Chương 17: Ngươi cũng là người quan trọng nhất đối với ta
Edit: Dẹt
Beta: Yuyu
_______________________________
Cuộc chiến giữa Tây Hạ và Trường Lộc dần khốc liệt hơn, Yến Vương bảo Úc Diễn thêm dầu vào lửa, đục nước bèo cò.
Nhưng tất nhiên ông ta không biết y đã thông đồng với Trường Lộc từ nhiều năm trước.
Phía Trường Lộc cũng đã chuẩn bị cho cuộc chiến này lâu lắm rồi, mọi thứ đều sẵn sàng nên không ngại đóng một vở kịch với Úc Diễn để qua mắt Yến Vương.
Vở kịch đó kéo dài chưa được bao lâu thì tin tức vương thành Tây Hạ bị công phá nhanh chóng truyền đến Giang Đô.
"Sao có thể chứ!" Yến Vương vô cùng tức giận, quăng mạnh bức thư xuống đất: "Ba tháng!!! Chỉ mới giằng co ba tháng thôi mà.
Tây Hạ bị tiêu diệt dễ dàng như thế sao?!"
Trong noãn các, mọi người quỳ đầy đất, Úc Diễn quỳ phía trước, thong thả nói: "Phụ hoàng bớt giận, xin bảo trọng long thể."
Yến Vương nổi cơn tam bành, mặt đỏ bừng, thở hổn hà hổn hển.
Lão thái giám hầu hạ bên cạnh ông ta thấy thế, bèn vội vã sai người bưng chén thuốc lên.
Uống tầm nửa chén, ông mới gắng gượng bình tĩnh lại được.
"Trường Lộc.
.
.
" Nhịp thở của Yến Vương không ổn định, từ tốn nói: "Lần này Trường Lộc không bị sứt mẻ gì, trái lại sĩ khí còn được nâng cao hơn, cứ tiếp tục như thế, việc chiếm lấy Đại Yến chỉ là vấn đề thời gian thôi."
Úc Diễn: "Nhi thần đã ký hiệp ước với Trường Lộc, nếu chúng ta không vi phạm hiệp ước thì chắc chắn trong vòng ba năm tới bọn họ sẽ không xuất binh đâu."
"Chỉ ba năm.
.
.
" Mới vài tháng ngắn ngủi mà trông Yến vương như già thêm mấy tuổi.
Ông nghiêng người dựa vào giường nhỏ, ho khùng khục: "Không được, Đại Yến không thể bị động như thế được."
Úc Diễn: "Ý phụ hoàng là.
.
."
"Chủ động ra quân, đánh cho bọn họ trở tay không kịp."
Mắt Úc Diễn sáng lên, nhưng không nói gì.
Yến vương phất tay: "Trẫm còn phải suy nghĩ thêm, con lui xuống trước đi."
Úc Diễn: "Vâng."
Y cúi người hành lễ với Yến vương, sắp đi thì thấy nội thị bưng chén thuốc tới cho Yến vương uống.
Úc Diễn suy tư nhìn chén thuốc kia một lát, sau đó xoay người rời đi.
Hiếm khi Mục Vân Quy không theo y đến Ngự thư phòng.
Úc Diễn ngồi kiệu trở về tẩm cung, vừa bước qua cửa đã nghe tiếng bước chân ở đằng sau.
Y quay đầu, vẫy tay với hắn: "Đóng cửa lại, vào đây đi."
Lúc Mục Vân Quy khép cửa, Úc Diễn đã ngồi xuống bên bàn.
Hắn lấy một bức thư từ trong ngực đặt lên bàn: "Mời chủ nhân xem qua."
Vỏ thư trống không, ở mép cuối chỉ viết hai chữ.
...!Kỳ Tuyên.
Kỳ Tuyên là tên giả mà Diệp Thư dùng khi viết thư.
Úc Diễn mở bao thư ra, bên trong là một lá thư nhà thăm hỏi bình thường.
Mục Vân Quy thả một bình sứ lên bàn, y chấm bút lông vào chất lỏng trong bình, rồi cẩn thận tô lên lá thư.
Nhờ nước thuốc đặc biệt, chữ viết ban đầu dần bị thay thế bằng những chữ khác, một phong thư mới bắt đầu xuất hiện.
Nét chữ cũng khác ban nãy.
