Dáng người của Lý Chuẩn làm cậu hâm mộ muốn chết.
Hai mắt Nhan Thanh nhìn chằm chằm cơ bụng Lý Chuẩn, thèm nhỏ dãi đến muốn khóc.
Có một nói một, bố đây muốn tám khối cơ bụng của hắn.
Lý Chuẩn uống được nửa chai nước, rủ mắt vừa vặn nhìn thấy đôi mắt Nhan Thanh, quơ quơ nước đá trong tay, nói: "Uống không?"
“Không cần, cậu đã uống qua rồi." Nhan Thanh dời tầm mắt, không thèm nhìn cơ bụng của hắn nữa.
"Vậy tôi đi mua bù cho cậu?" Lý Chuẩn nói.
“Không cần, tôi không khát.” Nhan Thanh cự tuyệt.
"Không cần thật sao? Vậy uống sữa chua thì sao?"
"Dù là sữa chua hay sữa bò, hay là các loại sữa gì tôi cũng không cần, cậu ngồi dịch ra đi, ướt hết quần áo của tôi rồi này."
Nhan Thanh cúi đầu nhìn vạt áo đồng phục của mình bị thấm nước một mảng nhỏ, khó chịu phất tay xua đuổi Lý Chuẩn ngồi xa ra một chút.
Hai người cậu một câu tôi một câu, hoàn toàn không để cho Ngụy Hướng Viễn chen vào.
Cái này làm cho Ngụy Hướng Viễn có cảm giác mình là kẻ thứ ba dư thừa.
"Tâm tình Bạch Dương hôm nay hình như không tốt, cậu có biết vì sao không?" Ngụy Hướng Viễn châm chước một chút, tìm đề tài c ắm vào.
Nhan Thanh hận không thể lập tức tác hợp y và Bạch Dương, thấy y nhắc đến Bạch Dương, lập tức cảm thấy hứng thú.
"Chắc là bởi vì chuyện của hai ông anh nhà bọn tôi làm cậu ấy phiền lòng đi."
“Vậy nguyên nhân hôm nay cậu không vui cũng vì việc này sao?" Ngụy Hướng Viễn hỏi tiếp.
“Xem là vậy đi, nhưng tôi tin vào năng lực của anh tôi, ảnh chắc chắn có thể giải quyết được."
Nhan Thanh vô cùng tin tưởng đối với chuyện này, cho dù kịch bản trong tay cậu luôn luôn biến hoá, nhưng Nhan Quyết và Bạch Thư từ đầu đến giờ cũng không thay đổi, tình cảm của anh cậu với y là thật sự, mà y đối với anh cậu cũng là chân ái.
Từ ánh mắt của hai người khi nhìn nhau là có thể thấy được, trong mắt họ chỉ có nhau.
Chẳng sợ nhiều khảo nghiệm cũng sẽ không làm khó được đôi tình nhân này.
“Nhan ca, mày ở chỗ này à? Tao tìm này từ nãy đến giờ." Từ Khải chạy tới, trên người vẫn còn đang nhỏ nước xuống đất.
“Tìm tao làm gì?”
Đối thoại của Nhan Thanh và Ngụy Hướng Viễn bị đánh gãy.
“Vốn dĩ muốn tìm mày dạy tao bơi tự do, nhưng giờ này thay quần áo rồi, thôi để sau đi." Từ Khải vuốt nước trên người xuống, động tác này hấp dẫn ánh nhìn của Nhan Thanh, lại lần nữa thấy được cơ bắp trên người Từ Khải.
Trong Nhan Thanh chua lòm.
Hiện tại ngay cả cơ bắp của Khải Nhi cũng rắn chắc hơn so với cậu.
Khó chịu muốn khóc.
“Nhan ca, tối nay đi chơi bóng rổ không?" Từ Khải dong dong dài dài không chịu tránh ra.
“Không đi.” Nhan Thanh không chút do dự cự tuyệt.
