Sau Khi Gả Cho Phu Quân Ốm Yếu

Chương 41: Thiện dụ




Sau khi Tần Hảo thức dậy vẫn không nhìn thấy Trúc Cẩm, cuối cùng sau bữa sáng liền mở miệng hỏi: "Trúc Cẩm đâu? Sáng nay không nhìn thấy hắn."

Diệp Mạch mặt không đổi sắc tim không đập: "Ta phái hắn đi làm việc, thuận tiện cho hắn du sơn ngoạn thủy một tháng."

Trúc Hoài ở bên cạnh ủy khuất nói nhỏ: "Thiếu gia rất bất công, tiểu nhân cùng Trúc Cẩm giống nhau, cũng là vì thiếu gia cúc cung tận tụy, nhưng thiếu gia lại chỉ cho Trúc Cẩm du sơn ngoạn thủy một tháng."

"Có bản lĩnh hãy kháng cự!" Diệp Mạch nheo mắt, đưa qua một cái nhìn cảnh cáo.

Tần Hảo nếu có chút đăm chiêu xoa nhẹ vòng tay trên cổ tay, hướng tới Diệp Mạch nhẹ giọng hỏi: "Phu quân thưởng cho Trúc Cẩm nghỉ một tháng?"

Diệp Mạch không rõ nguyên do: "Ân."

"Thế vì sao phải thưởng cho Trúc Cẩm?" Tần Hảo dẫn dụ từng bước, áp sát từng bước.

Diệp Mạch bất động thanh sắc, tay cầm chiếc đũa mất tự nhiên hơi run lên: "Hắn và Trúc Hoài mấy năm nay vẫn đi theo ta, vì chuyện của ta rất bận rộn. Hiện giờ ta đã thành thân, đúng lúc thừa dịp không nhiều việc lắm để cho bọn họ thay phiên nghỉ ngơi."

Ý cười trên mặt Tần Hảo càng đậm, ngón tay như ngọc xoa lên mu bàn tay Diệp Mạch: "Vậy, vì sao phu quân lại chọn Trúc Cẩm mà không phải Trúc Hoài?"

Trúc Hoài ở bên cạnh liên tục gật đầu, vẫn là Thiếu phu nhân tốt. Hắn ở cùng thiếu gia nhiều như vậy năm, trước kia còn thường thường pha trò khiến thiếu gia vui vẻ, nhưng thiếu gia lại chọn Trúc Cẩm giống như cái hũ nút, thiếu gia thật sự là không có lương tâm.

Diệp Mạch chậm rãi buông đũa, ý cười trong mắt càng đậm, trở tay cầm lấy tay Tần Hảo: "Nương tử muốn hỏi cái gì? Nàng có thể trực tiếp hỏi ta, không cần quanh co lòng vòng."

"Hừ." Tần Hảo hừ lạnh, hất tay hắn ra: "Chờ sau khi Trúc Cẩm trở về, phu quân nhớ cho hắn một túi bạc nữa. Dù sao, dựa theo của Trúc Cẩm đối với rượu, khả năng lấy nhầm rượu thật khó xảy ra."

Diệp Mạch gật đầu đồng ý, sau cùng còn thêm một câu: "Ngựa còn có khả năng bị hụt chân mà."

Tần Hảo: "..."

* * *

Diệp Châu và Diệp Trăn phải vào cung ở nửa tháng, nửa tháng sau trực tiếp từ trong cung xuất giá, sẽ không quay về Hầu phủ nữa.

Diệp Mạch mang theo Tần Hảo đến Lệ Cảnh viện.

Nha hoàn bà tử trong viện đều vội vàng thu thập đồ đạc, một số thứ cần thiết phải mang theo đến Tấn quốc, những thứ không cần thiết thì để lại cất vào rương khóa kỹ.

"Đan Hà là nha hoàn Trầm Quân Như khi còn sống tín nhiệm, lần này hai người bọn họ hòa thân, Đan Hà đi theo hầu hạ."

Nghe vậy, Tần Hảo mới nhớ đến người này. Sau khi Trầm Quân Như chết, Đan Hà gần như tận lực để bản thân không xuất hiện trước mặt mọi người, cả ngày tránh ở chính viện.

Nàng nghe nói qua hai lần, rằng nàng ta thường quét sân tưới hoa, làm xong việc thì trở về phòng, không đi lại bên ngoài.

"Trong cung hẳn là cũng phái một số người đi theo hầu hạ? Lần này sau khi hai vị tỷ nhi tiến cung sẽ không quay trở về Hầu phủ, vậy nên những thứ ở Lệ Cảnh viện bên này, hay là cứ thu toàn bộ vào khố phòng đi?"

