Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần

Chương 108: Chân Kim Liệt Hoả 4




Tác giả: Phù Bạch Khúc.

Chuyển ngữ: Yến Chiêu với Kỳ Dạ trò chuyện nghe buồn cười vl =)))))))5

Yến Chiêu quyết định xong lập tức hành động. Y chia thần cách Lê Tẫn ra làm hai, truyền một nhân viên trong cục Quản Lý đến, tên Tư Mã Phục, là cán bộ cấp cao trong cục.1

Yến Chiêu giao nửa thần cách cho hắn để hắn mang đến thế giới 999 cho Tà Thần. Nửa còn lại y chờ Kỳ Dạ tự đến lấy.

Năm xưa khi Kỳ Dạ chia thần cách cứu Tuyết Thần còn tính kế Yến Chiêu một phen. Lúc ấy hai thần lập lời thề ai chủ động gặp trước người đó làm chó, y chắc chắn phải ép Kỳ Dạ làm chó một lần.

Bên Kỳ Dạ cũng đang gặp phiền toái nên rất cần thần cách Chủ Thần. Yến Chiêu mới lấy đây làm tiền đặt cược yêu cầu hai người đó đến làm thay hắn, rất công bằng.

Tư Mã Phục khiếp sợ hỏi: "Chủ Thần đại nhân, đây là thần cách của ngài ạ?" Hắn không nghe lầm chứ, Chủ Thần đại nhân vừa nói đây là thần cách Chủ Thần?

Yến Chiêu lười giải thích: "Không phải."

Tư Mã Phục e dè hỏi: "Chủ Thần đại nhân, vật này trân quý như thế, ngài không tự đưa đến ạ?"

Yến Chiêu lạnh lùng nói: "Ta tạm thời không muốn gặp hắn. Sợ không nhịn được đánh hắn."

Tư Mã Phục: "..."

Yến Chiêu chợt nhớ đến cái gì: "Còn một việc."

Tư Mã Phục khom lưng: "Mời ngài nói."

"Xóa bỏ lệnh truy nã Dung Dữ." Yến Chiêu suy tư chốc lát, "Gửi lại một tin xin lỗi."

Trước tiên y phải rửa sạch nhơ danh của Dung Dung.

Tư Mã Phục sửng sốt: "Tội Dung Dữ đại ác vô cùng..."

"Không phải hắn làm."

Tư Mã Phục nhất thời nghẹt thở, Ma Vương Dung Dữ là đầu sỏ gây nhiễu loạn Tam giới là chuyện ai ai cũng biết, hôm nay Chủ Thần đại nhân lại nói không phải hắn làm?

"Thế... Tin xin lỗi ai viết ạ?"

Yến Chiêu cụp mắt: "Ta viết."

Tư Mã Phục: "???"

Tư Mã Phục đầu đầy chấm hỏi nhận lệnh đi làm.

Yến Chiêu ngồi trên thần tọa, kim quang đã che lại vẻ âu sầu. Y đang suy nghĩ lời xin lỗi.

Pháp Tắc không nói dối. Nó nói xác suất Dung Dữ tro tàn cháy lại thấp hơn một phần tỉ tỉ mà không phải là không, vậy cho thấy vẫn còn một tia hy vọng.

Chỉ cần có hy vọng, Yến Chiêu tin chắc sẽ có ngày Dung Dữ trở về.

Y nghĩ mấy bản xin lỗi rồi lại sửa tới sửa lui mấy lần, còn chưa quyết định lấy bản nào thì Vạn Thần Giới truyền tới thần lực dao động làm Xích Kim Diệu Nhật khó chịu sâu sắc vì bị tà khí ập vào mặt.

Suy nghĩ bị cắt đứt, Yến Chiêu vung tay, một dải ánh vàng bay ra.

Vị thần hắc y tuấn mỹ tà tứ nhạy bén lách người né: "Không phải chứ, đã bao năm không gặp, chào hỏi không khách khí như vậy?"

Yến Chiêu hời hợt nhìn qua.

Kỳ Dạ híp mắt: "Yến Chiêu, dáng vẻ ngươi vẫn nhức mắt như trước."

