Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 2: C2: Cậu cắn cậu ta rồi sao




Lăng Vân Phàm lấy tay phải che miệng và mũi, dùng tay trái gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ sơn xanh lục của nhà kho thiếc, trầm giọng hỏi: "Bạn học, cậu không sao chứ? Có muốn giúp gì không?"

Trong phòng không có động tĩnh.

Lăng Vân Phàm lo lắng, người bên trong sẽ không ngất đi chứ?

Cậu với tay định gõ thêm lần nữa, lực lần này có hơi mạnh, làm cánh cửa hé ra một khe hở nhỏ.

Cửa không khóa.

Lăng Vân Phàm sững người một lúc, sau đó đưa tay đẩy cửa ra.

Mùi thơm béo ngậy của phô mai và bơ ập tới, thân là một Alpha, Lăng Vân Phàm đột ngột lùi về phía sau vài bước.

Bất quá Lăng Vân Phàm không ở trong thời kỳ động d.ục. Mặc dù tim cậu đập nhanh hơn và khuôn mặt đỏ bừng vì ngửi thấy mùi pheromone, nhưng cậu vẫn có sự tự chủ. Lăng Vân Phàm cố gắng nín thở và bình tĩnh bước về phía trước để kiểm tra tình hình trong nhà kho thiếc.

Trong phòng, một thiếu niên mảnh khảnh, có làn da trắng trẻo đang ngồi trên chiếc đệm mềm ở góc thường dùng để gập bụng, hai tay đặt trên chân, đầu vùi vào đầu gối.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cơ thể thiếu niên run lên, cậu ta ngẩng đầu lên thở d/ốc, đôi mắt cậu ta đầy sương mù vì hơi nóng từ cơ thể.


"Bạn học, cậu không sao chứ, cậu có cần uống thuốc ức chế gì không..." Lăng Vân Phàm nhìn thấy khuôn mặt của thiếu niên, đột nhiên ngừng lại.

Mẹ kiếp, đây chẳng phải là omega như hình với bóng với Kỷ Thương Hải kia sao!

Cái đếch gì thế này!

Tâm trí của Lăng Vân Phàm cất lên giọng nói nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm.

Lăng Vân Phàm thực sự không muốn liên hệ gì với những người liên quan đến Kỷ Thương Hải, nhưng lương tâm ngăn cản cậu không thể bỏ mặc họ, Lăng Vân Phàm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi sẽ đến phòng y tế để gọi giáo viên, cậu ở đây chờ chút nhé."

Không ngờ Omega kia nghe thấy Lăng Vân Phàm nói muốn đi gọi giáo viên, nhất thời hoảng hốt, không biết sức lực từ đâu tới, đột nhiên quỳ gối đứng lên, chạy tới túm lấy áo của Lăng Vân Phàm, hốt hoảng nói: "Không được gọi giáo viên, tôi sẽ bị buộc phải nghỉ học, tôi đã uống thuốc rồi, một lúc nữa sẽ ổn thôi."

Bị cậu ta kéo, Lăng Vân Phàm lảo đảo lùi về phía sau một bước, xoay người vừa định nói đã thấy gương mặt của Omega kia tái nhợt, bàn tay che miệng lao thẳng tới.

"Này! Bạn học!" Lăng Vân Phàm sửng sốt, nhanh chóng đỡ lấy omega để ngăn cậu ta ngã và va đập xuống đất.

Người này gần như sắp ngất, cậu không thể bỏ mặc cậu ta được. Lăng Vân Phàm đỡ omega trở lại túp lều bằng thiếc, tốt bụng giúp cậu ta ngồi xuống chiếc đệm màu xanh đậm dùng để gập bụng vừa rồi, muốn cho cậu ta nghỉ ngơi một lúc.

Lúc này, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Đột nhiên, có người túm lấy cổ áo của Lăng Vân Phàm, kéo cậu lên một cách mạnh mẽ và thô bạo, ấn mạnh cậu vào bức tường của túp lều thiếc.

Lăng Vân Phàm chỉ cảm thấy cổ áo siết chặt khó thở, rồi lưng bị đập mạnh vào tường, đau đến nỗi cậu rên lên một tiếng.

Cậu mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy đầu đau nhức, trong lòng không khỏi la lối chửi thầm.

