Buổi tối Nhan Thanh nằm mơ, mơ thấy mình ngả bài, sau đó bị anh cậu dùng chổi lông gà đuổi theo cả đêm.
Buổi sáng tỉnh lại, còn có thể cảm giác được đầu gối bị đau.
Cậu xốc quần ngủ rộng thùng thình lên xem một cái, cho rằng đầu gối có thương tích, nhưng không có gì, tất cả chỉ là mơ.
Nhan Thanh chậm rì rì rời giường, rửa mặt, sau đó ra khỏi phòng xuống lầu, vừa cọ cọ tới cửa cầu thang đã nhìn thấy hình ảnh ba lớn và ba nhỏ thâm tình ôm hôn.
Hai người thân đến khó chia lìa.
Như lửa nhiệt tình hừng hực thiêu đốt.
Nhan Thanh ở khoảng cách này cũng thấy líu lưỡi.
Mặt cậu đỏ đến mức sắp thiêu cháy, ngồi xổm trốn ở tay vịn cầu thang, thẹn thùng không dám xuống lầu.
Cho đến khi thấy tiếng bước chân bên dưới cùng với thanh âm ba ba xinh đẹp nói chuyện.
“Bảo bảo sao vẫn chưa rời giường đi học? Thêm một lát nữa là bị muộn rồi." Hứa Nghệ Tài nói.
"Để anh lên nhìn xem.” Nhan phụ thân nói.
Nhan Thanh lập tức đứng lên, làm bộ mới từ cửa đi ra, đi từ từ xuống lầu, vẫy vẫy tay chào hỏi hai người cha của mình, "Ba lớn, ba nhỏ chào buổi sáng."
Hứa Nghệ Tài đi qua, ôm Nhan Thanh, mặt dán mặt cùng cậu, "Mau ăn cơm sớm đi, còn nóng đấy, ăn trước rồi hãy đến trường học."
Nhan Thanh đi đến bàn ăn, cho rằng chỉ còn mình cậu chưa ăn, kết quả nhìn thấy anh cậu đang ngồi ăn bánh bao, gặm bánh quẩy còn uống cả sữa bò.
Cậu ngồi xuống đối diện Nhan Quyết, ở khoảng cách này có thể nhìn rõ quầng thâm đôi mắt của anh.
Chắc là cả đêm hôm qua ngủ không ngon.
Nhan Thanh có chút vui sướng khi người gặp họa, buổi sáng ăn nhiều hơn so với ngày thường bốn năm cái bánh bao.
Nhan Quyết thấy Nhan Thanh ăn nhiều hơn so với ngày thường, ánh mắt liên tiếp dừng ở trên người cậu.
“Gần đây ăn uống không tồi nhỉ?”
Trong miệng Nhan Thanh tắc nửa cái bánh bao, hàm hồ nói: “Không phải em ăn giống ngày bình thường sao?"
"Mày ăn nhiều hơn so với ngày thường năm cái bánh bao." Trí nhớ Nhan Quyết cũng khá tốt.
Nhan Thanh thiếu chút nữa bị sặc, nuốt xuống miếng bánh bao cuối cùng, lại cầm lấy một cái bánh bao nóng ở trên bàn, một tay cầm hộp sữa, kéo ghế dựa đứng lên.
“Em sắp muộn học rồi, đi trước nha."
Nhan Thanh chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, tới trường học vẫn cảm thấy sợ hãi.
Di chứng của giấc mơ đêm qua quá lớn, bây giờ trèo lên cầu thang cũng cảm thấy có người đang ở phía sau đuổi theo mình.
“Nhan ca.”
Từ Khải bỗng nhiên từ sau lưng cậu gọi, đập vào cánh tay Nhan Thanh làm cậu sợ đến mức lông tơ cũng dựng đứng lên.
"Đờ mờ, mày hù chết bố rồi." Nhan Thanh quay đầu nhìn Từ Khải.
“Nhan ca, hôm qua không có việc gì chứ?" Từ Khải hỏi.
“Tao có thể có chuyện gì?” Nhan Thanh cùng Từ Khải vai sát vai đi lên lớp.
Đi không được vài bước đã nhìn thấy Lý Chuẩn.
Tầm mắt Lý Chuẩn dừng lại ở chỗ bả vai hai người, trên mặt như viết hai chữ không vui.
