Nhan Thanh ngồi ở huyền quan, dựa lưng vào ván cửa, rủ mắt xuống nhìn về phía bụng nhỏ.
Nơi đó còn chưa nhìn thấy cái gì, chỉ có đồng phục bị nhăn lại.
Một tầng lại một tầng.
Cuối cùng cậu vẫn đưa tay lên bụng, nắm chặt đồng phục, chạm vào bụng nhỏ, nước mắt ngăn không được mà rơi xuống.
“Lạch cạch, lạch cạch……”
Nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt dây mà lăn từng hạt xuống khuôn mặt trắng nõn, nhỏ giọt trên mặt đất, tạo nên một vũng nước ướt át.
Cậu nhớ ra trong túi còn một bao khăn giấy, lập tức móc ra đặt ở chóp mũi mà hít thở, nhưng mùi hương chanh thoang thoảng quá nhẹ, căn bản không đủ để hoà hoãn cảm xúc của cậu.
Nhan Thanh chưa từ bỏ ý định, bạo lực kéo mở bao khăn giấy, lấy hết toàn bộ khăn giấy bên trong ra dán lên mặt hít lấy hít để.
Cậu ngửi được hương chanh, nhưng lại thấy mùi này với tin tức tố của Lý Chuẩn có điểm bất đồng.
Khăn giấy có hơi thở thuộc về Lý Chuẩn đã không còn, lúc này khăn giấy đã mất đi tác dụng.
Nhan Thanh chỉ có thể lấy chúng nó tới lau nước mắt.
“Hu hu hu……” Khóc đến nghẹn ngào.
Cậu co gối lại, người dựa vào cửa khóc.
Khăn giấy đã dùng qua bị ném đầy đất, chóp mũi cùng đôi mắt đều đỏ bừng, cánh môi cũng căng chặt.
Cơ Khí quản gia nghe thấy thanh âm, từ phòng khách đi ra, gấp đến độ chạy tới chạy lui, sau đó chạy vào phòng khách ôm một hộp khăn giấy ra, nhẹ nhàng đặt ở gót chân Nhan, sau đó vụng về xoa xoa đầu cậu.
“Chủ nhân, nhiệt độ cơ thể cậu có chút cao, có cần hẹn trước ở bệnh viện không?" Cơ Khí quản gia nói.
Nhan Thanh lau nước mắt trên mặt, hít mũi, thanh âm mỏng manh nói: "Giúp tao tìm hiểu một chút Omega có thể phá thai không?"
“Chủ nhân, ngài là Alpha, vì sao lại cần hỏi việc của Omega?"
“Đừng hỏi, bảo tìm thì cứ tìm đi." Nhan Thanh đã khóc một lúc, áp lực đã hoà hoãn đi một chút.
Cơ Khí quản gia bắt đầu tìm kiếm tài liệu trên mạng.
“Chủ nhân, bởi vì tỷ lệ sinh liên tục giảm nên hiện tại pháp luật không cho phép phá thai, nếu bị phát hiện sẽ phải đền một số tiền kếch xù, còn có khả năng phải đi tù. Nhưng sẽ có một số phòng khám tư nhân sẽ có dịch vụ phá thai bí mật, chỉ là sẽ thu một khoản phí kếch xù.
(Y như nước Mẽo không cho phép phá thai đây mà)
Lại là một khoản phí kếch xù.
Này đúng là phá hoại nhân sinh.
Nhưng bố đây là người có tiền, vô cùng nhiều tiền.......
Giờ cậu không cần ra bến tàu kiếm sinh hoạt phí nữa, cũng không cần mặc đồ thú bông đi phát tờ rơi khi trời nắng chói chang nữa.
Chỉ là dù bây giờ cậu có tiền thì cũng không thể tùy ý mạt sát một sinh mệnh nhỏ.
Mặc dù sinh mệnh nhỏ này mà xuất hiện sẽ phá vỡ mọi kế hoạch của cậu, làm cậu không thể sống theo ý thích của mình nữa, áo choàng cũng sẽ tràn ngập nguy cơ. Nhưng dù vậy, cậu vẫn không thể dễ dàng nhẫn tâm tước đoạt quyền lợi được sống của nhóc con.