Yến Chiêu điềm tĩnh nói: "Đây là thái độ cầu thần của ngươi?" Mặc dù y và Kỳ Dạ đều muốn đạt được thứ mình muốn, nhưng...bây giờ Kỳ Dạ không biết.

Nên là Kỳ Dạ đang cầu xin y.

Kỳ Dạ co được giãn được: "À, dáng vẻ ngươi thật chói mắt."

Yến Chiêu thắng lợi: "Đồ chó."3

"Lê Tẫn mới thật sự là chó." Kỳ Dạ chẳng sao cả nói, "Nếu không phải gã xuất hiện, ta làm gì phải quay lại cảnh Chủ Thần, mãi mãi sống cùng Trà Trà ở thế giới 999 có gì không tốt?"

"Ngươi chịu làm thịt hắn thay ta, thật lòng cảm kích vô cùng." Kỳ Dạ chân thành nói, "Ta cũng biết ngươi vẫn nhớ người huynh đệ này."

"Ta giết Lê Tẫn không phải vì ngươi có thù với hắn, là ta có thù với hắn." Yến Chiêu sửa lời, "Đừng tự mình đa tình, ta không nhớ ta và ngươi thành huynh đệ từ lúc nào."

"Hắn đắc tội gì ngươi?" Kỳ Dạ tò mò, "Hắn muốn cướp thần cách của ta và Trà Trà để trở nên mạnh hơn, nhưng tạm thời hắn dám làm gì ngươi đâu?"

Yến Chiêu trần thuật: "Muôn vàn thế giới hỗn loạn trong khoảng thời gian này đều là bút tích của hắn."

Vu oan giá họa cho Dung Dung hại y hiểu lầm, tội Lê Tẫn đáng chết muôn lần.

"Ngươi đúng là làm tròn trách nhiệm của Thần Chấp Pháp." Kỳ Dạ thở dài nói, "Ngươi giết hắn vì ngươi có thù với hắn, ngươi cho ta thần cách của hắn vì luôn xem ta là bạn bè đúng không?"

Bạn? Y và Kỳ Dạ hiếm lạ gì thứ này?

Làm tròn trách nhiệm Thần Chấp Pháp...

Y bây giờ, đã sớm còn không xứng với tôn vị này.

Yến Chiêu hời hợt nói: "Đừng lá mặt lá trái với ta, thứ ngươi muốn ta sẽ đưa."

Kỳ Dạ lập tức thả lỏng: "Nói sớm chứ, ta cũng không cần giả bộ."1

Yến Chiêu mặt không cảm xúc: "Có điều kiện."

Kỳ Dạ hỏi: "Điều kiện gì?"

Yến Chiêu nói: "Tiếp quản Vạn Thần Giới thay ta, khoảng thời gian này đổi ca, sau này ba chúng ta thay phiên nghỉ, mỗi tháng mỗi người nghỉ mười ngày."

Kỳ Dạ: "Ba chúng ta?"

Yến Chiêu nói: "Tuyết Thần nhà ngươi chỉ mang danh Chủ Thần chứ không làm việc? Tất nhiên ngươi phải thay cậu ta làm phần công việc của hai người, dù sao một tháng ta chỉ làm mười ngày." Còn Dung Dung chỉ cần ăn uống vui chơi là được, đó là mệnh hưởng phúc trời sinh.

Không giống y, từ khi ra đời đã có số vất vả.

Thật ra Yến Chiêu càng muốn từ chức không làm. Nhưng không còn cách nào khác, y mới là Chủ Thần mà Thần Pháp Tắc nhận định.

Kỳ Dạ hỏi: "Khoảng thời gian này ngươi bận chuyện gì?" Sao hắn lại có cảm giác hình như Yến Chiêu đang vội đi gặp ai đó.

Yến Chiêu liếc nhìn hắn một cái, đột nhiên nói: "Kỳ Dạ, ban đầu ta không hiểu sao ngươi lại dễ dàng từ tỏ thần vị vì Tuyết Thần."

"Bây giờ ta đã hiểu."

Mặt Trời soi sáng khắp thế gian, rồi cũng có một ngày chỉ muốn chiếu rọi cho một người duy nhất.

Kỳ Dạ quan sát y, cảm thấy mới lạ: "Có chuyện nha. Rốt cuộc là người thế nào mới hái được Mặt Trời xuống đây?"