Tần Hảo không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy đồ đạc để bên ngoài cũng bị bám bụi, còn không bằng đều thu dọn thỏa đáng bỏ vào khố phòng.

Diệp Mạch không thèm để ý gật đầu, ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Châu và Diệp Trăn đứng ở trong sân nhìn bọn họ.

Diệp Mạch cười như không cười nhìn Diệp Trăn, lần này là hai vị công chúa cùng nhau hòa thân. Tuy rằng là tỷ muội, cũng đều là có phong hào công chúa, nhưng gả cho Tấn quốc Tam hoàng tử rồi, dù sao vẫn phân rõ thê thiếp.

Dựa theo ý tứ của Tam hoàng tử, Diệp Châu là tỷ tỷ, đương nhiên được làm Tam hoàng tử phi. Diệp Trăn là muội muội, liền lấy thân phận sườn phi gả theo. Đối ngoại là sườn phi, nhưng đối nội, Tam hoàng tử là cho Diệp Trăn thân phận bình thê.

Diệp Trăn lướt qua Diệp Châu bước về phía hai người: "Ta còn nghĩ rằng Đại ca không muốn lại gặp ta và tỷ tỷ."

Diệp Mạch cười khẽ, "Suy nghĩ của ngươi cũng không sai. Nếu ta muốn trông thấy các ngươi, cũng sẽ không thiết kế đem bọn ngươi đưa đi hòa thân."

Trong lòng uất ức nghẹn ngào, Diệp Trăn không ngờ Diệp Mạch lại nói thẳng như thế, thậm chí không hề muốn che giấu chút nào: "Đại ca dung không được chúng ta đến thế sao? Ta và tỷ tỷ là nữ nhân gia, sớm hay muộn đều phải xuất giá. Chờ chúng ta gả đi rồi, ngươi cũng không thấy chúng ta. Vì sao phải thiết kế để chúng ta đi hòa thân? Hay là nói, Đại ca không quên tình cảm đối với công chúa, hết thảy chuyện này đều là vì công chúa?"

"Nếu không nói được lời tốt thì câm miệng." Diệp Mạch lạnh lùng quét mắt, Diệp Trăn thức thời im miệng: "Vì để trấn an hai ngươi, Thái Tử đã đề nghị với Hoàng Thượng để cho Diệp Cung đưa các ngươi đi hòa thân."

"Ngươi cố ý!" Diệp Trăn thét chói tai, oán hận trừng mắt nhìn Diệp Mạch: "Ngươi diệt trừ hai tỷ muội chúng ta còn chưa vừa lòng, còn muốn khiến Nhị ca cũng biến mất sao?"

"Đại ca. Ta và Trăn tỷ nhi đã xác định đi hòa thân, cả đời này cũng không quay về kinh thành được. Năm đó mẫu thân làm ra sai lầm, cứ lấy mệnh mẫu thân cùng với việc ta và muội muội đi hòa thân để trả có được không?" Khi Diệp Châu nghe thấy Diệp Cung phải đưa thân, ánh mắt rốt cục có dao động, hướng tới Diệp Mạch nhẹ nhàng mà quỳ xuống.

"Ngươi so với Diệp Trăn còn hiểu chuyện hơn. Nhưng là, bất quá là đưa thân, chờ đem các ngươi đưa đến Tấn quốc hắn sẽ trở về. Chỉ cần hắn không gây ra chuyện bất lợi với Tùng Cảnh viện, ta sẽ không động thủ với hắn."

Diệp Châu quỳ tiến lên hai bước: "Lần này đi Tấn quốc đường xá xa xôi, mọi chuyện ngoài ý muốn đều có thể phát sinh. Đại ca, ta biết huynh rất có bản lĩnh, ta cầu huynh giữ lại cho Nhị ca một mệnh được không?"

Cung nữ tới đón hai người hướng về bên này đi tới, nhìn thấy tình hình trước mặt, sắc mặt không thay đổi nói: "Nhị vị công chúa, tất cả mọi chuyện đều đã chuẩn bị thỏa đáng, nhị vị có thể tiến cung. Nương nương còn đang chờ trong cung, không thể chậm trễ thời gian."

Diệp Châu không cam lòng: "Đại ca, coi như xem ở phân thượng huyết thống, huynh thủ hạ lưu tình có được không?"

Tần Hảo nhíu mày, không vui: "Lâm Dương công chúa, phu quân đã đáp ứng, chỉ cần Diệp Cung không làm chuyện bất lợi đối với Tùng Cảnh viện, chàng sẽ không động thủ với Diệp Cung. Nhưng mấy năm nay Diệp Cung ở bên ngoài làm những gì, đắc tội người nào, thì là chuyện của bản thân hắn. Phu quân thân thể yếu đuối, không có tâm trí đâu mà thay hắn quan tâm cục diện rối rắm ở bên ngoài."