Úc Diễn đọc kỹ lá thư, khóe miệng cong lên.
Mục Vân Quy đợi y đọc xong mới nhỏ giọng hỏi: "Trông chủ nhân rất vui vẻ.
Diệp thừa tướng truyền tới tin tốt gì sao?"
"Không phải Diệp Thư." Mắt Úc Diễn tràn đầy ý cười, "Là thư của Tấn Vọng."
Y đọc lá thư thêm lần nữa, sau đó đứng dậy ném nó vào chậu than: "Diệp Thư sinh được một bé trai."
Mục Vân Quy gật đầu: "Đúng là tin tốt."
"Đúng thế." Lá thư trong chậu than nhanh chóng hóa thành tro, Úc Diễn nói tiếp: "Mấy ngày trước ta vẫn còn nghĩ về chuyện này, tính thử thời gian thì giờ cũng phải có tin tức rồi."
Y cười nói: "Chiến sự vừa báo tin thắng lợi, con trai đã chào đời, số Tấn Vọng hên thật đấy."
Úc Diễn vừa nói vừa quay qua nhìn người đứng kế bên.
Y xui xẻo hơn nhiều.
Người ta chỉ cần mấy tháng là sinh con luôn rồi, vậy mà tên đầu gỗ này vẫn chưa chịu thông suốt.
Rõ ràng đối phương thích y, nhưng cứ trưng ra cái vẻ kiềm chế quy củ cho y xem.
Úc Diễn không định chủ động, trong thoại bản toàn ghi càn quân chủ động, nào có ai giống hắn chứ.
Y sẽ chờ, chờ xem tên đầu gỗ đó có thể chống đỡ được bao lâu.
Úc Diễn nghĩ thế, bèn xoay người ngồi lại bàn: "Diệp Thư sinh con vào mùng tám, mới hơn mười ngày.
Giờ chuẩn bị đi thì chắc vẫn kịp tham gia đầy tháng nhóc con đấy."
Mục Vân Quy nói: "Chủ nhân nên cẩn thận.
Chiến sự vừa xong, nếu người khác phát hiện ngài đến Trường Lộc một mình, e là..
.
.
"
"Không sao, cứ để ta lo."
Ba ngày sau, Nhị hoàng tử Úc Diễn bỗng nhiên ngã bệnh, nên xin phép Yến Vương rời thành đến trang viên riêng dưỡng bệnh.
Xe ngựa ở ngoài tẩm cung đã được sắp xếp xong, Mục Vân Quy đỡ Úc Diễn đi ra.
Mặt y trắng bệch, lộ vẻ ốm yếu xanh xao.
Chưa kịp lên xe ngựa thì đã nghe thấy nội thị hô to: "Ngũ điện hạ giá lâm."
Úc Diễn: ".
.
."
Úc Hồng dẫn người đến trước mặt y: "Hoàng huynh, đệ nghe nói huynh ngã bệnh, có chuyện gì vậy?"
"Khụ khụ khụ.
.
." Giọng Úc Diễn vừa khàn vừa nhỏ, thều thào nói: "Không sao đâu, Phùng thái y bảo tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi một thời gian là sẽ đỡ."
"Như vậy không ổn đâu." Úc Hồng nói: "Để vừa mới mời một vị đại phu bên ngoài cung tới, y thuật cao siêu lắm, để ông ấy khám và trị bệnh cho huynh đi."
Cậu ta nói xong thì quay đầu lại, một ông lão bước ra từ trong đám người.
Úc Diễn: ".
.
."
Người này cố ý tới gây rối đúng không?
Y im lặng không nói gì, Mục Vân Quy lách mình sang chặn lại theo phản xạ: "Ngũ điện hạ, thái y đã.
.
."
Úc Hồng ngắt lời: "Chủ nhân đang nói chuyện, ai cho phép ngươi xen mồm vào."
"Úc Hồng!" Úc Diễn khẽ quát bảo ngưng lại.
Úc Hồng mím môi, lộ vẻ suy sụp: "Được, đệ không mắng hắn nữa, nhưng hoàng huynh có thể để đại phu chẩn bệnh thử được không? Đệ chỉ lo huynh.
.
."
Úc Diễn nhìn cậu ta chăm chú một hồi, sau đó thở dài nói: "Đỡ ta lên xe ngựa đi."