Yến Chiêu hiếm khi có vẻ mặt vui vẻ: "Thì chỉ đẹp hơn người nhà ngươi một chút."

"Cút, ngươi còn chưa gặp người nhà ta." Kỳ Dạ nắn nắn cổ tay, "Ngươi đừng gặp thì hơn, dáng vẻ ngươi làm thần sợ."

Yến Chiêu vứt nửa thần cách qua cho hắn.

"Khi cậu ta trở thành Chủ Thần sẽ hết sợ ta."

Kỳ Dạ đón lấy thần cách, lợi dụng xong không chút lưu luyến phất tay: "Cám ơn, ngươi bận gì thì làm đi, ta thay ngươi trông coi nơi này."

Yến Chiêu không rảnh đánh trống lảng với hắn.

Y phải đi cứu Dung Dung của y rồi.

- --

Thông qua cảm ứng của Xích Kim và vòng Huyết Ngọc, Yến Chiêu rất nhanh đã xác định được điểm thời gian cách Dung Dữ gần nhất trong quá khứ ở muôn vàn thế giới.

Thế giới 5497, đứa con số mệnh Cơ Ngọc.

Yến Chiêu tra tư liệu bối cảnh của thế giới này, phát hiện quả thật có một người đàn ông tên "Sở Trác", tướng mạo không tầm thường còn là một Đế vương kiêu dũng thiện chiến. Quả nhiên vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn "quyền cao chức trọng giá trị nhan sắc cao".

Đáng tiếc mất từ khi còn trẻ, mắc bệnh tim bẩm sinh, chết vào năm hai mươi sáu tuổi.

Chết rất tốt.

Vừa nghĩ đến có thể Dung Dung đã từng có quan hệ thân mật với người này, cõi lòng Yến Chiêu mãi quang minh rực rỡ không khỏi sinh ra chút suy nghĩ u ám.

Ma Vương gặp Chủ Thần dần trở nên Phật hệ*. Chủ Thần yêu Ma Vương lại đang chậm rãi hắc hóa.1

Có lẽ đây là tướng phu phu.

Yến Chiêu lập tức mượn dùng thân phận người chết, sắp đặt thân phận mình thành Sở Trác ở thế giới này, giả tên thay thế.

Tình cảnh của Dung Dung ở mỗi thế giới đều rất nguy hiểm. Y lại phong ấn trí nhớ và lực lượng nên nhất định phải có thân phận người phàm mạnh để bảo vệ Dung Dung. Sở Vương cũng rất thích hợp.

Hơn nữa... Nếu như Dung Dung thật sự có quan hệ với Sở Trác, y hy vọng người sau cùng Dung Dung nhớ là mình.

Đây là tư tâm của Yến Chiêu.

Yến Chiêu muốn mượn xác hoàn hồn, dùng thân phận Sở Trác, thừa kế trí nhớ của Sở Trác. Tuy y đã mất đi trí nhớ của Chủ Thần nhưng đã sớm hạ ám thị cho thần hồn ---- gặp đươc linh hồn hấp dẫn mình nhất định phải cưng chiều hắn yêu hắn, vĩnh viễn không được tổn thương hắn hiểu lầm hắn, bị đối xử như thế nào cũng không thể hận hắn oán hắn.

Vì giành lấy một đường sống cho Dung Dữ, y để lộ tất cả tử huyệt của mình.

Mà khi thần hồn Yến Chiêu hạ xuống thế giới 5627, Dung Dữ cũng vừa vặn đến thế giới này.

Trong không gian vòng Huyết Ngọc của hắn đang giữ thi hài của Sở Trác.

Sở Vương bên trong thế giới 5627 vừa qua đời vì bệnh tim tái phát, hài cốt chưa lạnh.

Cùng một thế giới sao có thể xuất hiện hai bộ hài cốt của cùng một người?

Vậy nên lăng mộ hạ táng Sở Vương biến thành không quan (mộ trống không có thi hài), bộ xương trắng bên trong vòng Huyết Ngọc cũng không cánh mà bay. Yến Chiêu mượn cốt nặn nhục thân, chết mà sống lại.5

Mà khi thân xác này chứa đựng thần hồn, cùng lúc đó trong thế giới tu tiên Chủ Thần dưới tàng cây hoa đào ngủ thật say, thần hồn xuất ra chỉ còn lại thân xác bắt đầu mơ một giấc mơ thật dài thật dài.

