“Ha, không cần anh khen.” Thiệu Chí Thần phóng thích thuộc tính bá tổng của mình, duỗi tay ôm chầm lấy Ngạn Hi: “Mặt khác, em ấy là người của tôi.”
“Giao cho tôi đi.” Lâm Nho Viễn ngồi phía bên kia đột nhiên mở miệng. Ngạn Hi sửng sốt, đối diện với tầm mắt hắn, không hiểu vì sao lại nghe lời người đàn ông đưa thực đơn qua.
Trên người Thiệu Chí Thần không mang theo thuốc lá, về phần mùi thuốc lá tới từ đâu ra… Đáp án không cần nói cũng biết.
Mãi cho đến khi đi vào khách sạn, Ngạn Hi mới biết bọn họ thế mà lại ở cùng nơi. Hiển nhiên Thiệu Sanh Tinh đã động tâm, Chiến tranh người máy là một trò chơi thịnh hành gần đây, cuối tuần nó có năm tiếng nghịch máy tính đều được đổ dồn vào trò này.
Trên người Thiệu Chí Thần không mang theo thuốc lá, về phần mùi thuốc lá tới từ đâu ra… Đáp án không cần nói cũng biết.“Ừm, tôi ở nước ngoài nghe nói anh đã kết hôn, ban đầu còn không dám tin.” Người đàn ông không thèm để ý đến giọng điệu của Thiệu Chí Thần, trái lại mang khuôn mặt hiền lành vỗ vai hắn, giống như bạn cũ lâu năm không gặp.
Nhìn thoáng qua menu, cậu chỉ vào cơm lươn, lén lút nói với Thiệu Chí Thần: “Có thể làm một phần siêu to khổng lồ không?”
“Ba ơi~”
Lâm Nho Viễn không cười, vẻ mặt thay đổi khiến người khác không dám tới gần. Trái lại Thiệu Chí Thần càng quen dáng vẻ này của hắn hơn: “Chị tôi đã đi nhiều năm rồi, sao anh vẫn còn treo khuôn mặt tươi cười kia?”
Nhà hàng không phải nhà tối qua mà là một nhà hàng Nhật Bản cao cấp hơn. Thiệu Chí Thần cầm tay cậu nhìn lướt qua thực đơn, gọi cho Ngạn Hi phần sushi lươn.Thiệu Chí Thần vươn tay xoa tóc cậu, không tính ở nơi công cộng chọc cậu ghen tuông, chỉ đành tạm thời nhịn xuống: “Trở về nói với em sau.”Ngạn Hi bám tay Thiệu Chí Thần đánh giá người đàn ông trước mặt. Dáng người cao lớn ngang ngửa Thiệu Chí Thần, điểm khác biệt chính là khí chất của người đàn ông vô cùng tốt, đuôi mắt nhếch lên như mang gió nhẹ, giống một người anh dịu dàng.
Lâm Nho Viễn là bạn trai cũ của Thiệu Chỉ Tố, theo đuổi Thiệu Chỉ Tố nhiều năm mới rước được mỹ nhân về, nâng niu cô trong lòng tay. Nhưng khi đó hắn không có địa vị gì ở nhà họ Lâm, ông Thiệu chướng mắt hắn, lúc sắp xếp hôn sự cho con gái căn bản không thèm đặt hắn nằm trong phạm vi suy xét, thẳng tay ép Thiệu Chỉ Tố bỏ Lâm Nho Viễn. Chỉ là bây giờ cảnh còn người mất, ai có thể ngờ Lâm Nho Viễn từng làm con chó trông cửa của nhà họ Lâm lại có thể sánh vai cùng nhà họ Thiệu?
Hắn gọi nhân viên phục vụ qua, sau khi gọi đồ ăn xong, lại không biết nói gì với đối phương, chẳng mấy chốc nhân viên phục vụ đã mang theo một cái ghế cao hơn tới.
Lâm Nho Viễn không cười, vẻ mặt thay đổi khiến người khác không dám tới gần. Trái lại Thiệu Chí Thần càng quen dáng vẻ này của hắn hơn: “Chị tôi đã đi nhiều năm rồi, sao anh vẫn còn treo khuôn mặt tươi cười kia?” Thiệu Chí Thần mất kiên nhẫn phất tay, không muốn nói lại với hắn lần nữa. Kết quả đối phương không muốn bị đuổi đi một cách dễ dàng, nói muốn mời họ ăn cơm trưa. Ngạn Hi vô thức nhìn về phía Thiệu Chí Thần, vốn tưởng rằng người đàn ông sẽ từ chối, không ngờ đối phương lại gật đầu!
