Ngụy Nghiên quay vào thêm ít củi vào lửa, mắt nhìn vào bức tường gạch nung.
Cái người mảnh khảnh kia quay lưng về phía hắn, ôm chặt hai cánh tay, vẫn không nhúc nhích.
Ngụy Nghiên bỏ hết củi vào rồi mới quay về.
Trên mặt đất trải ra một mảnh vải nỉ, là do vừa rồi người thương nhân kia trải ra, cũng không lớn lắm, dưới thân nàng chỉ có một mảnh nhỏ khoảng trống, ước chừng rộng một lòng bàn tay.
Ngọn lửa được nhóm lên, nhiệt độ trong phòng cũng ấm hơn.
Ngụy Nghiên nằm xuống, dưới thân một nửa nằm lên cỏ, nửa nằm lên tấm vải.
Đáng lẽ nàng vẫn còn lạnh, nhưng sau khi hắn nằm xuống, nàng lại vô thức dựa vào trong lồ ng ngực hắn, tìm kiếm nguồn nhiệt, dù sao cũng thấy tốt hơn khi ở bên ngoài.
Ngụy Nghiên xiết chặt vòng tay.
...
Nửa đêm tuyết rơi, lửa hơi tắt, Ngụy Nghiên ngủ không được nhiều, bèn đi thêm củi.
Trời sáng dần, Ngụy Nghiên tỉnh dậy trước, lửa vẫn đang cháy.
Khi Thẩm Du Khanh mở mắt ra, thấy mình đang quay mặt vào tường, trên người hơi lạnh, nàng rụt cổ lại, chống tay ngồi dậy, bên cạnh không có ai, trên vai khoác một bộ Hồ phục.
Là quần áo của Ngụy Nghiên.
Thẩm Du Khanh liếc nhìn, nhưng trong lều tranh không có bóng dáng ai..
Một đám thương nhân đã sớm đứng dậy, bên ngoài bày ra một nồi sắt đun nước, hai ba người ngồi vây quanh, trên tay bưng một vò rượu cỏ, một người từ xa bưng một đống thịt khô đi tới.
Người ngồi đối diện nhìn thấy nàng thì cười chào hỏi, trong miệng nói gì đó, thấy nàng nghe không hiểu thì tay chân múa may giải thích, Thẩm Du Khanh đoán ý hắn nói là Ngụy Nghiên đã đi về phía tây.
Nàng đầu mỉm cười, người lái buôn ngượng ngùng gãi đầu rồi tiếp tục nhóm lửa.
Không lâu sau, Ngụy Nghiên trở lại, hắn như thể không sợ lạnh, chỉ mặc một bộ trung y.
Thẩm Du Khanh liếc nhìn hắn một cái, trong lòng còn bộ Hồ phục của hắn, chờ hắn ngồi xuống, nàng ném quần áo trong tay qua.
Ngụy Nghiên ngồi khoanh chân, trên cánh tay đột nhiên có thêm một mảnh quần áo, nhìn sang: "Không lạnh sao?"
Đêm qua lúc nàng ngủ say mà vẫn vô thức nói mình lạnh lắm.
Thẩm Du Khanh nói: "Thiếp không lạnh nữa."
Ngụy Nghiên không hỏi thêm gì nữa, luồn tay qua ống tay áo, buộc thắt lưng da quanh eo rồi thắt chặt.
Mấy người lái buôn ngồi quanh đó bước tới đưa hai bát canh nóng hổi cùng một miếng thịt.
Ngụy Nghiên nhận lấy, nói cảm ơn.
Một bát cho nàng, có hơn nửa, bốc khói nghi ngút.
Thẩm Du Khanh nhấp một ngụm, tứ chi lạnh cóng dần dần thả lỏng.
"Chàng đúng cũng không câu nệ gì nhỉ."
Ngụy Nghiên rút dao xoa xoa, dùng dao nhỏ cắt một miếng thịt đưa tới bên miệng, "Câu nệ gì chứ, làm ăn buôn bán bên ngoài có thể giúp gì sẽ giúp, sau này còn phải giúp đỡ chiếu cố lẫn nhau, đấy là quy luật không hẹn mà tự hiểu ở trong giới kinh thương."
