Lang trung sửng sốt một chút, lắp bắp nói: "Vương gia, Vương gia, cái này..."
Ngụy Nghiên nhìn chằm chằm bóng người mảnh khảnh ngoài lều, như xa như gần, lại nhìn vết thương trên vai, ý cười càng sâu.
"Ra ngoài đi." Hắn nói, giọng điệu chân thật đến đáng tin.
Lang trung nhận lệnh, đang nghĩ Vương gia muốn mình nói chuyện với ai, vừa vén rèm lên đã thấy một nữ nhân đứng ngoài lều vải.
Hắn nhìn kỹ, đúng là Vương phi.
Lúc này lang trung mới hiểu.
Gió thổi dữ dội, núi Vu Long phủ đầy tuyết trắng, gió lạnh xào xạc như cắt da cắt thịt.
Thẩm Du Khanh đã đứng đó rất lâu.
Đã gần nửa đêm, Lục Hà do dự có mở miệng khuyên tiểu thư đi về hay không, liền nhìn thấy một người từ trong lều vải của Vương gia đi ra.
"Thảo dân bái kiến Vương phi." Lang trung trước tiên hành lễ.
Thẩm Du Khanh nhìn ông từ đâu đến, cau mày, "Có chuyện gì vậy?"
Lang trung cũng không biết vì sao trở nên khẩn trương, theo lời của Vương gia nói: "Vương gia bị thương nặng, thảo dân y thuật nông cạn, khó lòng chữa khỏi, thỉnh Vương phi đi xem một chút."
Thẩm Du Khanh lạnh nhạt nghe xong, xoay người đi về phía lều vải của mình, "Không trị được thì không trị được thôi, chính hắn còn không thèm để ý, ta việc gì phải quan tâm làm gì."
Nàng đi không đi chậm, Lục Hà vội vàng đi theo.
"Tiểu thư, Vương gia trọng thương, chúng ta trở về kinh khó giải thích..." Lục Hà khuyên nhủ.
Thẩm Du Khanh nhìn sang, nàng lại không dám nói nữa.
Lang trung phía sau đuổi theo, "Thảo dân y thuật không tinh, vết thương của Vương gia thật sự không thể trì hoãn, thỉnh Vương phi tới..."
Thanh âm của hắn cũng không nhỏ, náo nhiệt như vậy làm đánh thức tất cả người chung quanh lều trại, đã có người đi ra.
Thẩm Du Khanh dừng lại, thầm nghĩ sao người đàn ông này lại hung hãn như vậy, được voi đòi tiên, nếu mình vào trong lều của hắn ta, không khéo hắn ta sẽ làm chuyện gì đó.
Không phải nàng sợ, chỉ là không muốn dây dưa quá nhiều với người đó.
"Tiểu thư?" Thấy nàng không nhúc nhích, Lục Hà tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau mới gọi.
Thẩm Du Khanh lấy lại tinh thần, suy nghĩ một chút, nói với lang trung: "Hắn nói như thế nào?"
Lang trung không ngờ Vương phi lại hỏi vấn đề này nên không nói thẳng ra được, ông ngập ngừng nói: "Vương gia nói... y thuật của người tinh vi, nhất định còn hơn thảo dân, nếu người tự mình đi vào, đảm bảo ít ngày nữa sẽ khá hơn."
"Ngươi nói dối." Hắn sẽ không nói như vậy, Thẩm Du Khanh hừ lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời, ý bảo Lục Hà không cần chờ, xoay người tiến vào lều của Ngụy Nghiên.
...
Nam nhân bị trọng thương không chữa khỏi trong miệng lang trung kia lúc này đang lười biếng nằm trên giường, một chân gác nửa chừng, đôi ủng da vẫn đi, đặt hờ hững bên trên, hai cánh tay dài buông thõng xuống đầu gối, đầu ngón tay chỉ vào đoản dao ngắn, tạo cảm giác p hóng đãng không thể kìm chế.
Chỗ nào nhìn ra có vết thương trên người vậy?
"Ta quả thật đoán không sai." Thẩm Du Khanh mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Hắn đúng là muốn "chơi" nàng.
Khi nàng vừa bước vào, Ngụy Nghiên đã biết. Bước chân của nàng nhẹ nhàng chậm chạp, âm thanh không lớn.
"Cái gì?" Hắn cười cười.
Thẩm Du Khanh nói, "Lại giả vờ."
