Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần

Chương 52: Quan Nhân 2






Cướp dâu? Này lại diễn cái gì đây?
Dung Dữ vỡ lẽ: "Lại là chủ nhân nhà mày bày trò quỷ này?"
Trải qua hai thế giới Dung Dữ đã có kinh nghiệm, nếu cốt truyện không giống của vòng Huyết Ngọc thì chắc chắn là do Chủ Thần.

Người ta đứng đầu vạn thần, tất nhiên có thể thay đổi cốt truyện.

Vòng Huyết Ngọc: Chủ Thần đại nhân của bọn tôi không làm trò quỷ đâu, ngài chỉ làm anh thôi.

Dung Dữ cười nhạo: "Lần này hắn lại chọn cho mình thân phận quỷ à? Thú vị đấy."
Có thể phái người giấy rước dâu thì chắc chắn hắn không phải người.

Kết BE của nguyên chủ ở thế giới này là vì bắt làm âm hôn, nghĩ cũng biết Mặt Trời đáng chết kia sợ thân phận người trần không cướp dâu được, sợ hắn cưới con quỷ khác nên lúc này mới chịu đựng chọn làm quỷ.

Ma quỷ thuần âm, không thể thấy ánh sáng.

Mặt trời thuần dương, soi sáng vạn vật.

Vị Chủ Thần kia vốn là Thần Mặt Trời nên trước giờ luôn chán ghét bài xích những vật cõi âm, thế mà lại chọn cho mình một thân phận quỷ, này đúng là làm khó y.

Đoán chừng còn vượt qua cả sự kháng cự của bản năng.

Vòng Huyết Ngọc thở dài: Đúng vậy, Chủ Thần đại nhân của chúng tôi có thành quỷ cũng không tha cho anh.

Dung Dữ khâm phục: "Mày đúng là chúa tể hủy diệt ngôn ngữ."
Vòng Huyết Ngọc:...!
Lúc nguyên chủ bị tuẫn táng (chôn cùng người chết) đã là hoàng hôn, người giấy khiêng kiệu vào núi không bao lâu thì trời cũng tối.

Đêm tối trong núi luôn làm người ta sợ hãi.

Đất trong núi chôn xương, mộ mấy đời người đều ở chỗ này, đêm đến cũng không biết có bao nhiêu cô hồn dã quỷ lang thang ở đây.

Bên trong kiệu hoa tối hù, xòe tay cũng không thấy năm ngón.

Vén rèm lên nhìn, bên ngoài mây đen như mực tàu ùn ùn kéo đến che kín cả ánh trăng bạc, nhìn gần nhìn xa đều là bóng tối vô tận.

Núi sâu vắng vẻ yên tĩnh đến ớn lạnh, người giấy giẫm lên những cành lá héo úa mà không phát ra chút tiếng động nào, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng thú dữ đang gầm thét trong rừng sâu, cả hoàn cảnh làm người ta dựng tóc gáy nổi da gà, vẫn không biết kiệu hoa này đi đâu.

Nếu ở đây đổi thành một người phàm có tố chất tâm lý kém chỉ sợ rằng đã ngất xỉu tại chỗ.

Tiếc là người ngồi trong kiệu lại là Đại ma vương.

Dung Dữ nhàm chán đến mức xém ngủ gục.


Sao còn chưa tới nơi nữa.

Vòng Huyết Ngọc: Đại ma vương, nơi này yên tĩnh ghê á.

Dung Dữ lười biếng mở mắt: "Muốn náo nhiệt? Muốn nghe nhạc không, tao cho đám ngoài kia thổi cho mày nghe khúc Ngày tốt lành?" (cũng có thể hiểu đang mỉa Mặt Trời)
Vòng Huyết Ngọc:...Thế thì không cần đâu.

Vòng Huyết Ngọc: Có điều hôm nay đúng là ngày tốt nè, ngày anh và Chủ Thần đại nhân thành thân đó!
Thế giới trước Đại ma vương còn nói muốn kết hôn thì đợi kiếp sau, bùm một phát, kiếp sau đến rồi nè.

Vừa vào đã là hôn lễ, đúng là ý trời.

