Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 95: C95: Tôi không muốn mang cậu ấy đi




Phòng làm việc rộng rãi, được trang trí chủ yếu với tông màu nâu và đỏ, tủ sách cao tới tận trần nhà và tấm rèm nhung dày màu đỏ sậm mang đến cho người ta cảm giác ngột ngạt nặng nề.

Kỷ Phi đang ngồi sau bàn làm việc lớn, nhìn thấy Lăng Vân Phàm đi vào thư phòng, gã mỉm cười chỉ vào chiếc ghế văn phòng đối diện: “Nhóc, chúng ta lại gặp nhau rồi, ngồi xuống đi.”

Lăng Vân Phàm bình tĩnh ngồi xuống vị trí được Kỷ Phi chỉ, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi tới gặp Kỷ Thương Hải."

Kỷ Phi rất có hứng thú nhìn Lăng Vân Phàm, nói đùa: "Nhóc, cậu đến bệnh viện kiểm tra chưa?"

Lại là câu nói này, Lăng Vân Phàm cảm thấy Kỷ Phi chẳng có gì mới mẻ: "Ý ông là tôi đang mắc hội chứng Stockholm?"

Kỷ Phi cười nhạo nói: “Trừ cái này ra, có vẻ như không có cách nào giải thích được tại sao người bị hại như cậu lại nguyện ý tiếp nhận kẻ gây hại cho mình, nhóc, cậu quên vết sẹo nhanh quá rồi đấy."

Lăng Vân Phàm không tranh luận với Kỷ Phi về vấn đề vô nghĩa này, Kỷ Phi nói lời này chỉ để chế nhạo mối quan hệ giữa cậu và Kỷ Thương Hải, cố gắng tranh luận chỉ khiến cậu trở nên buồn cười trong mắt Kỷ Phi mà thôi.

Lăng Vân Phàm hỏi lại: "Ông nguyện ý gặp tôi, là muốn giao dịch với tôi phải không?"

Kỷ Phi thu liễm vẻ châm chọc, có chút thưởng thức nhìn Lăng Vân Phàm: “Quả nhiên là Alpha."

Lăng Vân Phàm: "Chủ tịch Kỷ, sao ông không nói cho tôi biết giao dịch đó là gì."

Hiện tại Lăng Vân Phàm đã nói như vậy, Kỷ Phi cũng không vòng vo nữa: "Nhóc, tôi cần loại máu hiếm trong cơ thể cậu, mỗi khi tôi kêu cậu hiến máu, cậu phải có mặt ngay.”


Tim của Lăng Vân Phàm đập mạnh.

Kỳ thật, Lăng Vân Phàm đã mơ hồ đoán được Kỷ Phi sẽ nói về nhóm máu của mình, dù sao trước đó Kỷ Phi cũng đã từng đề cập tới.

Lăng Vân Phàm ngả người ra sau, khoanh tay lại, tỏ vẻ như đang thương lượng: "Đây là vấn đề liên quan đến sức khỏe, tôi có thể được gì đây?"

Kỷ Phi: "Tôi có thể để cậu mang Kỷ Thương Hải về."

Kỷ Phi vốn tưởng rằng đây là thỏa thuận Lăng Vân Phàm sẽ không cự tuyệt, cũng không có lý do gì để từ chối giao dịch.

Nhưng khi Kỷ Phi tràn đầy tự tin chờ đợi câu trả lời của Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm lại hỏi lại: "Tại sao tôi phải đưa Kỷ Thương Hải về?"

Khi cậu hỏi, Kỷ Phi sửng sốt.

Nhưng Kỷ Phi rất cảnh giác, lập tức che giấu sự kinh ngạc, giễu cợt nói: "Người vừa la lối ở cửa đòi vào, không phải là cậu sao?”