Lúc ấy người đàn ông ôm cậu, vẻ mặt vội vàng bước vào thang máy, cuối cùng để lại cho Thiệu Sanh Tinh một câu… tối nay đừng về.
Thiệu Chí Thần mất kiên nhẫn phất tay, không muốn nói lại với hắn lần nữa. Kết quả đối phương không muốn bị đuổi đi một cách dễ dàng, nói muốn mời họ ăn cơm trưa. Ngạn Hi vô thức nhìn về phía Thiệu Chí Thần, vốn tưởng rằng người đàn ông sẽ từ chối, không ngờ đối phương lại gật đầu!
“Mối quan hệ của chúng ta là gì?” Lâm Nho Viễn cười nói: “Là đối tác nội bộ.”Ngạn Hi hồ nghi nhìn về phía người đàn ông đang híp mắt mỉm cười phía đối diện, khóe miệng giật giật.
Thiệu Chí Thần mất kiên nhẫn phất tay, không muốn nói lại với hắn lần nữa. Kết quả đối phương không muốn bị đuổi đi một cách dễ dàng, nói muốn mời họ ăn cơm trưa. Ngạn Hi vô thức nhìn về phía Thiệu Chí Thần, vốn tưởng rằng người đàn ông sẽ từ chối, không ngờ đối phương lại gật đầu!
“Ừm, tôi ở nước ngoài nghe nói anh đã kết hôn, ban đầu còn không dám tin.” Người đàn ông không thèm để ý đến giọng điệu của Thiệu Chí Thần, trái lại mang khuôn mặt hiền lành vỗ vai hắn, giống như bạn cũ lâu năm không gặp.
Thiệu Chí Thần hừ lạnh một tiếng, qua loa ứng phó: “Em không cần biết anh ta.”“Anh tưởng ai cũng thích em à?” Ngạn Hi không để ý lắm, cậu thả chậm bước chân hơn Thiệu Chí Thần một chút, bất giác tập trung ánh nhìn vào sau lưng người đàn ông, chợt hỏi: “Làm sao anh biết?”Sau khi ba người tách ra, Thiệu Chí Thần bỗng nói: “Anh ta ăn cả nam nữ, em dừng gần gũi với anh ta quá.”
Bộ quần áo này là Ngạn Hi chọn cho Thiệu Chí Thần, hắn lười để ý tới người đàn ông, cầm một điếu thuốc châm lên. Đã có một khoảng thời gian hắn không hút thuốc, vừa nếm được mùi thuốc lá lại nhịn không được rít thêm hai hơi. Cuối cùng khiến cậu bất ngờ là Thiệu Chí Thần thế mà lại đồng ý để Thiệu Sanh Tinh chơi ở bên kia suốt đêm. “Anh tưởng ai cũng thích em à?” Ngạn Hi không để ý lắm, cậu thả chậm bước chân hơn Thiệu Chí Thần một chút, bất giác tập trung ánh nhìn vào sau lưng người đàn ông, chợt hỏi: “Làm sao anh biết?”
Thiệu Sanh Tinh bĩu môi, thầm lè lưỡi với hắn một cái, lúc này mới không cam tâm tình nguyện ngồi lên ghế.
Ngạn Hi liếc thoáng qua người đàn ông cười tủm tỉm phía đối diện, tát một cái lên tay Thiệu Chí Thần đang sờ đùi mình.
“Không phải trước kia cậu nói áo lông rất quê mùa sao?” Hắn nói xong lại nhịn không được bật cười. Ngạn Hi nghĩ không sai chút nào, đúng thật là Lâm Nho Viễn rất dịu dàng. “Ha, không cần anh khen.” Thiệu Chí Thần phóng thích thuộc tính bá tổng của mình, duỗi tay ôm chầm lấy Ngạn Hi: “Mặt khác, em ấy là người của tôi.”Thiệu Chí Thần không muốn nhắc tới chuyện cũ trước mặt Ngạn Hi, dù sao tên kia cũng là một người đàn ông đẹp trai nhiều tiền, địa vị không thua gì hắn, nói chung sẽ khiến người ta sinh ra chút cảm giác nguy hiểm.
Ý Lâm Nho Viễn là chiếc áo lông Thiệu Chí Thần đang mặc.
Ngạn Hi liếc thoáng qua người đàn ông cười tủm tỉm phía đối diện, tát một cái lên tay Thiệu Chí Thần đang sờ đùi mình.
