Lý Chuẩn do dự trong chốc lát, đưa tay vói qua bụng của Nhan Thanh, muốn xác nhận xem có phải là ảo giác của mình hay không.
Nhưng tay hắn cho chưa đụng tới thì Nhan Thanh lại động một chút, khi xoay người, sườn eo cọ cọ vào tay Lý Chuẩn, cách áo tắm mềm mại còn có thể cảm giác được độ ấm của nhau.
Nhan Thanh tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt.
Cậu ngồi dậy, ngáp một cái thật dài, nghi hoặc nhìn Lý Chuẩn, nói: "Lý Chuẩn, cậu đang làm gì đấy?"
Khi cậu ngáp, tay nâng lên, áo tắm dài rũ sang một bên rơi xuống cánh tay, lộ ra một tảng da trắng như tuyết.
Lý Chuẩn liếc mắt nhìn phải thứ không nên thấy, ánh mắt khẽ biến, nói: " Vừa rồi cậu ngủ trên sô pha, tôi sợ cậu cảm lạnh."
Ngón cái hắn đè nặng lên khớp xương ngón trỏ, ánh mắt không nhịn được hướng lên bụng nhỏ Nhan Thanh.
Hắn cảm thấy chính mình nhất định là điên rồi mới có thể cầu nguyện nó là sự thật, hi vọng Nhan Thanh là một Omega, cậu mang thai con của hắn, như vậy khả năng hắn theo đuổi được cậu sẽ cao hơn.
Nhan Thanh cảm giác được ánh mắt quái dị của Lý Chuẩn, sau đó liếc mắt nhìn áo tắm hỗn độn, còn thấy được bụng nhỏ l0ã lồ.
Cậu sợ Lý Chuẩn nhìn thấy, chột dạ kéo áo khoác che bụng lại.
Nhan Thanh liếc nhìn cổ tay, phát hiện quang não đã đóng lại.
Cậu không nhớ rõ trước khi ngủ mình đã tắt chưa, mím môi, lấy lý do trước: "Cảm ơn cậu đã đưa tôi về giường, vừa rồi tôi đang xem một số sách với bài viết về dựng phu, tất cả đều là tìm cho anh tôi, nhàm chán chết, vừa xem là buồn ngủ."
Cậu nói xong cười ha ha, lại gãi gãi đầu, ánh mắt vẫn còn như buồn ngủ nhưng khi cười lên lại vô cùng vô hại.
“Vì sao lại tìm kiếm dựng phu có thể ngâm nước nóng hay không?" Lý Chuẩn nhịn không được hỏi.
“Chúng ta hôm nay tới ngâm ở suối nước nóng, anh dâu tôi cũng biết chuyện này, cũng muốn đến đây. Nhưng anh tôi lo là dựng phu không thể ngâm nước nóng nên kêu tôi tìm hiểu một chút, kết quả cậu biết sao không?"
Nhan Thanh cố ý biểu hiện thật sự nhẹ nhàng, thoạt nhìn thật sự có chuyện như vậy.
“Không thể ngâm?” Lý Chuẩn hỏi lại.
“Đúng vậy, kiến nghị nói không ngâm, cho nên khi nói cho anh tôi xong thì anh dâu cũng hết hi vọng." Nhan Thanh nở nụ cười, liều mạng ám chỉ vừa rồi cậu cùng hắn ngâm nước nóng.
Dựng phu không thể ngâm.
Nhưng cậu lại ngâm.
Bốn bỏ năm lên tương đương cậu là một Alpha cường hãn.
“Còn cảm thấy khó chịu không?” Lý Chuẩn dời đề tài đi.
"Cũng tạm, ngủ một giấc là dễ chịu nhiều." Nhan Thanh lại hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“10 giờ.” Lý Chuẩn nói.
“Mới 10 giờ sao, hay chúng ta đi ăn khuya đi? Đi gọi bọn Từ Khải đi." Nhan Thanh nói xong thì nhảy dựng từ trên giường lên, nhanh nhẹn đeo giày, chạy đến phòng để quần áo, từ bên trong tìm ra một bộ hưu nhàn rộng thùng thình.
Cậu cầm quần áo huýt sáo, theo bản năng muốn đến phòng tắm thay.
Nhưng lại nghĩ giờ cậu đến phòng tắm thay quần áo thì có vẻ chột dạ quá.
