Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa

Chương 105: Thu hồi một trái tim




Bên này, Ngạn Sơ và Từ Thanh Thanh đang trao đổi rất thân thiện, còn Ngạn Cẩn ở quê nhà lúc này đang ngồi đối diện với người đàn ông trung niên, vẻ mặt lạnh lùng.

Tầng một của homestay, phía Nam dựa vào núi có một gian phòng bán lộ thiên, mở cửa ra là có thể đến ban công ngắm cảnh.

Trong gian phòng lát sàn gỗ màu sáng, bày một chiếc bàn trà thấp và đệm ngồi.

Ngạn Cẩn tự tay rót một chén trà, là trà Thanh Diệp đặc sản của Mặc Sơn, hương thơm thanh mát, không hề chát, hậu vị ngọt nhẹ.

Ly trà nóng bốc hơi thơm phức được đẩy đến trước mặt Mạnh Phó Thanh, Ngạn Cẩn ngước mắt lên: “Mạnh tiên sinh, tôi hỏi thẳng luôn, anh đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?”

Mạnh Phó Thanh cầm chén trà lên, nhấp một ngụm trà do Ngạn Cẩn rót, khẽ cười: “Em muốn nghe lời thật hay lời giả dối?”

Ngạn Cẩn không thích những câu hỏi lựa chọn như vậy, nếu lúc đầu biết “khách VIP” trong miệng Chu Lan chính là Mạnh Phó Thanh, ông tuyệt đối sẽ không để Chu Lan nhận đơn này.

Ông cũng quá tin tưởng Chu Lan, người họ Mạnh này đã ở đây hơn mười ngày ông mới phát hiện ra, bởi vì khoảng thời gian đó ông bận giúp mẹ làm việc nhà, không đến homestay xem xét.

Sau đó, khi gặp Mạnh Phó Thanh, người này đã gần như kết nghĩa huynh đệ với Chu Lan rồi.

Ngạn Cẩn biết Mạnh Phó Thanh rất giỏi ăn nói, thấy Chu Lan liên tục gọi “anh Mạnh”, ông suýt chút nữa tức đến hộc máu.

Vốn tưởng gặp nhau ở Kinh Thị là trùng hợp, bây giờ đối phương lại đến homestay của nhà ông. Nếu nói đây cũng là trùng hợp thì ông nên “rửa não” lại đi được rồi. Ông thậm chí còn nghi ngờ liệu cuộc gặp gỡ ở Kinh Thị có phải đã được lên kế hoạch từ trước hay không.

Nhưng vì đối phương đã là khách của homestay, ông không thể trực tiếp đuổi người ta đi nên chỉ có thể cố gắng tránh mặt.

Ông không thể hoàn toàn không quản lý việc kinh doanh của homestay, cùng sống chung dưới một mái nhà nên thỉnh thoảng vẫn phải chạm mặt người mà đã lâu không gặp này.

Thật ra, Mạnh Phó Thanh không hề có bất kỳ hành động quấy rầy nào, không mặt dày đeo bám cũng không chủ động hỏi về tình hình của ông.

Mỗi lần ông đến homestay, đối phương chỉ ngồi đọc sách ở phòng khách.

Đôi khi ông đang bận túi bụi xử lý đơn đặt hàng ở quầy lễ tân, người đàn ông này lại tao nhã quan sát mọi việc.

Sự lúng túng và bực bội của Ngạn Cẩn bắt đầu từ lúc đó.

Chính ông không chịu nổi cái phương thức ở chung này, nó mang đến cho ông cảm giác… như thể họ chưa từng chia lìa.

“Tôi muốn nghe lời thật.” Cuối cùng Ngạn Cẩn vẫn đưa ra lựa chọn.

Mạnh Phó Thanh ngay lập tức trả lời: “Lời thật chính là, anh đến đây để gặp em.”

Bàn tay Ngạn Cẩn đặt dưới bàn siết chặt: “Gặp tôi làm gì? Chúng ta có gì để gặp nhau chứ?”

Mạnh Phó Thanh lại bắt đầu đánh trống lảng: “Em nghĩ sao?”

Kiểu câu hỏi ngược lại này khiến Ngạn Cẩn rất khó chịu.

Bao nhiêu năm nay ông vẫn luôn bình thản nhưng lại bị Mạnh Phó Thanh chọc cho nổi nóng chỉ bằng vài câu nói.

