Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần

Chương 100: Chúa Cứu Thế 17




Tác giả: Phù Bạch Khúc.

Chuyển ngữ: Hai hôm nay tự nhiên có mấy bạn đọc mới làm tui rén vl =)))))12

Bạn, trai, cũ?

Chồng cũ, chồng chưa cưới cũ, bạn trai cũ, đúng là đầy đủ.

Cái danh bạn tình này của y ngược lại chẳng có phút danh phận gì, địa vị thấp nhất.1

"Họ Phó mới nhô ra lại thêm một họ Minh."

Yến Chiêu cực kỳ giận dữ cười, "Em cũng không cho tôi thời gian bình tĩnh, để tôi chuẩn bị tâm lý trước."

Lời này thật đúng là hèn trong hèn mọn, dễ trong dễ dãi.

Dung Dữ lại chém thêm một dao: "Hắn không phải họ Minh, hắn tên Cố Minh Hoài."

"Cố... Vậy là em còn gọi hắn thân thiết như thế?!"

Vẻ mặt Yến Chiêu dần không cảm xúc: "Em còn bao nhiêu người yêu cũ, nói rõ một lần đi."

Tới đi, y chịu được.1

Là y quá ngây thơ, dễ gì chỉ có hai người yêu cũ. Dung Dữ đã trải qua không biết bao nhiêu thế giới nhỏ, hoàn toàn có khả năng đến một thế giới đổi một người, thậm chí gieo tình khắp nơi trong một thế giới. Ma Vương mà sống buông thả thì cả thế giới cũng quỳ gối dưới hồng y của hắn.

Một người là đàn ông hoang, hai người cũng là đàn ông hoang, ba bốn năm sáu bảy tám người, không có gì khác nhau.

"Thật ra không có bao nhiêu, chỉ còn một người." Dung Dữ nói, "Kết minh hôn."

Yến Chiêu gần như lạc cả giọng: "Em còn quen cả quỷ?!"

Người đàn bà bị tiếng quát này dọa run.

Không ngờ chàng trai trông hiền lành vậy mà biết chơi thế... Người đàn bà đồng tình nhìn Yến Chiêu, trông phản ứng dữ dội của người đàn ông, hiển nhiên không hề biết độ đào hoa của thanh niên.

Chỉ mong hai người đừng chia tay ngay tại đây, chí ít cũng mua châu báu rồi chia tay... Bà âm thầm cầu nguyện, nếu người đàn ông giận không mua quà cho thanh niên thì bữa tối của bà cũng đi tong.

Dung Dữ bình tĩnh nhìn Yến Chiêu: "Anh quát tôi?"4

Âm lượng của Yến Chiêu lập tức nhỏ lại: "Không phải, tôi không có."

"Không có anh hét với tôi làm gì." Dung Dữ nói không chút khách khí, "Tôi cũng không bắt cá bốn tay, đều có trước có sau, anh dựa vào đâu mà giận? Anh có tư cách gì mà tức? Anh còn chẳng phải một con cá* trong đó."

(Ngôn ngữ mạng TQ: người phong lưu đa tình gieo rắc tình yêu khắp nơi được gọi là Hải Vương, vậy những người bị gieo thính đó sẽ là cá =))))

Anh còn chẳng phải một con cá trong đó.

Câu này phải gọi là bạo kích, trực tiếp diệt sạch nửa thanh máu của Yến Chiêu.

Y không danh không phận, đúng là không có tư cách tức giận.

Nhưng hình như Dung Dữ giận rồi, xoay người bỏ đi.

Yến Chiêu đang định đuổi theo ngay.

Người đàn bà vội hô lên: "Ấy, còn muốn mua châu báu không!"

Sao bà cam lòng bỏ qua mối làm ăn lớn này.

Yến Chiêu dừng bước, nghĩ hai tay trống trơn đuổi theo không được, phải dùng quà dỗ Dung Dung hết giận.

"Mua." Yến Chiêu xoa huyệt thái dương, "Tính tất cả đi."

Người đàn bà dè dặt nói: "Một gói mì một món, chỗ này có tổng cộng hai mươi..."