Ngạn Hi liếc thoáng qua người đàn ông cười tủm tỉm phía đối diện, tát một cái lên tay Thiệu Chí Thần đang sờ đùi mình. Lúc ấy người đàn ông ôm cậu, vẻ mặt vội vàng bước vào thang máy, cuối cùng để lại cho Thiệu Sanh Tinh một câu… tối nay đừng về. Ừm, cũng chỉ là có chút thôi…
Thiệu Chí Thần cầm tay cậu nhìn lướt qua thực đơn, gọi cho Ngạn Hi phần sushi lươn.
Thiệu Chí Thần liếc mắt nhìn nó một cái: “Vừa rồi đứa nào thè lưỡi với ba.”Thiệu Chí Thần hừ lạnh một tiếng, qua loa ứng phó: “Em không cần biết anh ta.”
“Không phải trước kia cậu nói áo lông rất quê mùa sao?” Hắn nói xong lại nhịn không được bật cười. Ngạn Hi nghĩ không sai chút nào, đúng thật là Lâm Nho Viễn rất dịu dàng.
Thiệu Sanh Tinh bĩu môi, thầm lè lưỡi với hắn một cái, lúc này mới không cam tâm tình nguyện ngồi lên ghế. Buổi sáng từ khu trượt tuyết trở về khách sạn, Thiệu Chí Thần nhanh chóng vào phòng tắm tắm nước nóng rồi đánh tiếng với Ngạn Hi đi nhà ăn trước. Mặc dù ngoài mặt Ngạn Hi đồng ý, nhưng trong lòng lại nhịn không được nghĩ nhiều.
“Ha, không cần anh khen.” Thiệu Chí Thần phóng thích thuộc tính bá tổng của mình, duỗi tay ôm chầm lấy Ngạn Hi: “Mặt khác, em ấy là người của tôi.”
Thiệu Chí Thần cho nó một ánh mắt cấm phản kháng: “Qua ngồi đi, đợi lát nữa không gắp được thức ăn thì đừng trách ai.”Ừm, cũng chỉ là có chút thôi…Ngạn Hi không ham hố ẩm thực Nhật Bản lắm, cậu ăn không quen sashimi, thứ này khiến cậu cảm thấy hơi ớn. Mọi người chưa đến đông đủ, đến nhà hàng sớm như vậy làm gì, ngồi chơi chắc? Hồi tưởng lại bầu không khí kỳ quái lưu chuyển giữa Thiệu Chí Thần và người đàn ông kia, Ngạn Hi có chút khó chịu. Chờ Thiệu Sanh Tinh tắm rửa xong xuôi cậu mới rề rà đi vào phòng tắm, đứng ở bên trong thêm mười phút mới đi ra.
Thiệu Chí Thần rít một hơi thuốc, vẻ mặt không có cảm xúc gì: “Tin tức nội bộ mà anh có linh thông thật đấy.”
“Em làm sao vậy?” Thiệu Chí Thần lại sờ thêm, lần này Ngạn Hi không trốn, hắn nhìn thoáng qua, phát hiện vẻ mặt Ngạn Hi không đúng lắm.
Lúc ấy người đàn ông ôm cậu, vẻ mặt vội vàng bước vào thang máy, cuối cùng để lại cho Thiệu Sanh Tinh một câu… tối nay đừng về.
“Ba ơi~”Thiệu Chí Thần không đến nhà hàng mà đi tới chỗ cửa thoát hiểm cuối hành lang. Hắn đẩy cửa đi vào, Lâm Nho Viễn đang đứng hút thuốc bên cạnh thùng rác. Nhìn thấy hắn, người đàn ông lấy điếu thuốc từ trong áo khoác ra ném qua: “Nhiều năm như vậy, cuối cùng phẩm vị của thằng nhóc cậu cũng thay đổi?”
Thiệu Chí Thần vươn tay xoa tóc cậu, không tính ở nơi công cộng chọc cậu ghen tuông, chỉ đành tạm thời nhịn xuống: “Trở về nói với em sau.”
Lâm Nho Viễn vẫy tay với Thiệu Sanh Tinh: “Tiểu Tinh ngồi ở đây đi, ngồi chen chúc bên ba con sao ba con ăn cơm được.”Ý Lâm Nho Viễn là chiếc áo lông Thiệu Chí Thần đang mặc.
Buổi sáng từ khu trượt tuyết trở về khách sạn, Thiệu Chí Thần nhanh chóng vào phòng tắm tắm nước nóng rồi đánh tiếng với Ngạn Hi đi nhà ăn trước. Mặc dù ngoài mặt Ngạn Hi đồng ý, nhưng trong lòng lại nhịn không được nghĩ nhiều.
