Tác giả: Phù Bạch Khúc
Chuyển ngữ: Ê Bạc Vụ cũng hay lắm đọc thử đi não sẽ to ra.
Chết trong đống đường hôm nay.
——
Cố Minh Hoài chợt cảm thấy mơ hồ, não giống như không phân tích được câu này.
Tôi không ngại anh thấy hứng thú với tôi.
Đây là.. có ý gì?
Não Cố Minh Hoài phân tích thất bại, vì vậy anh quyết định làm như không nghe thấy, xoay người đi ra ngoài.
"Đứng lại."
Bước chân Cố Minh khựng lại, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế xoay lưng về phía Dung Dữ.
"Ngài Cố đi vội vã như vậy làm gì?" Dung Dữ nói, "Không cho tôi câu trả lời à?"
Cố Minh Hoài mở miệng: "Em muốn câu trả lời gì?"
Dung Dữ bước ra khỏi bồn tắm, bàn chân trần giẫm lên sàn gạch sứ lanh lẽo, cực kỳ tự nhiên bước đến ôm lấy anh từ phía sau.
Đây vốn là một hành động rất bình thường ---- thôi được rồi cũng không bình thường cho lắm, nhưng xét đến mấy ngày qua họ đã thân mật ôm nhau vô số lần, mặc dù đều là Dung Dữ chủ động ôm không buông, Cố Minh Hoài cũng đã quen.
Nhưng giờ đây lòng anh lại rối như tơ vò.
Tim đập nhanh hơn bất kỳ lúc nào.
Vẻ mặt Cố Minh Hoài bình tĩnh: "Em làm ướt quần áo tôi."
"Bên ngoài còn một bộ mà, không cho đánh trống lãng." Dung Dữ gác cằm lên vai anh, giọng nói nhỏ nhẹ vô cùng: "Ngài Cố à, sao anh không quay lại nhìn tôi? Hay là, anh sợ tôi phát hiện?"
Cố Minh Hoài không khỏi hỏi: "Phát hiện chuyện gì?"
Dung Dữ cười khẽ một tiếng, bàn tay đang đặt ngang bụng anh di chuyển xuống, thành công nghe được hô hấp người đàn hơi chậm lại sau đó nặng mấy phần.
Giọng kẻ đầu sỏ vô tội lại còn mang ý cười.
"Thì chuyện ngài Cố anh có hứng thú với tôi."
Cố Minh Hoài không thể phản bác.
Não của anh còn đang phân tích, mà thân thể đã cho ra phản ứng thành thật nhất.
Cố Minh Hoài rũ mi che khuất đôi mắt: "Em mặc quần áo vào trước đã."
Nếu không anh thật sự không dám quay lại.
Dung Dữ vờ như không nghe: "Anh như thế không khó chịu ư?"
Giọng cậu thanh niên trong trẻo: "Tôi giúp anh nhé."
Vừa dứt lời đã muốn vói tay vào giúp Cố Minh Hoài.
Cố Minh Hoài đè cổ tay hắn lại, khàn giọng: "Đủ rồi."
Dung Dữ nhếch môi, hơi lên giọng: "Anh chắc chứ?"
Cố Minh Hoài không chắc, anh đã bị ghẹo đến khó chịu, lúc này dừng lại sợ là phải tắm mười lần bằng nước lạnh thì may ra.
Người đã rơi vào bẫy rập của Đại ma vương, dễ gì thoát thân được.
Anh thoả hiệp nhắm mắt, khó khăn nói ra hai chữ: "... Tiếp tục."
... =)))))))))
Cố Minh Hoài mở mắt, vẻ mặt phức tạp nhìn Dung Dữ.
Dung Dữ đứng trước bồn rửa tay, quay người trông thấy ánh nhìn khác thường của anh bèn nghịch ngợm vẩy nước đầy mặt Cố Minh Hoài.
Nước tuy lạnh, nhưng cũng không thể dập lửa trong lòng.
Cố Minh Hoài lau mấy giọt nước bắn lên mặt: "Bây giờ chịu mặc quần vào chứ?"
Dung Dữ ngồi lên bồn rửa tay: "Tay xót, không còn sức mặc."
Khóe miệng Cố Minh Hoài giật một cái, muốn nói tay làm gì yếu ớt như thế, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời, im lặng cầm quần Dung Dữ giúp hắn mặc vào.
Quần kéo tới đầu gối liền bị kẹt, Cố Minh Hoài ngước nhìn hắn: "Xuống đứng hẳn hoi."
