách kẻ thù, hắn muốn kéo Giả Sùng sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian.
Bây giờ kế hoạch trong lòng hắn được thực hiện trước thời hạn, Vệ Đình Tiêu có phần bất ngờ.
Hắn cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi điện, muốn nói với Giả Phong một câu cảm ơn, dù sao việc này cuối cùng cũng được thúc đẩy bởi đối phương, coi như đã giúp hắn một ân tình lớn.
Kết quả là vào lúc này đối phương lại gọi điện trước.
“Alo, Giả Phong, tôi đã đọc tin tức, làm rất tốt đấy.” Vệ Đình Tiêu nhận điện thoại khen ngợi.
Giả Phong cũng nói: “Nhờ có sự giúp đỡ của cậu, lúc đầu người mà tôi bố trí đã bị đối phương phát hiện, sau đó lại có người hỗ trợ, chắc chắn là cậu đã phái đi phải không? Nói thật, nếu không có nhóm người đó Giả Sùng sẽ không bị bắt sớm như vậy.”
Vệ Đình Tiêu nghe hơi ngơ ngác: “Người nào? Tôi đâu có phái ai cho cậu đâu?”
Giả Phong sửng sốt: “Không phải người của cậu? Vậy là ai vậy? Tôi rõ ràng có thể cảm nhận được rằng trong giai đoạn sau của việc tôi đang làm đã có thêm một thế lực gia nhập, tôi tưởng là cậu làm.”
Vệ Đình Tiêu rất ngại ngùng nói rằng nửa năm nay hắn gần như đã quên mất tên Giả Sùng đó, một bên là bận rộn kết hôn, đăng ký kết hôn, một bên là bận rộn đóng phim và chăm sóc Ngạn Sơ đang mang thai, ai còn quản đến Giả Sùng chết ở đâu nữa?
Hiện tại, tình hình là hai người bọn họ đều tưởng rằng đối phương đã ra tay, nhưng thực tế người đánh Giả Sùng một cú chí mạng lại là người khác?
Có thể là ai? Giả Sùng tính cách bất chính, lại còn không có duyên, mấy năm nay cũng coi như là dựng lên nhiều kẻ thù.
Vệ Đình Tiêu nghĩ có lẽ trong bóng tối cũng có người rất ghét Giả Sùng muốn kéo hắn ta xuống bùn.
“Dù sao thì kết quả cũng là những gì chúng ta muốn, cậu cũng đã giúp tôi rất nhiều, tôi vẫn phải cảm ơn cậu, Vệ Đình Tiêu.” Giả Phong thành thật nói.
“Không có gì, đây là chuyện cùng có lợi, người thực hiện hành động thực tế vẫn là cậu, đợt này chúng ta coi như cùng thắng rồi.” Vệ Đình Tiêu khách sáo nói.
Giả Phong nói: “Hợp tác với cậu rất vui vẻ, hy vọng sau này có cơ hội tiếp tục hợp tác.”
“Được thôi, không thành vấn đề, lần sau chúng ta cùng uống một ly.” Vệ Đình Tiêu cũng cảm thấy Giả Phong là đối tác hợp tác đáng giao lưu.
Hắn ta tốt hơn rất nhiều so với những tên thiếu gia bất tài của Giả Thị.
Tên Giả Sùng này vừa vào còn kéo theo cả tập đoàn, Giả Thị có thể sẽ vì thế mà tan vỡ, lần này thiệt hại nặng nề, vừa mất vợ vừa mất binh, Giả Sùng kia, bố của hắn ta sợ rằng có thể bị tên con trai bất hiếu này tức chết.
Những điều đó chỉ là chuyện sau này.
Hai người cúp máy, Vệ Đình Tiêu dựa vào ghế sofa, vẫn còn suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Sau khi bình tĩnh suy ngẫm, hắn nhận thấy thời gian xuất hiện của thế lực đó quá trùng hợp. Nếu là những người thực sự muốn nhìn thấy Giả Sùng thất bại hoàn toàn không cần phải vội vàng ra tay, thay vào đó là nhìn Giả Phong và Giả Sùng đứng đối đầu nhau, tổn thương lẫn nhau, ngư ông đắc lợi.
Vệ Đình Tiêu càng nghiêng về việc nghĩ rằng đối phương chính là nhắm đến việc giúp đỡ họ.
Rốt cuộc là ai có năng lực lớn như vậy, còn làm việc bí mật không ai hay biết, ẩn danh lập công.
Kiểu chuyện này xưa nay đều là hắn làm, bây giờ hắn lại trở thành bên được giúp đỡ.
Vệ Đình Tiêu có hơi gãi tai gãi trán, rất muốn làm rõ người đứng sau đó là ai.
Hắn suy nghĩ vấn đề thì trạng thái rất khác so với bình thường, Ngạn Sơ chỉ nhìn thoáng qua đã biết hắn không ổn.
“Sao vậy? Tâm sự nặng nề thế?” Ngạn Sơ khi ăn cơm hỏi.
