Thẩm Du Khanh khẽ đảo mắt: "Ở trong tráp."
"Không phải đeo trên cổ như bảo bối sao?" Ngụy Nghiên hỏi nàng.
Hắn dán chặt đôi mắt đen láy trên khuôn mặt nàng, đưa tay sờ bộ Hồ y của nàng rồi kéo lớp áo trong lên.
Thẩm Du Khanh muốn đè tay hắn, nhưng sức của hắn thật đáng kinh ngạc, da thịt nóng như bàn ủi, cứng như sắt hàn.
"Treo bên ngoài dễ rơi mất.", nàng nói.
Nàng chọn lời không thể bắt lỗi để giải thích.
Ngụy Nghiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, nhìn không ra lời đang nói là thật hay giả.
Nàng ấy có thể giả vờ, giả vờ còn giống như thật, như thể đúng là thật.
Ngụy Nghiên sờ lên trên.
Trong yên lặng "Ầm" một tiếng, truyền đến một giọng nữ trong trẻo sắc nhọn, "Cứu với! Có quỷ, có quỷ!"
Sau đó, tất cả những người xung quanh đều bừng tỉnh, hoảng loạn chạy ra ngoài, căn lều chìm trong ngọn lửa.
Ngụy Nghiên dùng đầu ngón tay chọc chọc một chút, trong mắt tràn đầy hắc ám.
"Chuyện gì vậy?" Hồ Nhĩ Đan đi ra, "Vương gia còn ở đây, nửa đêm còn gào thét gì vậy!"
"Được rồi, đưa Công chúa trở về đi, ta đi xem Vương gia cùng Vương phi có bị quấy rầy hay không."
Ngụy Nghiên dừng động tác của mình, lòng bàn tay nghiền ở mặt trên.
Thẩm Du Khanh hô hấp chậm lại, nàng nhìn hắn, hắn đè nàng không thể động đậy.
Cách đó vài bước, "Vương gia, Thuần nhi sợ hãi, không quấy rầy ngài chứ."
Bên trong không ai trả lời hắn.
Ngụy Nghiên nghiêng người, nặng nề áp môi nàng.
"Tiểu thư." Tỉnh Liễu ở bên ngoài.
Thẩm Du Khanh tận dụng khoảng trống để thở nhẹ, lại bị hắn lướt qua khóe môi, cắn đầu môi cô.
"Chàng phải đi mau." Thẩm Du Khanh hạ giọng.
"Chúng ta là phu thê, sợ cái gì?" Hắn vòng tay ôm lấy nàng, không có ý dừng lại.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?"
Tỉnh Liễu nhìn thấy trong lều vải có ánh đèn, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, liền hỏi trước.
Thẩm Du Khanh dùng sức đẩy hắn ra, hắn vẫn bất động, nàng bất đắc dĩ rút cây kim bạc trong tay áo ra, đâm vào eo và bụng hắn.
Động tác trên môi dừng lại, Ngụy Nghiên rít lên một tiếng, "Thật tàn nhẫn."
Thẩm Du Khanh không để ý tới hắn, hướng bên ngoài nói: "Ta ở chỗ này không sao, chàng đi nghỉ ngơi đi."
Bên ngoài có tiếng động, một lúc sau tiếng bước chân xa dần.
Thẩm Du Khanh uống một chút rượu, vừa rồi còn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ cảm thấy hơi chóng mặt.
"Hô Nhĩ Đan đang tìm chàng."
Ngụy Nghiên ậm ừ nói: "Hắn không tìm được cũng đoán được ta đi đâu."
Thẩm Du Khanh hỏi, "Đi đâu chứ?"
Hắn chỉ vào đầu ng ực nàng, "Đương nhiên là chỗ này."
Lỗ tai nàng đỏ lên, "Còn có chút liêm sỉ nào không vậy!"
Ngụy Nghiên cười xấu xa, đến gần nhìn nàng, "Ta vô liêm sỉ, bây giờ nàng thành thật cho ta sờ được không?"
Trên người hắn có mùi rượu, không biết đã uống bao nhiêu.
Thẩm Du Khanh bị hắn giữ chặt, không thể di chuyển dù một chút.
Khoảnh khắc đôi môi vừa rơi xuống, ngoài lều đột nhiên truyền đến một trận kinh hãi, "Vương thượng, có địch tập kích!"
