Thi đại học kết thúc, đám học sinh bắt đầu thả mình tự do bay nhảy.
Tan học, học sinh chạy toán loạn khắp nơi, la to như điên, vừa chạy vừa đùa giỡn, còn xé nát sách giáo khoa rồi ném tung như bông tuyết.
Nhan Thanh chạy tới chạy lui giữa mọi người, đi qua khá gian nan, may mà có Lý Chuẩn đi bên cạnh, hắn khoác vai cậu, nửa ôm che chở cậu đi qua.
Mấy người bọn họ đi đến tiệm lẩu gần trường, nơi tràn đầy hồi ức của ba năm cấp ba học tại đây.
Tuy cửa hàng này không tính là quá ngon, nhưng những hồi ức trong này lại khiến mọi người lưu luyến không thôi.
Sau khi mang thai, Nhan Thanh rất ít khi được đi ăn lẩu, khó có khi được đi ăn một lần, cậu cầm lấy thực đơn ra nhìn một lượt.
Nhưng đến khi bắt đầu bật lửa, Lý Chuẩn liếc mắt một cái, gạch đi nồi cay cậu vừa chọn rồi đổi thành lẩu uyên ương.
Nhan Thanh nhìn thực đơn, nháy mắt không vui.
“…… Ăn lẩu mà không cay như không có linh hồn vậy!"
Cậu hướng mắt nhìn Lý Chuẩn, lặng lẽ cầm lấy tay Lý Chuẩn dưới bàn, như lấy lòng mà gãi gãi vào lòng bàn tay hắn.
"Hiện tại cậu không thể ăn cay, để sau này rồi ăn nhé!"
Lý Chuẩn nắm chặt tay cậu, thuận thế đoạt lấy thực đơn mà cậu đè ở trên bàn rồi đưa cho nhân viên phục vụ.
Vĩ Ngư cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Sao Nhan ca lại không thể ăn cay vậy? Dù sao cũng thi xong rồi, đâu sợ bị tiêu chảy đâu?"
Từ Khải nhét rong biển chua cay vào miệng Vĩ Ngư, làm y bị cay đến kêu áu áu.
Ông chủ quán này có tiếng keo kiệt, để học sinh trường Thanh Tường và Hồng Vi không ăn quá nhiều rong biển nên lão cố ý làm thật cay, người bình thường đều không chịu nổi độ cay này.
Vĩ Ngư cầm ly nước ấm liều mạng uống, sau đó kéo Từ Khải lại đánh một trận.
Hôm nay kết thúc kỳ đi đại học nên người trong cửa tiệm có rất nhiều, chủ quán vì chiêu đãi nhiều khách hàng nên bày bàn ghế ra rất nhiều, huy một chút là có thể đánh tới bàn bên cạnh.
Nhan Thanh cùng Lý Chuẩn tay dài chân dài, khi ngồi cũng khá khó chịu, duỗi lưng lại đụng tới bàn phía sau, đến phía trước thì lại bị bàn ghế thấp bé hạn chế, không thể duỗi thẳng hai chân.
Nhan Thanh ngồi nhìn, sợ Vĩ Ngư ném luôn cái bàn lên người Từ Khải, chỉ có thể gõ gõ bát đũa, dùng khí tràng đại ca vườn trường mình hay dùng.
"Đừng náo loạn nữa!"
Nhưng hôm nay dùng chiêu này lại không nhạy.
Từ Khải và Vĩ Ngư cũng không thật sự đánh nhau mà chỉ là đùa giỡn, nhưng hôm nay sân chơi quá nhỏ, không phá hoại gì nhưng lại lỡ tay huy quyền đến bàn bên cạnh.
"Đệt, mẹ nó mày không có mắt à?" Người bị đánh che trán đứng lên, giọng vô cùng lớn, lập tức át đi tiếng ồn ào trong quán.
"Trần Mộ? Thằng ngu mày cũng đến đây ăn lẩu à?" Từ Khải nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, lập tức đùa giỡn cùng Vĩ Ngư, bắt đầu nhất trí chọc tức người ngoài.
Bọn họ nhìn không thuận mắt Trần Mộ cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Chủ yếu là do thằng cờ hó Trần Mộ này thường xuyên đến làm phiền bọn họ, đã thế còn hay bắt nạt Bạch Dương.
Bạch Dương là giáo thảo của trung học Thanh Tường, để cho ai thì cũng không thể để Trần Mộ được lợi.