Ngụy Nghiên nghịch đao, nhìn nhìn quanh người nàng hai lần, "Nửa đêm không ngủ, ra ngoài chơi sao?"
"Ai ra quy định nửa đêm không được ra ngoài?" Thẩm Du Khanh quay lại.
Ngụy Nghiên nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của nàng, nhất định là ở bên ngoài đã lâu. Nếu bảo nàng vừa trúng gió bên ngoài, hắn cũng không tin.
Vỏ đao chạm vào ủng dạ, "Ta chưa từng thấy ngươi có thói quen này."
Thẩm Du Khanh không trả lời.
Ngụy Nghiên lại nói: "Muốn xem ta sao?"
Thẩm Du Khanh nói, "Đừng tự mình đa tình."
Đến lượt Ngụy Nghiên không nói nữa.
Một lúc sau, "Bả vai ta đau quá."
Thẩm Du Khanh vuốt thẳng tay áo, quay người rời đi mà không nhìn lại.
Người nọ so ra còn nhanh hơn, đi trước hai ba bước, cánh tay dài ôm lấy eo nàng.
Hắn cúi đầu, hơi thở phả vào mặt nàng, nóng bỏng.
Thẩm Du Khanh vẫn không nhúc nhích. Nàng sức không bằng hắn, không thể thoát ra.
"Ta không trêu chọc ngươi đâu, rất đau." Ngụy Nghiên khóe miệng cong lên, nụ cười nửa miệng, hắn ở đâu có bộ dáng như đau vậy.
Thẩm Du Khanh đẩy lồ ng ngực của hắn, "Đau chết ngươi đi."
"Có bằng lòng không?" Hắn hai tay ôm eo cười, ý cười kia thật có chút xấu xa.
Hắn ương ngạnh, cứng như sắt.
Thẩm Du Khanh đưa mắt nhìn vai hắn, chỗ đó được băng vải trắng quấn một nửa, có vết máu đỏ tươi thấm ra, đúng là khá nghiêm trọng.
"Có gì đâu mà luyến tiếc." Thẩm Du Khanh mấp máy môi, thu tầm mắt lại.
Hắn cúi đầu, đôi môi nóng bỏng dán lên trán nàng, "Có làm hay không?"
Biết ngay hắn không có ý tốt mà.
"Ngoài kia có nhiều nữ nhân muốn động d*c với ngươi như vậy mà." Thẩm Du Khanh tránh miệng hắn.
Ngụy Nghiên cười khẽ, "Ta chỉ muốn động với ngươi."
Hắn càng siết chặt hơn, trong mắt toàn là hình bóng nàng.
"Động xong sẽ cùng ngươi về Thượng Kinh." Hắn khàn giọng nói, như dịu dàng dỗ dành, lại cũng như dụ dỗ.
Thẩm Du Khanh cụp mi, âm thầm cắn môi, "Ngươi thật không biết xấu hổ."
Nàng muốn hắn trở về, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng biện pháp như vậy.
"Ngươi nói chuyện cả một đường, cũng không nghĩ sẽ thành ra thế này sao?" Nụ cười của Ngụy Nghiên càng hư hơn, hắn luồn qua tóc hôn má nàng, dùng tay xoa mạnh.
Thẩm Du Khanh nóng tai, hít một hơi đẩy tên xấu xa ra.
Ngụy Nghiên thay đổi vị trí tay, cụp mắt nhìn nàng rồi từ từ đưa tay xuống dưới.
"Đồ khốn." Thẩm Du Khanh tinh thần căng thẳng, tất cả sự chú ý đều nằm trong tay hắn.
"Ngủ đi, muốn mạng ta cũng được." Hắn cắn chóp mũi thanh tú của nàng, hai tay cởi bỏ thắt lưng trên eo nàng, động tác càng ngày càng thô bạo liều lĩnh.
Ở thời điểm này lời nói của nam nhân đều khó phân biệt thật giả.
Thẩm Du Khanh bị hắn nhéo rất đau, nhìn thấy máu chảy ra từ dưới lớp vải trắng, nàng rút một cây kim bạc từ trong tay áo ra và đâm vào.
Người đàn ông bên tai kia nhe răng trợn mắt.
Ngụy Nghiên rốt cuộc cũng dừng lại, ôm lấy nàng thở hồng hộc, đen mặt mắng: "Ngươi cũng thật tàn nhẫn."
Thẩm Du Khanh biết cách đối phó với hắn, "Ngươi nhận thua sao?"