Cả hai dừng lại, Thẩm Du Khanh vỗ nhẹ vào hắn, Ngụy Nghiên bỏ tay ra.
"Nàng ở chỗ này đừng chạy lung tung, ta đi ra ngoài xem một chút." Ngụy Nghiên đè nén thanh âm nói.
Thẩm Du Khanh gật đầu.
Tỉnh Liễu vừa trở lại không lâu đã nghe thấy tiếng cảnh báo, vội vã cầm kiếm đi tìm tiểu thư.
Màn xe vén lên, một bóng người cao lớn thẳng tắp bước nhanh tới trước mặt nàng, hắn mặc đồ đen, bên hông đeo một thanh đao, nàng nhìn kỹ, phát hiện nam nhân kia chính là Vương gia.
Đêm hôm khuya khoắt, tại sao Vương gia lại bước ra khỏi lều vải của tiểu thư vậy?
Tỉnh Liễu không dám hỏi nhiều, hướng ngoài rèm nói: "Tiểu thư, người không sao chứ?"
Thẩm Du Khanh chỉnh lý xiêm y, khoác Ngoại xưởng đi ra ngoài, nhìn ra ngoài hỏi: "Sao vậy?"
Bóng đêm bao trùm, bây giờ đã là nửa đêm. Trên thảo nguyên, từng ngọn đuốc được thắp lên, ngọn lửa ngút trời, một hàng binh lính mặc giáp phục Hồ binh ngang qua, xông về phía đông.
Tỉnh Liễu đáp, "Nô tỳ nghe nói ban đêm có đánh lén từ bên ngoài nên mới náo động lớn như vậy."
"Tiểu thư, người trở về lều vải trú ẩn đi, nô tỳ canh giữ bên ngoài."
Thẩm Du Khanh nhìn gió nổi ở đại mạc ở Trường Sa, không hiểu sao trái tim nàng tự nhiên vô cớ thắt lại.
"Phái mấy người quan sát động tĩnh phía trước, có cái gì dị thường lập tức bẩm báo."
Tỉnh Liễu không dám bất cẩn, ra lệnh cho một số người tiến lên phía trước với một nhóm binh lính ở sau đáp ứng.
Khói báo động cuồn cuộn, chiến hỏa trải dài ngàn dặm.
"Vương gia, thuộc hạ đã phát hiện lá cờ kia chính là của Gia Luật Ân. Đội nhân mã này là từ Tây Khả Luân suốt đêm chạy đến, có lẽ đã bò dọc theo tuyến đường của chúng ta.".
Ngụy Nghiên sắc mặt trầm xuống, tay cầm đao siết chặt thêm vài phần, "Gia Luật Ân tự mình tới?"
Lệ Túc lắc đầu, "Không phải, chẳng qua có tên thủ lĩnh cường tráng, trên tay cầm chùy lớn, ngay cả cưỡi ngựa cũng không biết, hắn mặc dù to con nhưng chạy trốn cũng rất nhanh."
Hầu hết các bộ lạc Mạc Bắc đều cao to, có hành vi kỳ quái với vũ khí quái dị cũng chẳng có gì lạ.
Ngụy Nghiên chưa bao giờ nghe nói về nhân vật này, nhưng không thể khinh thường.
"Trong quân có bao nhiêu nhân mã?" Ngụy Nghiên âm trầm nhìn chằm chằm nơi giao chiến.
"Chưa đến 7 vạn quân." Hô Nhĩ Đan xấu hổ trả lời: "Vương gia không biết đó chứ, mấy tháng trước, nửa đêm có một toán quân tấn công lương thảo, quân ta bị thương tổn hơn phân nửa. Sau đó lại tuyết rơi, lại tổn hại hơn phân nửa nữa, trừ thương binh ra thì chỉ còn khoảng 7 vạn quân."
Ngụy Nghiên sắc mặt càng thêm trầm, lạnh giọng hạ lệnh nói: "Bố trí hành trận đi, gặp người không cần bắt sống, lập tức giế t chết. Đẩy người đến hạ dư hố hố."