Yến Chiêu trực tiếp lấy từ không gian ra năm thùng. Sau khi học nấu ăn y không để Dung Dữ ăn những thực phẩm như mì nữa, trong không gian còn một đống không ai ăn. Hôm qua đã giao phần lớn cho căn cứ, còn nhiêu đây dứt khoát lấy ra hết.

Người đàn bà thấy năm thùng mì mắt lập tức sáng lên, vị nào cũng có, tổng cộng một trăm gói.

Bà gặp được thần tiên sống gì thế này!

Mà đúng là bà đã đoán trúng, người trước mặt đúng là thần tiên sống.

Người đàn bà bị niềm vui bất ngờ đập suýt choáng váng, lắp ba lắp bắp nói: "Chờ chờ một chút tôi tôi gói lại cho ngài."

"Không cần." Yến Chiêu thu hết châu báu vào không gian vội vã đuổi theo Dung Dữ.

Người đàn bà dõi mắt nhìn chốc lát mới nhìn về mấy thùng mì, nhéo mặt một cái xác định đây không phải nằm mơ. Gian hàng của bà nằm ở chỗ hẻo lánh, trừ đứa bé bên cạnh cũng không ai thấy màn vừa rồi. Người đàn bà cẩn thận ngó trước ngó sau, chuẩn bị dọn hàng sớm lén mang đồ về lều tránh bị người ta cướp.

Đứa bé nhìn lom lom cố gắng nuốt nước miếng, không lớn tiếng kêu lên.

Người đàn bà thấy ánh mắt đứa bé, nhớ đến đứa bé cho mình nửa hộp bánh quy, vẫy vẫy tay với bé: "Con à, ba mẹ con đâu?"

Đứa bé cúi đầu: "Biến thành tang thi rồi."

Mũi người đàn bà chua xót. Bà nghĩ cha mẹ đứa bé này rất nghèo nên bé mới bây lớn đã phải đi bán hàng rong, không giống con của bà từ nhỏ đã bơi trong hũ mật.

Bây giờ cha mẹ đứa bé chết hết, chồng bà và con trai cũng mất.

Dù nghèo khó hay giàu có, trước sống chết đều không đáng một xu.

"Con tới giúp cô khiêng đồ." Người đàn bà nhỏ giọng nói, "Chúng ta sẽ ăn chung những thứ này, sau này cô làm mẹ con nhé?"4

Đứa bé nhìn bà, gật đầu: "Được ạ."

Bọn họ không có dị năng, chỉ là người bình thường giãy giụa cầu sinh trong thời tận thế.

Người yếu cũng muốn sống.

Dung Dữ chưa đi bao xa đã gặp được hai người.

Hai bên đầy gian hàng nên đường chính giữa nhỏ hẹp chỉ đủ hai người đi. Hai người phía trước vai kề vai chặn cả con đường.

Hai người nọ vừa đi vừa xem, đi chậm rãi thong thả cản đường không ít người nhưng không ai dám vượt qua, chỉ vì bọn họ biết một người trong đó là Trần Duệ Phong có dị năng hệ lôi cấp bốn ở khu B.

Thực lực như thế đủ khinh thường khu D, dù bọn họ là khách hàng đến từ những khu khác nhưng cũng không muốn chọc vào cường giả này.

Trần Duệ Phong xuất hiện ở khu D vì đi mua đồ với bạn gái. Ở khu D có rất nhiều nam nữ cùng đường nên bán thân thể để đổi lấy vật phẩm cần thiết, bạn gái gã chính là một trong số đó. Trước tận thế cô là minh tinh, Trần Duệ Phong là fan hâm mộ cuồng nhiệt của cô. Khi đó nữ thần cao chẳng thể với tới, còn gã chỉ là tên nghèo hèn muốn gặp cô cũng không được. Nhưng sau tận thế cô gái minh tinh không có dị năng lạc vào khu D, may mà bám víu được cường giả như Trần Duệ Phong nên mới có cuộc sống tốt.