Ngạn Cẩn cũng không muốn tự lừa dối mình, thật ra ông biết rõ trong lòng.

Ngạn Cẩn thở dài: “Nếu anh đến để hỏi lý do chúng ta chia tay năm xưa thì tôi không có gì để nói, bây giờ tôi sống rất tốt, tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ.”

Mạnh Phó Thanh hơi ngạc nhiên khi Ngạn Cẩn nói ra chuyện giữa hai người, khi đến đây, ông căn bản không định nhắc đến quá khứ.

Ông chỉ thành thật hỏi một câu: “Tên em bây giờ là gì? Anh vẫn chưa biết, anh không muốn gọi em là “Ngạn tiên sinh”.”

Lần này đến lượt Ngạn Cẩn ngạc nhiên: “Anh không biết?”

Lúc trước ở Kinh Thị, chẳng phải đã biết từ Tiểu Sơ rồi sao? Cho dù lần trước không biết thì bây giờ ngày nào cũng trò chuyện thân thiết với Chu Lan như vậy, chẳng lẽ chưa từng hỏi về ông sao?

Mạnh Phó Thanh: “Đối với anh, em vẫn luôn là Nhan Mộc.”

Ngạn Cẩn cúi đầu cắn môi, chuyện này ông cảm thấy áy náy.

“Đó không phải tên thật của tôi, bây giờ anh đã biết tôi là kẻ lừa dối rồi, nên thật sự không cần phải gặp tôi.”

Mạnh Phó Thanh không buông tha, như không hiểu câu nói này, tiếp tục hỏi: “Vậy tên thật của em là gì?”

Ngạn Cẩn bất lực thỏa hiệp: “Ngạn Cẩn.”

“Là chữ Cẩn trong hoa Mộc Cẩn?” (Hoa râm bụt)

“Ừ…”

Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm gian phòng.

Sau đó, Mạnh Phó Thanh phá vỡ sự im lặng.

“A Cẩn, anh biết bây giờ em đã có cuộc sống của riêng mình, con của em anh cũng đã gặp rồi, rất giống em, anh chỉ hy vọng chúng ta có thể giao tiếp như những người bạn bình thường, được không?”

Ngạn Cẩn sững người, không biết phải trả lời thế nào.

Nói thật lòng, ông không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Mạnh Phó Thanh nữa.

Nhưng bao nhiêu năm đã qua, Mạnh Phó Thanh chắc chắn cũng đã có gia đình riêng, ông cũng vậy, khi mọi thứ đã trần ai lạc định, ông cần gì phải cố tình trốn tránh.

Họ không nhắc đến quá khứ, chỉ giao tiếp bình thường thì cũng không có gì không thể.

Nhưng mà…

Ngạn Cẩn đứng dậy đi ra cửa, nói một câu: “Đừng gọi thân mật như vậy, Mạnh Phó Thanh, giữa chúng ta bây giờ nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ chủ nhà và khách trọ mà thôi.”

Sau khi Ngạn Cẩn rời đi, Mạnh Phó Thanh ngồi thêm một lúc, cho đến khi nhận được điện thoại của trợ lý Từ Thanh Thanh mới khẽ cử động.

“Alo, Thanh Thanh, mọi việc đã xong xuôi chứ?”

“Vâng, Tam gia, đã đăng ký cho tác phẩm thêu của Ngạn Sơ tiên sinh tham gia triển lãm lần tới. Tôi đã đích thân cho người cất tác phẩm của cậu ấy vào phòng trưng bày cũng dẫn cậu ấy đến kiểm tra tính an toàn. Hôm nay còn có một vị tiên sinh đi cùng cậu ấy, nghe cậu ấy giới thiệu là… là bạn đời của cậu ấy, bây giờ họ đã về rồi.” Từ Thanh Thanh báo cáo lại toàn bộ sự việc.

“Tôi hiểu rồi, sau này nếu cậu ấy có việc gì cần làm hãy ưu tiên yêu cầu của cậu ấy. Kế hoạch triển lãm lần tới có thể bắt đầu được rồi, cố gắng thực hiện trong tháng sau.” Mạnh Phó Thanh ra lệnh.

“Vâng, Tam gia, tôi sẽ đốc thúc tiến độ.”

Cúp điện thoại, Mạnh Phó Thanh nhìn phong cảnh núi non bên ngoài, bất chợt mỉm cười.