Hành quân đánh giặc mà cứ thủ hạ lưu tình sẽ càng phức tạp hơn, nay bọn họ nhân mã thiết, đối phương tập kích bất ngờ, muốn một chiêu thắng thì phải sát phạt dứt khoát, uy hiếp quân địch. Hạ dư hố là một cái hố sâu tuyết quanh năm để lại, trong đó có đặt bẫy quân rập, bức người tiến đến thì dễ dàng hơn nhiều.
Hơn nữa, hắn còn đoán được mục đích của Gia Luật Ân, không gì khác hơn là bản vẽ đó. Mà hiện tại, hắn đại khái có thể đoán được trong bản vẽ kia cuối cùng có cái gì.
"Tất cả tướng sĩ nghe lệnh, bố trí đội hình!"
"Tuân!"
Tiếng trống trận hành quân nổi lên, từ chậm rãi đến gấp gáp. Trên đại mạc rộng lớn, một nhóm người mặc trang phục Hồ y vội vã xung quanh. Ngọn lửa vút lên trời, chiếu sáng cả một vùng cát.
Hạ dư hố ở hướng Đông, đám quân lính đang chạy xung quanh, tay cầm trường đao, chẳng mấy chốc sẽ bị chi binh tập kích bao vây quanh đó.
Xung quanh vang lên tiếng la hét liều chết, tiếng gầm hỗn loạn. Bị mắc kẹt trong đao kiếm chém phạt, liên tục rút lui, vốn đã là một sự kháng cự trong tuyệt vọng.
"Vương gia, tên to con kia thật là dũng mãnh, phía tây đại bộ phận đã bị phá vỡ, chúng ta ít người, nếu tiếp tục tăng thêm quân số, thế trận sẽ bị phá!"
Lệ Túc cầm đao nhanh chóng bẩm báo, trên mặt mang theo vết thương, cả người không thiếu vết máu.
Trên trán Ngụy Nghiên có vết máu, Hồ phục rách nát, cánh tay phải cường tráng để trần, hắn nghiến răng lau vết máu trên mặt, "Ta đi gặp hắn."
Lệ Túc cúi đầu, "Vương gia, cẩn thận!"
Ngụy Nghiên nâng đao lên, đột nhiên dừng lại nhìn hắn, "Người sắp xếp xong chưa?"
Lệ Túc sửng sốt, một lát mới kịp phản ứng: "Thuộc hạ đã an bài hơn 10 tinh binh canh giữ lều trại của Vương phi, Vương gia cứ yên tâm."
"Ừ." Ngụy Nghiên đáp một tiếng, cầm đao đi.
Kẻ cầm chùy là Ha Mạc Xích, là một trong những viên mãnh tướng của Gia Luật Ân. Bên tai phải treo một cái vòng bạc, hắn trời sinh hung thần ác sát, lực tay kinh người, chùy thiết trong tay nặng ngàn cân.
Ngụy Nghiên hăng hái đến chỗ hắn ta.
Ha Mạc Xích đã nhanh chóng tạo ra một lỗ hổng ở phía Tây, hắn ta vung búa, vì vóc dáng cao lớn của mình, dễ dàng quét sạch binh lính trước mặt.
Ngọn lửa bay vút lên trời, âm thanh tang tóc.
Khi Ngụy Nghiên đuổi đến, tên to con đó sắp cầm chùy đập chết một người. Hắc quắc mắt, nhanh chóng vung đao xuống và chém vào cánh tay của Ha Mạc Xích.
Đao này dùng 10 phần lực, máu phun ra từ cánh tay phải của Ha Mạc Xích, chiếc chùy đổi hướng, tên lính kia tránh được một mạng.
Bị người đánh lén, Ha Mạc Xích vô cùng tức giận, hắn nhắm mục tiêu vào Ngụy Nghiên, dùng chùy mạnh đập xuống. Một hồi vung tay, Ngụy Nghiên tránh trái tránh phải, chờ thời cơ đến.
Ngụy Nghiên tuy không cao lớn và mạnh như Hạ Mạc Xích nhưng lại thẳng ở phần linh hoạt, nhanh nhẹn hơn, chỉ ẩn nấp chứ không tấn công, Ha Mạc Xích nóng nảy, bắt hắn như bắt chuột, hắn ta càng trở nên nóng nảy, hắn đấm ngực điên cuồng và gầm lên, ép Ngụy Nghiên vào một góc, ngực gầm lên dữ dội, hai chùy cùng nhau rơi xuống, lập tức khuấy động cát bụi khắp trời.
