Thật ra khi Lăng Vân Phàm bước vào nhà hàng, Hoắc lão gia cảm thấy nét mặt của cậu trông quen quen nên cứ nhìn chằm chằm vào cậu, chữ Vân Phàm giống như một chiếc chìa khóa, từ từ mở chiếc rương chứa đầy ký ức.
Đối mặt với câu hỏi của Hoắc lão gia, Lăng Vân Phàm có vẻ khó hiểu, nhưng cậu vẫn lễ phép mà trả lời ngay lập tức: "Lăng Vân Phàm, Lăng trong trên cao, Vân Phàm trong cánh buồm."
"Cái gì? Vân Phàm?" Đôi mắt hình quả hạnh của Hoắc phu nhân khẽ mở ra, giọng nói hơi run run, "Cậu có nhóm máu AB Rh âm? Chẳng lẽ..."
Hoắc phu nhân và Hoắc lão gia nhìn nhau, mỗi người đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
“Mẹ cậu tên gì?” Hoắc lão gia vội vàng hỏi.
Lăng Vân Phàm chẳng hiểu ra sao, ngập ngừng nói tên mẹ mình: "Ôn Vấn Yến."
Nghe vậy, Hoắc lão gia phấn khích đến mức bật dậy khỏi ghế.
Hoắc phu nhân càng khoa trương hơn, đi mấy bước đến gần Lăng Vân Phàm, nắm thật chặt tay cậu, hỏi đi hỏi lại: “Mẹ cậu, bây giờ cô ấy ở đâu? Chúng tôi đã tìm cô ấy nhiều năm nay rồi.”
Lăng Vân Phàm im lặng một lúc lâu, sau đó nói những lời nặng nề bằng một giọng rất nhẹ: "Bà ấy qua đời rồi."
Biểu hiện phấn khích và vui mừng đột nhiên đóng băng trên khuôn mặt của Hoắc phu nhân, bà lùi lại nửa bước, lắc lư dữ dội, Lăng Vân Phàm sợ đến mức nhanh chóng đỡ bà đứng vững.
"Tại sao? Làm sao có thể? Chuyện gì xảy ra vậy?" Hoắc phu nhân nghẹn ngào mở miệng.
Lăng Vân Phàm: “Bà ấy bị tai nạn xe. Bà ấy và cha tôi... họ... đều đi rồi..." Lăng Vân Phàm cụp mắt xuống, như có cục nghẹn trong cổ họng.
“Làm sao chuyện này có thể xảy ra, sao chuyện này có thể xảy ra…” Hoắc phu nhân không ngừng lặp lại những lời này, tay che miệng, lã chã rơi lệ.
"Phu nhân." Hoắc lão gia vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy vai Hoắc phu nhân, "Ở đây không tiện, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện đi."
“Ừ.” Hoắc phu nhân gật đầu, cúi đầu dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Hoắc lão gia nhìn Lăng Vân Phàm và Kỷ Thương Khung và hỏi, “Hai người có muốn đến nhà họ Hoắc để nói chuyện không?”
Lăng Vân Phàm và Kỷ Thương Khung không chút do dự gật đầu.
Trên đường đến nhà họ Hoắc, Hoắc phu nhân và Hoắc lão gia mời Lăng Vân Phàm lên xe cùng.
Lăng Vân Phàm nào dám từ chối, sợ hãi lên xe.
Hoắc phu nhân kéo cậu ngồi vào ghế sau xe, vừa lau nước mắt vừa kể cho Lăng Vân Phàm về quá khứ.
Ba mươi năm trước, Hoắc lão gia còn ở giai đoạn khởi nghiệp từ con số không, cuộc sống của gia đình khó khăn. Nhưng trong thời gian đó, Hoắc phu nhân được phát hiện mắc bệnh về máu.
Bệnh này thực sự không khó chữa, nhưng cần phải truyền máu, và Hoắc phu nhân là một trong số ít nhóm máu Rh âm hiếm, không có dự trữ loại máu này trong kho máu. Hoắc lão gia đã chạy khắp các bệnh viện lớn nhỏ để cứu vợ, nhưng không tìm được, còn nợ nần chồng chất.