Sau khi nghĩ kỹ, tâm tình của Nhan Thanh dễ chịu hơn nhiều.
Một lần nữa cậu đặt tay lên bụng nhỏ, lẩm bẩm với hạt đậu nhỏ: "Ba ba quyết định rồi, ba ba sẽ sinh bảo bảo, nhưng con cũng phối hợp chút, không được làm khổ ba ba, chờ ba thi đại học xong ba liền dọn đi, lặng lẽ sinh con ra, có biết không?"
Hạt đậu còn quá nhỏ, căn bản không có khả năng đáp lại cậu.
Nhan Thanh hít sâu vài cái, điều chỉnh cảm xúc, bắt đầu cảm thấy đói bụng, kêu Cơ Khí quản gia chuẩn bị đồ ăn cho cậu.
Quản gia rất nhanh đã làm xong đồ ăn, chay mặn phối hợp đặt trước mặt cậu.
Nhan Thanh khóc xong thì rất đói bụng, so với ngày thường còn ăn nhiều hơn một bát cơm.
Ngay cả nước canh cậu cũng chan vào cơm rồi ăn hết.
Gần nửa đêm, Nhan Thanh rất nhanh đã vào giấc, vốn hẳn là một đêm mộng đẹp, nhưng trong mộng lại có một vị khách không mời mà đến.
Ở trong mộng, bụng cậu đã to bằng quả bóng cao su, quần áo cũng không thể che đậy được. Ngay khi cậu lo lắng sẽ có người biết, Lý Chuẩn đột nhiên từ sau lưng xuất hiện, Nhan Thanh sợ tới mức chạy như điên, Lý Chuẩn ở phía sau cũng đuổi theo.
Cậu liền ở trong mộng chơi trò cậu đuổi tôi chạy cả một đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Nhan Thanh mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, thân thể giống như bị người ta rót chì, nặng tới mức cậu thiếu chút nữa không thể rời giường.
Đầu cũng lâng lâng, vô cùng khó chịu.
Thật vất vả bò dậy, rửa mặt xong thì đi học.
Tới trường, vừa mới đi lên cầu thang liền đụng phải Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn cách cậu cũng không xa lắm, ở phía sau kêu cậu một tiếng.
“Nhan Thanh, chào buổi sáng.”
Giống y như trong mộng làm Nhan Thanh sợ đến mức cầm lấy thanh lan can cầu thang, sau đó cúi đầu nhìn bụng mình, xác định bụng vẫn bằng phẳng, nhẹ nhàng hít một hơi, quay đầu nhìn Lý Chuẩn.
"Chào buổi sáng.”
"Sáng nay sao cậu không chờ tôi? Tôi đến nhà cậu tìm cậu mà không thấy." Lý Chuẩn đi nhanh vài bước, trong tay xách theo một bọc đồ ăn sáng nóng hầm hập, còn có sữa bò, hắn nhét bọc đồ vào tay Nhan Thanh, nói: "Cậu vẫn chưa ăn sáng phải không? Cái này mua cho cậu đấy."
"Sao cậu biết tôi chưa ăn sáng?"
Sáng nay Nhan Thanh cố ý đi sớm là để tránh Lý Chuẩn, kết quả vẫn bị hắn đuổi kịp.
Lý Chuẩn nghe vậy, khóe miệng cong cong.
"Ngày thường cậu thích nhất là ngủ nướng, sẽ không dậy sớm hơn 6 giờ rưỡi, từ lúc rời giường cho đến giờ thì chắc chắn không rảnh để dừng lại ăn sáng, tôi đoán chắc cậu định đi lên ăn bánh mì phải không?"
Vẻ mặt Nhan Thanh khiếp sợ, nói: "Ngay cả chuyện này cậu cũng đoán được sao?"