Sau khi tiếng chùy rơi xuống, Ha Mạc Xích cười điên cuồng một tiếng, nhặt chùy lên, trên cát có một cái hố lớn, nhưng không có nửa phần bóng dáng của ai.
Hắn không khỏi nghi hoặc, gãi gãi đầu, đột nhiên một bóng người dưới chân lắc lư, giẫm lên chùy dưới tay hắn, một đao thẳng đến mặt hắn.
Máu bắ n ra từng mảng dài, mặt và cổ Ngụy Nghiên bê bết máu nóng.
Đột nhiên, thân hình cao lớn ngã xuống đất, đ è xuống đất, bụi mù bay đầy trời.
Ngụy Nghiên tay trái cầm đao, tay phải cứng ngắc, khi cử động, cánh tay phát ra tiếng xương gãy giòn đau đớn xuyên tim. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, hắn cứng má, lúc cử động lần nữa, cánh tay kia dường như đã mất đi cảm giác.
...
Thẩm Du Khanh ngồi trong lều vải, tâm trạng không yên..
Tỉnh Liễu vừa mới vào bẩm báo, mặc dù Hô Nhĩ Đan ít người nhưng Ngụy Nghiên ở đó, hắn cũng đã bố trí đội hình tốt, chắc là sẽ không xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
Tiếng người bên ngoài còn hỗn loạn như cũ, đột nhiên có tiếng sáo vang lên, Thẩm Du Khanh chợt ngồi dậy đi ra ngoài.
Không biết từ lúc nào đã có hơn mười binh lính canh giữ bên ngoài lều vải, Thẩm Du Khanh nhận ra bọn họ là người của Ngụy Nghiên.
"Có chuyện gì vậy?" Nàng hỏi.
Đáp nàng là một người cầm đầu đám lính, "Bẩm Vương phi, là dấu hiệu thu binh."
Bây giờ đã thu binh, chắc không có chuyện gì xảy ra.
Hạ dư hố đầy cạm bẫy, ở nơi ánh lửa sáng ngời, hàng nghìn binh lính bị vây vào hố, bị đánh cho tơi bời, gào thét khắp nơi. Trong hố đặt một lá cờ bằng da thú với ba ký tự Gia Luật Ân được viết ngang.
Ngụy Nghiên đứng ở miệng hố, tay trái cầm đao, lạnh lùng nhìn lá cờ kia.
"Vương gia, bọn chó khốn kiếp đều ở đây." Trương Hòa đến bẩm báo.
Ngụy Nghiên nói: "Xem đã, trước tiên nhốt lại."
"Tuân!" Trương Hòa ôm quyền tuân lệnh.
Ngụy Nghiên ánh mắt lấp lóe, cầm đao miễn cưỡng đứng yên.
"Vương gia, ngài làm sao vậy?" Hô Nhĩ Đan từ hướng bắc đi tới, dưới ánh lửa có thể nhìn ra sắc mặt của hắn có cái gì không đúng, toàn thân đẫm máu như người ngâm trong bể máu..
Ngụy Nghiên xoay người sải bước trở về, "Ta không sao." Dừng một chút, nói: "Thu binh rút lui."
Binh mã rút đi, Thẩm Du Khanh ngồi đợi cả đêm, đến rạng sáng, nàng chìm vào giấc ngủ chập chờn một lúc, chợt mở mắt ra.
Trời đã sáng, đêm qua bên ngoài cũng không có động tĩnh gì lớn.
Ngụy Nghiên cả đêm không tới, nếu là trước đây nhất định sẽ không như vậy.
Thẩm Du Khanh ngồi một lúc, Tỉnh Liễu bước vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
"Mọi chuyện thế nào rồi?" Nàng hỏi.
Tỉnh Liễu hiểu ý, đáp: "Mọi chuyện đã ổn thỏa. Chẳng qua đêm qua sau khi thu binh, Vương gia trở về lều vải, ở trong lều cho tới bây giờ cũng không có động tĩnh gì."
Thẩm Du Khanh đang chải tóc dừng một chút, ánh mắt hơi động, "Hắn bị thương sao?"