Diệp Mạch buồn cười nhìn nữ tử ra mặt vì hắn, nàng đang từng chút trở nên kiên cường, trở nên không sợ.

Tính cách như vậy, có thể khiến nàng bớt chịu ủy khuất hơn rất nhiều!

"Hơn nữa, nửa tháng sau nhị vị công chúa mới đi hòa thân, các ngươi còn có thời gian nửa tháng có thể thay hắn thu dọn cục diện rối rắm." Nói xong, Tần Hảo đẩy Diệp Mạch ra khỏi Lệ Cảnh viện.

Diệp Trăn oán hận nhìn chằm chằm người đã đi xa, khinh thường nhìn về phía Diệp Châu mới vừa được nâng dậy: "Ngươi ăn nói khép nép đi cầu bọn họ, còn không phải không có kết quả?"

Diệp Châu khôi phục khuôn mặt đờ đẫn, căn bản không phản ứng Diệp Trăn, trở về cầm túi đồ tùy thân của mình rồi theo cung nữ đi ra ngoài.

Diệp Trăn trầm mặt cắn răng, trước kia nàng xem thường Diệp Châu, cảm thấy con người Diệp Châu ngu xuẩn. Nếu không phải mẫu thân khắp nơi che chở, đã sớm bị người ăn đến xương cốt cũng không còn.

Sau lại mẫu thân mất đi, nàng liền cảm thấy cuộc sống sau này, mình có thể trải qua tốt hơn Diệp Châu.

Nhưng ai cũng không ngờ được, nàng và Diệp Châu sẽ bị phong làm công chúa, còn có thể đi hòa thân. Chuyện nàng càng không thể ngờ tới là, Diệp Châu dĩ nhiên là chính phi, mà nàng bất quá là một sườn phi.

Cái gọi là bình thê, cũng có sự chênh lệch về địa vị với chính thê!

Diệp Mạch cùng Tần Hảo trở lại Tùng Cảnh viện, gặp Cố Sầm đang ngồi ở trong sân uống trà.

Vừa nhìn thấy hai người, Cố Sầm quay mặt qua, hừ lạnh: "Ngươi tính kế người ta không đủ, còn đi bỏ đá xuống giếng?"

Tần Hảo mím môi cười trộm, đem sân lưu cho hai người bọn họ.

Diệp Mạch phủi đi con bọ nhỏ đậu trên ống tay áo, nhẹ giọng nói: "Không đem Trần Tư Vũ tính kế cho huynh, ta hơi hối hận. Hơn nữa, việc hôn nhân của huynh và Công Chúa cho dù ta muốn tính kế, có thể tính kế chuẩn như vậy sao?"

Cố Sầm cười lạnh: "Từ lúc ngươi bảo ta đi theo Thái Tử làm việc, ngươi đã tính toán rồi đi?"

"Để huynh giúp Thái Tử làm việc, đơn thuần là muốn giúp huynh lấy lại bạc đã lỗ lã." Việc này, Diệp Mạch là thật cảm thấy bản thân oan uổng.

Con người hắn có một đức tính rất tốt, chuyện mà mình làm ra thì tuyệt đối sẽ không phủ nhận!

"Đã đòi được bạc chưa?" Diệp Mạch nhướng mày hỏi.

Sắc mặt Cố Sầm tốt hơn một chút: "Lấy lại được rồi. Thái tử còn muốn mua đợt chiến mã tiếp theo, ta đã giúp làm mối."

Nói xong, vẫn là chưa từ bỏ ý định hỏi: "Việc hôn nhân của ta cùng công chúa, thật sự không liên quan đến đệ?"

Diệp Mạch buông tay, vẻ mặt ngay thẳng: "Không liên quan!"

Cố Sầm miễn cưỡng tin tưởng hắn, dù sao nếu đúng là Diệp Mạch làm sẽ thừa nhận. Nhưng mà, chuyện giữa hắn và Lâm Xu Nga thật sự làm cho hắn đau đầu.

"Huynh không muốn cưới công chúa?" Diệp Mạch nhàn nhã chơi đùa ngọc bội: "Làm Phò mã, đối với huynh hẳn là cũng không trở ngại. Huynh vốn cũng không dự đinh theo đường khoa cử, ngày sau phải kế thừa tước vị của Kì Dương Bá phủ. Huynh có rất nhiều thân phận kinh doanh, người trong cung rất khó biết được. Cưới nàng thành Phò mã, không ảnh hưởng cuộc sống ban đầu của huynh, chuyện này không tốt hay sao?"