Khi Hoắc lão gia đang rơi vào bế tắc, người bạn thân của ông đã giúp ông tìm ra kho máu của Bệnh viện Nhân dân thành phố đã từng nhận máu từ một tình nguyện viên có nhóm máu Rh âm, và ông đã chi tiêu một số tiền lớn để tìm thông tin về tình nguyện viên này.
Hoắc lão gia như người đang chìm trong biển cả nắm được cành cây, đi tìm tình nguyện viên đó.
Vì đã có thông tin, Hoắc lão gia không mất nhiều công sức để tìm thấy Ôn Vấn Yến, một cô gái 19 tuổi đang làm việc tại một quán cà phê.
Hoắc lão gia đã sẵn sàng bán hết tài sản để mua máu của Ôn Vấn Yến, nhưng khi cô nghe ông Hoắc vì cứu vợ mà làm vậy, cô không nói một lời, trực tiếp đi đến bệnh viện để hiến máu, cũng không đòi bất kỳ chi phí nào.
Từ đó trở đi, Ông Vấn Yến gắn bó với nhà họ Hoắc.
Sau khi biết Ôn Vấn Yến là trẻ mồ côi lớn lên trong viện mồ côi, Hoắc phu nhân ngay lập tức đón cô vào nhà và coi cô như con gái ruột của mình.
Ôn Vấn Yến sống ở nhà họ Hoắc được 5 năm.
Trong 5 năm đó, công ty của Hoắc lão gia đã nhiều lần thăng trầm, gia đình trải qua bao khó khăn, ngọt bùi nhưng vẫn hạnh phúc, hòa thuận và bình yên.
Nhưng ngay khi công ty của Hoắc lão gia đang dần phát triển, có thể mang lại cuộc sống tốt đẹp cho gia đình thì Ôn Vấn Yến đã rời khỏi nhà họ Hoắc.
Bởi vì năm đó, Ôn Vấn Yến là một Alpha, đột nhiên rơi vào kỳ dịch cảm, suýt tấn công đứa con Omega trong nhà họ Hoắc.
Ôn Vấn Yến đã kịp thời kiềm chế bản thân và không gây ra thảm họa lớn, Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân, cả Omega đó đều tha thứ cho Ôn Vấn Yến.
Nhưng Ôn Vấn Yến vẫn cảm thấy mình không có mặt mũi nào để đối mặt với bọn họ, nên vào một đêm khuya, cô đã thu thập hành lý, lặng lẽ rời khỏi nhà họ Hoắc.
Từ đó về sau, Hoắc phu nhân và Hoắc lão gia vẫn luôn tìm kiếm cô, nhưng mấy năm trước Hoắc lão gia bận việc ở công ty nên không tìm kiếm kỹ càng, Hoắc phu nhân lại tái phát bệnh, thân thể suy yếu, nên bà không còn nhiều sức lực để tìm kiếm cô ấy.
Vì đã bị trì hoãn như vậy, Ôn Vấn Yến đã hoàn toàn biến mất.
Sau khi nghe Hoắc phu nhân nói, Lăng Vân Phàm chợt nhớ đến một thói quen của mẹ mình, đó là tám tháng sẽ hiến máu một lần.
Giờ đây dường như hành động yêu thương vô bờ bến của mẹ thực ra lại chứa đựng rất nhiều tình cảm nặng nề.
-
Sau khi đến nhà họ Hoắc, Hoắc phu nhân lấy một bức ảnh từ trong phòng ra, đưa cho Lăng Vân Phàm.
Bức ảnh được đóng khung trong một chiếc khung quý giá, tuy cũ nhưng vẫn rất rõ nét vì được bảo vệ kỹ càng.
Trong ảnh, cô bé Ôn Vấn Yến đang bế một em bé sơ sinh trên tay, mỉm cười hạnh phúc trước ống kính.
Hoắc phu nhân mở miệng, nước mắt không kìm được rơi xuống, bà nức nở chỉ vào đứa bé trong ảnh: "Đây là cậu. Đây là bức thư Ôn Vấn Yến gửi cho chúng tôi hai mươi hai năm trước. Đây là lần duy nhất con bé liên lạc với chúng tôi. Trong thư con bé nói tên cậu là Lăng Vân Phàm, đồng thời con bé còn nói hiện tại mình đang sống rất hạnh phúc."
