Sau Khi Gặp Lại Người Cũ Lại Lăn Giường Rồi

Chương 10: Tiếp theo sau (Hoàn)




Dịch: Dii 

Beta: Bé Nhi

Sau khi hạng mục ở Phong Hoàn kết thúc, Phương Thư Diệp và Uất Tiêu Tiêu hẹn nhau đi đến hải đảo du lịch.

Trước hôm xuất phát một ngày, Phương Thư Diệp gửi tin nhắn cho Uất Tiêu Tiêu, “Tiêu Tiêu à, tôi muốn dắt theo một người nữa, cậu có để ý không?”

“Dắt theo ai vậy?”

“Cao Dạng.”

“Không thành vấn đề. Tôi có thể hỏi một chút không, hai người có quan hệ gì với nhau vậy?”

“Khi còn học đại học chúng tôi từng yêu nhau.”

“Bây giờ chia tay rồi sao?”

“Chia tay 6 năm rồi.”

Cả hai bỗng phát hiện ra, thời gian mà Cao Dạng và Phương Thư Diệp chia tay nhau vừa hay bằng với thời gian mà Uất Tiêu Tiêu và Tạ Yến yêu nhau, đều cùng lúc bật cười vì chuyện này.

Uất Tiêu Tiêu lại nói, “Thật ra tôi cũng muốn dẫn theo một người.”

“Vị nào thế?”

“Tạ Yến, anh ấy nằng nặc đòi đi theo.”

“Hai người làm lành lại rồi sao?”

“Có thể coi là vậy. cũng không khác với thời gian yêu nhau trước đây là mấy, có điều chúng tôi đều không nhắc đến chuyện yêu đương và kết hôn.”

Phương Thư Diệp chợt nghĩ, lại thêm một sự trùng hợp.

————

Cao Dạng ngắm nhìn Phương Thư Diệp trong bộ đồ bơi, cô đang mặc đồ bơi cùng Uất Tiêu Tiêu nằm trên bờ ngắm cảnh.

Phát giác ra ánh nhìn từ phía bên cạnh, Cao Dạng liền nhìn qua.

Cao Dạng bỗng chốc tức giận đùng đùng, vẻ mặt như nói “Anh mù rồi à” mà trừng mắt với Tạ Yến, “Anh có muốn xem ánh mắt của tôi và Phương Thư Diệp xem ai thuần khiết hơn không?”

Rồi anh chỉ vào người mình nói, “Vóc dáng tôi thế này cô ấy còn không thèm nhìn qua một cái, mắt đều dán lên người bạn gái anh hết rồi.”

Tạ Yến không so đo với anh, anh dường như cảm thấy hài lòng với một từ ngữ nào đó của Cao Dạng, liền nghiêng đầu sang bên kia mím môi một cái.

————

Nửa đêm Phương Thư Diệp thức dậy đi rót nước, Cao Dạng cũng vừa bước ra ngoài, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đêm khuya thanh vắng, phòng đối diện bỗng phát ra một vài âm thanh, một giọng nam trầm ấm, và một giọng rên rỉ ngọt ngào của một cô gái.

Cao Dạng nhìn Phương Thư Diệp với nét mặt rầu rĩ, hạ giọng ấm ức, “Em mau nhìn xem tên nhóc Tạ Yến đó đã làm chuyện gì rồi kìa, vậy mà anh và em còn ngủ hai phòng khác nhau!”

Phương Thư Diệp mỉm cười không nói gì, tiếp tục tự mình đi rót nước uống.

Cao Dạng đi theo cô rót nước, uống nước xong Phương Thư Diệp lại về phòng của mình, Cao Dạng vẫn đi theo cô.

Sau cũng Phương Thư Diệp cũng không thèm để ý đến anh, quay về phòng đóng cửa lại.

Nhưng nhìn kĩ thì thấy, cạnh cửa có một khe hở.

Cô không hề khoá cửa!

————

Trong một buổi tâm sự nào đó, Uất Tiêu Tiêu đột nhiên nhớ lại chuyện xem mắt, liền tò mò hỏi, “Thư Diệp à, trong lúc xem mắt với Tạ Yến có để lại cho cô ấn tượng gì sâu đậm không?”

Cao Dạng với vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi Phương Thư Diệp trả lời.

“Để tôi nhớ xem. Ấn tượng sâu đậm nhất chính là vào lần đầu tiên hẹn gặp mặt tôi thì Tạ Yến đã đến muộn.”