Lăng Vân Phàm “Chắc chủ tịch Kỷ nhìn nhầm rồi. Nguời liên tục hét lên chính là Kỷ thiếu gia mà, tôi bị Kỷ thiếu gia ép buộc phải đến đây, tôi đã nói không muốn tìm Kỷ Thượng Hải, nhưng Kỷ thiếu gia không nghe, bắt buộc tôi phải giúp anh ấy, tôi không còn cách nào khác, phải đến đây theo.”

Nụ cười của Kỷ Phi nhạt đi rất nhiều, gã nhìn chằm chằm Lăng Vân Phàm, không biết Lăng Vân Phàm đang có âm mưu gì: "..."


Lăng Vân Phàm tiếp tục: “Chủ tịch Kỷ cũng vừa nói Kỷ Thương Hải đối với tôi mà nói, là kẻ gây hại, là kẻ bạo hành, tôisao tôi có thể muốn đưa cậu ta về nhà được, tôi còn phải cảm ơn chủ tịch Kỷ đã đưa cậu ta đi, mang lại cho tôi bình yên và thanh thản nữa kìa."

Kỷ Phi nheo mắt lại: "...Một khi đã như vậy, tại sao cậu vẫn tiếp nhận nó?”

Lăng Vân Phàm lắc đầu: "Không phải tôi tiếp nhận cậu ta, cậu ta vừa đấm vừa xoa, mạnh mẽ vào nhà tôi ở. Tôi lại nghĩ, dù sao cậu ta cũng là con trai của chủ tịch Kỷ, chắc có ngày lại trở nên quyền thế, nên tôi để cậu ta ở lại, nhưng nay xem ra tôi đã ảo tưởng quá đà rồi.”

Kỷ Phi trầm ngâm.

Kỷ Phi gần như ngay lập tức tin lời giải thích của Lăng Vân Phàm.

Bởi trong mắt Kỷ Phi, thế giới này được tạo thành từ các loại giao dịch lợi ích và cân nhắc giữa được và mất, nếu Lăng Vân Phàm nói cậu ta giữ Kỷ Thương Hải lại là vì thích hắn, Kỷ Phi sẽ cảm thấy buồn cười và khó hiểu.

Nhưng giờ đây, việc Kỷ Phi muốn dùng Kỷ Thượng Hải làm lá bài chèo kéo Lăng Vân Phàm làm giao dịch, thì khó thực hiện được.

Rõ ràng Lăng Vân Phàm cũng nhận ra điều này, cậu đứng dậy: "Tôi e rằng không thể thoả thuận với chủ tịch Kỷ rồi, tôi xin về trước.”

"Chờ đã." Làm sao Kỷ Phi có thể cho phép Lăng Vân Phàm tùy ý ra vào như vậy? Gã gọi người lại, nói: "Tôi có thể cho cậu tiền, cậu hiến máu một lần, tôi sẽ cho cậu 50 vạn. Thế nào? Mức giá này ở ngoài thị trường không dễ thấy được đâu.”

Lăng Vân Phàm lắc đầu, từ chối nói: "Chủ tịch Kỷ, tiền không mua được sức khỏe.”

Kỷ Phi nghi ngờ: "Trước đây cậu vẫn hiến máu miễn phí, tất cả đều là hiến máu. Hiến máu miễn phí không gây hại cho cơ thể, nhưng hiến máu trả phí thì có à?”


Đối mặt với nghi ngờ, Lăng Vân Phàm có lý do chính đáng: "Hiến máu miễn phí là cảm hứng nhất thời, có thể không đi, còn hiến máu có tiền thì không còn do mình quyết định nữa.”

Kỷ Phi không nói gì, thư phòng rơi vào trầm mặc quỷ dị, có chút cảm giác áp bức.

Lăng Vân Phàm ngoài mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, sợ Kỷ Phi phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại ồn ào phá vỡ sự yên tĩnh, là Kỷ Thương Khung gọi cho Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm giơ điện thoại lên lắc lắc: "Chủ tịch Kỷ, dường như Kỷ thiếu gia có việc gấp gọi tôi, tôi đi trước, có duyên gặp lại."

