Sau Khi Giả A Bại Lộ, Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện

Chương 97: Đại kết cục




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Nhan Thanh về đến nhà, Bạch Thư và Nhan Quyết vẫn chưa trở về.

Ba Nhan đang bận rộn rửa rau linh tinh trong bếp, bởi vì ít khi vào bếp nên khá vụng về, cho đến khi Hứa Nghệ Tài trở về y mới thở ra một hơi. Đi ra nhìn thấy con trai trở về, lập tức cười cười, nhưng nụ cười này khi nhìn thấy Lý Chuẩn liền lập tức thu lại.

Hứa Nghệ Tài thấy thế liền đưa tay nhéo eo ông.

Ba Nhan chịu đau, lúc này mới thu liễm biểu tình.

Lý Chuẩn nhiệt tình nói: "Ba lớn, ba nhỏ, để con nấu cơm cho."

Nhan Thanh cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, Lý Chuẩn nấu ăn ngon lắm, hai người để anh ấy hỗ trợ đi."

Hứa Nghệ Tài gật gật đầu nói: "Vậy mau vào hỗ trợ đi."

Lý Chuẩn thể hiện tài nấu nướng trong bếp, rất nhanh có thể thu phục được hai cha vợ tương lai. Cũng vì vậy mà khi ăn cơm lão Nhan vô cùng hòa ái, thậm chí còn chủ động muốn uống rượu cùng Lý Chuẩn.

Sau khi Nhan Quyết và Bạch Thư trở về, Nhan Thanh và Bạch Thư nói chuyện rất lâu.

Hai người sờ s0ạng bụng đối phương, lúc này Nhan Thanh mớ phát hiện bụng mình không quá lớn, bụng anh dâu cậu mới lớn, hơn nữa nhìn anh dâu cậu không có mập nên trông bụng y càng lớn quá mức.

"Anh dâu, buổi tối anh tắm thì có tiện không ạ?"

Nhan Thanh đứng ở bên cạnh Bạch Thư, khoa chân múa tay diễn tả bụng hai người.

Bạch Thư nở nụ cười, nói: "Anh em từ khi vào quân đội chưa từng nghỉ phép, bây giờ ảnh nghỉ phép ở nhà chăm sóc anh, cho nên mọi chuyện cũng dễ dàng hơn."

Khi y nói chuyện, khuôn mặt cũng đỏ ửng vì hạnh phúc.

Khi Nhan Thanh và Bạch Thư nói chuyện phiếm, bốn người đàn ông chơi mạt chược trong phòng khách.

Lý Chuẩn bồi bọn họ đánh, thua đậm, nhưng lại mang lại niềm vui cho ba người nhà họ Nhan kia, cũng vì vậy mà quan hệ giữa mọi người cũng hòa hoãn đi rất nhiều.

Cho đến khi mặt trời xuống núi, Nhan Thanh cảm thấy phải về nhà nên đi ra phòng khách gọi Lý Chuẩn.

Hứa Nghệ Tài cũng không giữ hai người lại, chỉ tiễn hai người ra ngoài cổng, cả đường đi đều nhắc nhở những việc bọn họ cần chú ý.

Nhan Thanh kiễn nhẫn nghe, lâu lâu cũng chêm vào một câu.

Lý Chuẩn đi về phía trước ôm Hứa Nghệ Tài, không biết hắn nói gì với y mà sau khi y nghe xong lập tức cười tươi.

Trên đường trở về, Nhan Thanh vẫn gặng hỏi Lý Chuẩn.

"Vừa rồi anh nói gì với ba ba đấy?"

"Có nói gì đâu!" Lý Chuẩn úp úp mở mở không nói.

Nhan Thanh tò mò không chịu được, buổi tối tắm rửa xong đi ra, nằm lên giường cũng không nhịn được hỏi lại.

"Rốt cuộc là anh nói gì với ba ba đấy?"

"Em hôn anh một cái thì anh sẽ nói cho em biết." Lý Chuẩn chỉ chỉ vào miệng mình.

Nhan Thanh nhanh chóng thò qua, hôn như chuồn chuồn lướt nước rồi nhanh chóng né ra, nhưng cuối cùng vẫn bị Lý Chuẩn đuổi theo hôn tận mấy phút.

Khi hôn xong, mặt Nhan Thanh cũng đỏ lên, Lý Chuẩn vẫn có chút chưa đã thèm, ngón tay lau đi vệt nước trên miệng Nhan Thanh, nói: "Anh nói với ba ba là anh sẽ khiến em trở thành người hạng phúc nhất trên đời này."