Từ Khải liền hiểu ý, lập tức dịch ra bên cạnh, nhường ra vị trí ở giữa, thành công để Lý Chuẩn chen vào.
Nhan Thanh ngửi được hương chanh trên người Lý Chuẩn, thể xác và tinh thần đều trở nên thoải mái, di chứng của giấc mơ đêm qua cũng biến mất không còn.
“Nhan đại ca không đánh mày sao?" Từ Khải lại hỏi.
Lý Chuẩn ở bên cạnh dựng lỗ tai lên nghe.
“Không, anh tao còn chưa lo xong thân mình thì lấy thời gian đâu mà quản tao." Nhan Thanh nghĩ đến một thời gian sau anh cậu sẽ không rảnh để quản thúc mình, cười lộ tám cái răng.
“Nhan đại ca làm sao vậy?” Từ Khải lại hỏi.
"Ổng hả, chuẩn bị kết hôn, nhưng nhà thông gia bên kia yêu cầu thái quá, còn đang thảo luận, chờ sau khi xác định là sẽ lập tức chuẩn bị hôn lễ."
“Sớm như vậy? Lúc trước không phải nói là chờ anh Bạch Thư tốt nghiệp rồi mới kết hôn sao?"
“Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, anh dâu nhà tao có bé con rồi." Nhan Thanh do dự một chút, cuối cùng vẫn nói sự thật.
Dù sao cậu với Từ Khải cũng là anh em thân thiết, sớm muộn gì y cũng biết mà thôi.
"Ý mày là, anh Bạch Thư mang thai sao?" Từ Khải trừng lớn đôi mắt.
Nhan Thanh theo bản năng nhìn lén Lý Chuẩn một cái, thấy hắn không có biến hoá gì mới nói: "Ừm, sự việc chính là như vậy."
Mới vừa nói xong, đi tới phòng học, đa số các bạn học trong lớp đều đã đến đông đủ.
Nhan Thanh ngồi vào chỗ mình, nhìn lướt qua thời khoá biểu hôm nay, phát hiện chiều nay có một tiết bơi lội.
Sáng nay cậu vắt hết óc suy nghĩ làm cách nào để trốn được môn này, kết quả khi cậu đã chuẩn bị tốt tám lý do để xin nghỉ thì chủ nhiệm lớp Cừu Chí Phong không đồng ý.
Bất đắc dĩ, Nhan Thanh vẫn phải tham gia lớp bơi lội.
Cũng may lớp bơi lội không cần phải hoạt động tứ chi kịch liệt, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Thời điểm Nhan Thanh thay quần áo, nhéo nhéo bụng nhỏ, cảm giác được bụng mình càng ngày càng mềm, đường cong cơ bắp cũng dần tan biến.
Từ Khải ở bên cạnh, cởi áo ra, lộ ra một thân cơ bắp, nhìn thấy thân thể Nhan Thanh bỗng nhiên trở nên trắng nõn, nói: "Nhan ca, gần đây mày không cùng bọn tao chơi bóng, nhìn xem cơ bắp của mày có còn nữa đâu."
Nhan Thanh nhéo nhéo bắp tay, tức giận trừng mắt nhìn Từ Khải một cái, nói: "Bố đây không thích cơ bắp không được sao?"
“Ha ha ha, gạt người, hồi trước mày từng nói mày thích có cơ bắp đấy." Từ Khải không lưu tình chút nào mà vạch trần Nhan Thanh.
Hai người nói chuyện có chút lớn tiếng, rất nhanh đã hấp dẫn sự tò mò của các bạn học, mọi người sôi nổi nhìn qua đây.
Lý Chuẩn đi lại, đứng ở bên cạnh Nhan Thanh, dùng thân thể cao to của mình chặn lại tầm mắt của mọi người, hung tợn cảnh cáo.
Dọa lui mọi người.
Nhan Thanh thấy trên người Lý Chuẩn là đường cong cơ bắp hoàn mỹ, trái tim tình thịch thịch thịch đập càng lúc càng nhanh.
Mỗi chỗ trên người nam nhân này đều là những gì cậu mơ ước lâu nay.
Nhan Thanh ý thức được thế mà mình lại nhìn Lý Chuẩn đến mê muội, mặt không khỏi đỏ lên.
