Sau Khi Gả Đến Mạc Bắc

Chương 75: Chân tướng




Thẩm Du Khanh đang ngồi phía sau án, dường như có tiếng người đi lại lộn xộn trong sân. Nàng đặt bút sang một bên, nói với Lục Hà: "Đi xem bên ngoài sao vậy?"

  Lục Hà đặt máy xay xuống, đi ra ngoài, một lúc sau mới vội vàng trở về: "Tiểu thư, Vương gia tới đây cầu hôn."

  Thẩm Du Khanh ngẩn ra, đôi tay đang buông thõng nắm lại, hỏi: "Là Ngụy Nghiên sao?"

  Lục Hà gật đầu liên tục: "Sính lễ của Vương gia trước viện đầy ắp, dài hơn nửa đường!"

  Khoa trương như vậy, đúng là hắn có thể làm được.

  Thẩm Du Khanh tim đập thình thịch, nhưng trên mặt lại giả vờ bình tĩnh, "Lo lắng gì chứ, còn chưa biết hắn có qua được cửa của cha không."

  Một lúc sau, Lục Hà cảm giác tiểu thư lơ đãng, suy nghĩ một chút mới nói: "Tiểu thư, đây là chuyện lớn cả đời của người, tiểu thư không định đi xem sao?"

  Đầu bút của Thẩm Du Khanh dừng lại, nghĩ đến thái độ kiên quyết của cha mình, nàng mím môi nói: "Ta đi xem gì đây?"

  "Xem Vương gia." Lục Hà tiếp tục nói: "Nếu như đại nhân làm cho Vương gia khó xử, người cũng có thể nói đỡ."

  Thẩm Du Khanh làm như đang cân nhắc, một lúc sau đứng dậy, "Đưa áo choàng cho ta."

  ...

  Trong chính sảnh, một người mặc áo gấm đỏ thẫm, đầu vấn ngọc quan, tóc búi cao, đứng thẳng người. Hắn khom cánh tay, giơ lên trên đầu, chắp tay kêu vang: "Ngụy Nghiên bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu."

  "Chuyện giữa hai ngươi ta còn chưa gật đầu, ai cho phép ngươi gọi ta là nhạc phụ!" Thẩm Tuế Hàn ngồi ở đầu, vừa nghe tiếng nhạc phụ, ông liền tức giận.

  Ông đã sớm nghe trong miệng Oản Oản nói Ngụy Nghiên vẫn muốn quay lại Mạc Bắc, trong lòng giận sôi máu, không kìm được sắc mặt, "Yêu cầu của ta hẳn ngươi cũng đã biết, nếu đã khăng khăng muốn đi, còn có gan đến cầu thú con gái của ta."

  "Chuyện này một mình ta có lỗi mới khiến Du Khanh khó vẹn hai đường. Ta biết nhạc phụ đã từ quan rời Thượng Kinh. Cù Châu ở phía bắc, cách Thượng Quân chỉ tầm nửa tháng, đánh ngựa mất khoảng 5 -6 ngày, nếu Du Khanh muốn ở nhà, ta sẽ đem Vương Phủ dọn đến Cù Châu để ở cùng nàng." Ngụy Nghiên suy nghĩ một chút, "Như vậy Oản Oản có thể thường xuyên về nhà."

  "Ngoại tổ cũng bảo ta mang vật này cho nhạc phụ."

  Ngụy Nghiên lấy viên ngọc bích mà Ân Khư đã đưa cho hắn từ trong ngực rồi đặt lên bàn, Thẩm Tuế Hàn nhìn sang, cầm ngọc bích trong tay, chạm vào, không khỏi nói: "Thế thúc vậy mà cũng đưa cái này cho ngươi."

  Đặt ngọc xuống, sắc mặt của Thẩm Tuế Hàn đã tốt hơn rất nhiều, nhưng khuôn mặt ông vẫn lạnh nhạt, hừ lạnh một tiếng, "Đầu tiên là hứa hẹn đến Cù Châu, sau đó lấy đồ của ngoại tổ ngươi đảm bảo, để cưới Oản Oản mà tính kế đầy một bàn tay."

  Ngụy Nghiên ánh mắt âm trầm, "Đây đều không phải là tính kế." Hắn đột nhiên vén áo quỳ xuống, "Nàng là ngọc quý trên tay Thẩm gia, cũng là trăng sáng trong lòng ta, cứu rỗi cuộc đời ta. Ta nguyện dùng tính mạng mình bảo vệ viên ngọc này mãi mãi sáng trong."