Alpha cùng Alpha tuyệt đối sẽ không ngại ngùng.
Càng sẽ không để ý chuyện cởi qu@n áo trước mặt nhau.
Cho nên, cậu không thể trốn.
Cậu phải thay quần áo trước mặt Lý Chuẩn.
Vì không để Lý Chuẩn hoài nghi, Nhan Thanh khẽ cắn môi, quay lưng về phía Lý Chuẩn cởi áo tắm dài, sau đó nhanh chóng mặc quần áo.
Khi thay đồ, cậu cảm giác như có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, không dám quay đầu lại, căng da đầu thay đồ, vành tai cũng đỏ cả lên.
Chờ cậu thay đồ xong, Lý Chuẩn nhanh chóng dời tầm mắt, làm bộ không nhìn lén.
Trên thực tế đã nhìn hết toàn bộ quá trình.
Hình ảnh vừa rồi Nhan Thanh dẩu mông mặc qu@n lót, lưu lại trong đầu hắn thật lâu, khó mà quên được.
Không nghĩ tới Nhan Thanh nhìn thì rất gầy vậy mà thịt trên mông lại không ít.
Đủ đĩnh kiều.
“Đi thôi, đi ăn khuya.”
Nhan Thanh mặt ngoài thực trấn định, trên thực tế nội tâm như con thảo nên mã lao nhanh vạn dặm.
Lý Chuẩn hẳn là tin rồi nhỉ?
Vừa rồi cậu giải thích nhiều như thế, người bình thường đã vô cùng tin tưởng.
Theo lý thuyết, tất cả nhân vật trong 《 Dẫn lửa thiêu thân 》 đều sẽ tự động nhận định cậu là Alpha mới đúng, nhưng Lý Chuẩn là bug, đây cũng là chuyện mà Nhan Thanh cảm thấy lo lắng.
Không ai sẽ cảm thấy Alpha sẽ mang thai.
Lỡ may Lý Chuẩn nhìn những bài viết đó liền bắt đầu hoài nghi, vậy áo choàng của cậu không phải sẽ tràn ngập nguy cơ sao?
Nhan Thanh vẫn không thể an tâm.
Khi cậu thay xong quần áo, xoay người lại, còn trộm đánh giá Lý Chuẩn một lần, thời điểm bốn mắt nhìn nhau liền nhanh chóng rời đi.
Cậu huýt sáo nói: "Để tôi đi kêu bọn Khải Nhi."
Hai người một trước một sau đi ra.
Nhan Thanh thường thường trộm ngắm Lý Chuẩn, lại tìm lý do, nghiêm trang nói: “Anh dâu tôi gần đây gầy đi rất nhiều, anh tôi nói anh ấy không ăn vào, ăn là nôn nghén, thật đáng thương."
Mau nghĩ đi, bố đây ăn nhiều như vậy thì sao có thể mang thai?
Ánh mắt Nhan Thanh điên cuồng ám chỉ.
Cậu càng không biết là càng ám chỉ thì càng khiến Lý Chuẩn thêm hoài nghi.
Nhưng Lý Chuẩn bất động thanh sắc, làm bộ đã tin, hùa theo Nhan Thanh: "Phải không? Lúc trước tôi gặp thím Chu nhà hàng xóm, thím Chu cũng nói mang thai sẽ không ăn vào cái gì, rất kén ăn. Chỉ thích ăn đồ chua, như trái cây chua ngọt ấy, thím ấy dạy cho tôi bảo làm cho người mang thai ăn khai vị, lần sau mà rảnh tôi sẽ làm chút để cậu mang về nhà cho anh dâu cậu."
Tốc độ Lý Chuẩn nói chuyện như bình thường, nhưng Nhan Thanh đang chột dạ nghe phải lại thấy như thanh âm chậm gấp ba lần.
Làm cho cậu sợ không nhẹ.
Cười nịnh nọt nói: "Được, được, lần sau tôi sẽ mang về cho anh dâu nếm thử xem có được không."
Trái cây chua ngọt đáng ghét, lần sau bố đây sẽ không ăn nữa.
Hừ ╭(╯^╰)╮
Nhan Thanh lau mồ hôi lạnh trên trán, đi nhanh vài bước, gõ cửa phòng Từ Khải.