Cậu vội vàng thay quần bơi, đi ra ngoài.
“Nhan ca, mọi người thay đồ xong rồi sao?"
Nhan Thanh ở cửa phòng thay đồ vừa vặn đụng phải Bạch Dương từ phòng thay đồ bên cạnh đi ra.
Tiết hôm nay là tiết giảng bài về bơi lội, hai lớp bọn họ đều cùng nhau học tập.
Bạch Dương nhìn thấy màu đỏ khả nghi trên mặt Nhan Thanh, trong lòng không khỏi nghi hoặc, không biết vừa rồi Nhan ca ở cùng ai ở bên trong?
Đang nghĩ ngợi liền thấy Lý Chuẩn đã thay đồ bơi xong đi ra.
Quần bơi tứ giác màu đen.
Ánh mắt Nhan Thanh không chịu khống chế được mà nhìn thoáng qua phía 3XL của Lý Chuẩn, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Sau khi phát sinh sự việc ở hành tinh Emilia, đời này cậu không muốn trải qua chuyện đó một lần nữa.
“Chuẩn ca.” Bạch Dương chào hỏi Lý Chuẩn.
Ba người cùng đi về phía bể bơi, phân ra bể bơi Alpha cùng Beta nam và Omega cùng Beta nữ, chỉ là suy xét đến vấn đề thể lực bất đồng mà thôi.
Nhan Thanh đương nhiên là đứng ở bể bơi phía Alpha.
Bên trái cậu là Lý Chuẩn, bên phải là Ngụy Hướng Viễn.
Hai người kia đều cao hơn so với cậu một đoạn.
Nhan Thanh vốn dĩ cũng không thấp, nhưng đứng giữa hai người cao to này bỗng dưng cậu trở thành chú lùn.
Nhan Thanh đứng giữa có chút buồn bực.
Cậu muốn dịch qua bên cạnh, muốn đổi chỗ với Ngụy Hướng Viễn, nhưng dường như Lý Chuẩn đã sớm đoán được suy nghĩ của cậu. Ngay khi Nhan Thanh còn chưa kịp hành động thì hắn đã kéo lấy khuỷu tay cậu, kéo cậu qua phía bên kia của mình.
Hắn lại đứng ở giữa.
Tuy rằng kết quả không phải như cậu muốn, nhưng dù sao cũng không cần đứng giữa hai người, Nhan Thanh vẫn lặng lẽ thở phào một hơi.
Hôm nay tiết bơi lội là thi bơi tự do, bơi tự do là sở trường của Nhan Thanh, cậu rất nhanh đã thuận lợi nhận được hạng nhất giữa hai lớp.
Sau khi thi đấu kết thúc, vẫn còn dư lại nửa tiết, thầy giáo cho phép tự do hoạt động nhưng không được rời khỏi hồ bơi.
Các bạn học thích bơi lội hoan hô, sôi nổi nhảy vào bể bơi.
Thể lực Nhan Thanh đã tiêu hao một lượng lớn, cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, chọn lấy một phòng đi tắm rửa, sau đó thay đồng phục, đi đến ghế dài bên ngoài chuẩn bị ngủ.
Không đợi cậu nhắm mắt lại liền nhìn thấy Lý Chuẩn và Bạch Dương đứng cạnh nhau, hai người đứng ở hai bên cạnh bể bơi, không biết nói cái gì mà trên mặt đều mang vẻ tươi cười.
Nói nói, hai người lại đi lên.
Đi không được vài bước, Bạch Dương bỗng nhiên bị người khác đụng phải, dưới chân trơn trượt, thiếu chút nữa té ngã, Lý Chuẩn ở bên cạnh duỗi tay đỡ lấy y.
Bạch Dương thiếu chút nữa té ngã, người lớp 1 và lớp của Bạch Dương đều xúm lại.
Lý Chuẩn cũng bị đám người che ở bên trong.
Hoàn toàn không nhìn thấy người.
Nhan Thanh không còn tâm tư mà ngủ, nhìn về phía bên kia, cắn chặt răng.
Cậu hoàn toàn không ý thức được vì sao mình lại tức giận, rất tức giận rất rất tức giận, trên mặt như viết lên hai chữ tức giận.
