Nhan Thanh dừng bước, nghe thấy thanh âm phía sau, sống lưng lạnh toát, khẩn trương mà toát ra một đống mồ hôi lạnh.
Xoay người lại, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của anh dâu, trái tim run lên, ánh mắt trở nên hoảng loạn.
“Anh, anh dâu, thật trùng hợp." Nhan Thanh xấu hổ cười cười, nỗ lực che giấu nội tâm hoảng loạn của chính mình.
Vậy mà thật sự là Bạch Thư.
Cốt truyện rác rưởi này lại đến trả thù cậu sao?
“Nhan Nhan, sao em lại đến bệnh viện? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Bạch Thư tới gần Nhan Thanh, sờ vào tay cậu thấy cậu đổ mồ hôi lạnh, nhíu mày nói: "Sao lại chảy nhiều mồ hôi thế này? Bác sĩ kiểm tra cho em chưa? Nói như thế nào?”
Bạch Thư cho rằng Nhan Thanh đến đây để khám bệnh.
Nhan Thanh rút tay về, cọ tay vào vạt áo sau lưng, nỗ lực cười nói: “Em không có việc gì đâu, anh dâu đến kiểm tra thai sản sao? Sao anh em không đến cùng anh?"
“Quân bộ có việc gấp cần anh em đến xử lý, anh bảo anh ấy đi rồi." Bạch Thư nói.
"Vậy ổng định để anh đến bệnh viện một mình? Sao lại không gọi để em đưa anh đến?"
Khi Nhan Thanh nói chuyện cùng Bạch Thư, ánh mắt vẫn luôn mơ hồ, rất sợ mấy chị hộ sĩ hoặc bác sĩ khác đến gọi cậu đi kiểm tra thai sản.
“Vốn dĩ muốn gọi em, nhưng bạn học anh nói đưa anh đi, hơn nữa phòng khám tư nhân này là do anh cậu ấy mở, cho nên anh mới không gọi em nữa." Bạch Thư nói.
Anh trai? Em trai? Bạn học?
Đệt, đây mẹ nó là cái phân vượn gì vậy?
Nhan Thanh run bần bật che lại áo choàng nhỏ lung lay sắp đổ của mình, muốn tìm cớ rời đi, nhưng khi cậu vẫn chưa mở miệng thì điều cậu lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra.
“Bạch Thư, cậu nói chuyện với ai đấy?"
Theo thanh âm của thanh niên vang lên, Bạch Thư quay đầu chào hỏi cùng thanh niên, Nhan Thanh theo thanh âm nhìn qua, nhìn thấy thanh niên, cũng thấy bác sĩ đang đứng phía sau người nọ.
Bác sĩ tựa hồ cũng đang đánh giá cậu.
Nhan Thanh gấp không chịu được, thừa dịp Bạch Thư nói chuyện cùng Chu Vũ, dùng ánh mắt điên cuồng ám chỉ với bác sĩ, muốn y giúp cậu giấu giếm chuyện này.
“Chu Vũ, giới thiệu một chút, đây là Nhan Thanh - em trai tôi, năm nay học lớp 12, mục tiêu của nó là thi đậu đại học Đế đô, nói không chừng sau này em ấy thành đàn em của bọn mình cũng nên.”
Trái ngược với Nhan Quyết, Bạch Thư luôn tin tưởng Nhan Thanh, chỉ nghe Nhan Thanh nói muốn thi đại học Đế đô một lần liền nhớ kỹ.
Hơn nữa tin tưởng không nghi ngờ.
"Chào em, anh là Chu Vũ." Chu Vũ lễ phép đưa tay ra.
Chu Vũ cũng giống Bạch Thư, đều là Omega, hai người là bạn học từ hồi cấp ba, tới đại học cũng cùng một trường nên quan hệ cũng khá tốt.
"Chào anh, rất vui được gặp anh." Nhan Thanh cố bình tĩnh lại, nỗ lực khiến mình trông tự nhiên chút.