Lúc này Úc Hồng mới vui vẻ đỡ lấy cánh tay Úc Diễn từ trong tay Mục Vân Quy, dìu y lên xe ngựa.
Ông lão kia cũng lên theo.
Tất nhiên, không phải Úc Diễn nói bệnh là sẽ bệnh thật, đây chỉ là kế hoạch mượn cớ đến trang viên dưỡng bệnh để rời khỏi Giang Đô, tới Trường Lộc của y mà thôi.
Ai ngờ từ đâu nhảy ra một vị Ngũ hoàng tử.
.
.
Mục Vân Quy cảm thấy hơi lo lắng trong lòng.
Bên trong xe ngựa, Úc Diễn rút tay về, lắc đầu: "Lần này đệ yên tâm chưa?"
Kết quả chẩn đoán của vị đại phu do Úc Hồng dẫn tới giống y như của Phùng Thái y.
"Hoàng huynh nói gì thế, đệ không.
.
." Úc Hồng ra sức giải thích.
Úc Diễn ngắt lời cậu ta: "Nếu không còn chuyện gì khác thì đệ xuống xe đi."
Úc Hồng buông mắt, nhỏ giọng nói: "Hoàng huynh vẫn không chịu tin đệ sao? Rõ ràng đệ luôn giúp huynh mà."
Mấy tháng qua, bởi vì chiến tranh giữa Trường Lộc và Tây Hạ, nên chuyện lập Thái tử bị tạm gác lại.
Nhưng trong khoảng thời gian này, có khá nhiều đại thần âm thầm quy phục Úc Diễn, chắc nhờ cậu ta đã làm gì đó.
Y nói: "Nếu muốn người khác tin mình, thì phải thành thật.
Đệ không chịu nói thật với ta, sao ta tin đệ được?"
Úc Hồng há miệng, còn định giải thích tiếp, nhưng bị Úc Diễn cướp lời: "Ta mệt rồi, đệ về đi."
Hai tay buông thõng của cậu ta nắm chặt thành quyền, giọng nói cũng trầm xuống: "Vậy hoàng huynh nghỉ ngơi đi, thần đệ xin cáo lui."
Sau đó dẫn theo đại phu xuống xe ngựa.
Một lát sau, màn cửa lại được vén lên, Mục Vân Quy leo vào.
"Đã sắp xếp xong xe ngựa, có thể lên đường rồi."
Úc Diễn uể oải gật đầu: "Được."
Mục Vân Quy quay đầu bảo người lái xe xuất phát, rồi tới cạnh y: "Chủ nhân tiết lộ hết kế hoạch với Ngũ điện hạ sao?"
"Hả? Tất nhiên là không." Úc Diễn nói: "Sao ta có thể nói cho đệ ấy biết chứ."
"Vậy sao ngài ấy.
.
."
"Đoán không ra bệnh thì tất nhiên phải nói theo chẩn đoán của Phùng thái y rồi." Úc Diễn cười gượng gạo, "Ngươi vẫn nghĩ ta đang giả bệnh à, không thể giấu giếm phụ hoàng và Phùng thái y chỉ với vài tiếng ho khan và ra vẻ bệnh tật được đâu."
Mục Vân Quy ngớ người: "Ngài đã.
.
.
làm gì?"
"Chỗ Thanh Quyết có một loại thuốc, uống một thang thôi là đủ khiến nhịp đập của mạch trở nên rối loạn, trông như bệnh nặng quấn thân." Úc Diễn nhíu mày sờ cái trán nóng bỏng: "Nhưng hiệu quả của thuốc hơi mạnh.
.
.
"
Đôi mắt Mục Vân Quy ảm đạm, không nói gì nữa.
Úc Diễn đang khó chịu trong người, không chú ý tới vẻ khác thường của đối phương.
Tác dụng của thuốc ào ào kéo tới, cơ thể y hết nóng lại lạnh, ngay cả sức để nói chuyện cũng nhanh chóng bị rút cạn.
Cả người y khó chịu muốn chết, không thể ngồi yên, ngước mắt thì thấy Mục Vân Quy lặng lẽ ngồi kế bên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Còn không chịu ôm y.
Úc Diễn nhắm mắt, ngã vào người hắn.
Mục Vân Quy đỡ y bằng một tay, rồi đẩy về chỗ cũ, sau đó rút tay về.
Úc Diễn: "? ? ?"
Tên này định tạo phản hả?