Vệ Đình Tiêu đưa cho Ngạn Sơ xem tin tức về Giả Sùng.
Ngạn Sơ bề ngoài chỉ “ồ” một tiếng đơn giản nhưng trong lòng lại cảm thấy sung sướng.
Quả nhiên, người ác có người ác trị, nếu không phải vì Giả Sùng, có lẽ cậu cũng sẽ không nhanh chóng quyết định rút lui khỏi làng giải trí như vậy.
Bây giờ cậu sống rất tốt, đối phương cũng nhận được bài học thích đáng, mọi chuyện đã khép lại, cậu cảm thấy kết cục rất viên mãn.
Cho nên cậu vẫn không hiểu tại sao Vệ Đình Tiêu lại có tâm sự nặng nề.
Ngạn Sơ không muốn để Vệ Đình Tiêu vẫn ở trạng thái này, liền chuyển chủ đề để chọc hắn vui vẻ.
“Có một tin tốt, ba em và ba Mạnh đã hoàn toàn hàn gắn tình cảm, trước đây rõ ràng cảm thấy hai người họ khá khách sáo với nhau, gần đây ba của em nhắn tin cho em, thường xuyên nhắc đến ba Mạnh…”
Ngạn Sơ nói đến đây, Vệ Đình Tiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Ngạn Sơ.
Ngạn Sơ sờ mặt mình: “Trên mặt em có gì à?”
“Không, không, chỉ là mừng cho ba thôi.” Vệ Đình Tiêu đánh trống lảng.
Ngạn Sơ không để ý nhiều, cười nói: “Ừ, họ coi như là gương vỡ lại lành rồi, cũng không dễ dàng gì.”
Lúc này trong lòng Vệ Đình Tiêu sợ hãi, hắn nghĩ, có lẽ hắn đã biết người đã giúp họ là ai…
…
Buổi tối.
Sau khi Ngạn Sơ ngủ say, Vệ Đình Tiêu nhắn một tin nhắn cho một số điện thoại.
【Cảm ơn ngài. 】
Hắn tưởng đối phương cũng đã nghỉ ngơi, nhưng vừa gửi đi điện thoại đã được gọi đến.
Vệ Đình Tiêu đi ra ban công nhận cuộc gọi, lịch sự gọi một tiếng: “Ba.”
Mạnh Phó Thanh vẫn chưa quen với việc cậu nhóc này gọi mình là ba, vì thế cười nói: “Muộn như vậy mà nhắn tin, có chuyện gì à?”
Vệ Đình Tiêu biết Mạnh Phó Thanh đang giả vờ, thái độ càng thêm khiêm tốn: “Trước đây con đã xúc phạm ngài, con một lần nữa xin lỗi ngài, là con đã lấy dạ tiểu nhân do lòng quân tử, ngài thật sự rất vĩ đại, thật sự rất có tầm nhìn, thật sự rất…”
Mạnh Phó Thanh ngắt lời: “Hừ, thôi được rồi, ít tâng bốc tôi đi, tôi nghe càng thấy khó chịu.”
Vệ Đình Tiêu vội vàng ngậm miệng, sau đó lại cười: “Con biết việc đó là ngài làm, dù sao đi nữa vẫn phải cảm ơn ngài.”
Mạnh Phó Thanh nói: “Đừng cảm ơn tôi, tôi đâu phải giúp cậu, tôi là giúp con trai của tôi giải quyết oán hận.”
Vệ Đình Tiêu: “Phải phải phải, ngài nói đúng.”
Mạnh Phó Thanh: “Tôi đã từng nói, sau này sẽ hết lòng bảo vệ cha con họ, trước kia không thể tham gia vào cuộc sống của họ, để họ chịu khổ tôi rất hối hận, chuyện này cậu cũng đừng nói với Tiểu Sơ, tôi không muốn thằng bé suy nghĩ quá nhiều.”
Vệ Đình Tiêu: “Chắc chắn rồi, ba, bây giờ chúng ta là đồng đội.”
Vệ Đình Tiêu cố gắng gọi quen cái tiếng “ba” này, phải nói rằng, Mạnh Phó Thanh và suy nghĩ của hắn rất đồng điệu, khiến hắn thay đổi hẳn suy nghĩ về người này.
Bây giờ gọi tiếng “ba” này là chân thành, còn mang theo một chút ngưỡng mộ.
Ban ngày hắn còn ngồi đó suy nghĩ cả buổi, hóa ra lại quên mất ông trùm ẩn danh này.
Nếu thế lực ẩn danh kia là người của Mạnh Phó Thanh, Vệ Đình Tiêu không hề ngạc nhiên.
Bấy nhiêu năm tích lũy mối quan hệ, đối phương hoàn toàn có năng lực để làm được việc này.
Dù sao các gia tộc giàu có cũng không thuộc cùng một hệ thống, nhưng Mạnh gia của Hải thị những năm đó cũng có tiếng tăm lừng lẫy.