Tỉnh Liễu nói: "Chuyện này nô tỳ không rõ." Thị liếc nhìn Thẩm Du Khanh, "Tiểu thư, không bằng người tự mình đi xem một chút?"
"Ta sao phải đi xem hắn chứ?" Hắn da dày thịt béo, nếm trọng thương nhiều như vậy, chẳng phải một hai ngày sau đã tung tăng nhảy nhót rồi ư, lúc lành vết thương còn có ý bắt nạt nàng, nàng sẽ không đi xem tên xấu xa kia đâu.
Thẩm Du Khanh làm như không có chuyện gì, chải đầu, "Đi chuẩn bị cơm đi."
"Vâng." Tỉnh Liễu nói.
Ăn sáng xong, Thẩm Du Khanh đến gặp Hô Nhĩ Thuần.
Hô Nhĩ Thuần đang ngủ trên giường, vẻ ngoài trầm lặng anh tĩnh của nàng ta khác xa với sự điên khủng đêm qua.
Dùng thuốc rất khó thành ra như vậy, Thẩm Du Khanh bắt đầu hoài nghi có phải nàng ta trúng thuật vu cổ hay không.
"Thuốc này chỉ có thể trị chứng buồn ngủ, nhưng thấy chứng bệnh đêm qua, ta cần quan sát thêm vài ngày nữa." Thẩm Du Khanh nói.
Hô Nhĩ Đan cảm kích nói: "Ta thay mặt Thuần Nhi cảm ơn Vương phi."
Người bên cạnh dùng tiếng phổ thông nói xong một câu, Thẩm Du Khanh không có biểu cảm gì đáp lại một câu.
Nàng có chút lơ đễnh.
Lúc Hô Nhĩ Đan chuẩn bị rời khỏi lều vải, Thẩm Du Khanh đi vài bước liền dừng lại, quay đầu nhìn hắn: "Ngụy Nghiên đâu?"
"Vương gia không thông báo cho Vương phi chuyện này sao?"
Thẩm Du Khanh nhìn về dịch quan (người phiên dịch).
Dịch quan nói lại.
"Hắn xảy ra chuyện gì?" Thẩm Du Khanh hỏi.
"Hoàng tử bị thương nặng, nằm tĩnh dưỡng trong lều vải."
...
Ngụy Nghiên đêm qua hồi trướng, sai người tìm lang trung.
Lệ Túc khó hiểu nói: "Vương gia, luận về y thuật, không ai có thể so với Vương phi, sao ngài không mời Vương phi tới?"
Ngụy Nghiên híp mắt, lông mày lấm tấm mồ hôi lạnh, "Kêu ngươi đi thì ngươi đi đi, nói nhảm cái gì!"
Giọng hắn lạnh lùng, tay trái chống đao trên mặt đất, đôi mắt đen nhánh.
Lệ Túc sợ tới mức không dám nói nữa, vội vàng chạy ra ngoài.
Y sư trong trướng bận rộn đến rạng sáng mới không có động tĩnh gì.
Ngụy Nghiên mắt mở to nhìn phía trên, ánh mắt ngưng tụ, chợt nhếch miệng cười tự giễu. Cánh tay phải của hắn đang đặt trên giường, không cảm giác.
Màn trướng kéo xuống. Ngay sau đó một tia sáng chiếu vào, hắn ngồi dậy, thấy rõ nữ nhân đi vào, hai mắt híp lại, còn có ý cười nói: "Sao nàng lại tới đây?"
Thẩm Du Khanh mặt lạnh đến trước mặt hắn.
Nàng đứng, hắn ngồi.
Ngụy Nghiên ngước mắt lên, ánh mắt nàng lạnh lùng như đang nhìn một người không liên quan gì đến mình.
"Xem chàng đã chết chưa?" Thẩm Du Khanh nói.
Ngụy Nghiên khóe môi mấp máy, ý cười biến mất trong mắt, không nói lời nào.
Cả hai im lặng.
Một lúc lâu sau, Ngụy Nghiên lười biếng nghiêng người nghiêng sang một bên, đưa tay trái sờ miệng, nhàn nhạt cười nói: "Cũng đúng, ta chết thì nàng có thể về kinh không chút kiêng kỵ."