Nhan Thanh tưởng tượng lại khung cảnh mà Lý Chuẩn nói với ba ba, mặt cũng đỏ lên

...

Tuy rằng Nhan Thanh đã xuất viện, nhưng bởi vì sắp đến ngày sinh nên cậu cũng không vội nhập học.

Bọn họ tiếp tục kéo dài thời gian bảo lưu.

Tuy nhiên, Nhan Thanh không có việc gì làm nên đặt sách giáo khoa ở trường để tự học tại nhà.

IQ của hai người đều rất cao, dù sao cũng là AO cao cấp nên cảm thấy học tập cũng khá dễ dàng.

Lúc này Nhan Thanh cũng thuận tiện lên trang web truyện tranh của mình, bắt đầu cập nhật chương mới.

Chương mới cũng khá dài.

Tuy rằng Tiểu con quay đã rất lâu không cập nhật chương mới, nhưng người chờ chương mới cũng không ít, cho nên khi cập nhật hơn nửa giờ cũng đã có nhiều người vào đọc.

Bình luận cũng không ít.

"Ông nội ơi, cuối cùng ngài cũng chịu cập nhật chương mới."

"Cảm ơn bà vì không bỏ truyện nhé!"

"Nhưng mà, thím có thể cập nhật chương mới đều đặn không? không cần phải ngày nào cũng ra, tầm một tuần cũng được, giờ cũng đã qua hơn nửa năm rồi."

Nhan Thanh cập nhật chương mới xong liền thuận tiện trả lời vì sao mình không cập nhật lâu như vậy."

Lý Chuẩn nhìn thấy thông cáo càng cảm thấy quen thuộc, hắn đột nhiên chạy vào phòng, mở hộp bảo bối của mình ra, tìm thấy một bức tranh ở bên trong, thật sự rất giống nét vẽ của đồng nghiệp văn kia.

Lý Chuẩn nghĩ đến việc Nhan Thanh luôn khóa mình vào trong thư phòng, mỗi khi cậu ở bên trong một thời gian thì Tiểu con quay sẽ cập nhật chương mới.

Lý Chuẩn càng nghĩ càng cảm thấy Nhan Thanh chính là tác giả mà mình thích, vì nghiệm chứng chuyện này, hắn thừa dịp Nhan Thanh trốn vào thư phòng vẽ tranh, cố ý đưa trái cây vào rồi đánh rớt áo choàng của cậu.

Nhan Thanh đã biết hắn thích truyện của cậu, cho nên khi bị phát hiện cũng chỉ ngượng ngùng mấy ngày, cuối cùng liền dứt khoát vẽ trước mặt hắn, lâu lâu còn sẽ cùng nhau thảo luận cốt truyện.

Đôi khi không có linh cảm liền sẽ oán hận với hắn.

Lý Chuẩn liền nhân cơ hội ôm lấy cậu, nói: "Vợ à, dù sao cũng là fanfic vẽ về chúng ta, làm thêm mấy lần sẽ có linh cảm thôi."

Nhan Thanh vẫn nỗ lực suy nghĩ cốt truyện, không cẩn thận nghe Lý Chuẩn nói, theo bản năng hỏi lại: "Làm cái gì nhiều cơ?"

Ánh mắt Lý Chuẩn thay đổi, nhìn chằm chằm vào cậu, thanh âm ép lại vô cùng trầm, tay cũng bắt đầu sờ s0ạng lung tung.

Lý Chuẩn bế Nhan Thanh lên, cái thai cũng đã hơn tám tháng, cũng phải dùng chút sức lực bế cậu lên.

"Vợ yêu ơi, em muốn lên giường hay ở sô pha?"

Nhan Thanh nghĩ đến chuyện phát sinh kế tiếp, cảm thấy thẹn đến mức đầu ngón tay cũng nhiễm màu hồng nhạt.

Cậu ghé vào bên tai Lý Chuẩn, nhỏ giọng nói: "Giường, trên giường."

Sau khi được Nhan Thanh cho phép, Lý Chuẩn phóng thích tin tức tố, triền miên cùng với tin tức tố của Nhan Thanh.

....

Bạch Thư sinh đôi, cả hai đều là bé trai, vì sinh hai thằng nhóc này mà Bạch Thư chịu tội rất nhiều, phải ở bệnh viện hơn một tuần mới có thể xuất viện.

