Năm nay Thiệu Tầm An năm tuổi.
Vào cuối tháng 6, gia đình đã bắt đầu điều hòa không khí từ lâu, không ai muốn đi ra ngoài. Nhưng đêm nay Thiệu Sanh Tinh trở về từ trường học, Ngạn Hi bước ra từ phòng làm việc, đánh tiếng với Thiệu Chí Thần, thầm nghĩ tự mình đi siêu thị một chuyến. Cậu nói Thiệu Tầm An ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình: “Bây giờ ba đi siêu thị, con có muốn ăn dâu tây không?”
“Muốn ạ.” Thiệu Tầm An ló đầu từ sô pha: “Con muốn cùng ba đi mua đồ ăn cho anh trai!”
“Bên ngoài nóng lắm cục cưng ơi.” Ngạn Hi cầm chiếc ô che nắng từ trong tủ: “Con ở nhà giúp ba lau dọn bàn khách, ba lập tức trở về ngay, có việc gì thì lên tầng tìm daddy.”
Bây giờ Thiệu Tầm An đã trưởng thành, Thiệu Sanh Tinh lên đại học, bình thường cậu và Thiệu Chí Thần đều phải đi làm, trong nhà cơ bản không có người. Thím Lưu và quản gia đã lớn tuổi, Thiệu Chí Thần cho họ một số tiền lớn về quê dưỡng lão, để cô nhóc Tiểu San từ bảo mẫu hàng ngày biến thành người giúp việc.
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Thiệu Tầm An vẫy tay với cậu.
Chờ Ngạn Hi vừa ra khỏi cửa, Thiệu Tầm An chạy thẳng một mạch lên tầng, lén mở cửa phòng làm việc nhìn thoáng qua.
Ừm… Daddy đang làm việc.
Nó cẩn thận đóng cửa lại, khom lưng nhón chân đi vào phòng thay quần áo bên cạnh.
Phòng thay quần áo rất lớn, Thiệu Tầm An đi tới bên bàn cầm lọ nước hoa lớn nhất xịt lên mũi ngửi ngửi: “Khụ khụ khụ! Sặc chết Lộc Lộc…”
Nó ghét bỏ ném lọ nước hoa xuống đất, lại chọn một lọ màu xanh tím. Lần này nó học khôn, phun một ít lên trên trời.
“Ừm… Chính là nó!”
Thiệu Tầm An hừng hực khí thế chạy đến nhà vệ sinh tầng một, dẫm chân lên chiếc ghế nhỏ tháo vòi hoa sen trên tường xuống: “Hôm nay phải để ba thấy một chút lợi hại của mình.”
Nó mở vòi hoa sen ra, dòng nước bên trong lập tức xối xuống sàn nhà. Thiệu Tầm An đá dép lê dưới chân, chân trần giẫm lên gạch men ướt sũng, lẩm bẩm nói: “Cứ không cho con giúp đỡ… không cho mọi người thấy sự lợi hại của con thì mọi người không biết….”
Làm ướt sàn nhà xong sau đó…
Thiệu Tầm An tắt vòi hoa sen, tiện tay kéo một chiếc khăn màu xanh từ bồn rửa tay xuống. Nó đặt chiếc khăn dưới đất, hai tay chống lên khăn mặt, hai chân bắt đầu đạp đất lau sàn giống như chiếc máy. Mười phút sau, nó thở hổn hển lau mồ hôi trên mặt mình.
Thiệu Tầm An cảm thấy không thể lau sạch nước trên mặt đất, bởi vì dưới đất có nước nên trông sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết là được quét dọn! Nó vui vẻ cầm lọ nước hoa chuẩn bị từ trước, xịt lên tất cả ngóc ngách trong phòng, phun một vòng lọ nước hoa thiếu mất một nửa.
Nó đứng bên cạnh bồn cầu, thẳng tay đổ nửa bình còn lại vào bên trong.