Sau khi chiếm được nữ thần, Trần Duệ Phong mất đi hứng thú. Nhưng đàn bà này có gương mặt đẹp nên Trần Duệ Phong đúng vào thời gian đó sẽ đến khu D tìm cô giải toả dục vọng, mỗi lần xong chuyện là để lại một gói mì như phí chơi gái, thỉnh thoảng sẽ đi dạo thị trường giao dịch với cô mua đồ cho cô, đa phần là muốn dẫn đàn bà xinh đẹp ra ngoài khoe khoang, thỏa mãn lòng hư vinh quái dị "Nhìn xem, minh tinh cũng bị tao chiếm".

Vì kính sợ dị năng giả cấp bốn, tất cả khách hàng đều cách bọn họ một khoảng xa để tránh chọc tới phiền phức không cần thiết. Nghe nói Trần Duệ Phong cực kỳ nhỏ nhen lại thù dai, phàm là người đắc tội gã, người bình thường sẽ bị điện giật còn dị năng giả ra ngoài tìm vật tư sẽ có đi chẳng có về. Hỏi thì nói bị tang thi cắn, sự thật ai biết được? Một kẻ có thể đẩy đồng đội vào bầy tang thi còn đáng sợ hơn cả con người.

Căn cứ sẽ không truy cứu trách nhiệm với một dị năng giả hệ lôi cấp bốn vì bọn họ, đây là thời đại tôn sùng kẻ mạnh. Cấp bốn đại biểu rằng, đạo đức gã có kém đi chăng nữa cũng có cống hiến rất lớn cho căn cứ.

Không ai dám chống đối gã.

Còn Dung Dữ hoàn toàn không có giác ngộ đó.

Hắn không chút khách khí nói: "Nhường đường."

Trần Duệ Phong mất kiên nhẫn quay đầu lại đang muốn nhìn đứa nào mắt mù can đảm kêu mình nhường đường, vừa trông thấy thanh niên thon gầy trước mặt lập tức biến sắc: "Là mày?"

Dung Dữ giương mắt: "Cậu là ai?"

Đây là lần đầu xuất hiện tình huống Trần Duệ Phong biết người nọ nhưng người nọ không biết gã.

Người ở gian hàng hai bên âm thầm dè dặt ôm hết đồ về phía mình. Thanh niên này đắc tội Trần Duệ Phong rồi, không biết thân thể gầy yếu đó có đánh lại không, Trần Duệ Phong phóng điện dạy dỗ mong sao đừng liên lụy đến họ.

Ban đầu họ không phải chỉ lạnh nhạt đứng xem, chuyện ỷ mạnh hiếp yếu rất nhiều, bản thân còn khó bảo vệ nên chỉ muốn lo cho chính mình.

Trần Duệ Phong nheo mắt: "Không ngờ mày còn sống, đúng là mạng lớn."

Dung Dữ cố gắng lục tìm hình ảnh trong trí nhớ của nguyên chủ.

Ồ, nhớ rồi.

Trong khoảnh khắc mấu chốt đẩy người ra ngoài, cách lấy một mạng đổi mạng của đoàn xe chính là do Trần Duệ Phong đề ra.

Cách này máu lạnh nhưng hữu hiệu, thành viên nòng cốt trong đoàn xe này quả nhiên đều bình yên vô sự đến thành phố A, người nửa đường thêm vào đều bị ép thành người chết thay. Thậm chí Trần Duệ Phong thăng từ cấp ba lên cấp bốn chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cuộc sống thuận buồm xuôi gió.

Người vốn nên táng thân trong miệng tang thi giờ lại không chút thương tổn xuất hiện trước mặt khiến Trần Duệ Phong hơi bất ngờ nhưng cũng không chột dạ. Gã đoán Dung Dữ số hên được người cứu. Gã cũng không cảm ứng được dị năng dao động trong người Dung Dữ, trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể biến thành cao thủ còn mạnh hơn gã, cho nên đối phương nhất định vẫn là người thường như trước.

Một người bình thường thôi có gì mà phải chú ý. Sau khi nắm giữ lực lượng mãnh mẽ, Trần Duệ Phong đã sớm thấy dị năng giả với người bình thường không cùng một loài.

Dung Dữ bừng tỉnh: "Ồ, hóa ra là đội trưởng Trần, người đẩy một người khác xuống xe hấp dẫn tang thi, lấy mạng người làm đá lót đường."