"Cái gì?" Ngụy Nghiên không khỏi xoa xoa tay mấy lần.
Thẩm Du Khanh trong mắt đắc ý, "Vụ đánh cuộc của chúng ta."
Hắn quay về Thượng Kinh với nàng thì coi như hắn đã thua.
Động tác của Ngụy Nghiên dừng lại, ánh mắt tỉnh táo thêm vài phần, ý cười nhạt dần, dục vọng cũng không còn, giống như hắn không phải kẻ vừa động d*c như dã thú vừa rồi.
"Nếu ta không để bụng đến thắng thua thì sao?" Hắn hỏi.
Thẩm Du Khanh lấy chiếc kim bạc ra, "Ngươi sẽ không."
Nàng chắc chắn, "Lời hứa của Hoài An vương dù sao cũng có phần đáng tin."
Ngụy Nghiên ánh mắt không rõ cảm xúc.
Nàng đoán không sai, hắn không phải người tốt gì, nếu thật sự muốn nàng thì sẽ không vòng vo lớn như vậy. Chỉ là hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện trước nay chưa từng nghĩ tới.
Hắn chưa bao giờ có ý niệm mãnh liệt đối với nữ nhân như vậy.
Tuy là không nên, nhưng kiềm chế không được.
"Ta thật sự bị thương nghiêm trọng, lại đây ta cho xem."
Nói tới nói lui lại chuyển về chuyện ban đầu.
Hắn cũng móc eo nàng.
"Buông tay trước đã." Thẩm Du Khanh ánh mắt lạnh lùng.
Ngụy Nghiên mắt dán chặt vào người nàng, "Đừng vội chạy."
"Ừ." Thẩm Du Khanh chiếu lệ.
Ngụy Nghiên ôm một lúc mới lưu luyến buông tay, cuối cùng lại xoa xoa trên mặt lần nữa.
Khuôn mặt của Thẩm Du Khanh bị hắn chọc tức đến đỏ bừng.
Thỉnh thoảng có đám lính tuần tra đi ngang qua bên ngoài, bước chân chỉnh tề cảnh giác.
Không khí trong lều vải nhất thời lạnh đi, Ngụy Nghiên c ởi thắt lưng da, cởi áo ngoài, lộ ra nửa cánh tay.
Cơ bắp của hắn săn chắc, không trắng thế gia công tử đất Thượng Kinh, mà giống màu đồng lâu ngày phơi dưới ánh nắng chói chang hơn.
Nhìn thấy vết thương, Thẩm Du Khanh trong lòng có chút giật mình.
"Bị thương thành như thế còn có tâm tư động d*c." Thẩm Du Khanh trả đũa, dùng kim bạc chọc vào.
Ngụy Nghiên không để bụng vết đau này, cứ mặc nàng trút giận.
"Còn dùng được không?" Ngụy Nghiên hài hước nói.
Thẩm Du Khanh nghiêm túc nói: "Không cứu được, về sau Vương gia chỉ có thể dùng cánh tay còn lại thôi."
Ngụy Nghiên không quan tâm.
Nàng thấy bộ dáng hắn cà lơ phơ phất liền biết hắn không để bụng.
Lục Hà đang ngồi chờ trong lều vải, chờ tiểu thư trở về đã là canh hai.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Du Khanh nằm xuống giường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
...
Ở Dương Quan có cấp báo, Lệ Túc dẫn quân và binh lính của mình từ vùng lân cận đến chiếm hang ổ của người Khuyển Nhung ở Dương Quan.
Bên trong đã khai ra một số xe, thêm số công cụ cũng đều ở đó, còn cả bản đồ đường ngầm, Lệ Túc đã ra lệnh cho người sửa sang lại cho tốt, đưa roi thúc ngựa chuyển đến Quan Châu càng nhanh càng tốt.
Chuyện đến tay Ngụy Nghiên đã là hai ngày sau.
Ngụy Nghiên mở quân báo ra, xem xong thì gấp lại trên án thượng.
"Vương gia, dân chúng ở Dương Quan đã được an bài đến mấy mấy châu xung quanh, đám Khuyển Nhung ở Dương Quan cũng đã bị bắt vào ngục giam, chờ ngài trở về thẩm vấn." Trương Hòa báo cáo.
Ngụy Nghiên ánh mắt trầm xuống, trong lòng không vui mừng lắm..
Mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi, từ lúc phát hiện [Mà Niết] đến khi bị bắt và giam giữ, không có một đoạn khó khăn nhấp nhô nào.