  Một bóng người đi qua ngoài cửa, thân ảnh cứng đờ, thật lâu không nhúc nhích.

  Thẩm Tuế Hàn sững sờ một lúc, liếc nhìn ra ngoài cửa, lại nháy mắt với tôi tớ đang hầu bên người, tôi tớ hiểu ý, cúi đầu rời đi.

  Ngay sau đó, người ngoài cửa rời đi.

  Thẩm Tuế Hàn nói với Vương thị: "Phu nhân, đi xem Oản Oản đi."

  Vương thị có chút nghi hoặc, không nghĩ nhiều liền đi ra ngoài.

  Người trong nhà đều phân tán, Thẩm Tuế Hàn bảo hắn đứng dậy, từ án hạ lấy ra một chiếc hộp gấm, "Chuyện của con trai ta, ngươi tính khi nào nói cho Oản Oản?"

  Nghe vậy, sắc mặt Ngụy Nghiên trở nên căng thẳng, yết hầu trượt xuống: "Lúc trước thánh chỉ tứ hôn vội vàng, đối với nàng không công bằng, về sau tiên đế lại hạ chỉ hòa li, khiến nàng trước mặt thế gia ở Thượng Kinh nhiều khó xử. Ta muốn vẻ vang đón nàng, qua hôm nay, ta sẽ nói cho nàng biết chuyện năm đó."

  Thẩm Tuế Hàn nheo mắt lại, nói một cách dứt khoát: "Ta rất hiểu Oản Oản, bất kể chân tướng năm đó như thế nào, kết quả vẫn là ngươi hại chết huynh trưởng duy nhất của nàng. Oản Oản cùng Lâm Thức từ nhỏ thân thiết, tình nghĩa huynh muội bọn họ không phải ngươi có thể so sánh được."

  Sau một hồi trong phòng yên lặng, Thẩm Tuế Hàn tiếp tục, "Nếu Oản Oản biết được điều này, hôn sự của các ngươi có lẽ không xong."

  Ngụy Nghiên rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào một chỗ trên mặt đất, nhưng không nói gì.

  "Ta chỉ có hai yêu cầu." Thẩm Tuế Hàn đứng dậy.

  "Nhạc phụ xin cứ nói." Ngụy Nghiên nhìn ông.

  Thẩm Tuế Hàn chắp tay sau lưng, "Thứ nhất, những người biết chuyện năm đó đã gần như chết hết, ta muốn ngươi giữ kín chuyện đó với Oản Oản, giấu nàng cả đời, đừng nói với nàng chuyện này."

 Ngụy Nghiên lắc đầu, "Chuyện này với nàng không công bằng."

  "Ngươi cho rằng nói cho nàng biết là công bằng sao?" Thẩm Tuế Hàn lạnh lùng nói, "Chuyện này đã qua 11 năm, Oản Oản cũng không còn cố chấp với việc tìm ra chân tướng như trước, nàng với ngươi tâm đầu ý hợp, giờ ngươi nói cho nàng biết, chính là lấy dao đâm vào tim nàng. "

  "Vì ngươi đã bị ta đâm một dao, chuyện của Lâm Thức cứ gác qua đi, cứ cố chấp cũng vô ích. Nếu ngươi nhất quyết nói cho nàng biết, hiện tại ngươi có thể cầm sính lễ bước ra khỏi cổng lớn Thẩm phủ của ta. Không cần ngươi mở miệng, ta tự nhiên sẽ nói, nàng biết được sẽ không lại đi tìm ngươi nữa."

  "Lựa chọn như thế nào, Hoài An vương đã có dự tính, hẳn là rõ ràng."

  Trong phòng im lặng, Thẩm Tuế Hàn bình tĩnh nhấp một ngụm trà, không vội chờ câu trả lời.

  Vào đông, gió càng dữ dội như muốn xuyên thấu tim người.

  "Được." Ngụy Nghiên môi mỏng khẽ nhếch, trong mắt lộ ra vẻ không rõ, "Ta đồng ý."

  Thẩm Tuế Hàn gật đầu, ông phất tay áo mở nắp gỗ của hộp gấm, "Đây là Phệ Tâm Cổ ta có được vài năm trước, mẹ con gắn liền, mẹ chết con theo, người uống cổ này phải uống Phủ Dư Đan mỗi tháng để giải độc từ từ, nếu không cũng chết vì độc phát toàn thân."