Thiệu Chí Thần rít một hơi thuốc, vẻ mặt không có cảm xúc gì: “Tin tức nội bộ mà anh có linh thông thật đấy.” Ngạn Hi bị hắn ôm nghiêng người sang phía mình một chút. Cậu im lặng đẩy Thiệu Chí Thần ra, hạ giọng nói: “Cả người toàn mùi thuốc lá, tránh xa em một chút.” Lâm Nho Viễn trầm mặc một lát, nói: “Còn không phải là muốn gặp Tiểu Tinh sao? Tôi phải tập luyện biểu cảm khuôn mặt nhiều hơn, không thể dọa thằng bé được.”“Không phải trước kia cậu nói áo lông rất quê mùa sao?” Hắn nói xong lại nhịn không được bật cười. Ngạn Hi nghĩ không sai chút nào, đúng thật là Lâm Nho Viễn rất dịu dàng.
“Không phải trước kia cậu nói áo lông rất quê mùa sao?” Hắn nói xong lại nhịn không được bật cười. Ngạn Hi nghĩ không sai chút nào, đúng thật là Lâm Nho Viễn rất dịu dàng.
Nhìn thoáng qua menu, cậu chỉ vào cơm lươn, lén lút nói với Thiệu Chí Thần: “Có thể làm một phần siêu to khổng lồ không?”
Thiệu Chí Thần: “…Em có thể gọi hai phần.”Thiệu Sanh Tinh bĩu môi, thầm lè lưỡi với hắn một cái, lúc này mới không cam tâm tình nguyện ngồi lên ghế. Bộ quần áo này là Ngạn Hi chọn cho Thiệu Chí Thần, hắn lười để ý tới người đàn ông, cầm một điếu thuốc châm lên. Đã có một khoảng thời gian hắn không hút thuốc, vừa nếm được mùi thuốc lá lại nhịn không được rít thêm hai hơi.
“Sớm thôi, mảnh đất ở Tân Đông Thành của các cậu định bán hay đi hay là tự mình khai phá?”
Lúc Ngạn Hi được nhân viên phục vụ dẫn vào đã thấy Thiệu Chí Thần và Lâm Nho Viễn ngồi vào vị trí, trong lòng cậu dấy lên suy nghĩ quả nhiên là vậy. Ngạn Hi kéo Thiệu Sanh Tinh ngồi xuống ghế, nét mặt không nhìn ra vui buồn, chỉ là lúc ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Thiệu Chí Thần cậu khẽ nhíu mày một cái. Thiệu Sanh Tinh vốn đang ngồi bên cạnh Ngạn Hi chơi điện thoại, nhìn thấy cái ghế Lâm Nho Viễn chuẩn bị cho mình, mặt mũi lập tức đỏ lừ, ngập ngừng nói: “Con rất cao, không cần cái ghế kia đâu ạ.” “Khi nào anh về nước?”
Ngạn Hi hồ nghi nhìn về phía người đàn ông đang híp mắt mỉm cười phía đối diện, khóe miệng giật giật.
Lâm Nho Viễn là bạn trai cũ của Thiệu Chỉ Tố, theo đuổi Thiệu Chỉ Tố nhiều năm mới rước được mỹ nhân về, nâng niu cô trong lòng tay. Nhưng khi đó hắn không có địa vị gì ở nhà họ Lâm, ông Thiệu chướng mắt hắn, lúc sắp xếp hôn sự cho con gái căn bản không thèm đặt hắn nằm trong phạm vi suy xét, thẳng tay ép Thiệu Chỉ Tố bỏ Lâm Nho Viễn. Chỉ là bây giờ cảnh còn người mất, ai có thể ngờ Lâm Nho Viễn từng làm con chó trông cửa của nhà họ Lâm lại có thể sánh vai cùng nhà họ Thiệu? “Sớm thôi, mảnh đất ở Tân Đông Thành của các cậu định bán hay đi hay là tự mình khai phá?”
Thiệu Chí Thần cầm tay cậu nhìn lướt qua thực đơn, gọi cho Ngạn Hi phần sushi lươn.
Dường như Lâm Nho Viễn rất thích Thiệu Sanh Tinh, vẫn luôn chăm sóc nó ăn cơm, đôi khi còn tìm đề tài nói chuyện. Dường như mấy đứa nhỏ đều không có sức chống cự trước mấy ông chú dịu dàng, Thiệu Sanh Tinh ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, còn thường xuyên cắn đũa nhìn hắn vài lần.