Được rồi! Bồn cầu cũng thơm ngào ngạt!
Nhưng mà tai nạn bất thình lình đã xảy ra. Có thể là vì mặt đất quá trơn nên lúc Thiệu Tầm An ném lọ nước hoa vào thùng rác đã trượt chân, đập gáy vào máy giặt, phía sau lập tức nhô lên cục u nhỏ.
“A! Đau quá… Không khóc không khóc! “Thiệu Tầm An chuệnh choạng đứng lên, vừa chảy nước mắt vừa nắm chặt tay tự cổ vũ mình, sau đó ngồi xổm trước máy giặt ôm đầu xoa liên tục.
“Không khóc không khóc… Đàn ông con trai không khóc!”
Nhưng tại sao… Tại sao càng xoa càng đau hơn chứ! Muốn ba cơ! Ba ơi ba ở đâu rồi…
“Ba ơi! Hu hu hu… Ba ơi!”
Thiệu Chí Thần đang ngồi trong phòng làm việc nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ, trong lòng giật thót, hắn lập tức đứng dậy chạy xuống tầng: “Lộc Lộc?”
“Hu Hu hu ~ ba ơi~” Nghe thấy giọng nói của Thiệu Chí Thần, Thiệu Tầm An lập tức há miệng gào to hơn.
Thiệu Chí Thần vọt vào nhà vệ sinh, suýt chút nữa trượt chân ngã. Hắn nắm cánh cửa thủy tinh ổn định cơ thể, cúi đầu phát hiện Thiệu Tầm An đi chân trần, toàn thân ướt sũng ngồi xổm dưới sàn nhà, trên mặt còn treo hai hàng nước mắt.
“Lộc Lộc sao… khụ.” Hắn còn chưa kịp dứt lời, một mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào trong khoang mũi.
Thiệu Chí Thần bế đứa nhỏ dưới đất lên, thuận tay mở cửa sổ nhà vệ sinh.
Hắn quay đầu nhìn lại, vòi hoa sen bị ném ở một góc còn chưa tắt, khăn lau tay của hắn bị vứt dưới sàn, bây giờ đã nhuộm thành màu đen, dưới đất toàn là nước nổi bong bóng. Hắn lần theo bong bóng đến một góc, phát hiện nước vệ sinh bồn cầu bị đổ nắp nằm dưới đất, toàn bộ chất lỏng màu xanh chảy ra ngoài! Tất nhiên, lọ nước hoa định chế Ngạn Hi tặng cho hắn cũng không thoát khỏi vận rủi… bị ném vào thùng rác.
Hắn liếc mắt nhìn Thiệu Tầm An nước mắt lưng tròng trong ngực, xách thằng cu lên, thấy quần nó còn đang nhỏ nước tòng tòng…
“Có chuyện gì vậy? Mùi gì kỳ thế? “Ngạn Hi đột nhiên xuất hiện bên ngoài của phòng vệ sinh, cậu bịt mũi nhìn thẳng vào mắt Thiệu Chí Thần: “Sao lại thế này?”
Mười phút sau, Thiệu Tầm An tắm rửa sạch sẽ được Ngạn Hi ôm lên sô pha: “Bé heo con nhà ăn tắm táp thơm thế, để ba hôn một cái nào.”
“Con không muốn.” Thiệu Tầm An nghẹn ngào đẩy cậu ra, xoay lưng quay mặt ngồi xổm trong góc sô pha: “Daddy mở cửa sổ… làm nhà vệ sinh ứ thơm chút nào… Còn dữ với con nữa, hừ!”