  "Điều thứ hai, ta muốn ngươi gieo Phệ Tâm Cổ."

  ...

  Thẩm Du Khanh đang ngồi bên cửa sổ, trong tay ôm một quyển sách, đầu hơi cúi xuống, nhìn như rất nghiêm túc, chỉ biết nàng biết nửa chữ cũng không lọt vào mắt.

  Cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Vương thị vẫy lui đám người hầu, tự mình đi vào.

  Thẩm Du Khanh nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên, gấp sách lại: "Sao nương đến đây?"

  Vương thị ngồi bên cạnh nàng, khuôn mặt dịu dàng, "Nghĩ đến hắn sao?"

  "Nghĩ hắn làm gì chứ?" Thẩm Du Khanh thế thốt phủ nhận.

  Vương thị cười nói: "Nương chưa nói là ai, sao con lại thừa nhận trước?"

  Ánh mắt Thẩm Du Khanh khẽ động, nàng kiên quyết nói: "Hôm nay chỉ có Ngụy Nghiên đến phủ, ngoại trừ hắn ra, nương còn có thể nói ai nữa?"

  "Được rồi, nương nói không được con, không nghĩ thì không nghĩ. Lúc trước nương vốn định nói cho con biết tình huống, nhưng nếu con không muốn biết, nương sẽ đi." Vương thị làm bộ đứng dậy, Thẩm Du Khanh c ắn môi dưới, kéo kéo góc áo của bà, "Nương nói cũng không sao."

  Vương thị lại ngồi trở lại, đáy mắt mang theo ý cười, "Con nha, chính là đứa mạnh miệng còn mềm lòng, chỉ có lợi cho hắn."

  "Cha con kêu mẹ đi trước, hẳn là có chuyện nói với hắn, tính tình cha con, nếu không đồng ý sẽ không cho hắn vào đâu, xem ra việc này tám chín phần mười sẽ thành thôi."

  "Hoài An Vương còn nói sau khi cưới con sẽ dời phủ đến Cù Châu, miễn cho con cùng chúng ta chia cách."

  Thẩm Du Khanh đột nhiên ngước mắt lên, sau đó dừng một chút, Hắn thật sự nói như vậy sao." Lúc đó nàng đến muộn, chỉ nghe được lời cuối cùng của hắn, không ngờ hắn lại hứa hẹn việc này.

  Vương thị nói: "Nương chính tai nghe thấy, còn giả chắc?"

  "Oản Oản, nương có thể thấy được tấm lòng của Ngụy Nghiên đối với con. Trước đây nương từng lo lắng nhưng người không chịu quản thúc như hắn sẽ thiệt thòi cho con, hiện tại xem ra nương đã sai rồi."

  "Ngụy Nghiên rất tốt." Thẩm Du Khanh nghĩ thầm, sẽ không có người tốt hơn hắn.

  Buổi chiều Ngụy Nghiên rời khỏi Thẩm phủ, hai người không gặp nhau.

  Ngày thành hôn được ấn định vào đầu tháng sau, là một ngày tốt lành.

  Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Du Khanh mặc hỉ phục, chỉ trong hai năm, cô đã gả cho hắn ba lần.

  Lần đầu tiên, khi nàng đến Mạc Bắc mang theo tâm trạng thấp thỏm, hắn đối xử thô lỗ với nàng, lại bảo nàng cút đi. Lần thứ hai, bọn họ hoàn thành hết mọi lễ nghĩa ở Mạc Bắc. Mà lần này là lần thứ ba, hắn đến cửa nhờ giúp đỡ, cha mẹ chấp nhận, cuộc hôn nhân của bọn họ cuối cùng cũng thành.

  Ngày đại hôn, Thẩm Du Khanh đang ngồi trong phòng trang điểm, hỉ nương không ngừng khen nàng tướng mạo xinh đẹp, nói những lời tốt lành.

  Trong phủ vô cùng náo nhiệt, tôi tớ hối hả chuẩn bị đến giờ hành lễ. Ngoài cửa có tiếng ngựa đến gần, tiếng vào cửa không ngừng vang lên.

  Thẩm Du Khanh vừa quay đầu lại, người ngoài nhà đã sải bước đi vào. Ngụy Nghiên cũng mặc hỉ phục đỏ thẫm giống nàng, khiến hắn trông càng phong độ phi thường.

  "Yo, Cô gia, còn chưa tới giờ đâu, ngài gấp cái gì vậy!" Hỉ Nương còn trêu đùa một câu, trong phòng tì nữ hầu hạ đều cười rộ lên.