Khi Nhan Thanh nghe tin Bạch Thư sinh đôi, đỡ lấy bụng to đi đến thăm y.

Nhìn thấy bộ dáng Bạch Thư suy yếu nằm ở trên giường, cậu bắt đầu cảm thấy lo âu.

Nhưng vì không để Lý Chuẩn lo lắng nên cậu vẫn giấu đi chuyện này.

Vì lo lắng cho cậu nên Lý Chuẩn đã đặt một phòng SVIP ở bệnh viện tư nhân, đưa cậu vào ở trước một tuần ngày dự sinh.

"Cháu trai trông đáng yêu quá!" Nhan Thanh dựa vào người Lý Chuẩn, ăn miếng táo mà hắn đút cho.

"Đúng là đáng yêu thật, không nghĩ tới anh cả với anh dâu lại lợi hại như vậy, vậy mà có thể sinh được hai đứa."

Tỉ lệ sinh dục ở thời đại ABO rất thấp, muốn sinh một đứa con đã gian nan, sinh hai đứa thì đúng là hiếm thấy.

Hơn nữa thân phận Nhan gia lại đặc thù, cho nên hai bé song sinh vừa ra đời thì liền lên khắp mặt báo toàn quốc, nói là cả nước chúc mừng cũng không sai.

* Y hệ như cặp sinh đôi nhà tài phiệt này luôn.



Tuy rằng Nhan Thanh không nói ra nhưng Lý Chuẩn vẫn nhận ra cậu đang bất an, mỗi ngày hắn vẫn dính bên cạnh rồi mát xa cho cậu, khi lại kể chuyện xưa cho Nhan Thanh nghe, cẩn thận chiếu cố cậu. Khi Nhan Thanh ngủ say, cũng không chê phiền mà bắt đầu học hỏi bác sĩ y tá về cách chăm sóc các bé con sau khi sinh.

Vì thế mà Lý Chuẩn mua không ít sách.

Càng đến gần ngày dự sinh, hai ông bố tay mơ bắt đầu khẩn trương lên.

Nhưng Lý Chuẩn không muốn việc mình làm khẩn trương làm ảnh hưởng đến tâm tình của Nhan Thanh, cho nên hắn giấu rất kỹ, mỗi ngày đều tìm rất nhiều chuyện vui nói với Nhan Thanh, để mỗi ngày của cậu đều trôi qua trong niềm vui.

Buổi tối Nhan Thanh ngủ không được, hắn sẽ dỗ cậu ngủ.

Cho đến ngày Nhan Thanh vỡ nước ối.

Các bác sĩ và hộ sĩ khẩn cấp đi vào, mất hai tiếng vẫn không thể sinh ra đứa trẻ.

Cuối cùng Nhan Thanh vẫn phải sinh mổ.

Trên bụng khâu một vết mổ thật dài.

***

Mấy tháng sau, thân thể Nhan Thanh hoàn toàn khôi phục, vết khâu trên bụng cũng tốt hơn, vết sẹo đã nhạt đi rất nhiều, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra.

Kỹ thuật xóa sẹo ở thời đại này rất tốt, hơn nữa Nhan Thanh lại là Omega cao cấp, năng lực khôi phục còn mạnh hơn người bình thường rất nhiều.

Lý Chuẩn hôn lên vết sẹo nhợt nhạt kia, bắt đầu bôi thuốc mờ sẹo cho cậu.

"Bác sĩ bảo qua mấy tháng nữa sẽ tốt lên thôi." Đầu ngón tay Lý Chuẩn nhẹ nhàng lướt trên bụng Nhan Thanh, lướt qua đến đâu thì liền tê dại như có dòng điện chạy qua đến đó.

Nhan Thanh thoải mái đến mức có phản ứng.

Lý Chuẩn thấy thế, kéo lưng quần cậu ra, vùi đầu xuống.

Hơn mười phút sau.

Nhan Thanh nghe thấy tiếng Lý Chuẩn nuốt thứ gì đó, hoảng loạn rút khăn giấy ra, trách cứ: "Sao anh lại nuốt vào!"

Lý Chuẩn cười, nhận lấy khăn giấy thì lau lau, sau đó cầm lấy bình nước để súc miệng.

"Em cũng giúp anh." Nhan Thanh đỏ mặt vươn tay.

Hai người đ ộng tình bắt đầu hôn môi.