Nguời tấn công cậu không ai khác chính là Kỷ Thương Hải

Kỷ Thương Hải trước mặt quét sạch vẻ ngoài điềm tĩnh và lạnh lùng như thường ngày, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khẽ run, một tay nắm chặt cổ áo của Lăng Vân Phàm, một tay nắm chặt lấy cánh tay của Lăng Vân Phàm. Vì sức lực quá lớn lên móng tay mơ hồ véo vào da thịt Lăng Vân Phàm, may mà cách lớp áo bảo vệ lên cũng hoãn lại cảm giác đau.

Nhưng mà vẫn rất đau.

"Cậu đánh dấu cậu ta rồi à?" Kỷ Thương Hải gầm nhẹ, " Cậu cắn gáy cậu ta rồi sao?!"


Lăng Vân Phàm: "..."

Không biết vì sao, Lăng Vân Phàm không tức giận mà cảm thấy buồn cười.

Trước khi phát hiện ra đặc điểm giới tính phụ, hai người rõ ràng không có quan hệ như vậy.

Cho nên, giữa các Alpha sẽ xảy ra xung đột, nhất định sẽ không tương thích sao?

"Trả lời tôi đi!" Thấy Lăng Vân Phàm trầm mặc, Kỷ Thương Hải sắc bén hỏi, trong lòng nóng như lửa đốt.

Trong mắt Lăng Vân Phàm lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nắm lấy bả vai Kỷ Thương Hải, dùng sức ấn hắn vào tường, lạnh lùng nói: "Tôi không có đụng vào cậu ta, cậu có thể tự hỏi cậu ta, buông ra, đừng để tôi đánh cậu."

Kỷ Thương Hải nghe vậy lập tức thả lỏng người, nhưng hắn vẫn không nới lỏng cổ áo của Lăng Vân Phàm, đôi mắt như mực đen đậm nhìn chằm chằm vào Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm bực mình, hất tay Kỷ Thương Hải ra, tàn nhẫn đẩy hắn, tức giận nói: "Tôi không phải rác rưởi, sẽ không ra tay với những người mà tôi không thích."

Nói xong cậu quay đầu lại, sải bước rời khỏi nhà kho thiếc.

Hoàng hôn buông xuống, bầu trời tối sầm, đèn đường hai bên sáng lên, chiếu sáng khuôn viên hiếm có yên tĩnh này, Lăng Vân Phàm bước đến cổng, nghĩ đến chuyện vừa rồi và tất cả những hiểu lầm, liền lấy tay điên cuồng vò tóc: "A, bực mình quá!"

Nhân viên bảo vệ cầm bình trà thò đầu ra khỏi phòng bảo vệ, nhìn thấy bộ dạng của Lăng Vân Phàm, chú ta gật đầu tán thành: "Chà, đúng là tuổi trê."


Lăng Vân Phàm: "...Chú à, xin đừng đọc những tạp chí văn học đau đớn dành cho thanh thiếu niên nữa."

-

Kể từ ngày đó, Lăng Vân Phàm nhận ra một điều.

Không hấp bánh bao, thì nhất định cũng phải có ý chí nghị lực! (*)

(*) Raw: 咱不蒸馒头,咱得争口气啊. Câu này là chơi chữ, thường thì lúc hấp bánh bao sẽ có hơi nước bốc lên, gọi là "气"(khí), ý câu này là không hấp bánh bao nhưng cũng phải có "khí" chất, có nghị lực.

Làm sao có thể yêu đương và học tập cùng một lúc được!

Khi mặt trời lặn, sáng mai nó lại mọc, khi hoa khô héo thì nó vẫn nở vào năm sau, nhưng thanh xuân của Vân Phàm sẽ mất đi mãi không trở lại!

Tương lai cấp ba không thể cứ mãi như vậy được, cứ nghĩ đến viễn cảnh bị Kỷ Thương Hải áp đảo ở khắp mọi nơi. Thật sự khó chịu chết đi được!

Không được, không thể yêu đương, cậu phải tập trung vào học tập.

Kể từ đó, cuộc chiến âm thầm giữa Lăng Vân Phàm và Kỷ Thương Hải bắt đầu biến thành một cuộc chiến công khai.