Thẩm Du Khanh không rửa tay, nàng chỉ ăn một miếng nhỏ trên mũi dao của hắn, còn lại đều đẩy cho hắn.
"Chậc, nàng tưởng ta đang cho cá ăn sao?" Ngụy Nghiên vung ngang cán dao, nhai ngấu nghiến mọi thứ nàng vừa ăn.
"Nàng còn muốn ăn hay không?"
Thẩm Du Khanh lắc đầu, Ngụy Nghiên cất dao, gắp hai ba miếng thịt ăn xong là sạch sẽ.
Hai má anh phồng lên và anh đang nhai miếng thịt, nhưng đôi mắt anh vẫn nhìn cô, như thể miếng thịt đó là của cô.
Thẩm Du Khanh uống xong bát canh nóng, đặt bát bên cạnh, ánh mắt Ngụy Nghiên trầm xuống, hắn húp một ngụm canh trong bát của mình xong, sau đó vòng tay qua eo nàng, áp môi xuống.
Cách đó không xa có tiếng huýt sáo vui tai vang lên, Thẩm Du Khanh lỗ tai đỏ bừng, nhưng nàng cũng không đẩy hắn ra.
"Chàng có thể nhịn thêm chút không vậy?" Thẩm Du Khanh lông mi khẽ run, mím môi, sắc mặt không tốt lắm.
Ngụy Nghiên cười nói: "Nhịn đủ rồi."
Bát canh của Thẩm Du Khanh nhìn thấy đáy, Ngụy Nghiên đưa bát của mình đến bên miệng nàng: "Uống thêm đi."
"Không cần đâu."
"Chê ta sao?" Ngụy Nghiên ước lượng bát canh của mình.
Thẩm Du Khanh nói, "Chê chàng đó."
Ngụy Nghiên đưa đầu lưỡi chạm môi, hớp ngụm canh còn lại.
Mặt trời hoàn toàn ló dạng, các thương nhân thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Cả nhóm chào tạm biệt, bên trong có người hỏi bọn họ định đi đâu, Ngụy Nghiên nói định đi về phía tây, người đó kinh ngạc nói: "Phía tây vách núi cao thăm thẳm, căn bản không có đường đi, cỏ dại mọc đầy. bên bờ vực cũng là độc dươc chết người, động vào cái cũng chết ngay tức khắc."
Ngụy Nghiên cười cười, cũng không nhiều lời.
Cả hai đi về phía Tây, tuyết dần dần nhẹ đi, Thẩm Du Khanh sau khi nghỉ ngơi một đêm, bước đi cũng không cảm thấy mất quá nhiều sức.
Ngụy Nghiên nắm tay nàng đi trước, Thẩm Du Khanh nhìn rõ bờ vai rộng của hắn, nhất thời ngây người ra, nàng đến Mạc Bắc mới có mấy tháng nhưng đã cùng hắn đi cùng nhau mấy lần như vậy, trải qua biết bao sinh tử.
"Thấy sao hả?" Ngụy Nghiên chú ý tới ánh mắt của nàng, hỏi.
Thẩm Du Khanh thu hồi tầm mắt, không muốn hắn biết vừa rồi mình đang suy nghĩ gì, liền hỏi: "Hừng đông chàng đi đâu vậy?"
"Ta đi trước dò đường." Ngụy Nghiên đáp, dùng đầu ngón tay xoa xoa mu bàn tay nàng.
Trên mặt đất có dấu chân bị tuyết bao phủ, hóa ra là của hắn.
Thẩm Du Khanh nhướng mắt, "Thế chàng thấy sao?"
"Không tốt lắm." Ngụy Nghiên đi phía trước, "Ta đã từng đến vách đá phía tây một lần, Xuyên tràng thảo che kín, không có chỗ đặt chân xuống."
Thẩm Du Khanh cân nhắc: "Thiếp chưa bao giờ nghe nói về loại cỏ này."