Yến Chiêu còn nhớ trong tận thế Dung Dữ đã cầm lấy tay y và nói: "Trên tay anh hẳn nên đeo một chiếc nhẫn. Anh không đeo, tôi không quen."

Vậy nên y hoá Xích Kim thành một chiếc ban chỉ Huyết Ngọc đeo vào ngón tay cái, trông nó như vòng Huyết Ngọc bản thu nhỏ.

Sau khi phong ấn lực lượng, Yến Chiêu không thể trao đổi với Xích Kim nhưng vì có cảm ứng giữa Xích Kim và vòng Huyết Ngọc nên luôn bị Dung Dữ đeo vòng Huyết Ngọc hấp dẫn.

Tình yêu của họ không được Pháp Tắc thừa nhận, không có tơ hồng quấn quanh, không có tâm linh cảm ứng, không có hấp dẫn từ linh hồn.

Nhưng dựa vào ngoại vật cố gắng, y cuối cùng cũng đến bên Dung Dung, bảo vệ Dung Dung.

Gặp nhau giữa màn tuyết bay, y ôm cả người đầy vết thương của Dung Dữ lên ngựa, nhỏ giọng nói: "...Có ta ở đây."

Khi đó y không có trí nhớ, chỉ cảm thấy cực độ sợ hãi và vui mừng. Tựa như từng vì không kịp chạy đến, nên y chẳng thể gặp lại thanh niên đầy vết thương đang nằm trong lòng mình.

Y cưng chiều Dung Dữ tột cùng, yêu chiều đến mức người trong thiên hạ cảm thấy Dung Dữ là họa nước yêu phi, quần thần dâng tấu xin y ban chết cho hắn, y phớt lờ không quan tâm.

Dù thế nào cũng không thể tổn thương Dung Dữ, phải vĩnh viễn yêu em ấy.

Đây là tín ngưỡng khắc sâu trong thần hồn Yến Chiêu.

Khi đó Yến Chiêu cảm thấy Dung Dữ cũng yêu y. Bọn họ cùng nhau dạo bước trong tuyết trắng, ngồi trước cửa sổ vẽ tranh, xuân đến cây đào trong đình viện nở hoa rợp trời, Dung Dữ ngồi trên xích đu dưới tàng cây còn y ở phía sau đẩy, trong ánh mắt đong đầy bóng hình hắn khoác hồng y rực rỡ.

Y còn vẽ một bức tranh, là một đóa Hỏa Hồng Liên, cảm thấy rất xứng với Dung Dữ còn hài hước gọi hắn là "Tiểu Liên Hoa".

Tiểu Liên Hoa là cái tên gọi yêu thật thân mật. Y thích gần gũi với Dung Dữ, từ đó thường thường gọi như vậy.

Dung Dữ sợ thuốc đắng, y mà dỗ dành Dung Dữ cũng ngoan ngoãn chịu uống hết. Sau đó bệnh tim của y tái phát, đau đớn khó nhịn, Dung Dữ cũng lẳng lặng ở bên y. Y thẳng thắn nói mình không sống qua được mùa đông, Dung Dữ đáp: "Vậy hai ta sẽ thành thân vào mùa thu."

Dung Dữ vẽ hai người họ. Yến Chiêu chưa bao giờ nghĩ rằng Dung Dữ vẽ người lại đẹp đến thế, ngay cả chiếc nhẫn trên tay cũng thật sống động. Y hỏi nó có ý nghĩa gì, Dung Dữ nói: "Chân Kim Liệt Hỏa, thiên trường địa cửu."

Từ đó y khắc sâu hình dáng hai chiếc nhẫn và nhớ kỹ ý nghĩa này.

Dung Dữ muốn đổi rượu độc giả thành độc thật, y không chịu, nói: "Tiểu Liên Hoa, em phải sống thật tốt."

Dung Dữ nhìn y: "Bây giờ em thật sự hận anh."

Yến Chiên nghĩ, vậy cũng tốt.