Dung Dữ ngồi im không nhúc nhích, cong mắt nhìn: "Ngài Cố à, đáp lễ lại, anh có phải cũng nên giúp tôi không?"
Cố Minh Hoài mím môi.
Dung Dữ như chợt nhớ đến chuyện gì, tỏ vẻ nuối tiếc: "A suýt thì quên mất, ngài Cố thích sạch sẽ, chắc chắn chê rồi. Thôi bỏ đi, mấy chuyện bẩn thế này vẫn là tôi---"
Cố Minh Hoài đặt tay lên: "Không chê."
Dung Dữ cụp mắt, nụ cười hài hước hơi nhạt đi.
Người đàn ông này hiển nhiên chưa phục vụ ai bao giờ---- với tính sợ dơ của anh, không chừng của anh anh cũng chằng đụng vào. Động tác rất trúc trắc, mà vẻ mặt lại rất nghiêm túc, khuôn mặt phủ một lớp đỏ nhạt đến tận tai.
Dung Dữ nghĩ, lần này sợ là ngài Cố sẽ rửa tay lâu lắm đây.
- --
Dung Dữ tinh thần phơi phới ra khỏi phòng tắm.
Dung Dữ: Quả nhiên được người khác phục vụ còn sướиɠ hơn tự làm.
Hắn chưa thỏa mãn: Hơn nữa còn to như thế, Vòng Nhỏ à mày thấy không?
Vòng Huyết Ngọc: Xin cảm ơn không thấy.
Dung Dữ: Sao lại không thấy, lớn như vậy mà.
Vòng Huyết Ngọc: Từ cổ trở xuống bị che.
Dung Dữ: Bây giờ cảm thấy linh khí vô cùng dồi dào.
Vòng Huyết Ngọc im lặng chớp mắt, đột nhiên hỏi: Anh chỉ vì linh khí thôi á hả?
Dung Dữ không đáp, vùi mình vào ghế salon.
Cố Minh Hoài ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt đã trở về vẻ bình tĩnh như mọi khi: "Cá Nhỏ à, tôi cần phải nói lại quan hệ của chúng ta bây giờ."
Mới vừa xảy ra chuyện trong phòng tắm, quan hệ của hai người cũng trở nên vi diệu, rõ ràng không thể xem như không có gì xảy ra.
Dù chỉ là giúp nhau tuốt một chút... Ở trường mấy nam sinh tinh lực dồi dào trong kí túc xá cũng như thế, còn anh luôn né xa, ngay cả xem phim cũng không có. Đối với Cố Minh Hoài mắc chứng sợ dơ bẩm sinh thì chuyện này vô cùng bẩn, anh từ trong ra ngoài đều một vẻ lạnh lùng cấm ɖu͙ƈ.
Ngay cả thời thanh xuân cũng có thể bình tĩnh kiềm chế, mà nay năm tháng lắng đọng, đã sớm không có chút cảm giác nào. Tất cả xúc động nỏng bỏng như lửa, đều là vì Dung Dữ.
Có thể làm anh bỏ cả tính ưa sạch sẽ, chắc chắn không phải là một người quan trọng bình thường.
Lừa mình dối người không có ý nghĩa gì, anh phải đối mặt, nhìn thẳng vào mối quan hệ của bọn họ.
Thái độ nói chuyện của Cố Minh Hoài rất nghiêm túc.
Dung Dữ cũng nghiêm túc trả lời: "Trước kia ngài Cố đã nói, hôn môi là hành động chỉ hai người có tình cảm với nhau mới được làm. Tôi đã lên mạng tra, trong các mối quan hệ xã hội của loài người, có một loại gọi là người yêu, có thể làm rất nhiều chuyện thân mật với nhau. Mà tiền đề phải là hai người đều có tình cảm với nhau."
"Tôi rất vui lòng xây dựng mối quan hệ này với ngài Cố, tôi cảm thấy tôi hoàn toàn phù hợp điều kiện."
Cố Minh Hoài không ngờ sẽ nghe được câu trả lời thẳng thắn như vậy.
Anh hỏi: "Em thật sự hiểu ý của từ này chứ?"
"Không phải lòng anh có tôi." Dung Dữ nhíu mày, "Thì là lòng tôi có anh."
".."
"Ngài Cố à?" Dung Dữ kêu anh, "Rốt cuộc thì anh có đồng ý làm bạn trai tôi không?"
Cố Minh Hoài lại không được tự nhiên.
