Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa

Chương 120: Tiểu thiếu gia




Buổi chiều. Ánh hoàng hôn đẹp đẽ.

Vệ Đình Tiêu cùng Ngạn Sơ đứng trên ban công ngắm bầu trời.

Cửa sổ mở ra, gió xuân tháng ba thổi vào, khẽ chạm lên má, bay lượn trên mái tóc thật dễ chịu.

Chính là lúc vợ chồng hai người tận hưởng sự yên bình thì điện thoại của đạo diễn gọi tới.

“Thầy Vệ, đạo cụ bên kia xảy ra chút sơ suất, đạo cụ chuẩn bị nhầm, phải làm lại, nên cảnh quay của vài vai phụ phải dời lại.”

“Có ý gì?” Vệ Đình Tiêu cố tình giả vờ không hiểu.

“Là… đoàn phim muốn quay cảnh của cậu phải quay trước, nên thầy Vệ có thể…”

“Không thể.” Vệ Đình Tiêu nghiêm giọng từ chối, cắt ngang lời đối phương.

“Nhưng…”

“Tôi đã nói sẽ nghỉ mấy ngày, lúc đầu anh cũng đồng ý, giờ vì lỗi của nhân viên, làm rối lịch trình, lại muốn tôi quay phim?” Vệ Đình Tiêu không hài lòng với lý do của đạo diễn.

Thật ra chuyện như vậy, nếu là trước kia, hắn chắc chắn đồng ý 100%, có khi còn nghĩ đó là việc nhỏ, dù sao trước đây hắn nghiện công việc, không làm gì cũng chán nên xem đoàn phim như nhà mình.

Giờ thì khác, hắn có gia đình riêng rồi.

Người có vợ rồi mà suốt ngày không về nhà, thế là không nên rồi.

Không đúng, phải thêm một điều nữa.

Là người có vợ và con.

Hắn vất vả lắm mới được nghỉ hai ngày mà không vi phạm yêu cầu của đoàn phim, ở nhà cùng vợ ngắm hoàng hôn, đây là khoảnh khắc quan trọng thế nào!

Lúc này, hắn không phải là Vệ Ảnh đế hay thầy Vệ gì cả.

Vệ Đình Tiêu, một người đàn ông đã có gia đình, khẳng định: hắn không muốn tham gia vào vòng xoáy công việc này nữa!

“Nhưng mà, quản lý của cậu đã đồng ý, anh ấy nói sẽ đưa cậu trở về đoàn phim ngay, vừa kịp tham gia cảnh quay đêm hôm nay.”

“WC! La Huy, tên này điên rồi sao?” Vệ Đình Tiêu không nhịn được chửi thề.

Mình là ông chủ hay hắn là ông chủ? Chẳng lẽ hắn định lật trời?

“Này… hình như các anh chưa thương lượng ổn thoả? Thầy Vệ suy nghĩ thêm chút nữa nhé? Hôm nay thì không kịp rồi, ngày mai về đoàn phim cũng được, tôi đợi cậu.”

Đạo diễn không cho Vệ Đình Tiêu cơ hội phản bác, làm nghề này thường là người lì lợm, trực tiếp cúp máy.

Vệ Đình Tiêu không vui định gọi điện cho La Huy thì một bàn tay trắng nõn từ bên cạnh kéo kéo vạt áo hắn.

“Ông xã, đừng nóng giận, có gì từ từ nói… Thật ra, anh không cần phải lo lắng em đâu, ba ở đây em rất yên tâm, anh cứ đi làm việc đi.” Ngạn Sơ dịu dàng nói, khuôn mặt êm ái.

Vệ Đình Tiêu nhìn thấy khuôn mặt của Ngạn Sơ tức khắc cơn giận đều biến mất.

Vợ mang thai hắn không thể để cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng tới cậu, phải ổn trọng, tính khí bốc đồng như vậy không nên lộ ra ngoài, Vệ Đình Tiêu có chút hối hận vì hành động nóng nảy của mình.

Thực ra chuyện không có gì to tát, chỉ là hắn không muốn vừa về nhà một ngày mà đã phải rời xa Ngạn Sơ.

Lúc này, Ngạn Cẩn cũng đi đến, nói: “Dịp này ba đến Bắc Kinh, có thể chăm sóc cho Sơ nhi, con nên nhanh chóng làm xong việc của mình đi, đợi con làm xong ba sẽ về, đúng lúc con cũng có thời gian nghỉ ngơi.”