Y lặng lẽ quan sát vẻ mặt Mục Vân Quy, thấy mặt đối phương lạnh tanh, ánh mắt nặng nề, trông như đang.
.
.
tức giận?
Úc Diễn suy nghĩ một lúc, nhích người qua chỗ hắn.
"Vân Quy.
.
.
" Y tựa đầu vào vai hắn, cọ nhẹ: "Ta khó chịu quá."
Cơ thể Mục Vân Quy cứng đờ.
Úc Diễn chịu đựng không nhúc nhích, lát sau cuối cùng hắn cũng giơ tay kéo y vào lòng: "Đỡ hơn chưa?"
"Đỡ hơn rồi." Úc Diễn nhỏ giọng nói: "Ôm chặt thêm chút đi, ta lạnh quá."
Mục Vân Quy nghe lời ôm y thật chặt.
Lại tiếp tục im lặng.
Bầu không khí tĩnh mịch dằng đặc dần lan tràn khắp xe, cuối cùng Úc Diễn hết chịu nổi, đành nhỏ giọng hỏi: "Vân Quy, có phải ngươi đang.
.
.
tức giận không?"
Mục Vân Quy thở dài.
"Thuộc hạ rất tức giận." Hắn nói thật.
Úc Diễn túm lấy ống tay áo Mục Vân Quy, mím môi: "Giận ta sao?"
Mục Vân Quy: "Đúng vậy."
Mục Vân Quy: "Vốn dĩ thuốc và kim châm cứu đều gây tổn hại đến cơ thể, chủ nhân còn cố ý uống thuốc để khiến mình bị bệnh, thuộc hạ.
.
.
Thuộc hạ hy vọng sau này chủ nhân sẽ không làm như vậy nữa."
Cho dù là tức giận nhưng hắn không hề nặng lời với Úc Diễn.
Dáng vẻ giận dữ cũng hơi đáng yêu.
Úc Diễn nhịn không được: "Phì."
".
.
." Mục Vân Quy nhắm mắt: "Thuộc hạ đang nói nghiêm túc."
"Bây giờ chủ nhân không khỏe bằng ngày xưa, đừng nên chà đạp cơ thể mình."
"Biết.
.
.
khụ khụ, biết rồi." Úc Diễn dựa vào ngực Mục Vân Quy, giọng nói mềm mại yếu ớt: "Ta có ơn với Diệp Thư, y là bạn ta, ta bằng lòng làm vậy vì y."
"Nhưng ta đồng ý sau này sẽ không làm thế nữa."
"Bởi vì ngươi cũng là người quan trọng đối với ta."
".
.
.
Ta không muốn làm ngươi tức giận."
Thuốc của Thanh Quyết tốt thật, tác dụng của nó kéo dài đến tận đêm khuya ngày thứ hai mới hết.
Tối hôm đó, hai người thúc ngựa lén rời khỏi trang viên.
Lúc này còn chưa đầy mười ngày nữa là đến tiệc đầy tháng.
...
Úc Diễn và Mục Vân Quy thúc ngựa chạy nước rút về phía bắc, cuối cùng cũng đến kinh thành đúng ngày đầy tháng của tiểu hoàng tử Trường Lộc.
Sắc trời dần tối, Úc Diễn nói với Mục Vân Quy: "Ngươi không cần đi theo ta, tên Tấn Vọng kia vừa đa nghi vừa cẩn thận, sẽ không hy vọng có quá nhiều người biết được vị trí hành cung đâu, ta đi một mình thôi."
"Nhưng mà chủ nhân.
.
.
"
"Tai mắt của Tấn Vọng rải khắp kinh thành này, sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ?" Úc Diễn nói: "Ngươi đã mệt nhọc mấy ngày nay rồi, ở nhà trọ nghỉ ngơi cho tốt đi."
Mục Vân Quy do dự trong chốc lát rồi mới gật đầu: ".
.
.
Vâng."
Úc Diễn rời nhà trọ, thúc ngựa tới hành cung.
Sau khi dâng tín vật lên, y được người dẫn vào trong.
Bước vào đại diện, thì thấy hoàng đế trẻ tuổi của Trường Lộc ngồi trên ghế chủ vị, đang ôm một thanh niên tuấn tú, thầm thì gì đó.
Tay thanh niên kia còn bế một đứa bé nho nhỏ mềm mại.