Thiệu Chí Thần hừ lạnh một tiếng, qua loa ứng phó: “Em không cần biết anh ta.”Thiệu Chí Thần rít một hơi thuốc, vẻ mặt không có cảm xúc gì: “Tin tức nội bộ mà anh có linh thông thật đấy.”
Cậu xoa cằm: “”Bên này có món gì cần gọi nữa không?”
“Khi nào anh về nước?”
Vừa lúc nhân viên phục vụ cầm thực đơn lên, hai người tạm thời gác chuyện này qua một bên, giải quyết vấn đề ăn cơm trước. “Mối quan hệ của chúng ta là gì?” Lâm Nho Viễn cười nói: “Là đối tác nội bộ.”
Lúc Ngạn Hi được nhân viên phục vụ dẫn vào đã thấy Thiệu Chí Thần và Lâm Nho Viễn ngồi vào vị trí, trong lòng cậu dấy lên suy nghĩ quả nhiên là vậy. Ngạn Hi kéo Thiệu Sanh Tinh ngồi xuống ghế, nét mặt không nhìn ra vui buồn, chỉ là lúc ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Thiệu Chí Thần cậu khẽ nhíu mày một cái.
Vẻ mặt Thiệu Chí Thần cứng đờ, hồi lâu sau phản ứng lại, ghé sát bên tai Ngạn Hi hỏi: “Em đang nghĩ vớ vẩn gì trong đầu thế?”Thiệu Chí Thần chậc một tiếng, rời tầm mắt sang chỗ khác: “Đừng cười, ghê tởm chết được.”
“Tiểu Tinh, trên máy tính chú có trò Chiến tranh người máy, con có muốn chơi với chú không?”
“Toàn mùi lươn thôi.” Thiệu Chí Thần hôn lên mắt phải của cậu: “Tắm rửa trước đi.”
Lâm Nho Viễn không cười, vẻ mặt thay đổi khiến người khác không dám tới gần. Trái lại Thiệu Chí Thần càng quen dáng vẻ này của hắn hơn: “Chị tôi đã đi nhiều năm rồi, sao anh vẫn còn treo khuôn mặt tươi cười kia?”
“Không phải trước kia cậu nói áo lông rất quê mùa sao?” Hắn nói xong lại nhịn không được bật cười. Ngạn Hi nghĩ không sai chút nào, đúng thật là Lâm Nho Viễn rất dịu dàng. Lâm Nho Viễn trầm mặc một lát, nói: “Còn không phải là muốn gặp Tiểu Tinh sao? Tôi phải tập luyện biểu cảm khuôn mặt nhiều hơn, không thể dọa thằng bé được.”
Dường như Lâm Nho Viễn rất thích Thiệu Sanh Tinh, vẫn luôn chăm sóc nó ăn cơm, đôi khi còn tìm đề tài nói chuyện. Dường như mấy đứa nhỏ đều không có sức chống cự trước mấy ông chú dịu dàng, Thiệu Sanh Tinh ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, còn thường xuyên cắn đũa nhìn hắn vài lần.
Ý Lâm Nho Viễn là chiếc áo lông Thiệu Chí Thần đang mặc.Ngạn Hi hồ nghi nhìn về phía người đàn ông đang híp mắt mỉm cười phía đối diện, khóe miệng giật giật.Thiệu Chí Thần cho nó một ánh mắt cấm phản kháng: “Qua ngồi đi, đợi lát nữa không gắp được thức ăn thì đừng trách ai.”Lâm Nho Viễn là bạn trai cũ của Thiệu Chỉ Tố, theo đuổi Thiệu Chỉ Tố nhiều năm mới rước được mỹ nhân về, nâng niu cô trong lòng tay. Nhưng khi đó hắn không có địa vị gì ở nhà họ Lâm, ông Thiệu chướng mắt hắn, lúc sắp xếp hôn sự cho con gái căn bản không thèm đặt hắn nằm trong phạm vi suy xét, thẳng tay ép Thiệu Chỉ Tố bỏ Lâm Nho Viễn. Chỉ là bây giờ cảnh còn người mất, ai có thể ngờ Lâm Nho Viễn từng làm con chó trông cửa của nhà họ Lâm lại có thể sánh vai cùng nhà họ Thiệu?
Vẻ mặt Thiệu Chí Thần cứng đờ, hồi lâu sau phản ứng lại, ghé sát bên tai Ngạn Hi hỏi: “Em đang nghĩ vớ vẩn gì trong đầu thế?”