Cố Sầm thình lình lườm hắn một cái: "Cưới công chúa có thật là nhiều chỗ tốt như vậy, lúc ấy vì sao ngươi không chọn nàng?"

Trùng hợp, Tần Hảo bưng hoa quả tươi đi ra. Mới ra cửa phòng chợt nghe thấy lời này của Cố Sầm, khiến cho chân nàng khựng lại.

Cố Sầm đỡ trán, đây cũng quá trùng hợp: "Đệ muội, muội đừng để bụng, lời nói của ta mới vừa rồi.."

"Phu quân không muốn cưới Công Chúa, là bởi vì trong lòng có ta nha. Nếu hiện tại biểu ca có người mình thích, chắc chắn Công Chúa sẽ không ép buộc."

Một câu, đem lời Cố Sầm chưa nói hết bức trở về.

Diệp Mạch bật cười, khóe môi chậm rãi giương lên, ý cười trong mắt càng đậm, cuối cùng còn không quên phụ họa: "Nương tử nói đúng, nếu biểu ca có ý trung nhân, Công Chúa đại nhân có đại lượng, chắc chắn sẽ giúp người hoàn thành ước nguyện."

Cố Sầm tức giận đảo quanh lung tung trong sân, mà hai vợ chồng bên kia lại còn là mật lý điều du[1].

[1] Mật lý điều du [蜜里调油]: Cực kỳ thân mật hòa hảo, xuất xứ: Hồng lâu mộng hồi thứ 91

Mà đối lập, Cố Sầm càng khó chịu càng đau lòng.

Mắt thấy Cố Sầm đi qua đi lại không ngừng, Diệp Mạch bất đắc dĩ nói: "Huynh trước nói xem, huynh có ý kiến gì đối với cửa hôn sự này hay không."

"Ta có thể có quan điểm gì chứ?" Cố Sầm buồn bực ngồi xuống, rót một ly trà: "Công Chúa là nữ tử hết sức tôn quý trên đời này. Dựa theo cách nói của ngươi, ta cưới nàng, trăm lợi mà không một hại. Ta chính là cảm thấy, nếu nàng đã muốn tránh thoát việc hòa thân, vậy nên tìm một người mình thích mà thành thân."

Ánh mắt Tần Hảo rơi vào người nọ đang ở cửa Tùng Cảnh viện.

Thấy Cố Sầm còn chưa phát giác, Tần Hảo kéo kéo ống tay áo Diệp Mạch, ra hiệu bằng ánh mắt.

Diệp Mạch bất động thanh sắc, "Vậy nếu hiện tại nàng không thích ai hết?"

Cố Sầm một bộ biểu cảm "Làm sao có thể", hàm ý trong mắt thật sâu. Ai cũng biết Lâm Xu Nga đối với Diệp Mạch cuồng dại không thay đổi, cho dù là Diệp Mạch đã thành thân, còn có thể đối với nương tử của hắn yêu ai yêu cả đường đi.

Người như thế, làm sao có thể nhanh như vậy đã di tình biệt luyến[2]?

[2] Di tình biệt luyến (移情别恋): Yêu một người nhưng không yêu người đó nữa mà lại đi yêu người khác

"Có phải ngươi cho rằng bản công chúa sẽ không gả ra ngoài được hay không?" Lâm Xu Nga tựa vào trên tường viện, lời nói từ tốn, chất giọng trong trẻo.

Sống lưng Cố Sầm cứng đờ.

Tần Hảo và Diệp Mạch ngồi đối diện hắn được dịp nhìn thấy vẻ mặt biến ảo đầy màu sắc của hắn.

"Công Chúa là thiên kim chi khu (thân thể quý giá ), là công chúa đích xuất của Hoàng Thượng cùng hoàng hậu. Trên đời này nam nhân muốn trở thành Phò mã như quá giang chi tức[3], làm sao có thể sẽ không gả đi được?" Cố Sầm xoay người ý cười trong suốt nói.

[3] 过江之鲫 (quá giang chi tức): Hình ảnh ẩn dụ cho việc có quá nhiều người chạy theo xu hướng nào đó một cách mù quáng, xuất hiện từ sau khi Đông Tấn được thành lập ở Giang Nam, các sĩ tộc phương bắc đã dồn dập tới Giang Nam, lúc ấy, người ta nói rằng: "Có quá nhiều danh sĩ qua sông" (过江名士多于鲫).

Lại bị Diệp Mạch sắp đặt! Lần sau nhất định phân cho hắn ít bạc hơn một chút!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tần Hảo: Con người của phu quân ta rất tốt.

Diệp Mạch: Nhân phẩm của ta rất tốt.

Những người khác: Ha ha!