Nói xong, Lăng Vân Phàm quay người rời khỏi thư phòng của Kỷ Phi, lần này không có ai ngăn cản cậu.

Lăng Vân Phàm nhanh chóng bước ra khỏi biệt thự, gặp Kỷ Thương Khung đang lo lắng chờ đợi ở cửa.

Kỷ Thương Khung thấy Lăng Vân Phàm bình an vô sự đi ra mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó liên tục hỏi Lăng Vân Phàm: “Thế nào rồi? Cậu có thấy Tiểu Hải không? Em ấy ổn chứ? Tại sao em ấy không ra ngoài cùng cậu?"

Lăng Vân Phàm nháy mắt ra hiệu với Kỷ Thương Khung, kéo anh ra rồi lái xe đi.

Sau khi hai người lái xe ra khỏi khu vực giám sát của biệt thự, Lăng Vân Phàm lên tiếng, cậu nói: “Kỷ Phi muốn tôi hiến máu có phí, anh có biết tại sao không?"

Kỷ Thương Khung lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng có thể có người biết, để tôi hỏi."

Lăng Vân Phàm: "Ai?"


"Nên giới thiệu thế nào ta?" Kỷ Thương Khung có chút buồn bực, trầm ngâm một lát, nói: "Dù sao hiện tại, cô ấy cũng là mẹ kế của tôi."

Lăng Vân Phàm ngay lập tức nghĩ đến khuôn mặt của cô gái trẻ ngày đó đến nhà hàng tìm Kỷ Thương Hải.

Kỷ Thương Khung đậu xe bên đường, bấm số điện thoại di động của Trang Quỳnh Hoa.

Cả hai người đều nghĩ trong thời điểm mà Kỷ Phi đang giám sát và đề phòng nghiêm ngặt, Trang Quỳnh Hoa sẽ không dễ dàng nhận điện thoại. Nhưng Trang Quỳnh Hoa đã nghe máy, vì nó liên quan đến sự an toàn của cô, cô ngay lập tức nói cho Kỷ Thương Khung và Lăng Vân Phàm về kế hoạch của Kỷ Phi.

Trang Quỳnh Hoa: “Nghe đồn vợ của Hoắc lão gia, người sáng lập tập đoàn bất động sản Long Đằng tái phát bệnh cũ, cần một lượng lớn máu âm tính RH nên Kỷ Phi muốn dùng máu của cậu để đổi lấy hồ sơ mua thuốc từ cơ sở y tế riêng của Hoắc lão gia.”

Nghe xong, Lăng Vân Phàm đổ mồ hôi lạnh.

May mắn là lúc nãy cậu không đồng ý giao dịch với Kỷ Phi, nếu một khi hồ sơ mua bán rơi vào tay Kỷ Phi, Trang Quỳnh Hoa và Kỷ Thương Hải khó mà thoát được.

Sau sợ bóng sợ gió, trong đầu Lăng Vân Phàm nảy ra một ý tưởng.

Lăng Vân Phàm hỏi Kỷ Thương Khung: “Anh có thể giúp tôi liên lạc với Hoắc lão gia không? Tôi muốn gặp mặt Hoắc lão gia."

"Hả? Tại sao?" Kỷ Thương Khung nghi hoặc.

Lăng Vân Phàm giải thích: "Chắc chắn Kỷ Phi sẽ dùng mọi cách để có được danh sách những người mua thuốc. Chúng ta phải liên lạc với Hoắc lão gia trước, nhờ ông ấy tiêu hủy danh sách thật.”

Kỷ Thương Khung: "Nhưng Hoắc lão gia nổi tiếng là khó gần, chúng ta dùng cái gì để nhờ ông ấy?"

Ánh mắt Lăng Vân Phàm kiên định, nói: "Máu của tôi."