  Thẩm Du Khanh mặt như hoa nở, môi đỏ như Đan Hà, liếc Ngụy Nghiên một cái, thản nhiên nói: "Còn chưa tới giờ, Vương gia gấp gì chứ?"

  Ngụy Nghiên đứng sừng sững trước cửa, khóe miệng nhếch lên, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, đi về phía nàng.

  Tỳ nữ hai bên che mặt, làm bộ như không nhìn thấy hai người, Hỉ nương cũng đứng một bên, muốn nói rối loạn quy củ, nhưng vừa thấy Vương gia mặt đầy sát khí, lập tức không dám nói nữa.

  Bị bóng dáng cao lớn che khuất, Thẩm Du Khanh ngồi nghiêng một bên, eo đột nhiên bị ốm lấy, bên cổ nóng lên, nụ hôn của hắn rơi xuống, hơi thở trầm ổn bá đạo bao trùm lấy nàng, Thẩm Du Khanh không khỏi ngẩng đầu lên, nghe thấy hắn khẽ cười một tiếng, "Lão tử xem như đem nàng cưới đến tay rồi."

  Thẩm Du Khanh cau mày, đấm hắn một cái, "Chàng là lão tử của ai!"

  Ngụy Nghiên ngậm lấy môi nàng, hung hăng hôn xuống: "Ta là lão tử của nàng, nàng là tổ tông của ta."

  Thẩm Du Khanh không thể nhịn cười, nới lỏng lực đẩy hắn.

 Tỳ nữ hầu hạ nghe vậy không nhịn được cười, nhìn nhau trêu chọc.

  Thấy đã gần đến giờ, hỉ nương do dự không qua: "Tiểu thư, đã đến giờ đi rồi."

  Bà vẫn còn có ánh mắt, biết không thể chọc được Vương gia nên giục Thẩm Du Khanh trước.

  Cũng phải mất một lúc lâu, Thẩm Du Khanh mới quay đầu lại, hít mấy hơi, chậm rãi nói: "Nếu không đi thì muộn."

  Ngụy Nghiên bất mãn hôn nàng lần cuối, không biết hắn nghĩ tới điều gì, trong mắt tràn đầy ý xấu, "Đêm nay cuối cùng cũng có thể vui vẻ rồi."

  Thẩm Du Khanh thoáng thấy vẻ mặt xấu hổ của Hỉ Nương liền giả vờ không nghe thấy, mặt đỏ bừng, ho khan một tiếng, đẩy hắn: "Đừng nói nữa, chúng ta đi mau."

  Cọ tới cọ lui trong phòng, lúc Thẩm Du Khanh ra cửa thì Vương thị đột nhiên nắm lấy tay nàng, "Oản Oản, lần này con thực sự đã xuất giá rồi."

  Nước mắt Vương rơi xuống, đôi mắt Thẩm Du Khanh lấp lánh, trong lòng chua xót, nàng cũng không thể kiềm được những giọt nước mắt.

  "Con phải sống tốt, mẹ không sao đâu, đừng cả ngày nhớ đến mẹ."

  "Con phải sống tốt." Vương thị không cầm được nước mắt, Thẩm Tuế Hàn cũng không thể chịu được nữa nên bảo tỳ nữ đỡ Vương thị về nhà nghỉ ngơi.

Ngồi trên hỉ kiệu, Thẩm Du Khanh vén khăn che màu đỏ, nhìn ra ngoài xe ngựa. Phố dài đường rộng, cửa son Thẩm phủ xa dần, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng.

  Lúc khai yến, Tân đế cũng đích thân đến tận cửa, mọi người hô vang vạn tuế. Tân đế cười nói không cần đa lễ, liền lệnh tôi tớ bưng đến một cái đ ĩa, đặt một khối ngọc bội lên trên, "Đây là Hồng trục liền cành, trẫm chúc mừng tân hôn Tam ca."

  Thẩm Du Khanh tạ lễ, trước mặt chỉ nhìn thấy một đôi ủng vàng hoa văn rồng, nghĩ thầm hóa ra đây là con trai út do Thục Quý phi liều chết sinh ra, là tân đế được Ngụy Nghiên phụ tá.

  Hắn tuy vẫn còn là thiếu niên, nhưng có phong thái như này cũng đã không tầm thường rồi.

Ngụy Cảnh ngồi không bao lâu liền rời đi, Ngụy Nghiên cung tiễn ra cửa.