"Quả nhiên ngài Cố vẫn coi thường tôi là yêu quái." Dưng Dữ đứng dậy, "Được, vậy tôi đi."
Cố Minh Hoài kéo người vào ngực, để hắn ngồi trêи chân mình, ngữ khí không biết phải làm sao.
"... Anh đồng ý."
Dung Dữ lập tức vui vẻ, hôn cái bẹp lên mặt Cố Minh Hoài.
Phản ứng đầu tiên của Cố Minh Hoài là đi rửa mặt.
Phản ứng thứ hai là không được đi, nếu không bạn trai vừa mới đến tay sẽ bay đi mất.
Cố Minh Hoài ngượng ngập hỏi: "Mấy chuyện vừa nãy... cũng là em lên mạng tra à?" Không thể tự biết được.
"Đúng."
"...Sau này không được lên mạng xem mấy thứ bậy bạ đó nữa." Nhìn xem cậu cá nhỏ trong sáng bị ô nhiễm thành gì rồi!
"Được." Dung Dữ rất nghe lời: "Chỉ nhìn bạn trai em thôi."
Cố MInh Hoài đỏ mặt.
Cá nhỏ này, sao mồm miệng lanh lợi thế không biết.
Nhưng...
Khóe miệng anh lại gợi lên một độ cong cực nhỏ.
Cũng thật đáng yêu.
Vòng Huyết Ngọc: Anh thật lòng thích hắn à?
Lý trí nói cho Vòng Huyết Ngọc, Đại ma vương tuyệt đối sẽ không rung động dễ dàng như thế, nhưng hắn đối với Cố Minh Hoài là chân tình hay giả ý, Vòng Huyết Ngọc thật sự nhìn không ra.
Nó chỉ là một món thần khí, không hiểu chuyện tình cảm phức tạp. Hơn nữa Đại ma vương diễn rất thật cũng quá phòng bị, dù mỗi ngày trong lòng đều ba hoa trêu đùa nó, nhưng nó chưa bao giờ nghe thấy tiếng lòng chân chính của Dung Dữ.
Dung Dữ che giấu quá sâu.
Dĩ nhiên Vòng Huyết Ngọc không mong Chủ thần đại nhân bị Đại ma vương đùa giỡn, nó phải thăm dò.
Dung Dữ: Mày không biết à?
Vòng Huyết Ngọc: Không biết đấy.
Dung Dữ: Vậy thì không cần biết, chuyện người lớn với nhau con nít đừng xen vào, ngoan.
Vòng Huyết Ngọc: Tôi không phải con nít!
Dung Dữ: Ừ mày là Vòng Nhỏ.
Vòng Huyết Ngọc: Đúng tôi là Vòng Nhỏ. .
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Vòng Huyết Ngọc:... Khồng tôi là Xích Kim Diệu Nhật Hoàn!
Dung Dữ chậc một tiếng, làm trẻ thiểu năng sướиɠ ghê.
- -
Trở thành người yêu cũng không thay đổi gì nhiều, cuộc sống vẫn bình thản trôi qua như mọi ngày. Cố Minh Hoài ở nhà hay công ty đều như nhau, luôn thực hiện chính xác theo thời gian biểu, trông cứng nhắc lại nhàm chán.
Vì lúc nào cũng có thể thiếu nước thiếu linh khí nên số lần Dung Dữ biến lại thành cá trong phòng làm việc rất nhiều. Cố Minh Hoài đã quen, chuẩn bị hẳn mấy bộ quần áo trong phòng làm việc, tiện cho Dung Dữ thay.
Các nhân viên cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy giới trẻ thích ăn diện, thường xuyên thay quần áo.
Chỉ có ánh mắt trợ lý càng lúc càng kì quái, cứ nhìn Cố Minh Hoài muốn nói lại thôi, còn có chút đau lòng cậu trai nhỏ bị giày vò.
Hắn rất muốn nói ông chủ Cố kiềm chế một chút, không nên quá mê kiểu play văn phòng này. Thỉnh thoảng một hai lần còn được, muốn thắm thiết hơn thì về nhà đóng cửa không tốt à!
Cố Minh Hoài hoàn toàn không biết suy nghĩ trong đầu trợ lý đã như ngựa hoang thoát cương. Sau khi xác định hẹn hò anh và Cá Nhỏ hoàn toàn trong sạch, nhiều nhất cũng chỉ ôm ôm hôn môi, ngay cả hành động giúp đỡ nhau như hôm bữa còn không có nữa là.