“Sao lại không đi? Mày liên tục từ chối tao hơn một tuần rồi đó, Nhan ca, tuy rằng kỹ năng mày đỉnh, nhưng người cũng giống như là sắt, nếu lâu không dùng thì sẽ gỉ sét."
"Mày ít nói thôi, lăn cho bố, bố đây không chơi bóng, năm nay không chơi nữa." Nhan Thanh bị hỏi thấy phiền, đứng dậy rậm rì đi rồi.
Từ Khải gãi gãi đầu, không rõ vì sao Nhan Thanh lại tức giận.
Y quay đầy, vừa lúc chạm mắt với Ngụy Hướng Viễn, Ngụy Hướng Viễn cho là y có gì cần hỏi, làm xong tư tưởng chuẩn bị trả lời, kết quả Từ Khải trực tiếp lướt qua, hỏi Lý Chuẩn: "Chuẩn ca, sao gần đây Nhan ca ngày càng không thích vận động nhỉ?"
Ngụy Hướng Viễn: “……” Cậu không nhìn thấy tôi à?
Lý Chuẩn nói: “Không biết.”
Một lúc sau.
Nhan Thanh nhận được tin tức tốt từ Nhan Quyết.
Hôn sự của anh và Bạch Thư đã định rồi.
Cuối cùng đáp ứng cho Bạch gia bao nhiêu thì Nhan Thanh cũng không rõ lắm, chỉ biết chuyện này là do anh cậu ra mặt đàm phán.
Bạch gia thoạt nhìn cũng rất vừa lòng.
Nhưng là bởi vì Bạch Thư còn muốn học đại học nên hôn sự sẽ giản lược, vẫn chưa làm lễ cưới, chỉ làm thủ tục cưới Bạch Thư về nhà. Chờ khi nào Bạch Thư tốt nghiệp lại bù cho y một hôn lễ thật long trọng.
Hôn lễ tuy rằng không có làm lớn, nhưng những thủ tục cần chuẩn bị cũng không thiếu, Nhan Thanh bị Nhan Quyết yêu cầu ngày nào tan học xong cũng phải về nhà.
Lý do là, trong nhà cần cậu hỗ trợ.
Trên thực tế là sợ anh dâu ở nhà quá mức nhàm chán, kêu cậu trở về chơi với y cho đỡ buồn.
Nhan Thanh tan học liền về nhà, kỹ xảo bồi người thì không có, nhưng dẫn người chơi game thì lại rất có tinh thần. Cậu chỉ dẫn Bạch Thư chơi game nửa tháng đã khiến y từ một newbie trở thành một tay chơi thiện nghệ.
Ban đầu thì ôn tồn lễ độ, hiện tại nhiều khi nói chuyện với Nhan Quyết còn không cẩn thận nói ra mấy lời th ô tục trong trò chơi ra.
Hôm nay, Nhan Thanh theo lý cùng Bạch Thư chơi trò chơi.
Nhan Quyết tan tầm trở về, rửa sạch trái cây cho hai người ăn, Nhan Thanh thấy là dâu tây, lập tức đẩy ra, không ăn.
Bạch Thư há há cái miệng nhỏ lẩm bẩm nói: “Em muốn ăn.”
Thao tác trong trò chơi vẫn không dừng lại.
Nhan Quyết bất đắc dĩ, chỉ có thể đút dâu tây vào miệng y, kết quả chắn tầm mắt Bạch Thư khiến y chơi thua, nước dâu tây còn chảy xuống áo.
Bạch Thư ném đi máy chơi trò chơi, nói với Nhan Quyết: "Anh là heo à....."
Trong khi chơi trò chơi, đây là câu mà Bạch Thư mắng nhiều nhất.
Không cẩn thận liền bị lậm.
Nhan Thanh mới vừa chơi thắng trò chơi, còn chưa nghe thấy nhạc nở hoa thì đã nghe thấy câu Bạch Thư mắng, sợ tới mức cúc hoa căng thẳng, chột dạ muốn buông máy chơi trò chơi mà chạy trốn.