Cuối cùng một đời của y không mất vì bệnh tim tái phát.

Y chết vào đêm tân hôn, vì Dung Dữ hạ độc.

- --

Trải qua một kiếp đó, Yến Chiêu lần nữa xuất hiện ở vạn Thần Giới, sắc mặt có đôi phần tái nhợt.

Bị rượu độc xuyên thủng là thân xác người phàm, nhưng thần linh lại cảm nhận được nỗi đau ruột gan đứt lìa.

Dường như y càng yêu Tiểu Liên Hoa hơn rồi.

Tiểu Liên Hoa cũng rất hận y, thậm chí hạ độc ngay trong đêm tân hôn mà y mong đợi nhất.

"Làm người yêu anh sau lại buông tay rời đi, để người yêu anh sống thật tốt, đây là nguyền rủa độc nhất mà em từng nghe. Em đã thấy ba ngàn bảy trăm hai mươi tám loại khổ hình, không cái nào đau hơn cái này. Em nghĩ, ngày nào đó nếu em cực hận một người, mới có thể dùng cách này trả thù người nọ."

Lời của Dung Dữ vang bên tai, trong giây lát Yến Chiêu nhớ đến lời Xích Kim nói, Tiểu Liên Hoa yêu y.

...Là ý này ư? Em ấy nói em ấy yêu ta, sau đó biến mất vĩnh viễn, dùng phương pháp độc ác nhất trả thù ta.

Em ấy cực hận ta.

Đèn hồn của Dung Dữ không chút dấu vết cháy lại, một chén rượu độc quả nhiên không đủ để em ấy hả giận. Yến Chiêu khổ sở nghĩ.

Xích Kim vội đến mức xoay vòng vòng, vấn đề tuyến thời gian bất đồng này thật rắc rối! Nó rất muốn gào thét với Chủ Thần đại nhân: Đại Ma Vương độc giết ngài không phải vì hận ngài, đó là yêu ngài nên mới muốn cho ngài thoải mái! Ngài không biết đâu mấy thế giới trước ngài còn thảm hơn!

Tiếc là nó bị Pháp Tắc bịt miệng chỉ có thể âm thầm cuống cuồng.

Rốt cuộc Pháp Tắc muốn làm gì? Cho Chủ Thần đại nhân một biện pháp nhưng lại giấu gạt ngài như thế! Chẳng lẽ muốn Chủ Thần đại nhân hoàn toàn từ bỏ à!

Xích Kim chợt lạnh người, đi theo Đại Ma Vương mấy thế giới chỉ số thông minh của nó đã tăng thấy rõ, hình như trong lúc vô tình nó đã đoán được chân tướng...

"Ngươi làm sao đấy? Mới trở về đã mất hồn mất vía, Chủ Thần đại nhân cao quý của chúng ta đây à?" Gương mặt thiếu đòn của Kỳ Dạ xuất hiện trước mặt Yến Chiêu.

Yến Chiêu lười nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Không phiền ngươi quan tâm."

"Ta không quan tâm ngươi, sau này Vạn Thần Giới có một nửa địa bàn của ta và Trà Trà, phiền ngươi nhường chỗ, phía nam mới là chỗ của ngươi, còn ngồi nữa có lẽ ta sẽ thu phí." Kỳ Dạ tỏ vẻ "Ngươi đúng là tự mình đa tình".

Yến Chiêu: "..."

Y đứng lên ngẩng đầu mới phát hiện một nửa Vạn Thần Giới đã thay đổi.

Vạn Thần Giới tự thành một thế giới riêng, phàm là bất kỳ thứ tầm thường nào rơi vào tay một sinh vật biết chút đỉnh về kiến trúc thì sẽ thành một tinh cầu xinh đẹp. Nhưng từ trước đến nay Yến Chiêu lười thiết kế, bao năm qua chỉ có bốn bức tường, vật dụng trong nhà chỉ có một cái ghế ---- chính là thần tọa của y. Cả thế giới ngoài kim quang mãnh liệt và ngọn lửa nóng bỏng ra thì chẳng còn thứ nào khác.