“Cốc cốc cốc.”
Từ Khải mở cửa, trên người còn mặc áo tắm, trên tay còn cầm khăn lau tóc, cửa mở ra, lướt qua cũng có thể thấy Vĩ Ngư đang nằm liệt trên sô pha.
Vĩ Ngư cũng vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, nghe thấy động tĩnh, vẻ mặt mộng bức nhìn ra.
Nhan Thanh đứng ở cửa, nhìn Vĩ Ngư rồi lại nhìn Từ Khải, nói: "Hai đứa chúng mày ở sau lưng tao cặp kè nhau từ bao giờ?"
"Phụt.”
Vĩ Ngư phun Coca trong miệng ra.
“U là trời, dù trên đời này chỉ có mình tao và Từ Khải thì tao có chết cũng không thích nó."
Từ Khải tức giận đến nghiến răng, chạy lại túm lấy Vĩ Ngư đánh đấm, hét lên: "Ông đây còn chưa ghét bỏ mày vậy mà mày dám ghét bỏ ông trước, tao phải đánh chết mày."
Hai người bắt đầu đánh đấm nhau.
Nhan Thanh mặt không cảm xúc, xoay người qua gõ cửa phòng Ngụy Hướng Viễn ở cách vách.
Mười phút sau, năm người tập hợp ở quán BBQ ăn khuya.
Lý Chuẩn ngồi ở bên cạnh Nhan Thanh, nhíu mày, nói: "Đã trễ thế này, ăn cháo là được rồi."
Từ Khải duỗi eo, nói: "Ăn cháo đâu thú vị, đến đây tất nhiên phải ăn đồ nướng BBQ, tôi nghe nói đồ nướng BBQ ở đay khá đặc sắc, hương vị rất ngon, khi về sẽ nhớ lại mà thèm.”
Lý Chuẩn nhíu mày, trừng mắt nhìn Từ Khải một cái.
Từ Khải lập tức khẩn trương ngậm miệng, không dám ăn nói lung tung nữa.
Nhan Thanh chọn mấy thứ xong liền đưa thực đơn cho Từ Khải, nói: "Đã tới đây rồi tất nhiên phải ăn đồ nướng BBQ rồi."
Từ Khải lặng lẽ nhìn Lý Chuẩn mới cầm lấy thực đơn, bắt đầu chọn đồ.
“Ăn cua lớn không? Nghe nói cua nướng ở đây rất ngon." Từ Khải nói đến đồ ăn ngon liền không nhịn được nuốt nước miếng.
Nhan Thanh mới vừa xem xong cuốn "Những việc dựng phu cần chú ý", bên trong có nhắc tới dựng phu không nên ăn hải sản, đặc biệt là cua, cua có tính hàn, không tốt đối với thân thể.
Cậu đang muốn mở miệng cự tuyệt, Lý Chuẩn còn nhanh hơn, đoạt lấy thực đơn trên tay Từ Khải, nói: "Tôi không thích ăn hải sản, chọn cái khác đi."
Sau đó thao tác như mãnh hổ, gọi cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo, cháo trứng gà, cháo thịt nạc rau xanh, cháo lòng gà....... Ngoại trừ cháo hải sản thì tất cả mọi thứ còn lại đều chọn một lần.
Vẻ mặt Lý Chuẩn tương đối nghiêm túc, người bên cạnh cũng chưa dám hé răng.
Sau khi món ăn được lục tục mang lên, Nhan Thanh vừa định lấy que nướng, tay còn chưa chạm tới đã bị Lý Chuẩn cầm đi.
Cậu cho rằng Lý Chuẩn sẽ cho mình ăn, ánh mắt trông mong chờ được đút.
Kết quả Lý Chuẩn lấy về tự mình ăn.
Ăn xong còn ném que nướng ở giữa hai người.
Tức giận.
Thằng chó này dám thị uy trước mặt bố đây sao?
Nhan Thanh tức giận duỗi tay muốn lấy chân gà nướng, đầu ngón tay vừa chạm đến xiên nướng thì lại bị Lý Chuẩn đoạt đi.
"Cậu làm gì đấy?” Nhan Thanh tức đến xù lông.
Lý Chuẩn đặt chân gà nướng lên bàn, múc một bát cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo đưa đến trước mặt Nhan Thanh, nói: "Cậu không thoải mái thì đừng ăn mấy thứ kia, ăn cháo lót bụng đi."