“Em làm sao vậy?” Thiệu Chí Thần lại sờ thêm, lần này Ngạn Hi không trốn, hắn nhìn thoáng qua, phát hiện vẻ mặt Ngạn Hi không đúng lắm.Lâm Nho Viễn ngoan độc, nhưng Thiệu Chí Thần còn tàn nhẫn hơn so với hắn. Từ lúc chị gái chết đi hắn đã bắt đầu mưu đồ làm thế nào để đào sạch căn cơ của ông Thiệu tại Thiệu thị. Chuyện lấy cha mình hạ đao, Lâm Nho Viễn đã từng nghe qua nhưng chưa từng thấy, Thiệu Chí Thần giúp hắn chứng kiến một hồi to gan lớn mật, vì thế hai người ăn nhịp với nhau bắt đầu hợp tác.
Thiệu Sanh Tinh vốn đang ngồi bên cạnh Ngạn Hi chơi điện thoại, nhìn thấy cái ghế Lâm Nho Viễn chuẩn bị cho mình, mặt mũi lập tức đỏ lừ, ngập ngừng nói: “Con rất cao, không cần cái ghế kia đâu ạ.”
Ngạn Hi liếc thoáng qua người đàn ông cười tủm tỉm phía đối diện, tát một cái lên tay Thiệu Chí Thần đang sờ đùi mình. Nhà hàng không phải nhà tối qua mà là một nhà hàng Nhật Bản cao cấp hơn.
Lâm Nho Viễn vẫy tay với Thiệu Sanh Tinh: “Tiểu Tinh ngồi ở đây đi, ngồi chen chúc bên ba con sao ba con ăn cơm được.”
Thiệu Chí Thần chậc một tiếng, rời tầm mắt sang chỗ khác: “Đừng cười, ghê tởm chết được.”“Ha, không cần anh khen.” Thiệu Chí Thần phóng thích thuộc tính bá tổng của mình, duỗi tay ôm chầm lấy Ngạn Hi: “Mặt khác, em ấy là người của tôi.”Dường như Lâm Nho Viễn rất thích Thiệu Sanh Tinh, vẫn luôn chăm sóc nó ăn cơm, đôi khi còn tìm đề tài nói chuyện. Dường như mấy đứa nhỏ đều không có sức chống cự trước mấy ông chú dịu dàng, Thiệu Sanh Tinh ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, còn thường xuyên cắn đũa nhìn hắn vài lần. Lúc Ngạn Hi được nhân viên phục vụ dẫn vào đã thấy Thiệu Chí Thần và Lâm Nho Viễn ngồi vào vị trí, trong lòng cậu dấy lên suy nghĩ quả nhiên là vậy. Ngạn Hi kéo Thiệu Sanh Tinh ngồi xuống ghế, nét mặt không nhìn ra vui buồn, chỉ là lúc ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Thiệu Chí Thần cậu khẽ nhíu mày một cái.
Giám đốc Thiệu: Xoa tay.jpgTrên người Thiệu Chí Thần không mang theo thuốc lá, về phần mùi thuốc lá tới từ đâu ra… Đáp án không cần nói cũng biết.
“Khi nào anh về nước?”
Giám đốc Thiệu: Xoa tay.jpg
Ngạn Hi liếc thoáng qua người đàn ông cười tủm tỉm phía đối diện, tát một cái lên tay Thiệu Chí Thần đang sờ đùi mình.
“Ha, không cần anh khen.” Thiệu Chí Thần phóng thích thuộc tính bá tổng của mình, duỗi tay ôm chầm lấy Ngạn Hi: “Mặt khác, em ấy là người của tôi.”
Ngạn Hi hồ nghi nhìn về phía người đàn ông đang híp mắt mỉm cười phía đối diện, khóe miệng giật giật.“Em làm sao vậy?” Thiệu Chí Thần lại sờ thêm, lần này Ngạn Hi không trốn, hắn nhìn thoáng qua, phát hiện vẻ mặt Ngạn Hi không đúng lắm.
Thiệu Chí Thần liếc mắt nhìn nó một cái: “Vừa rồi đứa nào thè lưỡi với ba.”
Hắn gọi nhân viên phục vụ qua, sau khi gọi đồ ăn xong, lại không biết nói gì với đối phương, chẳng mấy chốc nhân viên phục vụ đã mang theo một cái ghế cao hơn tới.