Nghe thấy tiếng bước chân, cả hai đồng loạt ngẩng đầu nhìn.
Úc Diễn hành lễ với hai người: "Tại hạ tham kiến Hoàng đế bệ hạ, Diệp Thư đại nhân."
.
.
.
(đoạn này có được viết một tí bên bộ Bạo quân trong hệ liệt nha)
Đêm nay cuối cùng Úc Diễn cũng được thỏa mãn sở thích chơi đùa với con trai, nhưng lại bị tình yêu của đôi cẩu nam nam kia chọc mù mắt.
Y rời khỏi hành cung lúc đêm khuya.
Diệp Thư tiễn Úc Diễn ra cửa, vừa ra khỏi hành cung, từ xa đã thấy một chiếc xe ngựa đậu ven đường.
Úc Diễn khẽ cười.
Bảo hắn đừng tới đón mình rồi mà, không chịu nghe lời gì cả.
Không sợ bị Hoàng đế Trường Lộc coi là gián điệp, sau đó bắt giữ hả.
Đêm nay trăng tròn, nhờ ánh trăng, Úc Diễn thấy một bóng người thon dài cao gầy đứng cạnh xe ngựa, quay lưng về phía y, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Úc Diễn dừng bước lại.
Nói thật khi nhìn một nhà đầm ấm ân ái vui vẻ như vậy.
.
.
Đúng là có hơi hâm mộ.
Người ta là vua và quần thần của một nước mà còn được vậy, y và Mục Vân Quy thân hơn, biết nhau lâu hơn, sao ngược lại không có tiến triển gì hết.
Ghen tị ghê.
Đời người đâu dễ gì tìm thấy người trong lòng.
Mà vừa khéo đối phương cũng thích mình, đó là chuyện may mắn nhường nào.
Y không cần phải phí sức giận dỗi với người nọ.
Tính tình lầm lì ít nói chút cũng đành chịu, ai bảo y thích chứ.
Úc Diễn lặng lẽ thở dài, đi tới bên cạnh xe ngựa, Mục Vân Quy đứng trong bóng tối, nửa người ẩn trong màn đêm, chỉ có thể thấy lờ mờ đường nét cơ thể.
Y cố ý tức giận, chất vấn: "Không phải đã bảo ngươi đừng tới đây hả, sao không chịu nghe lời?"
Mục Vân Quy trả lời: "Tất nhiên thuộc hạ phải bảo vệ an toàn cho chủ nhân."
"Lại nói mấy câu này, ngươi không thể nói câu gì dễ nghe hơn được hả?"
Mục Vân Quy không lên tiếng.
"Đúng là khúc gỗ mà.
.
.
" Úc Diễn tiến lên vài bước, nhẹ nhàng ôm lấy người trước mặt: "Nếu người không muốn nói, vậy thì để ta nói, thật ra ta..."
Úc Diễn chợt im bặt.
Không đúng.
Y ngước mắt lên, nhờ ánh trăng mà thấy rõ một khuôn mặt quen thuộc.
Y buông tay, nhìn chằm chằm đôi mắt kia, vẻ mặt trầm xuống: "Ngươi không phải hắn, ngươi là ai?"
Mục Vân Quy không trả lời, ngay lúc đó, có bóng người lặng lẽ bước lại gần.
Một chiếc khăn lụa giơ từ đằng sau tới bịt miệng Úc Diễn.
Y trợn tròn mắt, chưa kịp thốt ra câu nào đã ngất đi.
Sau đó được người phía sau ôm vào ngực.
".
.
.
Hoàng huynh cứ ôm người khác lung tung như vậy, đệ sẽ ghen đó."
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Vân Quy: Cảm giác mình vừa để vuột mất trăm triệu rồi.
(Đây là một câu hay dùng trong cái meme bên trung, ý là ảnh vừa để lỡ màn tỏ tình "hiếm" đến mức có khi sau này cũng chẳng nghe được lần hai của em Úc – stundere – Diễn.)
Yu có điều muốn nói: Lịt pẹ em trai của Úc Diễn nhé, cả một đống chương chờ mãi giây phút tỏ tình này mà cũng phá cho được, ức chế quá đi, mặc dù mình biết ở mặt nào đó sau này thằng em đó vẫn được xem là "công thần", nhưng mờ lúc này cho mình chửi mấy câu đi huhuhuhu.
.