Sau đó Lăng Vân Phàm kể cho Hoắc phu nhân về việc mẹ mình vẫn luôn hiến máu, rồi nói: "Bà ấy vẫn luôn nhớ đến mọi người."
Hoắc phu nhân nhớ tới Ôn Vấn Yến đã không còn sống nên ôm mặt khóc lóc thảm thiết, khóc không ngừng cho đến khi mắt sưng lên như quả óc chó, giọng khàn khàn.
Hoắc lão gia dỗ dành Hoắc phu nhân nghỉ ngơi, sau đó mời Lăng Vân Phàm và Kỷ Thương Khung đến sảnh chính, ba người ngồi xuống chiếc ghế sofa rộng rãi và mềm mại, thái độ của Hoắc lão gia đối với hai người hoàn toàn khác với lúc trước. Ông hỏi: "Tại sao không muốn tôi đưa danh sách những người mua thuốc cho Kỷ Phi? Tôi có thể giúp gì được không?"
Lăng Vân Phàm quay lại nhìn Kỷ Thương Khung, thấy anh gật đầu, vì vậy cậu nói với Hoắc lão gia: "Thưa ông, vậy chúng tôi sẽ không giấu ông nữa.”
Sau đó, Lăng Vân Phàm tóm tắt sự việc cậu muốn cứu người và những hành động của Kỷ Phi đối với con trai mình một cách ngắn gọn cho Hoắc lão gia nghe. Chap ⅿới luôn có tại { Т𝙍U𝘔Т𝙍U𝒴 ỆN﹒Ⅴn }
Mặc dù Lăng Vân Phàm không đi sâu vào chi tiết, nhưng mấy năm nay Hoắc lão gia đã nghe được một ít lời đồn đãi, cẩn thận ngẫm lại, trong lòng cảm thấy như một tấm gương.
Hoắc lão gia thấp giọng nói: “Tôi đã sớm nghe nói Kỷ Phi tàn nhẫn vô đạo đức, nhưng không ngờ…”
“Tôi hiểu rồi.” Hoắc lão gia ngẩng đầu hứa hẹn: “Yên tâm, tôi sẽ giúp các cậu cứu người.”
Hoắc lão gia có dáng vẻ trang nghiêm phi thường, chỉ trong một câu, đã khiến người ta cảm thấy yên tâm như đã uống thuốc an thần.
Lăng Vân Phàm và Kỷ Thương Khung vui mừng khôn xiết, liên tục cảm ơn Hoắc lão gia.
Vì đã muộn, Hoắc lão gia để hai người ở lại qua đêm, Kỷ Thương Khung lo lắng Dung Trạm ở nhà một mình nên lái xe đi mà không ở lại, Lăng Vân Phàm cũng không ngạc nhiên khi bị ông giữ ở lại.
Ngày hôm sau, Hoắc lão gia đã có kế hoạch trong đầu, gặp mặt Kỷ Phi.
Sau khi hai người trao đổi vài câu đạo đức giả, Kỷ Phi bắt tay vào công việc, muốn đổi một hợp đồng lợi nhuận cao với Hoắc lão gia để lấy danh sách những người mua thuốc gần đây.
Hoắc lão gia lộ vẻ khó xử, sau một vài câu đối thoại kéo dài với Kỷ Phi, cuối cùng, ông làm bộ do do dự dự trao danh sách người mua thuốc cho Kỷ Phi.
Sau khi Kỷ Phi lấy được danh sách, gã lập tức bắt tay vào điều tra.
Điều mà Kỷ Phi không ngờ tới là trong danh sách mua thuốc đều không có tên Kỷ Thương Hải cũng như tên của những người mà gã quen biết.
Kỷ Phi không khỏi thắc mắc: Chẳng lẽ chuyện này từ đầu đến cuối không liên quan gì đến Kỷ Thương Hải sao?
Sau khi Kỷ Phi loại Kỷ Thương Hải ra khỏi danh sách tình nghi, một ngày nọ, Hoắc lão gia đột nhiên liên lạc với Kỷ Phi.
Hoắc lão gia: “Chủ tịch Kỷ, lâu rồi không gặp, có một cơ hội kinh doanh muốn trao đổi với ông, không biết gần đây ông có rảnh không?”