  Mặt trời lặn dần, Ngụy Nghiên bị chuốc đầu bụng rượu, người tới vẫn còn muốn uống với hắn, hắn giả say, cho người đỡ về phòng.

  Qua khúc hành lang, Ngụy Nghiên đẩy hạ nhân đang đỡ mình ra, cởi cúc áo kín trên hông, nhếch miệng nói: "Lại định chuốc lão tử này sao, có định để động phòng hay không!"

  Lệ Túc đi theo bên cạnh cười ha hả nói: "Vương gia, không nghĩ đến Thượng Kinh cũng có thể uống như vậy."

  ...

  Thẩm Du Khanh đợi trong phòng, ngủ thiếp đi một lúc, nhưng chưa kịp tỉnh hẳn đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

  Nàng mơ hồ mở mắt ra, bóng người bên cạnh đã đứng đó không biết từ lúc nào.

  Lúc này Thẩm Du Khanh mới nhớ nàng đã tháo khăn che xuống, lại lần nữa nhặt phủ lên, thấp giọng nói: "Sao chàng không đánh thức thiếp dậy."

  Hắn cầm chiếc cân trong tay, lười biếng vén khăn che màu đỏ, đỡ cằm Thẩm Du Khanh, cúi xuống cắn vào môi nàng, "Phu nhân của ta thật xinh đẹp."

  Mùi rượu phả đầy mặt.

  Thẩm Du Khanh quay mặt đi, ghét bỏ nói: "Chàng đi tắm trước rồi mới được hôn thiếp."

  Ngụy Nghiên đưa chóp mũi ngửi ngửi, thấy mùi rượu, cố ý ghé sát cổ nàng, cọ cọ vào ngực "Nàng quen rồi mà, không có mùi gì đâu, ngửi xem."

  "Chàng tắm hay không?"

  "Làm xong rồi sẽ tắm," Ngụy Nghiên ngậm lấy.

  Thẩm Du Khanh ngẩng đầu, không hài lòng đẩy hắn, "Chàng không tắm rửa thì giờ thiếp đi phòng khác."

  Nàng nhéo eo hắn, như thể chạm vào một miếng sắt cứng.

  Ngụy Nghiên vùi vào trong ngực, hít sâu một hơi, vỗ nàng hai cái mới ngẩng đầu lên, cắn môi nàng, hơi thở nóng rực, "Đi với ta."

  Thẩm Du Khanh không từ chối được, đành để hắn ôm vào tịnh thất.

  Một lúc sau, nàng đi ra trước, mặc áo trong, lại nhìn bóng dáng cao lớn cường tráng sau bình phòng, cười lắc đầu.

  Mấy ngày gần đây nguyệt sự không chuẩn, không ngờ lại trúng ngày này.

  Thẩm Du Khanh mặc quần áo lại, chui vào giường trước, lưng quay ra bên ngoài, nhắm mắt lại.

  Nhưng chỉ một lúc sau, góc chăn xốc lên, phía sau đột nhiên có người dự lại, hai tay ôm lấy eo nàng, đem nàng kéo vào trong lòng. Trên người hắn có một làn sóng nhiệt, xua tan đi sự lạnh lẽo lúc này.

  Thẩm Du Khanh ngủ không được, vừa trở mình, đột nhiên bị hắn ôm chặt hơn, "Ta nóng, đừng lộn xộn."

  Nàng thầm nghĩ, hắn nóng hay không thì liên quan gì đến mình? Thẩm Du Khanh không động nữa.

  Qua một lát, Ngụy Nghiên nắm lấy tay nàng, lông mi Thẩm Du Khanh run lên, lòng bàn tay nóng ran.

  "Ta dạy nàng." Hắn thủ thỉ vào tai nàng.

  Hơi thở hổn hển, còn tay nàng nhớp nháp.

  Ngụy Nghiên lấy chiếc khăn sạch ở đầu giường lau tay cho nàng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia, hắn cười nói: "Chẳng từng thấy rồi mà, sao lại xấu hổ?"

  Ánh mắt Thẩm Du Khanh khẽ động, nàng mím môi im lặng.

  Sau một lúc.

  "Chàng có muốn..." Thẩm Du Khanh mấp máy môi, dời tầm mắt.

  Ngụy Nghiên đem khăn tay thu lại trong tay, khóe miệng nhếch lên, hỏi: "Muốn cái gì?"