Nhan Thanh cũng tự mở rộng để chuẩn bị, đến khi chuẩn bị tiếp nhận thì Lý Chuẩn bỗng nhiên dừng lại.

Hắn làm cho Nhan Thanh thoải mái xong liền không tiếp tục nữa, mặc kệ Nhan Thanh có ám chỉ mình đã chuẩn bị tốt như thế nào thì Lý Chuẩn cũng xem như không nhìn thấy.

Vừa lúc này, phòng cách vách vang lên tiếng khóc của bé con.

Hai người vội vàng sửa sang quần áo liền chạy qua.

Lý Chuẩn quen cửa quen nẻo mà bế bé con lên nhẹ nhàng vỗ về, Nhan Thanh lại nhanh tay đi pha sữa bột.

Lý Chuẩn chăm sóc bé con tốt hơn so với Nhan Thanh, nhưng sau khi được hắn đào tạo thì cậu cũng dần tiến bộ, hiện tại đã có thể pha sữa bột thật tốt.

"Tã bé có nước tiểu không anh? Có cần đổi tã giấy không?" Nhan Thanh hỏi.

"Tạm thời không cần, mới vừa ăn no, chắc cần thêm một lát nữa." Lý Chuẩn nói.

Thật vất vả mới dỗ bé con ngủ được, hai người trở lại phòng ngủ, từng người nằm lại trên giường, cũng không tiếp tục việc còn dang dở vừa rồi.

Lòng Nhan Thanh có chút ngứa ngáy, nhưng ở phương diện này thì Lý Chuẩn luôn là ngường chủ đạo, cho nên lúc này hắn không động thì cậu cũng không có mặt mũi để tiếp tục.

Từ khi sinh bé con đến giờ, tuy rằng hai người vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau, nhưng sâu thêm một bước thì vẫn chưa có lần nào.

Rất nhiều lần Nhan Thanh nghĩ, có phải sau khi mình sinh con xong thì thân thể này không còn sức hấp dẫn với Lý Chuẩn nữa không.

Nhưng dáng người cậu đã khôi phục rất tốt, qua mấy tháng mà đã bắt đầu có cơ bụng.

Tuy rằng không quá rõ ràng.

*

Nhan Thanh để ý chuyện này mất mấy ngày, sau vài ngày làm mình làm mẩy, cậu rốt cuộc không chịu nổi nữa, chủ động dùng tin tức tố quyến rũ Lý Chuẩn.

Lý Chuẩn căn bản không ngăn cản được sự quyến rũ của cậu, hoặc nên nói là hắn chủ động để cậu bắt làm tù binh.

Chỉ là, Lý Chuẩn bây giờ khác Lý Chuẩn trước kia, được nửa đường lại phanh lại, Nhan Thanh tức hộc máu mà bắt lấy hắn, bắt đầu phản công, ngồi lên eo Lý Chuẩn, từ trên cao nhìn xuống.

"Lý Chuẩn, anh có ý gì? Sinh con xong anh liền ghét bỏ em chứ gì? Có tin em ly hôn với anh không!"

Lý Chuẩn vừa nghe cậu nói ly hôn liền tức giận.

Nói ra hết nhưng lo lắng, băn khoăn giấu trong lòng bấy nay.

Hắn hôn lên vết sẹo đã mờ gần hết của Nhan Thanh, nói: "Nhan Nhan, thật ra anh rất sợ, anh không muốn em tiếp tục phải trải qua chuyện này một lần nữa."

Dù là chuyện Nhan Thanh rơi vào trong biển, hôn mê một tháng, hay là quá trình cậu sinh con một cách gian nan, tất cả những thứ này hắn không muốn trải qua thêm lần nào nữa.

Nếu không phải ngoài ý muốn thì hắn cũng không muốn Nhan Thanh phải trải qua việc sinh con gian khổ sớm như vậy.

Nhan Thanh cảm giác được Lý Chuẩn thực sự sợ hãi, khi hắn nói chuyện, thanh âm vẫn đang run rẩy.

Ngón tay Nhan Thanh xuyên qua tóc Lý Chuẩn, hừ hừ nói: "Ông đây đã để anh đánh dấu vĩnh viễn rồi, nếu anh không thỏa mãn em, em sẽ cắt luôn thứ kia của anh đi cho chó ăn."

Lý Chuẩn: "......"

Thương cảm vừa mới ấp ủ đã bị Nhan Thanh rống bay mất tăm.

Lý Chuẩn dở khóc dở cười, kéo lấy Nhan Thanh hôn lên.