Ngạn Cẩn có ý gì, Vệ Đình Tiêu hiểu.

Nghĩa là nối tiếp nhau chăm sóc Ngạn Sơ.

Bỗng dưng hắn thấy cách này khả thi, nếu hắn đóng máy sớm thì có thể sớm về nhà cùng vợ.

“Được rồi, anh về đoàn phim ngay.” Vệ Đình Tiêu vuốt nhẹ má Ngạn Sơ, “Em ở nhà cùng ba, đừng làm việc quá sức, có chuyện gì gọi điện cho anh.”

“Ừm ừm.” Ngạn Sơ ngoan ngoãn gật đầu.

Vệ Đình Tiêu đi ra ngoài, ôm lấy Ngạn Sơ hôn trong năm phút, lúc rời đi hai má Ngạn Sơ ửng hồng, ánh mắt long lanh.

Cậu vẫy tay với Vệ Đình Tiêu: “Ông xã, tạm biệt.”

“Vợ à, anh đi đây.”

Ngạn Sơ suy nghĩ một lát, sờ bụng mình tự nhủ: “Ba của các con đi làm kiếm tiền rồi, mau nói tạm biệt với ba đi.”

Vẻ mặt này bị Vệ Đình Tiêu nhìn thấy, hắn suýt nữa muốn chảy máu mũi vì quá dễ thương.

Vợ mình thật đáng yêu.

Bọn trẻ dĩ nhiên là không thể phản ứng lại, bây giờ bọn trẻ vẫn chỉ là hai cục thịt nhỏ trong bụng Ngạn Sơ, còn chưa có cả thính giác.

Cậu cố tình diễn như vậy cũng là muốn cho Vệ Đình Tiêu đi ra ngoài dễ chịu hơn, cậu biết rõ, sau khi biết vợ có thai áp lực của Vệ Đình Tiêu khá lớn.

Trước đó, vợ hắn bị hạ đường huyết bất tỉnh ở nhà, thực sự làm cho hắn sợ hãi.

Sau khi Vệ Đình Tiêu rời đi, ở nhà còn lại Ngạn Sơ, Ngạn Cẩn và người làm do Vệ Thừa Lễ cùng Ứng Nguyệt Như phái từ nhà cũ tới.

Người làm gọi là thím Vương, đã làm việc ở nhà họ Vệ hơn mười năm, rất thạo việc, giặt giũ nấu nướng đều giỏi cả.

Hơn nữa, bà ít nói, lúc chủ nhân nói chuyện, bà luôn né tránh.

Vì Ngạn Cẩn ở đây, ông tự nhiên thích nấu ăn, Ngạn Sơ ăn món ăn của ba nấu sẽ không buồn nôn, nên cũng không cần phải phiền thím Vương bận tâm đến chuyện bếp núc.

Thím Vương chỉ cần phụ trách những việc nhà cơ bản, mỗi ngày dọn dẹp cả nhà một lượt, đảm bảo vệ sinh sạch sẽ.

Ăn tối xong.

Ngạn Cẩn kéo Ngạn Sơ vào phòng nói chuyện.

Ngạn Sơ có linh cảm, ba muốn nói chính là điều cậu muốn hỏi hai ngày nay.

“Ba, ba có phải là muốn nói về… ba khác của con nữa không?” Ngạn Sơ trực tiếp hỏi thẳng.

Ngạn Cẩn biết con trai thông minh, chắc chắn đã đoán được suy nghĩ trong lòng ông.

Ông thở dài nhẹ nhàng, nói: “Người này, con cũng biết.”

Ngạn Sơ mở to mắt: “Con… biết?”

Ngạn Sơ nhìn thấy biểu cảm của Ngạn Cẩn, gần như trong nháy mắt, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh của một người.

Nhớ lại trước đó ba tránh né với người đó, còn khiến cậu lầm tưởng là ba ghét người đó, thì đó chẳng phải là…

“Là chú Mạnh?” Ngạn Sơ nâng giọng hỏi.

Ngạn Cẩn gật đầu: “Ba không nghĩ rằng sẽ gặp lại ông ấy, giấu con lâu như vậy, xin lỗi, Sơ nhi.”