  Thẩm Du Khanh cố nén trái tim đang đập thình thịch, giả vờ bình thản: "Dùng cái khác giúp chàng."

  Ngụy Nghiên ánh mắt tối sầm lại.

  Thẩm Du Khanh quỳ xuống bên cạnh hắn, trên mặt vẫn không nhìn ra thấy gì: "Chàng... chàng không được phép nhìn trộm."

  Ngụy Nghiên cười to hơn, "Được, ta không nhìn trộm."

  Sau khi kết thúc, Thẩm Du Khanh súc miệng, Ngụy Nghiên lau miệng cho nàng, nàng trừng mắt mắng hắn, người này miệng nói từng câu từng chữ chắc chắn, rõ ràng nói hắn đừng có nhìn, vậy mà hắn không chỉ nhìn, lại còn như vậy.

  Một hồi tung hoành này kéo dài đến nửa đêm về sáng.

  Thẩm Du Khanh mơ màng nằm trong lòng hắn, cảm nhận được bàn tay vỗ về xoa dịu, nàng chợt nhớ tới điều gì đó, mơ hồ hỏi: "Ngày hôm đó chàng ở trong phủ, cha đã nói riêng với chàng điều gì?"

  Hồi lâu không nghe thấy đáp lại, Thẩm Du Khanh nghi hoặc ngước mắt lên, Ngụy Nghiên đột nhiên vò tóc nàng: "Nhạc phụ nói nếu ta không đối xử tốt với nàng, ông ấy sẽ không bao giờ cho ta gặp lại nàng nữa."

  "Mỗi như vậy sao?" Thẩm Du Khanh không tin.

  Ngụy Nghiên hôn lên trán nàng "Còn có thể sao nữa?"

  Thẩm Du Khanh đúng là không thể nghĩ ra.

  "Khi nào thì hết?"

  Nàng biết hắn đang hỏi cái gì, cong môi nói: "Có lẽ năm sáu ngày nữa."

  Ngụy Nghiên nghiến răng, "Đúng là đủ lâu."

  ...

  Ngày hôm sau, hai người vào cung gặp Ngụy Cảnh.

  Ngụy Nghiên hành lễ, "Mạc Bắc không thể thiếu người, ta định mấy ngày nữa sẽ đi Mạc Bắc."

  Ngụy Cảnh nói: "Tam ca, ngươi gấp như vậy làm gì, mới thành thân mà, không bằng ở Thượng Kinh thêm mấy ngày nữa?"

  Ngụy Nghiên trầm giọng nói: "Mấy ngày trước có tin bẩm báo bọn Khuyển Nhung ngo ngoe rục rịch, sợ là bọn chúng đang âm mưu gì đó, Mạc Bắc đường xa, không thể trì hoãn nữa."

  Nghĩ vậy cũng đúng.

  Ngụy Cảnh nghĩ tới nghĩ lui: "Tam ca, bảo trọng."

  "Tạ ơn Hoàng thượng."

  Quân vụ ở Mạc Bắc quả nhiên trọng yếu, không nên chậm trễ. Thẩm Tuế Hàn thu dọn hành lý rời kinh hai ngày sau đó, Thẩm Du Khanh và Ngụy Nghiên về phủ cũng thu dọn đồ đạc.

  Mọi thứ gần như theo dự tính.

  Mấy ngày qua, Ngụy Nghiên đến quân doanh ở Thượng Kinh để bàn giao quân vụ, Thẩm Du Khanh một mình ở phủ, thời gian rảnh rỗi đọc sách y học.

 Mời vừa lật hai trang, Lục Hà đột nhiên từ bên ngoài bước vào, "Tiểu thư, Hành Nghiêm tiên sinh cầu kiến."

  Thẩm Du Khanh kinh ngạc, mấy ngày rồi nàng quá bận, suýt nữa quên mất tiên sinh. Nàng còn nhớ rõ ngày đại hôn, Tiên sinh không tới, bọn họ cũng lâu rồi chưa gặp.

  "Tiên sinh tìm ta?" Thẩm Du Khanh hỏi.

  Lục Hà gật đầu, "Tiên sinh nói tìm tiểu thư."

  Mà giờ nàng đang ở trong phủ Ngụy Nghiên, Hành Nghiêm tới cửa không phải để gặp Ngụy Nghiên mà là để gặp nàng, hơn nữa còn đang ở Thượng Kinh, nàng và Hành Nghiêm trước đó còn có hôn ước, gặp mặt lúc này truyền ra người ngoài thật không hay chút nào.