Dung Dữ chậc một tiếng: "Này mà là ngày tốt à?"
Vòng Huyết Ngọc: Đừng có chối ha, nếu anh không mong kết hôn với Chủ Thần đại nhân, nãy giờ đã sớm đấm chết thú hoang, xé nát người giấy rồi, tự anh ra khỏi núi là dư sức, sau đó quay lại trấn chặt bọn hại Ôn Ý Sơ thành tám khúc, lúc đó nhiệm vụ hoàn thành luôn --- chứ không phải ngoan ngoãn ngồi trong kiệu hoa chờ Chủ Thần đại nhân đến rước như vầy đâu.

Dung Dữ nhìn chằm chằm vòng đỏ trên cổ tay: "Mày nói nhiều quá."
Vòng Huyết Ngọc: Khỏi giải thích! Tui hiểu mà!
Thế giới trước lúc Chủ Thần đại nhân gọi điện thoại cho công ty tổ chức đám cưới, nói muốn trang trí 999 đóa hồng liên trong hôn lễ, vì hồng liên hợp với người yêu y, Đại ma vương đứng ngoài cửa đã nghe được.

Lúc đó Đại ma vương nở nụ cười.

Nên là vòng Huyết Ngọc cảm thấy, dù Đại ma vương không nói nhưng nội tâm cũng rất mong đợi buổi hôn lễ đó.

Chỉ là Đại ma vương có thù tất báo, Chủ Thần đại nhân thất hứa một lần, hắn dù tình nguyện phá hủy hôn lễ của mình cũng muốn trả thù lại.

Bảo là muốn ngược Chủ Thần đại nhân, chẳng phải cũng đang tự ngược à...!
Hầy, này là motif ngược luyến tình thâm điển hình giữa Thần và Ma mà.

- -
Đương lúc vòng Huyết Ngọc đang xúc động, người giấy cuối cùng cũng đến nơi, kiệu hoa vững vàng hạ xuống đất.

Một cánh tay trắng bệch vén rèm lên, người giấy mời Dung Dữ xuống kiệu.

Dung Dữ bước ra nhìn khung cảnh bốn phía.

Hắn đang đứng ở một mảnh đất trống trong núi, xung quanh toàn là cây lớn, tiếng gió xào xạc, trông vô cùng đìu hiu.

Đất dưới chân với đất ở những chỗ khác không có gì khác nhau.

Đám người giấy xoay người, định nương theo gió bay đi.

"Đợi đã, đừng bay vội." Dung Dữ gọi bọn nó lại.

"Mộ đâu?" Dung Dữ nhìn xung quanh không thấy cái mộ nào, đầu đầy dấu chấm hỏi: "Không phải cướp dâu à? Mộ đâu? Các ngươi không phải nên đưa ta vào quan tài --- à không, đưa đi bái đường rồi vào động phòng à?"
Đám người giấy: "..."
"Cứ ném ta vào rừng sâu núi thẳm này là có ý gì?" Dung Dữ khó tin nói, "Trong núi nhiều thú hoang cô hồn, buổi tối còn lạnh như thế, ta còn chưa ăn cơm, là muốn cho ta chết sau đó câu hồn ta đi bái đường à?"
"Không phải." Một người giấy thình lình mở miệng, giọng khản đặc, nói rất khó khăn: "Quỷ Vương đại nhân nói, có thể đưa ngươi, bình an về lại trấn."
Yo, là Quỷ Vương cơ đấy.

Cũng đúng, thân phận của Chủ Thần đại nhân phải ghê gớm chứ, sao có thể là quỷ nhỏ thông thường được.

"Ta không quay về, quay về là không bình an liền." Dung Dữ kích động nói, "Người trấn đó đều muốn hại chết ta, còn đáng sợ hơn ma quỷ.

Ta mà về thì đến xương cũng không còn."
Vòng Huyết Ngọc mặt lạnh lùng: Diễn, diễn tiếp đi.

Người giấy bỗng do dự: "Quỷ Vương đại nhân nói, có thể cho ngươi, một lá bùa phòng thân.

Để những người đó, không đến gần ngươi được."
Này đúng là chuyện lạ thế kỷ.

Trước giờ đều là người xin bùa phòng quỷ, còn ở đây quỷ lại tặng bùa phòng người.