Dù Mạnh Tam gia sau này tách khỏi gia tộc, tự mình phát triển nhưng cũng có nền tảng hùng hậu.
Gừng càng già càng cay, Mạnh Tam gia bấy nhiêu năm nay không phải là vô ích.
…
Mạnh Phó Thanh cúp máy, cúi đầu cười khẽ.
Tên nhóc họ Vệ này đúng là biết nương theo thế cục, ngọt ngào như thế nào cũng có thể thu phục người ta, nhưng lại có chút bản lĩnh, Mạnh Phó Thanh không phủ nhận ưu điểm của Vệ Đình Tiêu.
Hôm nay đối phương có thể chủ động tìm đến, ông cũng không bất ngờ, người thông minh không nói lời thừa, nhắn tin là ông đã hiểu rồi.
Từ khi Mạnh Phó Thanh biết Ngạn Sơ là con trai ruột của mình, ông đã điên cuồng tìm hiểu về những chuyện liên quan đến con trai.
Tất nhiên, những chuyện năm đó Ngạn Sơ rút lui khỏi làng giải trí lên hotsearch ông nhất định biết rõ.
Ông bảo người điều tra rõ ngọn ngành mọi chuyện, cũng rõ ràng biết được những gì xảy ra trong bữa tiệc tối kinh tởm lúc trước.
Cũng như về sau Ngạn Sơ bị thương ở mắt cũng có liên quan đến chuột, côn trùng, rắn, rết chưa xử lý sạch sẽ.
Mạnh Phó Thanh biết được, lập tức mặt lạnh băng.
Giả Sùng dám động đến con trai của ông, nếu ông còn thờ ơ thì cũng không xứng đáng làm cha.
Thời gian ông vắng mặt, đứa con bị bắt nạt không thương tiếc, Mạnh Phó Thanh vừa tức vừa hận, tức giận bản thân tại sao không tìm được Ngạn Sơ sớm hơn, hận những kẻ không tôn trọng Ngạn Sơ, còn dám ra tay.
Chỉ một gia tộc họ Giả, Mạnh Phó Thanh không sợ chút nào, ông chỉ sợ giờ này hắn vô dụng.
Sau đó, ông tra ra Vệ Đình Tiêu và Giả Phong cũng đang đối phó với Giả Sùng, hiểu ra tên nhóc nhà họ Vệ kia không phải là không làm gì cả, trong lòng bớt lo lắng.
Tuy ông đến hơi muộn nhưng vẫn có thể giúp đỡ họ một chút.
Chuyện này để A Mậu tự mình đi làm, một tháng sau liền có kết quả.
Ban đầu cũng không muốn ai biết nhưng hóa ra vẫn bị Vệ Đình Tiêu biết.
Tên nhóc đó cũng đủ thông minh, khéo léo, coi như đây là bí mật nhỏ giữa bọn họ.
Con đường phía trước còn dài, ông hy vọng có thể bảo vệ những người mình yêu thương mãi mãi.
“Muộn thế này rồi còn không ngủ, còn đứng ở ban công làm gì?” Trong phòng vang lên một giọng nam.
Mạnh Phó Thanh lập tức cười hì hì bước vào, đóng cửa kính trượt, kéo rèm.
“Xin lỗi, vừa nghe một cuộc điện thoại, bây giờ chúng ta đi ngủ thôi A Cẩn.” Nói xong liền nằm lên giường.
“Ai mà gọi điện thoại muộn thế? Anh không có lừa em đâu chứ?” Ngạn Cẩn nghi ngờ nhìn Mạnh Phó Thanh.
Mạnh Phó Thanh bề ngoài không lộ ra vẻ gì, rất tự nhiên tiếp lời: “Hừ, kết quả là anh vừa nhấc máy, thì là cuộc gọi quấy rối, nói với anh một đống chuyện anh không hiểu, anh chửi hắn ta hai câu rồi cúp máy, khuya rồi, ảnh hưởng đến chúng ta nghỉ ngơi.”
Ngạn Cẩn không phát hiện ra Mạnh Phó Thanh có gì khác thường, liền bỏ qua chuyện này.
Nhìn thấy Mạnh Phó Thanh đang chen vào trong chăn của mình, ông vội vàng đẩy người ra, “Anh ngủ giường của anh đi, đừng chen vào, em đâu có đồng ý ngủ cùng một chăn với anh đâu.”
Ngạn Cẩn nói xong thì có chút nóng lên, tự mình nằm xuống, tự đắp kín mít không lọt một lỗ hổng nào.
Ông nghĩ, bọn họ cũng nên… thích nghi dần dần.
“Được rồi, nghe em hết, ba thằng nhỏ.”
“Đừng gọi em như thế.”
“Vậy gọi gì? Vợ à? Phu nhân? Em yêu à?”
“Cút cút cút, anh ngủ dưới giường đi.”
“…”
Đêm nay trăng sáng tỏ ngời,
Bắc cầu thương nhớ, gửi lời yêu xa.