Ngụy Nghiên lòng bàn tay chỉ xuống, "Truyền lệnh xuống, Lệ Túc ở lại Dương Quan chờ lệnh, đại quân lập tức lên đường."
"Vương gia muốn đích thân đi sao?" Trương Hòa kinh ngạc.
"Đúng vậy." Ngụy Nghiên nhíu mày, "Dương Quan nhất định có bí mật khác không thể cho ai biết, [Mà Niết] chỉ là vỏ bọc mà thôi."
Trương Hòa tinh tường nhận ra điều đó, lập tức ôm quyền lại, "Thuộc hạ tuân lệnh."
Binh lính đột nhiên rời đi, Thẩm Du Khanh đang chải đầu trong lều vải, Lục Hà từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt lo lắng: "Tiểu thư, Vương gia sắp rời khỏi Quan Châu rồi."
"Hả?" Thẩm Du Khanh kinh ngạc, "Hắn trở về Thượng Quận sao?"
Lục Hà lắc đầu: "Xem ra không phải, Vương gia không nói rõ ràng, cũng không có phái người đi thông báo cho chúng ta."
"Vậy hắn muốn đi đâu?" Mắt Thẩm Du Khanh giật giật, nàng đem chiếc lược trong tay đặt trước gương trang điểm, "Không chải nữa, theo ta ra ngoài nhìn một chút."
Bên ngoài lều vải có một nhóm binh lính mặc áo giáp chỉnh tề xếp hàng, đeo trường đao bên hông, mặc Hồ phục trang nghiêm, lúc đến là cùng một nhóm.
Một lúc sau, một con ngựa phi nhanh tới, người ngồi trên ngựa càng cao lớn đ ĩnh bạt hơn, lông mày ánh mắt sắc bén giống như một thanh đao đẫm máu rút ra khỏi vỏ, không chút kiềm chế.
Ngụy Nghiên vừa cưỡi ngựa đã nhìn thấy Thẩm Du Khanh vừa bước ra khỏi lều vải.
Nàng thay ào choàng màu chàm cũ kỹ thành trắng như tuyết, vừa mới từ trong lều vải đi ra, làn da trắng hồng, khuyên tai hình thỏ ngọc, càng khiến nàng trông thanh tú yêu kiều.
Hắn nhịn không được nhìn chằm chằm hai lần mới cưỡi ngựa đi qua.
"Hai ngày tới ta phải rời khỏi Quan Châu, ở chỗ này chờ ta." Hắn nói.
Thẩm Du Khanh ngẩng mặt lên, hai mắt hướng về phía mặt trời, lông mi không khỏi rũ xuống, "Ai muốn chờ ngươi, ta có thể một mình trở về Thượng Kinh."
Ngụy Nghiên biết nàng sẽ cãi lại, khóe miệng cười sâu xa: "Người Khuyển Nhung đang tìm ngươi, Thượng Quận xa xôi, muốn trở về cũng phải mất mấy ngày, đường đi gian nan nguy hiểm. Ta đã sắp xếp thỏa đáng ở Quan Châu rồi, cứ ở lại đây một cách an toàn."
Hắn khó có kiên nhẫn như vây.
Thẩm Du Khanh không tranh cãi nữa.
"Đỉển khách sẽ lo liệu mọi việc cần làm. Ta đã nhờ Trương Hòa ở lại đây. Nếu có việc gì cứ phân phó cho hắn."
Thẩm Du Khanh c ắn môi dưới, trong lòng nghĩ kẻ đêm đó ph óng đãng làm càn là hắn, bây giờ dặn dò cẩn thận cũng là hắn, lời tốt xấu gì cũng là hắn nói hết.
"Ta tự biết." Nàng hừ một tiếng, rõ ràng là vẫn còn tức giận.
Ngụy Nghiên biết nàng tính nóng nảy, lại quen được chiều chuộng, dùng thủ đoạn cũng không đối phó được, nghĩ đến những chiêu trò hắn bày ra lại không khỏi bật cười.
Vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ khởi hành.
Ngụy Nghiên xuống ngựa, đi vài bước đến trước mặt Thẩm Du Khanh.
Vết thương ở vai vẫn chưa lành hẳn, nhưng cũng không quá đau. Trước mặt một nhóm người, hắn cũng không làm gì cả, chỉ nhìn nàng chằm chằm, như thể khắc vào trong đáy mắt.
Phải mất một lúc sau hắn mới mở miệng: "Chờ ta quay lại".