"Nàng ở bên ngoài chờ đi, ta đi xuống lấy đồ rồi sẽ lên ngay." Ngụy Nghiên nghiêng đầu, trong mắt mang theo ý cười, "Nếu như lỡ trúng độc, chờ trở về nàng giải cho ta đi."
Thẩm Du Khanh dừng lại, chớp mắt: "Chàng tin tưởng thiếp vậy sao?"
Ngụy Nghiên siết chặt tay nàng, "Vì nàng là phúc tinh của ta mà."
Thẩm Du Khanh ánh mắt khẽ động, quay đầu không nhìn hắn, "Đi thôi."
"Ừ."
Đường còn xa, hai người mới đi được nửa ngày, đột nhiên tuyết bắt đầu rơi, ban đầu còn có bông tuyết rải rác, nửa giờ sau lại lớn dần, đi được một lúc, tuyết rơi khắp người, toàn thân trắng bệch.
Ngụy Nghiên xoa xoa tay, "Lạnh không?"
Thẩm Du Khanh hiếm khi không mạnh miệng, đáp "Có một chút."
Tuyết dày đến nỗi thời gian ngắn không dừng được.
Ngụy Nghiên duỗi tay ôm nàng vào trong lòng, c ởi thắt lưng da bộ Hồ phục, gần như ôm trọn lấy nàng, "Còn lạnh không?"
Nhiệt lượng không ngừng tỏa ra, Thẩm Du Khanh lắc đầu: "Không lạnh nữa."
Xung quanh là những sườn đồi thấp, nhìn xa ngút tầm mắt là một màu trắng xóa, không có chỗ nào có thể tránh gió và tuyết.
Nàng ước chừng khả năng không tránh được tuyết lớn, Ngụy Nghiên cũng không nói gì.
Lương khô bọn họ có không nhiều, có thể không cầm cự được bao lâu, vì vậy lấy đồ xong phải lập tức rời đi.
"Chàng biết trong bức vẽ giấu cái gì sao?" Thẩm Du Khanh giọng nói từ trong lồ ng ngực rầu rĩ phát ra.
Ngụy Nghiên không giấu giếm, "Là Vũ Lâm Lệnh."
Thẩm Du Khanh chưa bao giờ nghe nói đến, liền hỏi, "Đó là gì vậy?"
"Khi Hoàng đế tiền triều bình định thiên hạ đã dựa vào Vũ Lâm Quân, sau này giang sơn ổn định, thỏ ranh phải chết, chó ngoan thì giữ. Hoàng đế đã nghi nên đã thanh trừng Vũ Lâm Quân. Vũ Lâm Quân bị giết hại, trước khi bỏ mình để lai một thứ là Vũ Lâm Lệnh. Người nào có được Vũ Lâm Lệnh có thể điều khiển mấy vạn Vũ Lâm Quân." Ngụy Nghiên vòng tay qua eo nàng, cố ngăn gió lạnh thấu xương, tuyết trắng tạt vào mặt.
Thẩm Du Khanh nghi ngờ, "Hoàng đế sáng lập tiền triều đã qua trăm năm, cho dù lệnh bài này tồn tại, Vũ Lâm quân không phải toàn người già nua xám xịt thì khả năng cũng đã xuống mồ quy tiên, sao có thể triệu tập được mấy người chứ?"
Ngụy Nghiên tiếp tục: "Vũ Lâm quân là đội quân dùng mồ hôi và máu để luyện ra, được huấn luyện bài bản và tinh nhuệ hiếm có, 1 chọi được 10. Mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng nhuệ khí của hậu thế vẫn không giảm, binh lính vẫn được chấn chỉnh, không thể khinh thường được.
Thanh âm của hắn dần dần chìm xuống, Thẩm Du Khanh cảm giác hắn tựa hồ đang nghĩ tới cái gì, nàng lại nhìn, mấp máy môi nói: "So với binh lính của chàng thì sao?"
Ngụy Nghiên bắt gặp ánh mắt của nàng, "Nếu như là 10 năm trước, bằng thực lực của quân ta thì họ cũng không có bao nhiêu phần thắng đâu."
"Bây giờ thì sao?"