"Đây không phải chuyện đến gần được hay không, bọn họ không đến gần ta được nhưng có thể đập thư viện của ta, hủy thanh danh ta, đó còn đáng sợ hơn giết người."
Người giấy nhất thời im lặng, tình huống rơi vào bế tắc.

"Vả lại, nào có ai cướp được dâu xong lại chặn ngoài cửa? Còn đưa ta trở về, có phải muốn thoái hôn không hả?" Dung Dữ truy hỏi.

Hắn che mặt đau thương nói: "Còn không bằng để ta chết trong quan tài đi, đi theo Hồ Vĩ ít nhất ta còn có nhà, không đến nỗi trở thành cô hồn lang thang trong núi..."
Người giấy nghe xong cũng gấp, vội vàng nói: "Không, không phải thoái hôn, Quỷ Vương đại nhân, là, thật lòng muốn cưới ngươi."
Ngừng một chút, vừa giận vừa tức bổ sung: "Tên Hồ Vĩ kia, không xứng với ngươi."
Dung Dữ tiếp tục lên án: "Ngươi nói bậy, nếu thật lòng muốn cưới, sao không cho ta vào cửa?"
Hắn đã nhìn thấu, người giấy chỉ là một đống giấy dán mà thôi, không hề có suy nghĩ, bọn nó là công cụ truyền lời thay Quỷ Vương.

Những do dự không quyết, nóng nảy giải thích nỗi lòng, tất cả đều thuộc về Quỷ Vương.

Hắn đang cách không đối thoại với Quỷ Vương.

Đồ quỷ nhát gan, không dám cho hắn vào, cũng không dám ra nói với hắn.

Vậy sao làm Quỷ Vương? Cứ buộc phải theo thiết lập thế à?*
(Câu gốc: 就强行安设定, mình nghĩ ý là theo thiết lập của cụm "quỷ nhát gan", ai có ý hay hơn thì giúp mình với @.@)
Lúc này người giấy im lặng thật lâu.

Hồi lâu sau, nó thở dài nói: "Quỷ Vương đại nhân nói, hắn sợ cưới."
Muốn thành thân là thật, nhưng tân nương sắp vào cửa tân lang lại sợ cưới cũng là thật.

Dung Dữ: "..."

Dung Dữ: Lại là vấn đề sót lại từ thế giới trước?
Vòng Huyết Ngọc: Chắc là vậy rồi.

Thế giới trước trước ngày hôn lễ anh trốn mất đã để lại cho Chủ Thần đại nhân bóng ma tâm lý lớn biết bao...!Anh chính là máy chế tạo bóng ma.

Mới chữa khỏi bệnh mất ngủ với nghiện thuốc, giờ lại tới chứng sợ hãi trước hôn nhân.

Dung Dữ nhất thời không còn gì để nói.

Cảm ơn, hắn cạn lời.

"Được rồi, đừng để người giấy truyền âm nữa, có thể cho ta vào nói được không?" Dung Dữ ôm tay chà chà, "Ngoài này lạnh lắm, ta sợ nói tới nói lui xong bị sói tha đi."
"..."
Lại yên tĩnh.

Dung Dữ hết nhịn nổi: "Ngớ ra đó làm gì? Ngươi không chỉ sợ cưới còn sợ xã hội hả? Xấu quá không dám gặp người khác hay gì?"
"..."
Tuy rằng không quá hiểu lời của Dung Dữ, nhưng sau khi Dung Dữ nói xong, ảo ảnh dần biết mất, một cửa vào mộ huyệt xuất hiện trước mặt hắn.

Dung Dữ không chút do dự đi xuống.

- -
Trước mặt là hỉ đường, mỗi một nơi đều được trang trí theo kiểu lễ đường mà lúc người phàm bái lạy thiên địa, nơi nơi đều là sắc đỏ ngập tràn hạnh phúc.

Trên bàn bày trái cây và bánh kẹo cưới, còn đốt nến long phượng.

Kiểu dáng cũng thật mới mẻ.

Dung Dữ xuyên qua còn chưa ăn gì, nguyên chủ còn giãy giụa đến kiệt sức trong quan tài, thân thể người phàm này đã sớm đói đến mức bụng dán vào lưng.