"Quán ăn này do mày mở à? Chỉ cho bọn mày tới mà bọn tao thì không thể sao?" Trần Mộ xuy một tiếng, bóp bóp khớp tay vang khanh khách, nói với Từ Khải: "Vừa nãy là thằng chó mày đánh tao phải không? Hôm nay, mày muốn quỳ xuống xin lỗi tao hay để cho tao đánh lại hai cái, nếu không tao sẽ không để yên đâu."
"Tao chỉ không cẩn thận đánh trúng mày một cái, mắc gì mày lại tính hai quyền mới hoà? Mày nghĩ ông mày dễ bắt nạt lắm à?" Từ Khải không vui.
"Mày muốn thảo luận hai chữ công bằng với tao ở đây sao? Tao không đánh chết mày là may rồi đấy!" Trần Mộ đứng ra, dùng chiều cao áp chế Từ Khải và Vĩ Ngư, còn phóng tin tức tố ra áp chế hai người.
Vĩ Ngư và Từ Khải đều là hai Beta bình thường, căn bản không thể chống lại được sức mạnh tin tức tố của Alpha.
Trần Mộ kiêu ngạo ép hai người này ngồi xuống ghế.
Nhưng gã không chú ý tới, ngồi cùng bàn với bọn Từ Khải, còn có hai người.
Nhan Thanh ngửi thấy mùi hương khó ngửi, cậu ghê tởm đến mức che miệng nôn khan.
Trần Mộ nghe thấy tiếng nôn mửa, vừa định nhìn qua thì đã có một tràng tin tức tố cường đại vây quanh gã, hơn nữa còn bức toàn bộ tin tức tố của gã lui trở về.
Tự tôn của Alpha làm gã kháng nghị, nhưng rất nhanh gã phát hiện ra tin tức tố của mình căn bản không thể chống lại đối phương.
Trần Mộ tò mò không biết rốt cuộc là ai có tin tức tố cường đại như vậy, chống tay xuống bàn, thân thể lung lay một chút, cuối cùng cũng thấy rõ người trước mặt.
Lại là hắn.
Lần đầu chạm mặt vào năm ngoái đã bị hắn làm hỏng chuyện tốt, năm nay sắp tốt nghiệp rồi mà còn bị hắn đánh.
Mẹ nó.
Thật mất hứng.
Trần Mộ chống đỡ trong chốc lát, nhưng gã không muốn mất mặt trước bạn cùng lớp, cầm lấy áo khoác đồng phục trên thành ghế dựa, hùng hùng hổ hổ chạy đi.
Lý Chuẩn nhẹ nhàng vỗ lưng cho Nhan Thanh, lo lắng nhìn cậu nói: "Nhan Nhan, có khó chịu lắm không? Có cần đến bệnh viện không?"
Sau khi tin tức tố của Trần Mộ biến mất, Nhan Thanh cuối cùng cũng sống lại, cậu nắm lấy áo Lý Chuẩn, hít sâu một hơi.
Hương chanh khiến cậu tỉnh táo lại.
Nhan Thanh xoa xoa bụng, nói: "Không có việc gì, chỉ là tin tức tố của Trần Mộ quá thối nên tôi mới buồn nôn thôi."
Lúc này, nhân viên phục vụ cuối cùng cũng đẩy xe đồ ăn tới.
Vĩ Ngư cho đồ vào nhúng một nửa vào bên cay, một nửa bên không cay của nồi lẩu uyên ương, chế nhạo nói: "May mà Trần Mộ chạy sớm, nếu không nó nghe thấy mày nói mùi tin tức tố của nó thối thì chắc nó sẽ vừa khóc vừa chạy đi mất, ha ha ha ha……”
Từ Khải vui vẻ, nói: "Khả năng đấy, thằng kia sĩ không chịu được, lúc nào cũng cho mà mình đẹp trai nhất trên đời, cảm thấy tin tức tố của mình là thơm nhất, tất cả Omega ở vũ trụ này đều mê nó."
"Được rồi, quan tâm nó làm gì? Mau ăn đi!" Nhan Thanh nghe thấy tên Trần Mộ liền nhịn không được liên tưởng đến mùi tin tức tố của gã, lại có phản ứng s1nh lý.
Không thể ăn lẩu cay đã khiến cậu buồn bực, sao bây giờ còn định phá hủy tâm trạng ăn uống của cậu nữa vậy.