Tạ Yến giải thích: “Hôm đó tôi thật sự bị kẹt xe, nên đi đường vòng mới đến muộn. Nhưng cũng là vì tôi vốn không chừa trước thời gian cho chuyện kẹt xe, vì tôi căn bản không muốn đi xem mắt, nhưng người nhà tôi lại nói ‘Con gái nhà người ta đã hẹn là hôm nay rồi, con định cho người ta leo cây sao’, lúc đó tôi lại không có phương thức liên lạc của Thư Diệp, nên đành đến đó.”

Uất Tiêu Tiêu lại hỏi Tạ Yến, “Vậy anh có ấn tượng sâu đậm gì không?”

Tạ Yến liền cười, “ Lúc đó anh đang kể cho cô ấy nghe  về trải nghiệm du lịch châu Âu của mình, đang kể giữa chừng thì dừng lại uống một ngụm cà phê, cô ấy đột nhiên lại nói ‘Tôi là Dink (người theo chủ nghĩa không sinh con)’, lúc đó anh chợt nghĩ chuyện đó thì liên quan gì đến thành phố ở châu Âu. Sau cùng mới hiểu ra dụng ý của cô ấy.”

Cao Dạng nghe vậy thì thấy rất vui.

Phương Thư Diệp còn nói thêm, “Thật ra tôi đã chuẩn bị rất nhiều lời thoại để đào tẩu khỏi buổi xem mắt đó, kết quả là Tạ Yến không hỏi gì cả, bây giờ xem ra là do anh vốn không muốn hỏi.”

Một hôm nọ, Cao Dạng nói với Phương Thư Diệp rằng cậu bạn Chung Mục muốn xin phương thức liên lạc của cô.

Phương Thư Diệp nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra là ai.

Cao Dạng nhắc cô, “Là lớp trưởng, hôm họp lớp cũng có mặt ở đó.”

Phương Thư Diệp nhớ ra rồi, trong ấn tượng của cô là một chàng trai tinh tế sạch sẽ, tính tình cũng rất tốt, bạn bè.

Trong lớp đều rất thích cậu ấy, cũng nhờ có cậu ấy gánh hộ với thầy cô bao nhiêu lỗi lầm.

Phương Thư Diệp chấp nhận lời mời kết bạn của Chung Mục.

Theo như những gì đối phương nói, thì anh ấy không liên lạc được với Quách Ý Dao.

Phương Thư Diệp và Cao Dạng nhìn nhau, đồng thời nhớ đến âm thanh nghe thấy ở biệt thự hôm đó, hai người họ dường như đã hóng hớt được phần sau của câu chuyện này.

Phương Thư Diệp sau đó liên lạc với Quách Ý Dao, nói cô ấy biết chuyện Chung Mục muốn tìm cô.

Quách Ý Dao u sầu đáp, “Mình chơi chán rồi.”

Vốn chỉ muốn là 419 với Chung Mục thôi, không ngờ đối phương lại liên tục đòi thêm, vậy là hai người họ lại thường xuyên gặp mặt nhau.

Chung Mục vẫn nặng lòng với cô, nói mình sẽ chịu trách nhiệm cho mối quan hệ này, nói sẽ đối xử tốt với Quách Ý Dao.

Quách Ý Dao muốn trốn cũng không kịp, cũng không muốn làm người ta dang dở, liền cắt đứt mọi liên lạc, biến mất khỏi cuộc sống của anh.

Chung Mục thấy lúc ở buổi họp mặt Phương Thư Diệp và Quách Ý Dao rất thân nhau, lần lượt tìm đến các bạn học có mặt lúc đó để hỏi phương thức liên lạc của Phương Thư Diệp, cuối cùng cũng lấy được từ chỗ Cao Dạng.

Trong đầu Quách Ý Dao đột nhiên vụt sáng lên một suy nghĩ, “Hôm đó rõ ràng ngoại trừ mình ra thì cậu chẳng thân với ai ngoài mình, vậy tại sao Cao Dạng lại có phương thức liên lạc của cậu?”

Phương Thư Diệp bỗng chột dạ, cô với Cao Dạng yêu nhau lúc học đại học, cũng chia tay lúc học đại học, nên chuyện này bạn học cấp 3 đều không ai biết cả.

Cô bỗng khai thật hết ra, “Thật ra lên đại học tụi mình học chung trường, từng yêu nhau.”

“…….Kể chi tiết ra xem nào.”

……

Không lâu sau đó, Chung Mục mời Phương Thư Diệp ăn cơm.

Phương Thư Diệp âm thầm hỏi Quách Ý Dao, “Hai cậu đang yêu nhau à?”

Quách Ý Dao phủ nhận, “Anh ấy không hề nhắc gì đến chuyện yêu đương và kết hôn cả.”

Trong lòng Phương Thư Diệp nghĩ, chắc có lẽ là nương tựa lẫn nhau mà sống.

HOÀN