Hắn không chút kiêng dè ngồi lên ghế cao đường, cầm trái táo trong khay lên muốn cắn lại thấy chưa gọt vỏ, mất hứng để lại lên bàn, cầm lấy bánh kẹo mừng lên ăn.

Hắn cúi đầu nhai nhai, trước mắt bỗng xuất hiện một đôi cẩm lý.

(Giày thêu cá chép)
Động tác nhai kẹo ngừng lại.

Dung Dữ trông thấy một bàn tay tái nhợt cầm quả táo trong khay lên, dùng chút pháp thuật là được một trái táo trắng mướt sạch vỏ, đưa tới trước mặt hắn.

Ngón tay út không đeo nhẫn, trái lại trên ngón áp út thon dài có một chiếc nhẫn Kim Liên*.

(Cho ai không nhớ thì là lúc hai người đi chọn nhẫn ở kiếp trước đã chọn cặp nhẫn Chân Kim Liệt Hoả khắc sen vàng, Liệt Hoả Dung Dữ cất rồi vậy Quỷ Vương đeo có lẽ là Chân Kim)
Dung Dữ ngước lên nhìn.

Một người đàn ông mặc đồ đỏ, sắc mặt tối tăm tái nhợt tuấn mỹ, diễm đến mức yêu dị, đang rủ mắt nhìn hắn.

Dung Dữ chậm chạp nuốt miếng kẹo trong miệng.

Khỏi phải nói, kẹo ngọt vô cùng.

Hắn vươn tay muốn cầm trái táo, chợt thấy người đàn ông nhíu mày, thu trái táo về.

Dung Dữ: "???"
Này là đang chọc hắn hả?
Một giây sau, bàn tay khác của người đàn ông nắm lấy tay hắn giơ ra trước mặt, nhíu mày nhìn mấy ngón tay đang đầm đìa máu.

Trong con ngươi đen nhánh xẹt qua chút thâm trầm, còn có đau lòng và buồn bã.

Lúc này Dung Dữ mới nhớ tới nguyên chủ cào quan tài đến tróc cả móng.

Bị chôn sống bao lâu trong quan tài, nội tâm nhất định rất tuyệt vọng.

Mười ngón tay liền tim, giờ máu dầm dề thảm không nỡ nhìn, nhìn cũng biết lúc đó đã có bao nhiêu thống khổ bàng hoàng.

Chẳng qua Dung Dữ là Ma vương, chút đau đớn này không hề hấn gì với hắn, nên hắn mới quên mất.

Còn không lo lắng bằng Quỷ Vương trước mặt này.

Quỷ Vương cầm bàn tay của Dung Dữ lên, cúi người thổi thổi, năm ngón tay lập tức khôi phục như ban đầu, đầu ngón tay hồng nhạt, bàn tay trắng nõn.

Cảm giác đau cũng biến mất.

Pháp thuật dễ dùng như thế đấy.

Dung Dữ lập tức giơ bàn tay khác lên.

Qủy Vương làm y như thế, chữa khỏi một bàn tay khác của hắn.

Dung Dữ lúc này mới cầm được trái táo, cắn một miếng lúng búng nói: "Cảm ơn nhé."
"Không cần cảm ơn." Quỷ Vương mở miệng, dường như đã lâu không nói chuyện, giọng trầm thấp khàn khàn, nhưng âm sắc rất dễ nghe.

"Người hại em, ta nhất định, thay em báo thù."
Dung Dữ nhìn y: "Anh nói chuyện, có phải hơi, kỳ quái không?"
Hắn nhại theo cách nói của người này.

Quỷ Vương cúi đầu, có chút ngượng ngùng: "Đợi ở, trong quan tài lâu, tạm thời quên, nói thế nào."
Dung Dữ nhíu mày.


Ban đầu nghe người giấy truyền lời, hắn còn tưởng người giấy là giấy dán nên khi truyền lời mới ngắt quãng như vậy, giờ xem ra bản thân Quỷ Vương cũng không biết nói chuyện.

Hắn gần như có thể tưởng tương được cảnh vừa nãy hắn ở ngoài mộ, Quỷ Vương trong mộ đã căng thẳng ngập ngừng nói----
Ta, có thể đưa em, bình an về trấn.