Chu Vũ dí sát vào gần Nhan Thanh, so độ cao của hai người, hâm mộ nói: "Em thật là cao, rất ít Omega có thể cao như em vậy."
Khi Nhan Thanh nghe Chu Vũ nói cậu là Omega, khẩn trương đến mức da đầu tê dại, định giải thích thì Bạch Thư đã mở miệng trước.
“Chu Vũ, cậu đừng nói lung tung, Nhan Nhan là Alpha, không phải Omega.”
Alpha có thể ngửi được hơi thở của Omega, nhưng Omega lại rất ít khi có thể ngửi được hơi thở đối phương, trừ phi là Omega cao cấp.
“A, em là Alpha sao? Thực xin lỗi, anh cho rằng em là Omega giống bọn anh, xin lỗi em nhiều!" Chu Vũ vội vàng xin lỗi.
Nhan Thanh cảm giác được tầm mắt bác sĩ, lặng lẽ ngẩng đầu, thừa dịp bọn Chu Vũ không chú ý, cậu dùng ánh mắt cầu xin nhìn bác sĩ.
Ở trong mắt bác sĩ, cậu là một Omega đã mang thai, nếu y nói ra nghi vấn, vậy thì áo choàng của cậu sẽ không giữ nổi.
Đối với Nhan Thanh, áo choàng có thể rớt, nhưng cậu sợ nói ra sau này cốt truyện sẽ gây ảnh hưởng bất lợi đối với nhóc con, cho nên nếu không phải bất đắc dĩ, cậu không hi vọng áo choàng sẽ rớt nhanh như vậy.
Tốt nhất là sau khi kết thúc cốt truyện.
Bác sĩ tuy rất nghi hoặc, nhưng bởi vì Nhan Thanh đã nhờ vả y, cho nên y vẫn dứng ở bên cạnh nhìn.
Chuyện tiểu khả ái mang thai, đại khái ngoài trừ y thì không có người thứ ba biết.
Ngay cả anh dâu cậu cũng nghĩ cậu là Alpha, cho nên, người trong nhà đều nghĩ cậu là Alpha?
Có phải một người cha khác của bé con trong bụng cũng nghĩ cậu là Alpha?
Không đúng.
Người kia tới tìm y.
Là bởi vì đã biết sự tồn tại của hài tử sao?
Vậy Nhan Nhan có biết bí mật của mình đã bị phát hiện không?
Bác sĩ khẩn trương hề hề nhìn Nhan Thanh, cảm thấy cậu càng đáng yêu, nhưng vẫn nhịn không được đau lòng cho quyết định của cậu.
Omega mang thai quá khó khăn, giữ thai cũng không dễ dàng.
Thời gian mang thai phản ứng hoa hoè loè loẹt, tự mình chống đỡ cũng quá khốn khổ.
Tiểu khả ái không nên chịu nhiều khổ sở như vậy.
Bác sĩ nghĩ đến đây, có chút hối hận vì lúc trước đã đáp ứng Nhan Thanh không được nói ra chuyện cậu mang thai, nếu không y có thể nói với người nhà cậu, hoặc là người ba khác của đứa bé, như vậy Nhan Thanh đã không phải vất vả một mình rồi.
Bác sĩ đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên ngoài cửa có một thân ảnh cao lớn đi vào, y theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, vừa lúc thấy Lý Chuẩn đang đi vào.
Bác sĩ: “……”
Vừa nghĩ đến người này, người lập tức liền đến.
Nhan Thanh còn không ý thức được có người tới gần, cậu còn đang nghĩ biện pháp giấu giếm chuyện mình mang thai, như thế nào cũng không thể để anh dâu biết.
Nếu anh dâu biết thì có khác gì anh cậu biết, anh cậu biết chẳng khác nào tất cả mọi người đều biết.
Bác sĩ rất muốn ám chỉ cho Nhan Thanh, ý bảo phía sau có người tới, nhưng bây giờ trong đầu cậu toàn là mấy ý tưởng thượng vàng hạ cám nên không chú ý tới ám chỉ của y.