Trong đầu Ngạn Hi lập tức xuất hiện khuôn mặt đen xì của Thiệu Chí Thần khi cầm chai nước hoa trống rỗng: “Có thể là do cục cưng dùng lọ nước hoa daddy thích nhất để xịt nhà vệ sinh…”
“Nhưng mà, nhưng mà nhà vệ sinh thơm ngào ngạt ạ!” Thiệu Tầm An không phục đứng lên: “Chẳng phải ba sẽ không cần phải dội phân sao? Con vất vả quét dọn lâu như thế chính là muốn làm cho ba vui vẻ…”
“Con nói rất đúng!” Ngạn Hi búng tay một cái: “Để ba đi nói daddy, bảo daddy xin lỗi con.”
Cậu nói xong liền đi lên lầu nhìn Thiệu Chí Thần, phát hiên hắn đang trầm tư ngắm lọ nước hoa nhặt từ thùng rác ra kia.
“Đừng nhìn, anh có nhìn nữa nó cũng không từ trong nhà vệ sinh quay về.” Ngạn Hi vừa nói xong thì nhịn không được nở nụ cười.
Thiệu Chí Thần đau đầu rời tầm mắt: “Lần này nhất định phải dạy dỗ nó cho tốt, sao có thể tự tiện lấy đồ của người khác?”
“Được rồi, anh đừng tức giận với đứa nhỏ. Hơn nữa em cũng chưa từng nhìn thấy anh dùng lọ nước hoa này lần nào.” Ngạn Hi ôm cổ người đàn ông từ phía sau: “Lần tới em sẽ tặng anh lọ khác.”
Thiệu Chí Thần chậc một tiếng: “Đó là do tôi tiếc không nỡ dùng.”
“Thật ra… Mấy ngày trước em vừa nhìn trúng một lọ nước hoa mùa thu mới mở bán trên trang web chính thức của họ, đang tính đặt đơn tặng anh.”
Thiệu Chí Thần vừa nghe xong, tâm trạng lập tức tốt hơn một chút: “Vậy em đặt nhanh đi.”
“Ha ha ha, thế bây giờ anh đi nói chuyện với con trai nhá.” Ngạn Hi đẩy hắn một cái: “Con nít ấy mà, dù sao nó cũng mang theo ý tốt, muốn được động viên cổ vũ.”
Thiệu Chí Thần đi theo Ngạn Hi xuống tầng, xin lỗi Thiệu Tầm An: “Lộc Lộc, ba không trách con.”
Mũi Thiệu Tầm An sắp vểnh lên trời: “Hừ, bởi vì dọn dẹp nhà vệ sinh sạch sẽ nên con đã phải chọn lựa nước hoa rất lâu đấy.”
Mặt Thiệu Chí Thần sầm lại: “Con nói gì cơ?”
“Con đã chọn lâu ơi là lâu! Tiểu Kim, Tiểu Lam, Tiểu Hồng, Tiểu Hắc… Tất cả bọn nó đều có mùi hương rất lạ.”
“Cho nên con đã làm gì với chúng nó?”
Thiệu Tầm An thấy tình thế không ổn, vội vàng trốn tịt sau lưng Ngạn Hi: “Cho nên, cho nên con… ném chúng xuống đất, nhưng không ném vỡ đâu! Bằng không mùi hương sẽ tràn ra ngoài, không tốt chút nào ~”
Thiệu Chí Thần điên tiết gầm lên: “Thiệu! Tầm! An!”
“Á!” Thiệu Tầm An thét chói tai một tiếng, dùng cả tay chân chạy lên cầu thang: “Ba gạt con! Daddy chả nhận thức được sai lầm của bản thân tẹo nào hu hu ~”
Vì thế, Thiệu Tầm An bị ba ruột đánh sưng mông.
Buổi tối, Thiệu Sanh Tinh kéo va li vào nhà, vươn tay ôm Ngạn Hi ra đón mình, nghi hoặc hỏi: “Hai người bọn họ làm sao vậy? ”
Thiệu Chí Thần và Thiệu Tầm An mỗi người ngồi một xó, mắt to trừng mắt nhỏ, không ai chịu nhường ai.
“Hừ!” Thiệu Tầm An nhận thua trước rời tầm mắt: “Con không sai đâu.”