Kỳ Dạ vừa tới đã thẳng tay giăng kết giới chia nam bắc, chặn ánh nắng và hơi nóng về phía nam. Bầu trời phía bắc được thay thành đêm đen thăm thẳm, nhiệt độ cũng lạnh đến không tưởng tượng nổi.

Thảo nào cứ thấy khó chịu ở đâu... Trừ nỗi đau trong tim, đêm tối và giá rét là hoàn cảnh Mặt Trời ghét nhất.

Yến Chiêu nghiến răng: "Ngươi đúng là thật sự xem đây là nhà mình... Đổi đêm tối thành ban ngày đi, ta khó chịu."

"Ngươi khó chịu thì quay về địa bàn của ngươi đi, gọi chúng ta đến làm việc còn không bao ở, thần phẩm của ngươi có vấn đề à?" Kỳ Dạ cười lạnh nói, "Trà Trà vừa đến suýt bị sức nóng của Vạn Thần Giới ngươi đốt tan, bây giờ ta thấy ngươi ta càng khó chịu."

"..." Yến Chiêu muốn phản bác nhưng không có tâm trạng đấu khẩu với hắn.

Y im lặng chốc lát, mở miệng nói: "Kỳ Dạ, ở phương diện tình cảm ngươi hiểu rõ hơn ta. Nếu như ngươi chọc Tuyết Thần tức giận, ngươi làm gì để cậu ta hết giận?"

"Vậy phải xem ngươi đã làm gì." Kỳ Dạ nói, "Ta ấy à...dỗ đôi câu. Sao? Ngươi với người nhà ngươi cãi nhau rồi? Kể nghe chút? Anh đây tìm cho vài cách."

Yến Chiêu bỗng thành em trai một cách khó hiểu, nhưng y không có thời gian so đo, về phương diện tình cảm Kỳ Dạ đúng là tiền bối.

"Những chuyện mà Lê Tẫn làm... Ta từng hiểu lầm là hắn làm, đâm hắn một kiếm, đuổi giết hắn rất lâu, đưa hắn vào các thế giới BE nhận trừng phạt, sau đó ta che giấu phân phận  mượn thân phận một người trong thế giới đó ở bên hắn... Hắn biết nhưng giả vờ không biết. Bây giờ ta không biết vì sao đèn hồn hắn tắt..." Giọng Yến Chiêu càng nói càng nhỏ dần, "Ta muốn quay lại quá khứ để hắn trút giận, xem có thể làm đèn hồn của hắn cháy lại không. Mới vừa xong một thế giới, hắn hạ độc giết ta."

Kỳ Dạ nhìn Yến Chiêu như đang nhìn đứa bại não.1

"Đèn hồn?" Kỳ Dạ ngạc nhiên, "Người mà ngươi nói, chẳng lẽ là đứa con số mệnh bị thông báo truy nã trong Vạn Thần Thông Cáo...Dung Dữ?"

Yến Chiêu gật đầu: "Ngươi có cách gì không?"

Kỳ Dạ lắc đầu.

Yến Chiêu thất vọng nói: "Ngươi nói ngươi có cách mà?"

Kỳ Dạ nói: "Nhưng ta có làm chuyện táng tận lương tâm như vậy với Trà Trà đâu."6

Yến Chiêu: "..."

"Ngươi không cần sám hối đâu, thật." Kỳ Dạ nói, "Thứ ngươi cần là một tràng hỏa táng, lò hỏa táng, cứ cùng tan thành mây khói được mà? Thế cũng không được, ngươi là Mặt trời, nhiệt độ cao không hại được ngươi."

Kỳ Dạ ngẩng đầu nhìn đêm tối giá rét ở phía bắc: "Hoàn cảnh nơi đây làm ngươi khó chịu lắm đúng không?"

Yến Chiêu cau mày, theo bản năng không nhìn bóng tối đang ùn ùn kéo đến: "Ừ."

Kỳ Dạ khoát tay: "Thế giới sau ngươi bắt chước tạo ra một hoàn cảnh như này, trước tiên ngẫm lại ngàn năm có thể sẽ còn cơ hội xin tha thứ. Đi đi, ta còn phải sửa sang lại tổ ấm của ta và Trà Trà."

Yến Chiêu: "..."

Cách này thật sự hữu dụng chứ?

Hết chương 108.