Thẳng đến khi Lý Chuẩn đứng ở bên cạnh, gọi tên cậu.
“Nhan Nhan.”
Thanh âm Lý Chuẩn, doạ cho chân Nhan Thanh mềm nhũn.
Cậu quay đầu đã thấy Lý Chuẩn đứng trước mặt, ngay cả nói chuyện cũng không nhanh nhẹn.
"Cậu, cậu cậu cậu, cậu sao lại ở đây?" Nhan Thanh nuốt nước miếng.
Lý Chuẩn lại thoải mái ôm bờ vai cậu, nhìn về phía Bạch Thư, lễ phép chào hỏi, "Chào anh dâu, anh tới kiểm tra thai sản sao?"
Bạch Thư nhớ rõ Lý Chuẩn, cũng tương đối có hảo cảm với Lý Chuẩn, cười nói: "Là em sao, canh chua lần trước em nấu để Nhan Nhan mang qua rất ngon, cảm ơn em nhé, nhờ em mà dạo này anh ăn uống rất ngon.”
“Anh dâu khách khí rồi." Lý Chuẩn nói.
Một khắc kia Chu Vũ nhìn thấy Lý Chuẩn, bị hơi thở trên người hắn hấp dẫn, bị khuôn mặt tuấn mỹ làm mê mẩn, trái tim đập thình thịch thình thịch, hai mắt sáng lên.
Y duỗi tay khều khều cánh tay Bạch Thư, nhỏ giọng nói: “Bạn học này là ai vậy? Cậu mau giới thiệu một chút đi."
"Em ấy là Lý Chuẩn, là bạn cùng bàn của em trai tôi, hai người họ là bạn tốt." Bạch Thư nói.
“Bạn cùng bàn sao? Vậy cậu cũng là Alpha?”
Trước khi hỏi câu này, thật ra Chu Vũ cũng đã xác định đối phương là Alpha, bởi vì chỉ có Alpha mới có khí tràng cường đại như vậy.
"Chào anh.” Lý Chuẩn nói.
"Chào cậu.” Chu Vũ vươn tay về phía Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn sửng sốt trong chốc lát, nể mặt Bạch Thư nên cũng duỗi tay ra bắt tay cùng y, nhưng khi rút tay về, Lý Chuẩn cảm thấy lòng bàn tay của mình bị người ta cào nhẹ một chút.
Động tác này cũng không hoàn toàn bí ẩn, ít nhất ở góc độ của Nhan Thanh, cậu thấy được.
Bởi vì động tác nhỏ này, hảo cảm của Nhan Thanh đối với Chu Vũ từ mười điểm chạy về âm điểm.
Âm 100 điểm.
Nhan Thanh không vui, hai chữ không vui cũng viết trên mặt, Lý Chuẩn chú ý tới, bác sĩ cũng chú ý tới, nhưng bác sĩ không có nhìn thấy hình ảnh Chu Vũ quấy rầy Lý Chuẩn.
“Mọi người đều quen biết nhau sao? Vậy đúng là duyên phận thật." Bác sĩ đi tới, muốn giải vây cho Nhan Thanh.
Kết quả mấy lời giải vây đều chưa nói ra khỏi miệng, người bên cạnh đã nói trước.
“Nhan Nhan, cậu giúp tôi đi lấy thuốc sao?" Lý Chuẩn nói.
Nhan Thanh bị hắn hỏi ngốc, nhưng cậu cũng rất nhanh phản ứng lại, đây là một cơ hội, vội vàng nói: “Còn chưa có, bác sĩ nói chờ một chút."
Sau khi nói xong, cậu điên cuồng ám chỉ với bác sĩ.
Bác sĩ bị hỗ động của hai người chọc cười, xem ra người này đã biết từ sớm, còn cố ý đến đây đánh yểm trợ giúp Nhan Thanh.
Nhưng kỹ thuật diễn của hắn khá tốt, đã sớm biết từ trước, còn có thể gạt Nhan Thanh.