Thời gian đến Tết Dương lịch.

Hôm nay Ngạn Sơ và Vệ Đình Tiêu được Ứng Nguyệt Như gọi về nhà ăn cơm.

Tết Dương lịch năm ngoái, Ngạn Sơ ở nhà đón Tết, đúng lúc đó là không lâu sau khi cậu rút lui khỏi giới giải trí, lần đó có ba, chú và bà nội bên cạnh, Ngạn Sơ không hề cô đơn, chỉ là khi đó chưa có nhiều tiếp xúc với Vệ Đình Tiêu.

Trong một năm qua, cuộc sống của cậu đã có nhiều thay đổi.

Tết Dương lịch năm nay cũng có người thân mới bên cạnh.

Vệ Đình Tiêu và ba mẹ Vệ giờ đều là người thân mới của cậu.

“Bác gái ơi, con giúp bác bưng thức ăn.”

“Đứa nhỏ ngốc này, còn gọi là bác à?”

Ngạn Sơ đỏ mặt, nhất thời chưa quen với sự thay đổi này, chần chừ một lúc, nhỏ giọng gọi: “Mẹ…”

“Phải thế chứ, con ngoan của mẹ, không cần con giúp đâu, Tiểu Sơ ra phòng khách ngồi một lát đi, sắp ăn cơm rồi.” Ứng Nguyệt Như hài lòng xoa mặt Ngạn Sơ.

Có thêm một đứa con trai ngoan ngoãn, bà vui trong lòng.

Ngạn Sơ ra phòng khách, thấy Vệ Đình Tiêu và Vệ Thừa Lễ đang cầm thứ gì đó trên tay nói chuyện.

“Sao ba lại để bùa bình an mà Ngạn Ngạn tặng ba thành ra như vậy? Chỉ cũng xù hết cả lên rồi, thứ này đâu phải là quả bóng sức khỏe của ba, không thể tùy tiện lấy ra nghịch như vậy.” Vệ Đình Tiêu nói.

“Đừng nói ba, của con cũng chẳng khá hơn gì, đồ mà Tiểu Ngạn tặng, con là chồng của người ta cũng không biết giữ gìn cẩn thận, tua rua cũng bị con làm đứt rồi.” Vệ Thừa Lễ chỉ vào chỗ trống trơn dưới lá bùa bình an trên tay Vệ Đình Tiêu, phũ phàng chê bai.

Vệ Đình Tiêu lần đầu tiên không biết phải phản bác lại lời của ba mình như thế nào, sau đó hắn nghĩ ra điều gì đó, liền nói: “Lá bùa này đã bảo vệ con một lần ở nước ngoài, việc ba thấy nó bị hư hại cũng là chuyện bình thường, nó đã thay con chịu tai họa đó, nếu không thì bây giờ ba làm sao thấy được đứa con trai lành lặn của mình?”

Vệ Đình Tiêu nói bừa nhưng Vệ Thừa Lễ lại nghe lọt tai.

Ông vốn tin vào những điều huyền bí.

“Vậy con phải cảm ơn Tiểu Ngạn đã cứu con một mạng, ba vẫn luôn mang theo bên mình lá bùa mà cậu ấy thêu, đến bây giờ, cơ thể ba cũng không còn gặp vấn đề gì nữa, nếu lần trước khi ba bị ngã gãy chân mà có nó bên cạnh, ba chắc chắn đã tai qua nạn khỏi rồi.” Vệ Thừa Lễ còn tự mình phân tích, nói rất có lý.

Ngạn Sơ nghe mà ngẩn người.

Bùa bình an mà cậu thêu lại có công dụng lớn như vậy sao?

“Không sao đâu ạ, con về nhà sẽ thêu thêm vài cái cho mọi người, đồ thêu mang theo lâu ngày sẽ bị sờn đi, lần này con sẽ dùng chỉ và vải chắc chắn hơn.” Ngạn Sơ ở bên cạnh nói.

Vệ Đình Tiêu ôm Ngạn Sơ vào lòng: “Haizz, anh với ba chỉ nói đùa thôi, đừng để tâm, cái này em tặng mọi người là được rồi, dù có cũ thế nào anh cũng sẽ giữ lại.”

“Đúng vậy, cái này là được rồi, ba đeo quen rồi, cảm thấy nó như có linh tính, Tiểu Ngạn, vẫn chưa nói lời cảm ơn với con, lúc trước món quà này là do Đình Tiêu thay con tặng chúng ta.”