Ngạn Sơ vẫn đang trong sự choáng váng, nghe vậy nắm chặt tay Ngạn Cẩn, tay ông có chút lạnh: “Đừng nói như vậy, ba, con hiểu cảm giác của ba… Nếu là con, con cũng có thể không trực tiếp nói cho con mình biết.”

Cậu đã nghĩ ba và chú Mạnh có một quãng thời gian không được biết đến, nhưng không ngờ quãng thời gian đó lại gay cấn như vậy?!

Vậy nên, ba và chú Mạnh ở bên nhau, sau đó lại chia tay?

Chắc chắn là ba đã rời bỏ chú Mạnh trước khi sinh ra cậu, nếu không tại sao chú Mạnh lại không hề biết cậu?

Nhớ lại lần trước khi đi tham gia đấu giá, chị Miểu Miểu cùng ông chú bên cạnh chị ấy cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, có lẽ là đã thấy dấu vết của chú Mạnh trên người cậu?

Ngạn Sơ sờ sờ gương mặt mình.

Cậu không chú ý mình và chú Mạnh có giống nhau hay không, nhưng dựa vào phản ứng của người khác, thì chắc là có giống nhau đúng không…

Từ từ tiêu hóa thông tin này, Ngạn Sơ đảo ngược hỏi Ngạn Cẩn: “Vậy bây giờ ba và chú Mạnh đã hòa hợp chưa?”

“Ba, ba vẫn còn yêu ông ấy đúng không?”

Cậu trai mắt sáng long lanh, đáy mắt lấp lánh nụ cười, nhìn Ngạn Cẩn.

Ngạn Cẩn một lúc không biết nên trả lời thế nào.

“Ba, tai ba đỏ lên rồi, giống lúc ba ngượng với con đấy.” Ngạn Sơ tiếp tục trêu ghẹo.

Bỗng dưng cảm thấy những phản ứng của Ngạn Cẩn thật hài hước.

Ngạn Cẩn: “…” Thật muốn bịt miệng thằng nhóc này.

Ông nhanh chóng chuyển chủ đề: “Ngày mai, con có muốn gặp ông ấy không?”

Ngạn Cẩn biết Mạnh Phó Thanh hai ngày nay đã luôn chờ đợi, cũng mong nhìn thấy cha con đoàn tụ.

“Được ạ.” Ngạn Sơ không cần suy nghĩ liền trả lời.

Cậu có thể đoán được, ba và chú Mạnh gần đây chắc chắn là tình cảm khá tốt, nếu không, ba nói về chú Mạnh ngày hôm nay sẽ không có thái độ như vậy.

Suy nghĩ một lúc, cậu cười nói: “Nói thật, con cũng rất thích chú Mạnh, chú ấy luôn quan tâm con.”

Ngạn Cẩn: “…” Con định nói gì vậy.

Ngạn Sơ cúi gần Ngạn Cẩn, dựa vào người ông: “Ba, cho dù ba có thái độ như thế nào, con luôn ở bên cạnh ba, con không biết quá khứ của ba và ông ấy như thế nào, nhưng cảm xúc và tâm trạng của ba luôn là ưu tiên đầu tiên với con, nếu ba và chú Mạnh có thể đi tới với nhau, con cũng ủng hộ, nếu… ”

Ngạn Sơ do dự một chút.

Bỗng dưng ôm lấy Ngạn Cẩn, “Dù sao, đừng sợ, ba, ba còn con ở đây.”

Ngạn Cẩn suýt nữa rớt nước mắt.

Ông vuốt tóc Ngạn Sơ, trong lòng vài điều do dự cuối cùng cũng tan biến.

Trước kia, ông muốn làm bầu trời che chở con, bây giờ con của ông là tấm khiên chắc chắn sau lưng mình.



Ngày hôm sau.

Xe của Mạnh Phó Thanh sớm đã chờ ở dưới lầu.

Tối qua Ngạn Cẩn nói với ông, ông xúc động cả đêm không ngủ được.

Cuộc gặp gỡ này rất chính thức, ông còn cố tình làm đỏm cho đẹp trai hơn.

Mạnh Phó Thanh định đưa Ngạn Sơ và mọi người đến nhà riêng của mình.

Vì xem xét tình trạng của Ngạn Sơ hiện tại, ông nâng cấp ghế trong xe của mình, ngồi xuống sẽ không khiến Ngạn Sơ cảm thấy mệt mỏi và không thoải mái.