“Nhan Thanh, cậu tắm xong rồi sao?" Ngụy Hướng Viễn bỗng nhiên lên tiếng, kéo hồn Nhan Thanh về.
Nhan Thanh ý thức được mình vừa rồi đang tức giận.
Cậu nhìn thấy Lý Chuẩn và Bạch Dương đứng chung một chỗ nói nói cười cười, bỗng nhiên liền cảm thấy rất khó chịu, cuối cùng biến thành tức giận.
Lý Chuẩn nếu có hảo cảm với Bạch Dương, vậy không phải đang chứng minh đang sửa lại bug của cốt truyện sao?
Cậu nên vui vẻ mới đúng.
Vì sao vừa rồi lại tức giận như vậy?
Giống như còn có cảm xúc ghen ghét bỗng nảy sinh trong lòng.
Nhan Thanh không muốn thừa nhận.
Cậu lắc lắc đầu, muốn đẩy ý nghĩ kia ra khỏi đầu, nhìn về phía Ngụy Hướng Viễn, nói: "Tối qua tôi không ngủ được, có hơi mệt, cho nên tắm rửa trước."
Nhan Thanh giải thích.
Ngụy Hướng Viễn đưa cho Nhan Thanh một chai nước lạnh, nói: "Uống không?"
Nước lạnh là đồ uống mà thường ngày Nhan Thanh hay uống.
Cậu nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”
Nhưng không có vặn ra.
Cậu nhớ tới 【 Mình có bé con rồi 】 từng nói qua, thời điểm mang thai tốt nhất không nên ăn uống đồ quá k1ch thích.
Sẽ có khả năng tạo ảnh hưởng với bé con, cuối cùng vẫn là chính mình bị liên lụy.
Trước mặt mọi người, cậu không muốn nhóc con sẽ quậy ra chuyện gì xấu.
Ngụy Hướng Viễn thấy cậu không uống, chỉ cho là cậu vẫn chưa khát, vặn mở chai nước trên tay, ngồi ở bên cạnh cậu uống.
Trên người y còn mặc quần bơi ướt lộc cộc, vì để không làm ướt đồng phục của Nhan Thanh nên khoảng cách hai người vẫn có chút xa.
"Cậu bơi tự do rất giỏi, lần đầu tiên tôi thấy người nào bơi tự do đẹp đến như vậy."
Tiết bơi lội chỉ là chương trình học giải trí, mỗi tháng chỉ có một lần, từ khi khai giảng cho đến giờ, Nhan Thanh chỉ tham gia một lần.
"Cậu khen ghê quá, tôi không mạnh đến vậy đâu, chỉ là từ nhỏ đã bị anh tôi ném xuống bể bơi bắt tôi học.” Nhan Thanh nói.
“Anh cậu rất nghiêm khắc với cậu sao?" Ngụy Hướng Viễn hỏi.
"Chắc chắn là người nghiêm khắc nhất, từ khi lên trung học, tôi bị đánh như cơm bữa."
“Anh ấy chắc là muốn cậu tốt hơn thôi." Ngụy Hướng Viễn nói.
Nhan Thanh vừa muốn trả lời, một người đã đi tới, trực tiếp ngồi xuống, ngồi rất sát, so với khoảng cách mà Ngụy Hướng Viễn vừa ngồi thì còn gần hơn một chút.
“Sao cậu lại đến đây?" Nhan Thanh nhìn Lý Chuẩn.
“Không muốn bơi nữa, tôi khát nước, cậu không uống nước thì đưa tôi đi." Lý Chuẩn nhìn chằm chằm nước đá trong tay cậu nói.
Nhan Thanh vốn không thể uống, thuận thế liền đưa nước đá cho Lý Chuẩn.
"Cậu ngồi xa tôi ra một chút đi, ướt hết tôi rồi."
Lý Chuẩn mở nắp chai ra, ngửa đầu uống từng ngụm từng ngụm, một giọt nước từ khóe miệng chảy ra, theo da thịt chảy xuống……
Nhan Thanh nhìn theo quỹ đạo của nó, nhìn thấy hầu kết gợi cảm của Lý Chuẩn khi uống nước, còn có cơ bụng tám múi rắn chắc của hắn.
Cậu cũng nuốt nước miếng theo.