Yêu phải đi theo trình tự, không thể quá vội vàng. Hơn nữa... Dung Dữ quá trẻ con, trông hắn thôi đã phí sức lắm rồi, Cố Minh Hoài chăm nom hắn càng giống như cha già chăm nom con cái.
Dung Dữ rất muốn ra ngoài chơi, hắn tới thế giới này lâu như vậy rồi, nhưng hầu như chỉ đến công ty và về nhà. Trước giờ cuộc sống của Đại ma vương muôn màu muôn vẻ, tất nhiên không thể nào sống nhàm chán như vậy, nhưng trêи người hắn có quá nhiều nhân tố không xác định bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ hiện hình, nên nói gì Cố Minh Hoài cũng không dẫn hắn ra ngoài.
Quậy cũng vô ích.
Tính tình của Dung Dữ không phải kiểu nhẹ nhàng gì cho cam, đã có hai chân còn muốn giữ hắn ở nhà, không thể nào. Đại ma vương đó giờ lên trời xuống đất không ai dám quản, sao có thể nghe lời một Cố Minh Hoài nho nhỏ.
Đêm khuya thanh vắng hắn muốn trốn ra ngoài, nhưng lại thua thiết bị hiện đại công nghệ cao. Dung Dữ nào nghĩ tới hắn vừa ra khỏi cửa thì còi báo động đã vang lên đánh thức Cố Minh Hoài trêи lầu.
Lúc Cố Minh Hoài đi xuống sắc mặt đen thui, không nói không rằng vác người trở về.
Dung Dữ liều chết phản kháng: "Anh ở nhà anh còn cài báo động anh có độc hả!"
Cố Minh Hoài mặt không đổi sắc: "Để phòng ngừa em trốn ra ngoài đấy."
"Anh thế này là giam giữ phi pháp biết không hả? Anh ngược đãi em! Chia tay!"
Cố Minh Hoài vác người lên lầu: "Tôi chiều em quá nên em hư rồi."
"Anh chiều chỗ nào, anh còn không cho người ta tự do!" Dung Dữ vô cùng ấm ức. Hắn ở nhà muốn điên rồi, trước kia lúc bắt đầu lưu lạc chân trời góc bể, thế giới lớn như thế hắn muốn đi đâu thì đi, bây giờ ở nhà như ở tù, thỉnh thoảng cũng chỉ được đến công ty hóng gió.
"Bạn trai nhà người ta còn dẫn người yêu ra ngoài hẹn hò ăn cơm dạo phố xem phim." Dung Dữ nghĩ mà tức, "Anh nhìn anh xem."
Cố Minh Hoài ném hắn lên giường: "Vì bạn trai của họ không đột nhiên biến thành một con cá."
Anh có hơi đau đầu, cá nhỏ này một chút ý thức nguy cơ cũng không có. Lúc nào anh cũng lo Dung Dữ bị phát hiện thân phận, mà Dung Dữ chỉ muốn ra ngoài chơi.
Thật đúng là không làm người ta đỡ lo chút nào.
"Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa." Dung Dữ mặc kệ, cầm một cái gối đập anh, "Tối nay ngủ riêng!"
Hắn sẽ không nhường phòng ngủ thoải mái này cho Cố Minh Hoài.
Cố Minh Hoài cũng không phải không giận, nghe thế liền đi thật.
Vòng Huyết Ngọc: Tối nay không ôm hắn, giá trị linh khí của anh chỉ có thể chịu được đến nửa đêm.
Dung Dữ lập tức bật dậy: "Quay lại!"
Cố Minh Hoài đi về lại, vẻ mặt nhàn nhạt: "Lại làm sao?"
Dung Dữ hất cằm: "Hôn em một cái."
Chậc, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.
Cố Minh Hoài thấy buồn cười, chút tức giận trong lòng cũng tan thành mây khói.
Còn nũng nịu đòi hôn, đây không phải không muốn anh đi à.
Biết ngay cá nhỏ không nỡ.
Cố Minh Hoài đi tới đầu giường, suy nghĩ một chốc rồi cúi người hôn Dung Dữ một cái, rũ mắt nhìn hắn: "Hết giận rồi chứ, cho anh lên giường được chưa?"
Dung Dữ lấy được giá trị linh khí, kéo chăn che cả đỉnh đầu: "Anh phắn được rồi đấy, nhớ tắt đèn giùm."
Cố Minh Hoài: "..."
Đây chắc chắn là trả thù anh mà!
Hết chương 17.