“À, cái này là…” Ngạn Sơ định nói, nhưng bị Vệ Đình Tiêu bịt miệng.

Vệ Đình Tiêu: “Ba, ba khách sáo quá, Ngạn Ngạn sẽ ngại đấy, bây giờ đã là người một nhà rồi, đừng nói hai lời.”

“Cũng phải, Tiểu Ngạn, sau này con có việc gì cần giúp đỡ, cứ nói trực tiếp với chúng ta.” Vệ Thừa Lễ hiếm khi nở nụ cười dịu dàng.

Trước mặt Ngạn Sơ, ông không thể nào nghiêm khắc nổi.

Trước đây còn có thể mắng mỏ đứa con trai hư hỏng vài câu, bây giờ con trai và Ngạn Sơ đã thành gia thất, ông thân là cha, chỉ biết chúc phúc.

Ngạn Sơ gạt tay Vệ Đình Tiêu ra, thở phào nhẹ nhõm, rồi liếc nhìn người đàn ông.

Tên này sao lại không cho cậu nói?

Lúc trước anh dùng nick ảo đóng giả khách hàng mua tranh thêu của cậu, còn trả thêm tiền, lá bùa bình an này là do Ngạn Sơ cảm thấy áy náy nên mới tặng cho vị khách đó.

Thật ra cũng giống như là Vệ Đình Tiêu bỏ tiền mua.

Cậu vẫn nên tìm cơ hội tự tay thêu vài món quà nhỏ tặng ba mẹ mới được.

Bữa cơm Tết Dương lịch diễn ra trong không khí vui vẻ, ấm áp.

Lúc ra về, Ngạn Sơ ngồi trên xe của Vệ Đình Tiêu xem điện thoại mới phát hiện Mạnh Phó Thanh đã nhắn tin cho cậu một tiếng trước.

[Mạnh Phó Thanh]: Ngày 5 tháng 1 là thời gian diễn ra triển lãm thủ công mỹ nghệ lần này.

[Mạnh Phó Thanh]: Triển lãm lần này có tính định hướng, chú chỉ làm về chủ đề thêu và cắt giấy, những tác phẩm của cháu sẽ được trưng bày trong một phòng triển lãm riêng.

Ngạn Sơ rất vui khi nhận được tin này.

[YS]: Cảm ơn chú Mạnh!!

[YS]: [hình động thỏ xoay vòng.gif.]

[YS]: Chú đã về Kinh Thị chưa ạ? Con muốn mời chú ăn cơm! Lần này may nhờ có chú giúp đỡ!

[YS]: [trái tim] [trái tim]

Vệ Đình Tiêu đang đợi đèn đỏ, tranh thủ liếc nhìn Ngạn Sơ, vừa lúc thấy mấy biểu tượng cảm xúc này trên màn hình.

“Em gửi trái tim cho ông ta làm gì!?” Vệ Đình Tiêu lại bắt đầu ghen tuông.

“Đây không phải là thể hiện sự thân thiện sao? Chú Mạnh lần này thực sự đã giúp em rất nhiều, chú ấy còn thiết kế riêng cho em một phòng triển lãm toàn là tác phẩm của em đấy!” Ngạn Sơ không thấy có gì không ổn, trong mắt vẫn tràn đầy sự phấn khích và vui mừng.

Vệ Đình Tiêu cũng biết đối phương đã giúp đỡ rất nhiều, nhưng anh không hiểu…

Đường đường là Mạnh tam gia, tại sao lại giúp một người trẻ mới gặp vài lần?

Vệ Đình Tiêu lầm bầm: “Muốn bày tỏ lòng biết ơn thì được, nhưng không được gửi trái tim, vợ à, lúc chúng ta công khai, em chia sẻ bài đăng trên Weibo của anh cũng chỉ có một trái tim, vậy mà em lại gửi cho ông ta tận hai cái!”

Ngạn Sơ: “…”

“Được rồi, vậy em thu hồi lại.”

Mạnh Phó Thanh tắm rửa xong, cầm điện thoại lên xem tin nhắn, thấy mấy tin nhắn trước của Ngạn Sơ, và cuối cùng là một dòng…

[YS đã thu hồi một tin nhắn]

Mạnh Phó Thanh:?