Từ Khải gặm cánh gà nướng, không dám hé răng.
Thật là đáng sợ.
Tình lữ tú ân ái làm người ta lên men, tình lữ cãi nhau cũng khiến người ta khẩn trương theo.
Nhưng mà, có phải d*c vọng cầu sinh của Lý Chuẩn hôm hay bị hạ thấp hay không?
Vậy mà không cho Nhan ca ăn đồ nướng BBQ? Ngay cả cua lớn mà Nhan Thanh thích ăn cũng không cho chọn.
Đây là tiết tấu muốn nháo chia tay sao?
Thật quá đáng, mấy tác giả truyện tranh cũng không dám vẽ như vậy!
Nhan Thanh không thể ăn đồ nướng BBQ, mang theo lửa giận đi về, cả đêm cũng không để ý đến Lý Chuẩn, tới ngày hôm sau thì vẫn lạnh lùng, Lý Chuẩn chuẩn bị bữa sáng cơm trưa cũng không chịu ăn, kéo lấy Từ Khải cùng đến nhà hàng.
Từ Khải là CP fan, bị làm lá chắn, cảm thấy áp lực cực đại.
Y không thể nhìn Nhan ca Chuẩn ca đi theo hướng chia tay, lúc cần thiết thì phải cứu vớt tình yêu của hai người này mới được.
Buổi tối hôm nay, mọi người về phòng, Từ Khải lặng lẽ gõ cửa phòng Nhan Thanh.
Nhan Thanh mở cửa, thấy Từ Khải, lau lau tóc ướt, khó chịu nói: "Là mày à, đến tìm tao làm gì?"
Cậu còn tưởng rằng Lý Chuẩn đến xin lỗi.
“Nhan ca, tao vào trong nha?" Từ Khải rụt rè vươn ngón trỏ chỉ vào bên trong.
Nhan Thanh đẩy cửa ra, để Từ Khải tiến vào.
Từ Khải vào trong, thuận tay đóng cửa lại, đi theo Nhan Thanh vào phòng khách.
Nhan Thanh đang chơi trò chơi.
Là một trò chơi mà trước đây họ thường hay chơi.
Từ Khải ngồi xuống, rất tự giác cầm lấy một máy chơi game không dùng đến, PK cùng Nhan Thanh.
Chơi mấy trận, Từ Khải bị Nhan Thanh huyết ngược.
“Nhan ca, có phải mày và Chuẩn ca đang cãi nhau không?" Từ Khải cảm giác không khí không sai biệt lắm, suy nghĩ một chút rồi mở miệng.
“Ai náo loạn cùng hắn? Là hắn giống y như bà mẹ già cái này không cho cái kia cũng không cho, tức chết tao." Tốc độ tay của Nhan Thanh tăng lên, đè nặng nhân vật của Từ Khải ra đánh.
Từ Khải bị đánh đến không còn sức phản kháng, giận nhưng không dám nói gì.
Y cảm thấy mình bị cậu xem như Chuẩn ca mà đánh.
"Chuẩn ca không phải cũng là vì muốn tốt cho mày sao? Mày xem, ban ngày mày bị say xe, buổi tối tắm suối nước nóng còn không thoải mái, bị như vậy ăn thanh đạm sẽ tốt hơn." Từ Khải tới đây chính là để cứu vãn tình yêu của hai người."
Cho nên tìm được cơ hội thì đều nói lời hay về Lý Chuẩn.
Nhan Thanh ngạnh mặt, đánh Từ Khải tới khi cạn thanh máu.
“Nhan ca, mọi người đều nói phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, mày không cần tức giận vì mấy chuyện nhỏ này, lỡ ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa mày thì phải làm sao."
Từ Khải hoàn toàn từ bỏ kháng cự trong trò chơi, bắt đầu thuyết giáo, tận tình khuyên bảo.
"Mày nói cái gì?” Nhan Thanh quả thực không thể tin được những gì mình nghe.
Từ Khải rốt cuộc là bị cái gì vậy?