Trái tim của Thẩm Du Khanh đột nhiên thắt lại, nàng liếc nhìn sang chỗ khác, nhìn lại hắn, vẫn bộ dáng lười biếng và lưu manh như vậy.
Không chỗ nào cố kỵ, phảng phất đối với hắn không quan trọng.
Thẩm Du Khanh liếc hắn một cái, mím môi, xoay người bước ra ngoài không nói lời nào.
"Y sư nói cánh tay này của ta phế đi rồi." Ngụy Nghiên giật giật khóe miệng, cố gắng dùng sức, nhưng vẫn không có cảm giác.
Thẩm Du Khanh đứng một hồi, "Sao tối qua không tìm ta."
"Nàng không phải Đại La thần tiên, cánh tay này như thế nào, ta hiểu rõ." Ngụy Nghiên cười nhạt, "Chỉ là một cánh tay bị phế mà thôi, cũng không phải việc lớn gì."
Thẩm Du Khanh đột nhiên quay đầu lại, "Thế việc gì mới là lớn? Cái mạng có tính là lớn không?"
"Chuyện như tối hôm qua, có phải chàng đến chết cũng không muốn mời ta không? Chàng xem ta như thế nào?"
Đôi mắt đen láy của Ngụy Nghiên dần dần như có ánh sáng, hắn nhìn về phía nàng, ánh mắt dán chặt vào nàng..
Thẩm Du Khanh vừa nói ra, liền nói hết những gì trong đầu mình: "Lá gan trước đây trêu chọc ta vứt đi đâu rồi? Bây giờ hèn nhát như vậy, đến nhìn ta cũng không dám?"
Hai người nhìn nhau, Ngụy Nghiên nhìn nàng, trong mắt chậm rãi hiện lên ý cười.
Hắn chằm chằm nhìn nàng như nhìn bảo bối..
Thẩm Du Khanh nhìn đi chỗ khác, "Quên đi, nếu chàng không muốn, ta sẽ đi."
Nàng nhấc bước tiếp tục đi, đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mắt, người đàn ông vươn cánh tay trái ra, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Sao ta không muốn chứ? Nằm mơ cũng muốn nàng đến nhìn ta."
Thẩm Du Khanh cắn môi, "Ai muốn tới xem chàng chứ."
"Ừ, nàng không phải tới xem ta, là tới trị ta." Ngụy Nghiên khẽ cười nói.
Thẩm Du Khanh cảm thấy như hắn cố ý.
"Để thiếp xem trước."
Hai tay ôm eo vẫn vững vàng, hắn không động đậy, cúi đầu, cằm đặt trên vai nàng, "Không chữa được cũng không sao."
"Không có gì là thiếp không chữa được đâu." Thẩm Du Khanh dựa vào mặt hắn, cằm hắn đặt trên cổ nàng, râu xanh mọc quanh, châm chọc khiến nàng hơi ngứa.
"Để thiếp xem trước đã." Thẩm Du Khanh tiếp tục.
Ngụy Nghiên xoa xoa mặt nàng, trong mắt ý cười càng sâu, "Để ta hôn trước đã."
"Đến lúc nào rồi!" Thẩm Du Khanh bực bội, cảm thấy đồ xấu xa này không biết nặng nhẹ.
"Vẫn chưa muộn."
Đôi mắt đen nhánh của Ngụy Nghiên không ngừng nhìn nàng, như thể nhìn mãi chưa đủ, hắn ngậm lấy thùy tai trắng nõn của nàng, đến cổ, che đi sườn mặt của nàng.
Hơi thở trở nên nặng hơn.
Thẩm Du Khanh trốn không được, đành dứt khoát nói hắn ôm trọn vòng tay của mình, bên hông nặng nề là cánh tay của hắn.
Hắn ấn xuống môi nàng từng chút một, từ từ tăng thêm.
"Được rồi, đừng hôn nữa." Thẩm Du Khanh hai tay chống ngực hắn, nghiêng mặt đi, môi hắn quá nóng khiến một bên mặt nàng đỏ bừng.
Nàng nóng lòng muốn chẩn đoán và điều trị cho hắn, nhưng hắn không chút kiêng kị nào mà làm chuyện xằng bậy với nàng.
"Một lần cuối cùng." Ngụy Nghiên thở ra, lấp kín môi nàng.