Cậu đúng là định lên trên lớp gặm hai ổ bánh mì, bánh mì này Từ Khải cho cậu từ hôm qua.
"Bánh mì ăn không có dinh dưỡng, cậu ăn cái này đi." Lý Chuẩn không cố hỏi cậu vì sao sáng nay lại không chờ hắn.
Đây đã không phải là lần đầu tiên.
Mỗi lần Nhan Thanh có việc muốn tránh hắn, nhất định sẽ rời nhà sớm, sau đó đi học trước mà không đợi hắn.
Trên đường đi, hắn miên man suy nghĩ rất lâu, không biết có phải là tối hôm qua mình làm chuyện gì quá mức làm cậu xa lánh không.
Thậm chí hắn còn lo lắng quan hệ của họ vất vả lắm mới hoà hoãn được, lại lần nữa trở nên đông cứng.
Chẳng sợ vừa rồi mở miệng trước, Lý Chuẩn vẫn sợ như cũ.
Bởi vì sợ hãi, hắn liền theo đuôi Nhan Thanh ở cổng trường, mãi cho đến khi đến cầu thang của khu dạy học, từ phía sau nhìn thấy Nhan Thanh thất thần, rất nhiều lần đạp sai cầu thang, rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng gọi cậu lại.
“Cảm ơn.” Nhan Thanh đói bụng, muốn mở túi ra ăn một miếng bánh bao nóng hầm hập.
Nhưng bị Lý Chuẩn ngăn lại.
“Đi đường không nên ăn, tiêu hóa sẽ không tốt, tới phòng học lại ăn, để tôi cầm giúp cậu."
Hắn sợ Nhan Thanh không nghe khuyên bảo, dứt khoát cầm lấy bọc đồ, đi song song với cậu, đến khi đến lớp mới lại đưa cho cậu.
Nhan Thanh ngồi vào vị trí, an an phận phận mà gặm bánh bao.
Bánh bao là hương vị quen thuộc, sữa bò cũng là loại mà cậu thích uống.
Cái khác không nói, nhưng Lý Chuẩn làm bạn bè cũng rất biết chăm sóc người khác.
So với Khải Nhi còn tri kỷ hơn.
Nhưng Nhan Thanh cảm thấy những chuyện này đều là việc Lý Chuẩn nên làm.
Cậu mang trong mình nhóc con của Lý Chuẩn, sau khi ăn xong đều bị chó con này hấp thu đi một nửa.
Lý Chuẩn cho cậu ăn gì thì cũng là để cung phụng chó con ở trong bụng cậu mà thôi.
Cho nên không liên quan gì đến cậu, cậu không cảm kích cũng không có việc gì.
Nhan Thanh phân tích một hồi, khi ăn càng yên tâm thoải mái.
“Sao cậu giống như trẻ con vậy, ăn cũng dính mép." Lý Chuẩn thấy mảnh vụn bánh trên khoé miệng Nhan Thanh, chủ động gảy đi cho cậu, ngón tay lạnh băng chạm vào da thịt ấm áp, xúc cảm vô cùng rõ ràng.
Động tác ăn bánh bao của Nhan Thanh dừng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập reo hò đánh trống bên tai.
Thẳng đến ánh mắt Lý Chuẩn chuyển hướng qua một bên, cậu mới đưa tay đặt lên ngực mình.
Vừa nãy nơi này....... Đập vô cùng nhanh.
Cậu bị bệnh rồi sao?
Nhan Thanh biết nhiều tin tức từ 【 Mình có bé con rồi 】, biết sau khi có bé con thì không thể ăn bậy bạ được.
Tốt nhất là thuốc gì cũng không được uống.
Bởi vậy phải vô cùng giữ gìn sức khỏe, tránh cho mình cảm mạo, phát sốt linh tinh.
Cậu đã rất cẩn thận, mặc dù đã đầu hạ, người khác đều mặc áo ngắn tay, cậu vẫn cẩn thận khoác thêm áo khoác.
Hẳn là sẽ không cảm mạo đi.