Thẩm Du Khanh suy nghĩ một chút, "Cứ nói là ta bị bệnh, không thể tiếp khách."

  "Tửu Nhi gả cho người ta liền xa cách với ta vậy sao? Ngay cả gặp ta cũng không muốn."

  Thẩm Du Khanh liếc nhìn Lục Hà một cái, Lục Hà lắc đầu.

  "Tửu Nhi không cần đoán, ta tự mình theo nàng đi vào." Hành Nghiêm nói.

  Thẩm Du Khanh mỉm cười, "Tiên sinh tới có chuyện gì vậy?"

  Hành Nghiêm liếc nhìn Lục Hà đang hầu hạ, "Chuyện này có lẽ Tửu Nhi sẽ không muốn người khác biết."

  Ý cười của Thẩm Du Khanh đông cứng lại, nàng do dự, "Lục Hà là thị nữ bên người của ta, sao lại không được?"

  Hành Nghiêm nói từng chữ một, "Chuyện liên quan đến Lâm Thức, ca ca của nàng."

  Trong phút chốc, tứ chi xương cốt nàng đều tê dại, Thẩm Du Khanh ngẩn ra một chút, giơ tay ra hiệu Lục Hà đi ra ngoài trước.

  Nàng nghe thấy giọng nói mềm mại của mình, "Tiên sinh muốn nói gì?"

  "Tửu Nhi, ta muốn hỏi nàng, nàng thực sự muốn gả cho Ngụy Nghiên, cùng hắn quay trở lại nơi lạnh lẽo như Mạc Bắc sao?" Hành Nghiêm nhìn chằm chằm vào mắt nàng, cố gắng tìm kiếm một phân do dự.

  Thẩm Du Khanh kiên định nói: "Tiên sinh, ta tưởng chúng ta đã nói rất rõ ràng. Trong lòng ta bây giờ chỉ có mình Ngụy Nghiên."

  "Vậy còn hứa hẹn năm đó thì sao?" Hành Nghiêm dường như bị ánh mắt của nàng làm cho đau đớn, ngữ khí sắc bén, "Nàng đã hứa đến tuổi cập kê sẽ gả cho ta, này không tính sao?"

  Rất hiếm khi thấy hắn nóng nảy, Hành Nghiêm trước mặt nàng xưa nay luôn dịu dàng hòa thuận, đây là lần đầu tiên hắn tỏ ra khiên cưỡng.

  "Là ta sai." Thẩm Du Khanh nói: "Năm đó ta trẻ tuổi không biết gì, vi phạm lời thề một mình ta tự chịu trách nhiệm."

  Hành Nghiêm mím chặt môi, "Tửu Nhi, ngươi ruồng bỏ ta, lựa chọn Ngụy Nghiên, ngươi biết hắn đã làm cái gì không?"

  Thẩm Du Khanh giống như có dự cảm, theo bản năng nhìn hắn, "Ngươi nói cái gì?"

  "Ta nói, Ngụy Nghiên chính là hung thủ giết ca ca của ngươi." Hành Nghiêm chậm rãi nói.

  "Không có khả năng." Thẩm Du Khanh sắc mặt lạnh lùng, "Năm đó Ngụy Nghiên tức giận rời kinh, vĩnh viễn ở lại Mạc Bắc. Thượng Quận ở phía Bắc, Uyển Thành ở chỗ Nam, Ngụy Nghiên sao có thể dính dáng đến chuyện lũ lụt ở Uyển Thành được."

  "Tiên sinh, chuyện này liên lụy rất lớn, ta sẽ điều tra rõ. Ta và ngài thân phận không ở ngồi cùng nhau quá lâu, mời ngài đi ra ngoài." Thẩm Du Khanh đứng dậy, hướng vào bình phong.

  Hành Nghiêm gọi nàng lại, "Nàng không phải cũng từng hoài nghi sao? Năm đó Ngụy Nghiên tại sao lại tức giận rời khỏi kinh."

  Thẩm Du Khanh nắm chặt tay, nhắm mắt lại, đột ngột quay lại, "Ngụy Nghiên sở dĩ rời kinh là vì Thục Quý phi chết thảm, hắn chán ghét thế gia ở Thượng Kinh tranh giành dơ bẩn."

  "Cho tới bây giờ nàng còn vì hắn mà chống chế." Hành Nghiêm vội nói: "Thục Quý phi khi đó vì sao chết, cái thai mới tám tháng, thai kỳ ổn định, còn chưa sinh ra, vì sao lại như vậy? Tại sao lúc đó đột ngột qua đời."