Ánh mắt của hắn quá tùy ý, kịch liệt hung hãn, giống như dã thú trong núi, cực kỳ xâm lược, nhìn thẳng đôi mắt trong veo như dòng suối của nàng.
Thật lâu sau, hắn mới buông nàng ra, ấn trán nàng, "Thật đúng không phải lúc."
"Cái gì chứ?" Thẩm Du Khanh vành tai nóng lên, trên mặt cũng nóng lên.
Ánh mắt Ngụy Nghiên có chút tối sầm lại, thì thầm bên tai cô.
Thẩm Du Khanh mắt giật giật, mặt càng đỏ hơn, "Đồ xấu xa, thiếp không đồng ý."
"Là ta kỹ thuật không tốt, vừa rồi phía dưới không có cảm giác gì sao?" Ngụy Nghiên nói xong, tự nhủ: "Hẳn vậy, ta còn chưa sờ qua."
"Chàng còn không chữa đi à!" Thẩm Du Khanh như mang dao trong mắt bắn về phía hắn, đẩy ng ực hắn, "Chàng còn không trị, thiếp đi đây."
Ngụy Nghiên vòng tay qua người nàng, nhẹ nhàng hôn lên vành tai: "Chữa! Chữa, lại đây xem cho ta."
Thẩm Du Khanh liếc hắn một cái, hắn ôm eo nàng đi vào trong giường.
Nếu không phải bây giờ hắn bị thương, trong lều chỉ có hai người bọn hắn vòng tay ôm nàng đi vào trong giường, ánh đèn dầu lay động, như thể có ý tứ gì đó.
Hắn ngồi trên giường, một chân co lại, cánh tay phải của dường như buông thõng bên hông, nhìn không hợp nhau.
Thẩm Du Khanh tháo thanh nẹp ra, ống tay áo bị xé rách, cánh tay của hắn thâm tím loang lổ vết thương, có vết đao chém, máu đã đông lại, kết thành vảy dài, cũng không đắp thuốc, tùy tiện treo lấy.
Thẩm Du Khanh ngồi bên cạnh hắn, nhìn đến cánh tay kia, trong lòng không khỏi như nhũn ra, bàn tay nhẹ nhàng vuốt v e cánh tay hắn, đặt hai ngón tay lên cổ tay Ngụy Nghiên, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Chàng bị thương thế nào?"
Ngụy Nghiên thuận miệng nói: "Bị chùy đập nát."
Hắn nhìn thấy bàn tay cô đặt trên cánh tay mình, trắng như tuyết, tương phản với màu da đồng của mình.
"Có đau không?"
"Ta không có cảm giác gì." Ngụy Nghiên nghiêng người ngồi xuống.
Một lúc sau, Thẩm Du Khanh thu tay lại, hắn ôm nàng vào lòng, "Nàng xem thấy sao?"
Thẩm Du Khanh dựa vào ngực hắn, ngửa mặt lên và nhẹ nhàng nói: "Không tốt lắm."
"Có chữa được không?"
Thẩm Du Khanh nói thẳng: "Gân mạch đứt đoạn, y sư điều trị cho chàng đúng là dùng phương pháp chính xác nhất, đã qua một đêm rồi, nếu vẫn không có cảm giác gì, khả năng..."
Nàng dừng một chút, cũng không nói tiếp.
Ngụy Nghiên yết hầu lăn xuống, "Chỉ một cánh tay thôi mà, cũng không phải việc lớn gì."
Điều Thẩm Du Khanh không thích nhất là điệu bộ không màng sống chết, phóng túng không kiềm chế của hắn.
Nàng mím môi không nói gì.
Thấy nàng im lặng, Ngụy Nghiên cố ý trêu chọc: "Không sao, cho dù ta còn lại một cánh tay cũng có thể đè nàng"
"Đến lúc nào rồi chàng còn nói như vậy!" Thẩm Du Khanh tức giận.
Ngụy Nghiên rũ mắt xuống, lau đi vết máu trên mặt, trên lông mày đã kết vảy, càng thêm sưng tấy. Hắn nhìn nàng chằm chằm bằng đôi mắt đen láy, từ từ siết chặt vòng tay như thể sợ nàng sẽ bỏ chạy.