Ngụy Nghiên mím môi, không trả lời câu này.
Thẩm Du Khanh hỏi sang chuyện khác: "Chuyện này làm sao chàng biết rõ như vậy?"
Như thể chính hắn đã từng trải qua.
Ngụy Nghiên thản nhiên nói: "Ta khi còn bé nghịch ngợm, cho nên mới ở trong cung nhìn trộm bí mật của triều đại trước."
Thẩm Du Khanh không khỏi lại liếc hắn một cái, chỉ có Hoàng thượng mới có tư cách biết được những bí mật trong cung, hắn lại nói ra nghe nhẹ nhàng như vậy, đủ cho thấy Hoàng thượng đối với đứa con trai này có bao nhiêu nuông chiều.
Chờ gió và tuyết giảm bớt, cả hai cuối cùng cũng đến được vách đá cao phía tây.
Vách đá này không mạo hiểm như ở núi Vu Long, nhưng cũng rất cao, liếc mắt một cái không thấy đáy.
Bên rìa vách đá có dây leo uốn lượn, có đầu búp màu xanh, có đầu búp lại màu trắng, Thẩm Du Khanh đoán đây chính là loài Xuyên trường thảo mà thương nhân nói.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy loại thảo mộc này, muốn điều chế ra thuốc giải cần một chút thời gian, nhưng giờ đây không có nhiều thời gian như vậy.
"Thứ đó ở dưới đáy vực sao?" Thẩm Du Khanh hỏi.
Ngụy Nghiên gật đầu, "Giữa vách núi có một cái động, tám chín phần Vũ Lâm Lệnh ở trong đó."
Muốn xuống vách đá phải băng qua Xuyên tràng thảo kia. Loại cỏ này mọc trên mặt đất, có bộ rễ cực sâu, gần như cắm sâu vào đất, cơ hồ đúng là không thể lấy ra được. Không chỉ lá mà thân rễ cũng có độc, nhựa cây để lại cũng có thể gây chết người.
Thẩm Du Khanh lấy một chiếc khăn tay mềm mại từ trong tay ra, mở chiếc khăn tay ra và đặt chuỗi hạt đồi mồi mà nàng thường đeo.
Ngụy Nghiên ở bên cạnh, thấy rõ thứ nàng đang cầm trong tay.
"Cái này cho chàng." Thẩm Du Khanh đưa tay ra, nhìn vào mắt hắn.
Ngụy Nghiên liếc hai lần, ánh mắt biến đổi, "Không phải bảo bối của nàng sao?"
"Chàng cầm hay không." Thẩm Du Khanh nói với hắn, "Thời gian ngắn thiếp không có khả năng luyện chế ra giải dược, hạt châu này có thể giải trăm loại độc dược, chàng nếu đã không muốn thì được, quên đi."
"Ai nói ta không muốn." Ngụy Nghiên nắm tay nàng, đem chuỗi hạt nhét vào tay mình.
"Ta mang là được sao?" Hắn hỏi.
Thẩm Du Khanh gật đầu.
Ngụy Nghiên ôm vào trong ngực, "Ta tự đi xuống, nàng ở chỗ này chờ ta."
"Cẩn thận." Thẩm Du Khanh mí mắt khẽ giật, cảm giác có thể sẽ xảy ra chuyện.
Ngụy Nghiên choàng tay qua vai nàng, một nụ hôn xuống đỉnh đầu: "Ta sẽ về ngay."
Nói xong, hắn xoay người sải bước đi tới, rút ra đoản đao bên hông đâm mạnh vào đỉnh vách đá, hai tay trèo lên vách đá, dùng sức trên cánh tay, từ eo nhảy xuống.
Tuyết đã rơi nhẹ, Thẩm Du Khanh đợi trên đỉnh vách đá, nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi xuống đám cỏ Xuyên tràng thảo hai màu xanh trắng.
Loại cỏ này ở Thượng Kinh nàng chưa từng nhìn thấy, thậm chí cũng chưa từng nghe nói qua.
Chuỗi hạt đưa cho Ngụy Nghiên, Thẩm Du Khanh tinh thông y thuật, trong lòng biết thứ này độc hại, cũng không dám dễ dàng ỷ lại.