Hắn cười như không cười: "Ngài cũng còn sống này."

Sắc mặt Trần Duệ Phong bỗng ác lên, mặc dù trong trụ sở gã có rất nhiều tai tiếng nhưng dám vạch trần gã thẳng mặt như thế, Dung Dữ là người đầu tiên.

Lòng bàn tay ngưng ra một tia chớp, gã quyết tâm muốn giết Dung Dữ diệt khẩu. Khu D mỗi ngày đều xuất hiện người chết, chết vì đói chết vì bệnh, cướp đồ bị đánh chết, chết thêm một người cũng không có ai đến đòi công bằng.

Hiển nhiên Trần Duệ Phong đã coi Dung Dữ là người khu D. Trong mắt gã, vai không thể gánh tay không thể xách còn không có dị năng như Dung Dữ chỉ xứng ở khu D, còn vì sao người sạch sẽ, thằng ẻo lả này trông tuấn tú như vậy, có lẽ đã bám víu một dị năng giả nào đó rồi. Giống như con đàn bà bên cạnh gã cũng được nuôi đến quần áo tóc tai gọn gàng đấy thôi?

Trần Duệ Phong không sợ đắc tội những dị năng giả khác, trừ phi đối phương cao hơn cấp bốn nhưng cường giả như thế sẽ quan tâm một món đồ chơi trong khu D à?

Ai mà ngờ Dung Dữ đến từ khu A. Dù là nguyên chủ Tịch Vọng cũng có bản lĩnh ở khu A, cấp bậc an toàn của thiên tài khoa học có thể nghiên cứu ra vacxin ngừa virus tang thi thậm chí còn cao hơn cả thủ trưởng, vì đó là hy vọng của nhân loại.

Dưới sự so sánh, Trần Duệ Phong chỉ là một con tép riu chẳng đáng nhắc tới.

Ngay lúc Trần Duệ Phong muốn dùng điện dạy dỗ Dung Dữ thì Yến Chiêu đã đuổi đến, vỗ một cái lên bả vai Dung Dữ, lôi đống châu báu từ trong không gian ra: "Tặng em này, muốn đập thế nào cũng được."

Tia chớp trong lòng bàn tay Trần Duệ Phong biến mất. Căn cứ có quy định nghiêm cấm những dị năng giả đấu đến trọng thương chết người. Số lượng người sống sót đã rất ít nên không chịu nổi nội đấu.

Gã không dám ngang nhiên làm trái quy định của căn cứ, dị năng giả có thù với gã đều bị gã đưa ra ngoài tìm cơ hội diệt trừ.

Tuy không công kích nữa nhưng khinh miệt trong mắt Trần Duệ Phong vẫn không hề giảm bớt: "Hóa ra là bám vào dị năng giả hệ không gian."

Dị năng không gian đa phần thuộc hệ trợ giúp, mặc dù dị năng giả không gian cấp cao có lực công kích kinh khủng nhưng dù sao cũng thuộc số ít.

Trần Duệ Phong vô cùng chắc chắn người đàn ông này không đánh lại gã.

Gã cười nhạo nhìn đống châu báu: "Tặng một đống đá vụn vô dụng trong tận thế, đúng là buồn cười. Người anh em, anh chỉ chơi đùa nó thôi đúng không?"

Yến Chiêu rất phiền. Người này là ai? Y đang dỗ Dung Dữ hết giận đây còn thêm cái quạt gió thổi lửa bên cạnh.

Dung Dữ cười nhạt nhẽo: "Đúng vậy, vốn chỉ vui đùa chút thôi."

Trần Duệ Phong chậc một tiếng: "Xem ra mày cũng biết mày là đồ chơi."

Vừa nói xong câu này Dung Dữ còn chưa phản ứng Yến Chiêu lập tức đánh gã một quyền.

"Đồ chơi thì sao?" Yến Chiêu bị đâm trúng chỗ đau, xuống tay độc ác, "Hắn chơi tôi thì sao? Tôi tình nguyện! Cần cậu nhắc à?!"16

Trần Duệ Phong: "..."

Hết chương 100.