Khi Nhan Thanh ăn lẩu, Lý Chuẩn ngồi một bên nhìn chằm chằm, không để cho cậu nhăm nhe đến nồi lẩu cay bên cạnh khiến cậu thèm thuồng trông mong nhìn về phía lẩu cay.
Đến khi không thể nhịn được nữa, cậu gắp lên một miếng thị bò, sau đó giả vờ quên, chấm vào bát nước chấm cay của Lý Chuẩn, nhanh chóng cho vào miệng.
Vị cay chạm vào đầu lưỡi, Nhan Thanh hạnh phúc muốn bay lên.
Cậu mới vừa ăn xong liền chú ý thấy Lý Chuẩn nhìn chằm chằm mình.
Nhan Thanh chột dạ, ho nhẹ hai tiếng, che giấu nói: "Nhìn tôi làm gì?"
Lý Chuẩn đứng dậy, dứt khoát thay đổi luôn nước chấm của mình, đổi thành giống hệt Nhan Thanh, sau đó cùng cậu ăn phần lẩu không cay.
Lý Chuẩn đều làm đến nước này rồi, cho dù Nhan Thanh muốn ăn cay thì cũng chỉ có thể chịu đựng.
Hừ
Người đàn ông này, càng ngày càng giống mẹ người ta.
Quản cậu còn nghiêm hơn cả anh cậu.
Anh cậu tuy hơi hung nhưng anh sẽ không bao giờ cấm cậu ăn cay đâu.
"Nghe nói trường mình chuẩn bị bao một con phà xa hoa để tổ chức lễ tốt nghiệp, dù sao năm nay cũng là lần đầu tiên bao phà, mọi người ai cũng rất hưng phấn." Vĩ Ngư vừa ăn vừa nói ra tin tức mà mình vừa hỏi thăm ra.
“Phà? Không thể nào, trường mình hào phóng như vậy từ khi nào?" Từ Khải đáp lời.
“Thật mà, tao nghe thấy chủ nhiệm giáo dục nói, không sai được đâu."
"Đệt, nếu là sự thật, vậy tao muốn đi mua bộ đồ lặn mới, tao muốn lặn xuống nước." Từ Khải vô cùng kích động, vừa định hỏi Nhan Thanh có muốn đi không, lời còn chưa ra khỏi miệng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại ngậm miệng lại.
"Lặn xuống nước thì có gì hay, đến lúc đó trên du thuyền tổ chức điển lễ, trường học nhất định sẽ có rất nhiều hoạt động, đến lúc đó chơi cả ngày cũng không hết trò chơi." Vĩ Ngư nói.
Hai người càng nói càng hăng say, mỗi người một câu bắt đầu lập kế hoạch ngày hôm đó nên làm gì.
Đối lập với sự hưng phấn của bọn họ, Nhan Thanh lại không vui vẻ.
Không chỉ không vui, cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Sắc mặt cũng có chút khó coi.
Phần diễn cuối cùng này, có nghĩa là muốn cậu đẩy Lý Chuẩn xuống biển.
Cái này là có ý gì?
Cốt truyện đã lạc thành như này rồi, đừng nói nó sẽ không chế thân thể cậu đẩy Lý Chuẩn xuống nước chứ?
Nhan Thanh càng nghĩ càng lo lắng, thậm chí có ý không muốn đi.
Nhưng cậu không dám xác định mình có thể chống lại cốt truyện, có thể không tham gia buổi lễ tốt nghiệp hay không?
Lý Chuẩn chú ý cảm xúc của cậu không đúng, ở dưới bàn nắm lấy tay Nhan Thanh, ghé vào bên tai cậu, nói: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Nhan Thanh trở tay nắm lại tay Lý Chuẩn, cậu thật sự dùng sức, ngón tay như muốn lòi xương ra.
Lý Chuẩn bị niết đau, nhưng trên mặt không hiện vẻ đau đớn, cùng không kêu đau, chỉ lo lắng nhìn Nhan Thanh.
“Nếu không muốn đi thì nói ra, chúng ta có thể không đi." Lý Chuẩn nói.
“Không, tôi muốn đi, lễ tốt nghiệp cấp ba cả đời chỉ có một lần, tôi nhất định phải đi."
Nhan Thanh nói xong câu đó, nhíu nhíu mày.
Đây không phải lời mà cậu muốn nói.