“Đứng lại!”
Nhan Quyết thấy rõ ràng nhất cử nhất động của cậu, ra lệnh một tiếng làm Nhan Thanh cũng không dám động.
"Hì hì, anh.”
Nhan Thanh máy móc mà quay đầu, chột dạ.
“Tao kêu mày chơi với anh dâu mà chứ có bảo mày dạy em ấy mấy thứ linh tinh tầm phào hả?" Nhan Quyết liếc mắt nhìn Nhan Thanh một cái.
Nhan Thanh bị trừng đến thân thể run run, thiếu chút nữa quỳ xuống tạ tội.
Bạch Thư lập tức dang tay che trước mặt Nhan Thanh, tức giận nói: "Anh không thể mắng Nhan Thanh như vậy được, A Thanh là em mình, là để thương yêu, hơn nữa là em bảo A Thanh dạy em chơi trò chơi, nói th ô tục là do em tự học không liên quan gì đến em ấy."
Nhan Quyết nhíu mày, nhưng Bạch Thư mang thai, anh không thể nặng lời, chỉ có thể thuận theo Bạch Thư, ngữ khí cũng trở nên nhu hoà.
“Nhưng em cũng không thể học mấy từ th ô tục, dạy hư bé con."
“Em sẽ sửa, nhưng anh phải xin lỗi A Thanh trước, gần đây anh bận công việc đều là em ấy bồi em. A Thanh rất tốt, cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, căn bản là không có hư hỏng như lời anh nói, nhất định là do anh không phân xanh đỏ trắng đen đã oan uổng em ấy giống vừa rồi."
Tính cách Bạch Thư tuy rằng mềm mại, nhưng khi nói ra ý kiến thì cũng rất quật cường.
Nhưng muốn Nhan Quyết nói câu xin lỗi với Nhan Thanh thì còn khó hơn lên trời.
Làm anh trai, anh không thể hạ mình nói lời xin lỗi với cậu.
Còn nữa, Nhan Quyết cũng không cảm thấy chính mình sai ở chỗ nào.
Từ khi lên cấp hai, cậu liền thích nghịch dại, miệng ngọt biết ăn nói, có thể khen người ta bay lên trời, nhưng cũng hay làm tổn thương người khác, chọc người ta khóc khiến người nhà của người ta lên tận trường khiếu nại.
Ba lớn và ba nhỏ thì bận rộn, có chuyện gì cũng chỉ có anh trai là anh ra mặt giải quyết.
Từ nhỏ anh đã quen thói chùi đít cho Nhan Thanh, lúc này sao có thể tin lời Bạch Thư, chỉ cảm thấy y bị Nhan Thanh mua chuộc.
Nhan Thanh không dám để Nhan Quyết xin lỗi mình, vẫy vẫy tay nói: "Anh dâu, không sao đâu, không cần bảo anh em xin lỗi làm gì, em, em đi vệ sinh đã."
Nói xong liền chạy nhanh như chớp.
Tuy rằng cậu rất muốn xem bộ dáng anh cậu ăn mệt, nhưng nếu để anh cậu nói lời xin lỗi thì cậu cũng không dám nhận.
Nhan Thanh rửa tay xong thì ra ngoài, thấy Nhan Quyết và Bạch Thư đang ngồi ở sô pha phòng khách, sợ quấy rầy hai người, im ắng đi lên phòng mình ở tầng hai.
Cậu đóng cửa phòng lại.
Mở quang não ra, tìm bạn tốt 【 Mình có bé con rồi 】.
Vừa muốn gửi tin nhắn đi, cậu nhìn thoáng qua tên acc【 Thằng chó chết đi cho bố 】, yên lặng click mở tư liệu cá nhân, sửa tên acc thành 【 Ba ba chờ nhóc con 】.
【 Ba ba chờ nhóc con 】: Có onl không?