“Đúng vậy, có mấy loại thuốc khan hiếm, tuy rằng đã mua, nhưng thuốc vừa mới chuyển đến, còn chưa có mở ra, hai người chờ thêm một tiếng nữa rồi quay lại lấy nha." Bác sĩ nói.
Nhan Thanh nghe bác sĩ nói, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Chuyện này cuối cùng cũng giấu giếm được.
Nhưng khi cậu chuẩn bị an tâm, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.
Lý Chuẩn sao lại biết cậu đến bệnh viện?
……
Hai người rời khỏi bệnh viện, bất tri bất giác quay lại chỗ lần trước Nhan Thanh bị đánh rồi ngồi lại.
Vẫn là ghế dài kia.
Nhan Thanh ngồi ở trên ghế dài, Lý Chuẩn chạy đi mua nước và bánh mì.
Lúc này đây, khi hắn trở về, Nhan Nhan còn ở.
Lý Chuẩn ngồi xuống bên cạnh Nhan Thanh, mở túi ra, lộ ra vài loại bánh mì bên trong.
“Muốn ăn cái gì?”
Nhan Nhan tùy tiện lấy một cái, là bánh mì vị dâu tây, nghĩ nghĩ lại ném trở về, cầm lấy một cái bánh mì vị sữa.
Cậu xé mở, cắn một miếng.
“Chuyện của tôi, cậu biết bao nhiêu rồi?" Rốt cuộc Nhan Thanh vẫn nhịn không nổi mà hỏi ra.
Lý Chuẩn đặt túi đồ ở bên cạnh, lấy ra một chai nước khoáng có nhiệt độ bình thường, vặn nắp rồi đưa cho Nhan Thanh, nói: "Có lẽ là toàn bộ, cũng có lẽ không phải."
“Cậu biết từ khi nào?"
Không biết có phải từ khi ra khỏi bệnh viện đến đây đã đủ thời gian để cậu chuẩn bị tâm lý, khi nói ra cũng không khó đến vậy. Giờ khắc này hỏi ra, bên cạnh lo lắng, còn có một loại cảm giác trút bỏ được gánh nặng.
“Từ hồi đi tắm suối nước nóng, nhưng lúc ấy chỉ là suy đoán, không dám tin tưởng, nhưng sau này tôi tin đó là sự thật." Lý Chuẩn nói.
“Cho nên cậu liền tìm cớ đến ở nhà tôi sao?" Nhan Thanh nhớ đến chuyện phát sinh vào thời gian này, nhịn không được hoài nghi hỏi: "Chuyện nhà cậu bị trộm vào ăn cắp, bốn phía bị phá hư chẳng lẽ cũng do cậu làm?"
"Ừ.” Lý Chuẩn bị phát hiện, cũng không định tiếp tục lừa gạt.
Khi đó, hắn chỉ muốn tìm một cái cớ đi vào để chăm sóc cậu.
“Cho nên cậu làm cho nhà mình rối loạn lung tung là vì để đến nhà tôi sao?" Động tác ăn bánh mì của Nhan Thanh dừng lại, không dám tin tưởng nhìn Lý Chuẩn.
Thậm chí còn cảm thấy có phải người này bị điên rồi không.
"Tôi không biết vì sao cậu không nói cho người khác biết cậu là Omega, nhưng tôi suy đoán cậu có nỗi khổ riêng cho nên không muốn làm cậu khó xử, nhưng tôi lại không yên tâm để cậu ở một mình nên mới ra hạ sách này." Lý Chuẩn nói.
"Cậu phá hủy nhà mình chỉ vì đến chăm sóc tôi? Vì sao?" Nhan Thanh ngây ngẩn cả người.
Lý Chuẩn nhìn về phía Nhan Thanh, ánh mắt trở nên làm người không dám nhìn thẳng.
- ------------------------------
Lục Quy: Nay mẹ gửi hai quả mít to với một yến gạo ra cho, ăn phè phỡn luôn 😁