“Chú Mạnh.” Lên xe, Ngạn Sơ chủ động gọi.

Mạnh Phó Thanh ngồi ở ghế sau, bên cạnh Ngạn Sơ, người đàn ông hơn bốn mươi lần đầu tiên cảm thấy luống cuống.

“Thằng bé này, mấy ngày nay ăn uống như thế nào? Ngủ có ngon không?” Mạnh Phó Thanh quan tâm hỏi.

“Ăn uống rất tốt, ngủ cũng rất ngon, cảm ơn chú Mạnh quan tâm.” Ngạn Sơ lịch sự trả lời.

Mạnh Phó Thanh nghe Ngạn Sơ cứ gọi là “Chú Mạnh”, trong lòng từng cơn chuyển biến đáng buồn, có chút không vui.

Ông biết chuyện này không thể vội vàng, họ mới gặp mặt lần đầu tiên, sau này có nhiều thời gian để tìm hiểu nhau.

Trong xe, họ không nói về chuyện nhận con cái.

Ngạn Sơ vẫn giữ phương thức trò chuyện như trước kia, coi Mạnh Phó Thanh như trưởng bối, nói về tác phẩm thêu tranh dự thi của mình, nói về loại triển lãm mà Mạnh Phó Thanh dự định tổ chức sau này.

Mạnh Phó Thanh nhanh chóng thoát khỏi trạng thái cứng đờ và gượng gạo.

Không bao lâu sau, xe đến Lạc Thủy Xuyên.

Mạnh Phó Thanh tự mình mở cửa, nhẹ nhàng đỡ Ngạn Sơ xuống xe.

Ngạn Sơ cảm thấy mọi người đều rất cẩn thận, tình trạng của cậu chưa tới mức đi lại khó khăn.

Trên đường đi, cậu luôn nhìn biểu cảm của Mạnh Phó Thanh qua cách trò chuyện.

Có thể thấy người cha này thực sự rất lo lắng.

Đối với người đàn ông chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cậu hơn hai mươi năm qua này, Ngạn Sơ cảm thấy mâu thuẫn và bất an.

Cảm giác của cậu đối với Mạnh Phó Thanh hiện nay là sự quen thuộc mà xa lạ.

Đối phương là trưởng bối cậu gặp gỡ sau khi đến Bắc Kinh, khi cậu trò chuyện với người đó không chỉ là sự giao tiếp giữa thế hệ và trưởng bối, mà còn là sự giao tiếp như những người bạn tâm giao.

Mạnh Phó Thanh hiểu được sự yêu thích của cậu đối với nghệ thuật thêu tranh truyền thống, chủ đề nói chuyện của cậu, đối phương đều có thể nối tiếp, họ tìm thấy sự thoải mái trong sự giao tiếp, hai bên tôn trọng lẫn nhau.

Nhưng có một ngày, ông chú đối diện trở thành ba cậu, Ngạn Sơ không biết làm sao có thể thay đổi mối quan hệ này.

Đối phương không hề đi cùng cậu từ tuổi ấu thơ, nhưng lại có thể trò chuyện thuận lợi với cậu khi cậu lớn lên.

Ngạn Sơ nghĩ, tình cảm máu mủ thật bí ẩn, qua bao năm tháng vẫn có thể thu hút nhau.

Hiện nay cậu chưa có cách nào gọi trực tiếp người này là “Ba”, cậu muốn cho cả hai thời gian để chấp nhận, cũng muốn cho ba mình và đối phương thời gian để giao lưu.

Nếu Ngạn Cẩn thật sự muốn chấp nhận Mạnh Phó Thanh thì cậu cũng sẽ mở lòng, chấp nhận người cha này.

Vài người bước vào khu sân vườn mang đậm phong cách Trung Hoa.

Trong phòng khách, Ngạn Sơ gặp người đàn ông trung niên đã đưa Dung Miểu vào phòng nghỉ tại cuộc đấu giá lần trước, và chị em họ Từ.

“Giới thiệu chính thức một chút, đây là A Mậu, quản gia riêng của chú, còn hai người này là Từ Thanh Thanh và Từ Tử Cẩn, trợ lý riêng của chú.” Mạnh Phó Thanh nói.

Ba người chờ Mạnh Phó Thanh nói xong, đồng thời kêu Ngạn Sơ một tiếng: “Tiểu thiếu gia.”

Ngạn Sơ: “!?”