  "Ngoại trừ thế gia tranh chấp cùng đứa con chưa chào đời, còn có một điểm khác. Tiên đế cố ý để Thục Quý phi nhìn thấy mật báo từ tiền tuyến. Uyển Thành sẽ có một trận lụt, hơn một ngàn người trong thành sẽ chết. Trong đó kẻ chủ mưu đằng sau chính là Ngụy Nghiên."

  "Ngụy Nghiên biết tội ác của mình không thể tha thứ, mới cam tâm tình nguyện xin ở lại Mạc Bắc mãi mãi."

  Quá khứ đột nhiên hiện ra trước mắt Thẩm Du Khanh.

  Nàng hỏi hắn tại sao lại đến Mạc Bắc, hắn lúc đó nói với nàng rằng vì người Hồ nham hiểm, người đóng quân chiếm giữ Mạc Bắc đều đã chết, nếu không phải vì điều này, hắn sẽ không đến.

  Hắn không sợ chết, không coi trọng mạng sống của mình, lúc nào tác chiến đều là luôn dùng mạng để đấu...

  Thẩm Du Khanh không muốn tiếp tục nghĩ thêm nữa.

  "Không có bằng chứng, bảo ta làm sao có thể tin tưởng Tiên sinh được?" Ánh mắt nàng lạnh lùng, cực kỳ bình tĩnh.

  Thấy nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, Hành Nghiêm lấy từ trong ngực ra một cuộn giấy rách. Giấy Tuyên Thành bị nhàu nát, thấm nước nhiều chỗ.

  "Chuyện này ta đã điều tra từ một tháng trước, đây là một bản báo cáo bí mật ta tìm được khi chữa bệnh cho Thái phi trong cung, ghi chép lại chuyện năm đó."

  Ánh mắt của Thẩm Du Khanh rơi vào mảnh giấy được đóng bằng hổ phù. Nàng nhìn thoáng qua, trên đó viết quân lệnh phá đê là do Tam hoàng tử ban ra.

  Từng chữ rõ ràng, Thẩm Du Khanh hai mắt đột nhiên bừng tỉnh, tự hỏi làm sao chứng minh đây, chẳng lẽ là người khác giả mạo. Nhưng nàng không thể nói một lời nào, cổ họng như bị chặn lại, đầu óc trống rỗng, quá khứ hiện ra trước mắt, trong đống đổ nát nàng luôn miệng gọi "A huynh", lại vẫn không ai đáp lại.

  "Chuyện đã đến nước này, nàng còn không tin sao?" Hành Nghiêm cẩn thận nhìn nàng, chậm rãi hỏi.

  "Cho nên?" Thẩm Du Khanh không biết từ khi nào nước mắt đã rơi xuống, "Tiên sinh nói với ta mấy chuyện này để làm gì? Để ta hòa ly với hắn rồi lại nối lại tình xưa với ngài sao?"

  Hành Nghiêm cau mày, "Sao nàng lại nghĩ như vậy?"

  Hắn nói nhanh hơn, từng chữ đều như đâm vào trong lòng nàng, "Tửu Nhi, người hắn hại chết là Lâm Thức, là anh trai thân nhất của nàng, chăng lẽ nàng cũng không thèm để ý, còn muốn cùng hắn là phụ thê tình thêm hay sao!"

  "Rầm" một tiếng, cánh cửa người bên ngoài đá văng.

  Thẩm Du Khanh lau nước mắt trên khóe mắt, nhìn người vừa đến.

  Ngụy Nghiên vừa mới từ trong quân trở về, giáp đen còn chưa cởi, tay cầm trường đao, hắc bào uy nghiêm đi qua, sắc mặt âm trầm bình tĩnh.

  Khi Thẩm Du Khanh nhìn thấy hắn, nàng vô thức quay mặt đi.

  Đôi mắt đen láy của Ngụy Nghiên bắn thẳng vào Hành Nghiêm đang ở trong phòng, trường đao đột nhiên rút ra khỏi vỏ, hướng trên cổ Hành Nghiêm một tia sáng lạnh lóe lên, lông mày nhíu xuống cực thấp, khí lạnh khắp người dường như đến từ địa ngục, mang theo một cảm giác tà khí của ma quỷ khiến người khác rùng mình.

  "Đương lúc ta còn chưa giết ngươi, cút ngay khỏi đây cho lão tử!" Ngụy Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.