Ngạn Hi: “…”Sau khi ba người tách ra, Thiệu Chí Thần bỗng nói: “Anh ta ăn cả nam nữ, em dừng gần gũi với anh ta quá.” Tác giả có lời muốn nói:Ngạn Hi bị hắn ôm nghiêng người sang phía mình một chút. Cậu im lặng đẩy Thiệu Chí Thần ra, hạ giọng nói: “Cả người toàn mùi thuốc lá, tránh xa em một chút.”
Vừa lúc nhân viên phục vụ cầm thực đơn lên, hai người tạm thời gác chuyện này qua một bên, giải quyết vấn đề ăn cơm trước.
Lâm Nho Viễn là bạn trai cũ của Thiệu Chỉ Tố, theo đuổi Thiệu Chỉ Tố nhiều năm mới rước được mỹ nhân về, nâng niu cô trong lòng tay. Nhưng khi đó hắn không có địa vị gì ở nhà họ Lâm, ông Thiệu chướng mắt hắn, lúc sắp xếp hôn sự cho con gái căn bản không thèm đặt hắn nằm trong phạm vi suy xét, thẳng tay ép Thiệu Chỉ Tố bỏ Lâm Nho Viễn. Chỉ là bây giờ cảnh còn người mất, ai có thể ngờ Lâm Nho Viễn từng làm con chó trông cửa của nhà họ Lâm lại có thể sánh vai cùng nhà họ Thiệu? Vẻ mặt Thiệu Chí Thần cứng đờ, hồi lâu sau phản ứng lại, ghé sát bên tai Ngạn Hi hỏi: “Em đang nghĩ vớ vẩn gì trong đầu thế?”
Thiệu Chí Thần liếc mắt nhìn nó một cái: “Vừa rồi đứa nào thè lưỡi với ba.”
“Anh quản em nghĩ gì à?” Ngạn Hi nghe thấy giọng điệu trêu chọc của người đàn ông, vẻ mặt nóng nảy đến hốt hoảng, lập từ lườm hắn một cái.
Ừm, cũng chỉ là có chút thôi…
“Tiểu Tinh, trên máy tính chú có trò Chiến tranh người máy, con có muốn chơi với chú không?”
Thiệu Chí Thần không đến nhà hàng mà đi tới chỗ cửa thoát hiểm cuối hành lang. Hắn đẩy cửa đi vào, Lâm Nho Viễn đang đứng hút thuốc bên cạnh thùng rác. Nhìn thấy hắn, người đàn ông lấy điếu thuốc từ trong áo khoác ra ném qua: “Nhiều năm như vậy, cuối cùng phẩm vị của thằng nhóc cậu cũng thay đổi?”“Giao cho tôi đi.” Lâm Nho Viễn ngồi phía bên kia đột nhiên mở miệng. Ngạn Hi sửng sốt, đối diện với tầm mắt hắn, không hiểu vì sao lại nghe lời người đàn ông đưa thực đơn qua.Thiệu Chí Thần vươn tay xoa tóc cậu, không tính ở nơi công cộng chọc cậu ghen tuông, chỉ đành tạm thời nhịn xuống: “Trở về nói với em sau.”
Nhà hàng không phải nhà tối qua mà là một nhà hàng Nhật Bản cao cấp hơn.
Lâm Nho Viễn cười với cậu: “Tôi khá quen thuộc với đồ ăn bên này.”Ngạn Hi: “…”Vừa lúc nhân viên phục vụ cầm thực đơn lên, hai người tạm thời gác chuyện này qua một bên, giải quyết vấn đề ăn cơm trước.
Thiệu Chí Thần vươn tay xoa tóc cậu, không tính ở nơi công cộng chọc cậu ghen tuông, chỉ đành tạm thời nhịn xuống: “Trở về nói với em sau.”
Mọi người chưa đến đông đủ, đến nhà hàng sớm như vậy làm gì, ngồi chơi chắc? Hồi tưởng lại bầu không khí kỳ quái lưu chuyển giữa Thiệu Chí Thần và người đàn ông kia, Ngạn Hi có chút khó chịu. Chờ Thiệu Sanh Tinh tắm rửa xong xuôi cậu mới rề rà đi vào phòng tắm, đứng ở bên trong thêm mười phút mới đi ra.
Thiệu Chí Thần chậc một tiếng, rời tầm mắt sang chỗ khác: “Đừng cười, ghê tởm chết được.”Ngạn Hi không ham hố ẩm thực Nhật Bản lắm, cậu ăn không quen sashimi, thứ này khiến cậu cảm thấy hơi ớn.