【 Ba ba chờ nhóc con 】: Tôi có chuyện muốn hỏi anh một chút.
Rất nhanh màn hình đã hiển thị đối phương đang nhập.
【 Mình có bé con rồi 】: Tôi có, có việc gì cậu cứ hỏi đi.
【 Ba ba chờ nhóc con 】: Ừm, thời điểm mang thai, là không thể thường xuyên nói lời th ô tục sao?
【 Mình có bé con rồi 】: Ha ha ha, đúng là có chuyện này, nhưng tôi thấy hơi ngạc nhiên, thế mà cậu đã bắt đầu chú ý đến thai giáo rồi.
【 Ba ba chờ nhóc con 】: Thai giáo?
【 Mình có bé con rồi 】: Cậu không hiểu sao? Vậy gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi có toàn bộ bộ sách này, có thể gửi qua cho cậu.
【 Ba ba chờ nhóc con】: Thế thì không hay lắm đâu, dù sao anh cũng đang cần nó mà.
【 Mình có bé con rồi 】: Không sao, tôi sắp đến ngày dự sinh rồi, rất nhanh là sẽ sinh em bé, hơn nữa mấy quyển này tôi lật xem mấy tháng nay, đã học thuộc luôn rồi, để trong nhà cũng vô dụng nên cậu cứ nhận lấy đi.
Nhan Thanh nằm ở trên giường, gãi gãi tai.
Do dự trong chốc lát, cuối cùng cậu vẫn gửi địa chỉ nhà mình qua.
Tuy rằng gần đây cậu hay về nhà chính nhưng không dám gửi địa chỉ bên này cho đối phương, dứt khoát gửi địa chỉ căn nhà gần trường học của cậu qua.
【 Mình có bé con rồi 】: Oa, chúng ta thật có duyên, tôi với cậu đều ở chung một thành phố.
【 Mình có bé con rồi 】: Ôm một cái jpg.
【 Mình có bé con rồi 】: Ha ha ha, sáng mai tôi sẽ cho người gửi qua cho cậu.
【 Ba ba chờ nhóc con 】: Khom lưng cảm tạ jpg.
Kết thúc đối thoại, Nhan Thanh ghé vào giường ngủ say.
Cậu mơ một giấc mộng, mơ thấy mình đang sinh con.
Sau khi sinh bé con ra, bác sĩ bé con ra cho cậu, cậu vừa mới nhận lấy liền nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Lý Chuẩn y như đúc, trừng mắt nhìn cậu, nói: "Cậu là heo sao?"
Sau đó, Nhan Thanh bị doạ tỉnh.
Cậu ngồi dậy, lau đi mồ hôi lạnh ở trên người, phát hiện trong lòng mình đang ôm gấu bông tay dài, sợ tới mức quăng ra ngoài.
Chó chết.
Cũng may đây chỉ là một giấc mộng.
Khi Nhan Thanh đánh răng súc miệng lại nhớ đến giấc mơ kia, nhóc con cậu sinh ra vậy mà giống Lý Chuẩn y như đúc, một chút dấu vết giống cậu cũng không có.
Càng nghĩ càng tức, nhổ bọt trong miệng ra, sờ bụng nhỏ, nói với hạt đậu trong bụng: "Nhóc con à, con nhìn này, gương mặt trong gương này đẹp trai như vậy con cố phải giống nha. Ngàn vạn lần đừng có giống người nào đó. Ba ba nói cho con nghe, người kia thực sự không đẹp chút nào, rất xấu, mọi người đều thấy ba ba đẹp hơn."
Nhan Thanh nói xong, lại cảm thấy chính mình thực nhàm chán.
Dùng nước lạnh rửa mặt, bắt đầu đi học.
Nhan Thanh tới trường, mới vừa bước vào phòng học, liền nhìn thấy Lý Chuẩn, cũng nghe hắn mắng một câu: "Cậu là heo sao?”