Ta, có thể cho em, một bùa hộ mệnh, để những người đó, không dám đến gần em.

Ta sợ cưới.

...!
Dung Dữ hỏi: "Anh ở trong quan tài bao lâu rồi?"
Quỷ Vương nghĩ một chút, trả lời: "Cũng ngàn năm rồi."
Dung Dữ hơi ngạc nhiên.

Tới sớm vậy à?
Chủ Thần không phải chiếm thân xác và ký ức của người khác, thân thể ở thế giới nhỏ là hóa thân của y, tất cả ký ức đều là tự y trải qua.

Mà từ ngàn năm trước, y đã đến thế giới này.

Lại nhốt mình dưới quan tài đen ngòm tận ngàn năm, chỉ để chờ gặp hắn ngày hôm nay.

Mặt trời không thích bóng tối.

"Tại sao không đi đầu thai?"
"Ta có, chấp niệm chưa tan." Quỷ Vương từng câu từng chữ nói: "Phải chờ một người, thành thân với hắn.

Ngày gặp được, cũng là lúc, ta thấy lại ánh mặt trời."
Dung Dữ chớp mắt nhìn: "Anh tên gì?"
Quỷ Vương khựng lại, lúng túng nói: "Lâu quá, quên."
Ký ức lúc còn sống y đã không còn nhớ gì cả.

Chỉ nhớ rằng phải tìm một người, thành thân với hắn, đó mới là ý nghĩa tồn tại của y.

"Trên bia mộ anh không ghi à?"
"Quá lâu, chữ bị mờ."
Tên mình còn không nhớ, lại nhớ chấp niệm.

Dung Dữ cười khẽ: "Vậy muốn em gọi anh là gì?"
Quỷ Vương nói: "Em có thể, đặt tên, cho ta."
Dung Dữ cười: "Vậy em đặt tên cho anh."
Hắn nói: "Yến Chiêu (晏昭).

Hai chữ này đều có nhật (日) đứng cạnh.

Coi như chúc mừng anh thấy lại mặt trời, sao nào?"
Yến Chiêu gật đầu: "Được."
"Tên đã có, chúng ta có thể bái đường thành thân rồi." Dung Dữ ném lõi táo, đứng lên nói: "Đừng để lỡ giờ lành."
Nào ngờ Yến Chiêu lại lùi về sau, lắc đầu: "Không muốn."
Dung Dữ sắp bốc lửa: "Anh có ý gì? Em không phải người anh đợi?? Ngoài em ra anh còn đợi ai???"
Yến Chiêu nhìn hắn, lại dè dặt lùi về sau.

"Thành hôn xong, em sẽ lại, rời khỏi thế giới này."
"Vậy nên, không thành hôn."
"Gặp được em, ta đã, rất vui rồi."
Hết chương 48.

Vậy là tên thật anh công ra rồi, Yến Chiêu, Yến: chỉ bầu trời trong xanh không một gợn mây, Chiêu: sáng tỏ, hiển dương, cũng là ánh sáng.
(Theo Từ điển Hán Nôm)
Mình nói một chút về xưng hô em-anh của Dung Dữ.

Thật ra mới đầu mình phân vân không biết nên để tôi-anh hay em-anh, mình nói không với kiểu xưng ta-ngươi giữa hai người yêu nhau.

Tiếng Việt phong phú, mình có thể áp dụng đủ loại xưng hô, dựa theo tâm trạng của mỗi người, mỗi hoàn cảnh.

Và mình đọc mấy chương sau mình quyết định cho Dung Dữ xưng em gọi anh với Yến Chiêu, ở mọi thế giới mình vẫn sẽ để em-anh, vì mình nghĩ cậu ấy đã biết người yêu mình luôn theo bên cạnh, dù có giận dỗi nhưng vẫn biết Mặt Trời yêu cậu ấy thế nào.

Quan trọng là không có gì OOC khi cậu ấy cũng yêu người nọ như thế.

Do hôm nay mình lướt thấy một bài về vấn đề xưng anh-em ở cổ trang và cảm thấy một số người sẽ không thích lắm nên mình nhắc trước.

Mình sẽ note thêm ở chương Cảnh Báo..