"Anh cho rằng chỉ có anh mới muốn em." Hắn chọc nhẹ cánh môi cậu.

"Chó má, ai mà không phải đàn ông chỉ nghĩ bằng nửa th@n dưới!" Nhan Thanh cọ cọ.

"Là em quyến rũ anh trước, nên khi nào anh dừng mới được dừng đấy." Lý Chuẩn li3m cánh môi, ánh mắt trông vô cùng nguy hiểm.

Nhan Thanh nhìn khuôn mặt gợi cảm này, nuốt nuốt nước miếng, bây giờ hối hận còn kịp không?

*

Những ngày không biết xấu hổ như vậy lại yên lặng trôi qua vài tháng.

Bọn họ tổ chức một hôn lễ long trọng vào dịp nghỉ tết.

Lý Chuẩn là dẫn theo đoàn "tinh tặc" đi đón dâu, khi vào cửa Nhan Quyết liền an bài quân đội giữ cửa, lăn lộn hồi lâu mới có thể vào trong, đón được em vợ đẹp trai của mình.

Động phòng hoa chúc vào ban đêm, lại đúng ngày Nhan Thanh đến kỳ ph@t tình, thế nên hai người ở trong phòng tân hôn bảy ngày bảy đêm mới đi ra, mấy phân đoạn kính trà gì đó cũng bị lược đi.

Nhan Thanh mệt đến mức ngón tay cũng không muốn động đậy, bảy ngày nay quá mức điên cuồng, thế nên cậu cảm thấy không phải mình đi ngủ mà là bị ngất đi.

Bởi vì bé con còn nhỏ, cho nên thời gian trăng mật của hai người cũng hoãn lại.

Chờ bé con lớn hơn một chút sẽ bù lại.

Cũng vì bé con còn nhỏ nên Nhan Thanh quyết định tạm nghỉ thêm một học kỳ, đến tháng chín mới bắt đầu đi học cùng tân sinh viên.

Lý Chuẩn lại nhập học ở học kỳ trước.

Lý Chuẩn bây giờ không chỉ có một mình nữa, hắn là chồng của một người con trai, là cha của một đứa bé, là trụ cột của gia đình. Vì vậy Lý Chuẩn luôn phải nắm chặt thời gian, phấn đấu nên sự nghiệp của bản thân, không để cho Nhan Thanh hối hận vì gả cho hắn.

*

Nhan Thanh đang ở nhà dạy bé con lật người, nhận được điện thoại từ Từ Khải.

"Nhan ca, có người đưa thư tình cho Chuẩn ca, tao tận mắt nhìn thấy, Chuẩn ca còn đi ra ngoài với người ta cơ."

"Thư tình? Hắn dám!"

Nhan Thanh tức giận treo điện thoại, bế bé con mặc đồ ếch xanh lên, hôn lên khuôn mặt đầy thịt của bé một cái.

"Bé cưng, ba đưa còn đến trường tìm ba lớn hư hỏng kia của con."

Nhan Thanh vừa xuống xe đi vào cổng trường đã bị một người nhét thư tình vào tay.

"Nhan ca, có người nhờ tôi đưa thứ này cho cậu."

Nhan Thanh không thể hiểu được, nhận lấy phong thư, tiếp tục đi vào, đi không bao lâu lại nhận thêm một lá, đoạn đường đi đến phòng Lý Chuẩn đang học cậu đã nhận được tới mười tám lá thư tình.

Sau đó, gặp được Lý Chuẩn.

"Anh làm gì vậy?"

Nhan Thanh bế lấy bé con ra phía trước, hai khuôn mặt nhìn y đúc nhau, cùng dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lý Chuẩn làm hắn cảm thấy mình bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng, hạnh phúc đến mức xung quanh như đều là bong bóng màu hồng.

Hắn lại đưa qua một bức thư màu hồng nhạt.

Nhan Thanh nhận lấy, lúc này cậu mới chú ý tới góc trái bên trên có một vòng tròn, bên trong viết số19.

Cậu năm nay mười chín tuổi, mười chín bức thư, mỗi năm một bức.

Lý Chuẩn nắm lấy tay Nhan Thanh, ôm cả cậu và bé con vào trong lòng.

"Bạn học Nhan Nhan thân ái, em có đồng ý cả đời này chỉ nhận thư tình của một mình bạn học Lý Chuẩn không?"

"Em đồng ý!"

Quãng đời còn lại, đều là của anh.