Nhan Thanh có chút bất an, nhưng cậu không dám tùy tiện đến phòng y tế, sợ giáo y liếc mắt một cái là biết chuyện cậu mang thai.
Bác sĩ kia cũng là một CP fan, nếu y biết cậu có nhóc con, chắc chắn sẽ điên cuồng ép hỏi bé con trong bụng là của ai, có khi sẽ đi tìm Lý Chuẩn để chứng thực.
Chỉ cần biết cậu và Lý Chuẩn từng phát sinh quan hệ, liền biết được nhóc con trong bụng là của Lý Chuẩn.
Sau đó, rất có thể toàn trường đều biết cậu là không phải Alpha mà là một Omega, còn vô cùng lợi hại, mang thai ở tuổi mười tám.
Không đúng, phải nói, toàn vũ trụ đều có khả năng sẽ biết chuyện này.
Một khi diễn đàn trường tuồn ra việc cậu mang thai, các fans sẽ mách chuyện này với ba ba xinh đẹp, rất nhanh chóng chuyện này sẽ lan truyền ra toàn vũ trụ.
Cậu đã nghĩ ra một số tiêu đề làm cho người ta sợ hãi, kinh ngạc.
# Khiếp sợ! Con trai Hứa ảnh đế thế mà là một Omega, còn đang mang thai. #
# Con trai út của Hứa ảnh đế biến dị thành Omega, mười tám tuổi liền có đứa bé đầu tiên. #
# Con trai út của Hứa ảnh đế mang thai! Cha ruột đứa bé vẫn là một ẩn số. #
Xã hội loài người phát triển càng nhanh, càng phá hoại môi trường, dẫn đến kết quả tỉ lệ sinh của loài người không ngừng giảm xuống.
Cho nên hiện giờ, toàn vũ trụ đều rất coi trọng vấn đề sinh dục.
Nếu giả thiết của cậu mà trở thành sự thật, vậy cậu có khi còn nổi tiếng hơn cả ba ba nhỏ nhà mình.
Nhưng đây không phải là điều cậu muốn.
Nhan Thanh chỉ muốn điệu thấp sinh bé con ra, lại lặng lẽ nuôi nấng, tốt nhất là không ai biết cậu là Omega thì tốt.
Tuy rằng thoạt nhìn không thực tế, nhưng nếu không nỗ lực thì cậu không cam lòng.
“Sắc mặt sao khó coi như vậy? Là bởi vì tôi nói cậu là nhóc con cho nên giận sao?" Lý Chuẩn có chút dở khóc dở cười, cầm lòng không đậu mà niết khuôn mặt trắng nõn của Nhan Thanh, nói: "Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên nói, cậu giận như thế làm gì?".
Lý Chuẩn nở nụ cười.
Hắn cười rộ lên vô cùng đẹp, làm Nhan Thanh có chút thất thần.
Nhan Thanh nắm tay đặt bên miệng giả vờ ho khan vài tiếng, che giấu sự xấu hổ của chính mình, nói: "Tôi không giận."
“Thật không?” Hiển nhiên Lý Chuẩn không tin.
“Đương nhiên không có, nhưng cậu từng mắng tôi là nhóc con khi nào?" Nhan Thanh nhíu mày.
Sao một chút ấn tượng cậu cũng không có.
Người mới vừa thành niên luôn gấp gáp bỏ đi sự non nớt để người khác thừa nhận chính mình là người lớn.
Mắng bọn họ là nhóc con, đối với bọn họ đó là sự vũ nhục.
Lý Chuẩn nhìn cậu, nở nụ cười, "Cũng có thể là nói trong lòng, chưa nói ra miệng."
Hắn cười trông thiếu đánh như vậy, Nhan Thanh có ngu mới tin.
"Cậu nói hay không?”
"Vậy cậu phải đồng ý sẽ không nóng giận với tôi trước."
Hắn càng úp úp mở mở, Nhan Thanh càng tò mò, gật đầu đáp ứng sẽ không tức giận.
"Thật ra tôi chính là Nghênh Nan Mà Thượng."