Từ Khải không chú ý thấy vẻ mặt khiếp sợ của Nhan Thanh, tiếp tục nói: “Tao thấy Chuẩn ca rất thích mày, cậu ấy sợ mày say xe ăn đồ khách sạn không thoải mái còn cố ý mượn phòng bếp nấu cho mày ăn. Buổi tối bọn tao đều mơ màng sắp ngủ thì cậu ấy lại chạy đến đây xem mày ngủ được không. Khi ăn khuya cũng không cho mày ăn đồ nướng BBQ, chắc chắn là sợ dạ dày mày không chịu nổi k1ch thích nên mới ngăn cản, mày đừng có giận Chuẩn ca, từ hôm qua đến giờ mày bơ cậu ấy, mày không biết Chuẩn ca buồn thế nào đâu, tao nhìn cũng cảm thấy rất đáng thương.”
Nhan Thanh ném máy chơi game xuống đất.
Trò chơi nhân vật không ai thao tác, bị Từ Khải đanh cạn máu đánh lại, không bao lâu liền chuyển bại thành thắng.
Màn hình tinh thể lỏng thật lớn xuất hiện dòng chữ KO.
"Mày nói hắn thích tao?” Nhan Thanh bị doạ đến quên mất đang chơi trò chơi.
“A, tao thắng, Nhan ca mày vừa nói cái gì?”
Từ Khải chơi thắng, chỉ lo hình hình ảnh thắng lợi, không chú ý đến Nhan Thanh nói gì.
"Mày cảm thấy Lý Chuẩn thích tao?”
Nhan Thanh vẫn không thể tin được lỗ tai mình vừa nghe thấy cái gì, lặp lại câu hỏi, trái tim vẫn luôn thình thịch thình thịch đập không ngừng.
“Đúng vậy, chẳng lẽ không phải hai đứa mày tâm đầu ý hợp sao?”
Từ Khải nghiêng đầu nhìn Nhan Thanh, chỉ nghĩ là cậu đang giận dỗi nên mới bắt đầu hoài nghi Chuẩn ca không thích mình."
“Tao và Lý Chuẩn tình đầu ý hợp?”
"Không phải mày và Chuẩn ca đang yêu nhau sao? Tao biết từ lâu rồi, nhưng mà mày yên tâm, tao không nói chuyện này cho ai biết đâu." Từ Khải vỗ ngực nói.
“Yêu đương? Tao và Lý Chuẩn?”
Mé!
Ai nói cậu và Lý Chuẩn đang yêu nhau vậy trời?
Sao cậu có thể yêu đương với Lý Chuẩn được cơ chứ?
Chuyện này ngay cả chính chủ là cậu còn không biết đây.
*
Lý Chuẩn dựa vào trí nhớ của mình, tìm toàn bộ sách điện tử và bài viết mà hôm qua Nhan Thanh xem, đọc hết một ngày một đêm.
Đặc biệt là đọc đi đọc lại cuốn sách "Những việc dựng phu cần chú ý" kia.
Đến khi có thể đọc làu làu mới chịu bỏ qua.
Không chỉ có như thế, hắn còn tải về quang não mấy cuốn như 《 Thực đơn dựng phu 》《 Đồ ăn dựng phu yêu thích nhất 》《 Làm tăng khẩu vị cho dựng phu 》…… chờ khi nào rảnh sẽ xem.
Hắn đọc được các làm canh chua, nhìn qua có vẻ được, phía sau còn có nhiều dựng phu vote năm sao khen ngợi.
Ba ba của bảo bảo: Canh chua này thực sự ăn rất ngon, lúc mang thai tôi nôn nhiều đến phát khóc, chỉ có thể dựa vào nó uống lót dạ.
Nhà có ba bảo bối: Học được cách nấu cho đại bảo bối ăn, thuận lợi sinh ra nhị bảo, đại bảo bối vô cùng khen ngợi món canh chua này.
Đoá hoa tổ quốc: Ba tôi mang thai lần hai, ba ba lớn nấu ăn như cớt, buộc tôi phải học, bây giờ đã sinh ra em trai trắng trẻo mập mập, tôi rất vui, vote cho năm sao.
……
Lý Chuẩn nhìn cách làm cùng với nguyên liệu nấu ăn, rất đơn giản.
Hắn nhìn thời gian, quyết định đến mượn phòng bếp của khách sạn trước.
- ---------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhan nhãi con: Không quay ngựa, hừ ╭(╯^╰)╮
Chuẩn ca: Thật không, lại đây uống canh chua nào!