Mặt trời lên đến chính giữa, ánh sáng xuyên qua các tầng mây, chiếu thẳng xuống mặt đất.
Đầu ngọn cỏ từ từ nở ra một đóa hoa màu trắng hồng, chẳng mấy chốc đã bao phủ cả vách đá.
Nụ hoa nở rộ, có mùi thơm thoang thoảng, Thẩm Du Khanh khi nhận ra liền bịt miệng và mũi, nhưng hơi muộn, đầu nặng nề choáng váng, một lúc sau hôn mê bất tỉnh.
Nàng lại một lần nữa mơ thấy trận lụt mười năm trước, chỉ sau một đêm, Uyển thành náo nhiệt sầm uất một thời bị tàn phá, tất cả đều bị lũ lụt nuốt chửng, rất ít người sống sót.
Nàng chạy quanh đống đổ nát, khóc gọi huynh ơi, nhưng không ai đáp lại.
Đi đến cuối cùng, đứng trước mặt là một nam tử mặc giáp vàng, tướng mạo trẻ tuổi.
Thẩm Du Khanh nghi hoặc hỏi: "Ngươi là ai?"
Chàng trai kia không trả lời nàng, không hiểu sao Thẩm Du Khanh muốn nhìn rõ mặt hắn, nhưng nàng càng muốn biết lại càng khó khăn.
"Đừng tìm nữa, huynh trưởng ngươi đã chết, người chết cũng không còn, quá khứ không bằng để qua đi, không cần truy cứu làm gì."
Có một giọng nói chậm rãi bên tai.
Thẩm Du Khanh không cam lòng, "Ta chỉ muốn biết lý do, rốt cuộc là vì cái gì chứ!"
Không ai trả lời nàng.
Một lúc lâu qua qua, mặt trời xếch xuống, đột nhiên một bàn tay to vỗ vào vách núi, sau đó một bàn tay khác chống lên, người phía dưới nhảy lên, hai chân tiếp đất, vững vàng đứng vững.
Thẩm Du Khanh nghe thấy có người gọi mình thì nhíu mày, nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Quai hàm Ngụy Nghiên căng chặt, nghiến chặt răng, thấy nàng thật sự đã tỉnh, hắn vội siết chặt vòng tay, ôm chặt lấy nàng như đang kìm nén điều gì đó.
"Chàng sao vậy?" Thẩm Du Khanh cảm nhận được sự khác thường của hắn, lông mi run rẩy, nhẹ giọng hỏi.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, lại nhớ tới vừa rồi không nhận ra mùi hương kia, trong lòng giật mình, "Loại hoa kia..."
Khi mặt trời lặn, hoa khép lại.
Ngụy Nghiên áp trán nàng, yết hầu lăn lộn, nhìn thấy dưới mắt hắn có một vòng hồng, nàng chưa từng thấy hắn như vậy, lại hỏi: "Hoa kia có độc sao?"
Xuyên Tràng thảo độc nhất không phải ở lá và thân mà chính là những bông hoa của nó, hoa sau khi nở rộ sẽ tỏa hương, khiến con người mê đắm trong ảo tưởng và từ từ chết đi mà không biết. Chẳng qua trên đời này hiện không có thuốc giải, hơn nữa loại cỏ này ba năm mới nở hoa một lần, người tiếp xúc với nó đều cho rằng mình chết vì lá hoặc thân mà thôi.
Ngụy Nghiên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, một lúc sau mới có động tác, từng chút từng chút hôn lên môi, chưa bao giờ hắn nhẹ nhàng như vậy, giống như tìm thấy bảo bối bối mà mình đã đánh mất.
Ở cuối vách đá cao, mặt trời lặn về phía tây tỏa những ánh sáng cuối ngày. Mọi thứ đều im lặng, chỉ nghe thấy rõ tiếng tim đập.
Ngụy Nghiên thở nặng nề, trong mắt đều là hình ảnh nảng, "Thẩm Du Khanh, lần này lão tử hoàn toàn lọt vào trong tay nàng rồi."