Mãi cho đến khi đi vào khách sạn, Ngạn Hi mới biết bọn họ thế mà lại ở cùng nơi. Hiển nhiên Thiệu Sanh Tinh đã động tâm, Chiến tranh người máy là một trò chơi thịnh hành gần đây, cuối tuần nó có năm tiếng nghịch máy tính đều được đổ dồn vào trò này. Nhìn thoáng qua menu, cậu chỉ vào cơm lươn, lén lút nói với Thiệu Chí Thần: “Có thể làm một phần siêu to khổng lồ không?”
“Tiểu Tinh, trên máy tính chú có trò Chiến tranh người máy, con có muốn chơi với chú không?”Ừm, cũng chỉ là có chút thôi…Thiệu Chí Thần: “…Em có thể gọi hai phần.”
Ngạn Hi bám tay Thiệu Chí Thần đánh giá người đàn ông trước mặt. Dáng người cao lớn ngang ngửa Thiệu Chí Thần, điểm khác biệt chính là khí chất của người đàn ông vô cùng tốt, đuôi mắt nhếch lên như mang gió nhẹ, giống một người anh dịu dàng.
Trên người Thiệu Chí Thần không mang theo thuốc lá, về phần mùi thuốc lá tới từ đâu ra… Đáp án không cần nói cũng biết.
Lúc Ngạn Hi được nhân viên phục vụ dẫn vào đã thấy Thiệu Chí Thần và Lâm Nho Viễn ngồi vào vị trí, trong lòng cậu dấy lên suy nghĩ quả nhiên là vậy. Ngạn Hi kéo Thiệu Sanh Tinh ngồi xuống ghế, nét mặt không nhìn ra vui buồn, chỉ là lúc ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Thiệu Chí Thần cậu khẽ nhíu mày một cái.
Giám đốc Thiệu: Xoa tay.jpgNgạn Hi tưởng tượng hình ảnh bản thân tay năm tay mười đối với hai đĩa cơm lươn trước mặt, cảm thán nói: “Vờ lờ, phèn vãi.”
Thiệu Chí Thần liếc mắt nhìn nó một cái: “Vừa rồi đứa nào thè lưỡi với ba.”Nhìn thoáng qua menu, cậu chỉ vào cơm lươn, lén lút nói với Thiệu Chí Thần: “Có thể làm một phần siêu to khổng lồ không?”Thiệu Chí Thần cầm tay cậu nhìn lướt qua thực đơn, gọi cho Ngạn Hi phần sushi lươn.
Sau khi ba người tách ra, Thiệu Chí Thần bỗng nói: “Anh ta ăn cả nam nữ, em dừng gần gũi với anh ta quá.”
Lâm Nho Viễn cười với cậu: “Tôi khá quen thuộc với đồ ăn bên này.”
Ngạn Hi: “…”
Trong phần ăn chỉ có hai miếng sushi, Ngạn Hi ở phía sau bổ sung hai chữ “× 4”.
“Em làm sao vậy?” Thiệu Chí Thần lại sờ thêm, lần này Ngạn Hi không trốn, hắn nhìn thoáng qua, phát hiện vẻ mặt Ngạn Hi không đúng lắm.
“Mối quan hệ của chúng ta là gì?” Lâm Nho Viễn cười nói: “Là đối tác nội bộ.”
Thiệu Chí Thần: “…Em có thể gọi hai phần.”
Thiệu Sanh Tinh vội vàng lắc đầu: “Con không có, con không có, con thè với ba nhỏ mà~”Cậu xoa cằm: “”Bên này có món gì cần gọi nữa không?”
Trên đường trở về khách sạn, Lâm Nho Viễn đã kết bạn được với Thiệu Sanh Tinh, hai người hẹn nhau ngày mai cùng đi trượt tuyết.
Mãi cho đến khi đi vào khách sạn, Ngạn Hi mới biết bọn họ thế mà lại ở cùng nơi. Hiển nhiên Thiệu Sanh Tinh đã động tâm, Chiến tranh người máy là một trò chơi thịnh hành gần đây, cuối tuần nó có năm tiếng nghịch máy tính đều được đổ dồn vào trò này. “Giao cho tôi đi.” Lâm Nho Viễn ngồi phía bên kia đột nhiên mở miệng. Ngạn Hi sửng sốt, đối diện với tầm mắt hắn, không hiểu vì sao lại nghe lời người đàn ông đưa thực đơn qua.
Ngạn Hi không ham hố ẩm thực Nhật Bản lắm, cậu ăn không quen sashimi, thứ này khiến cậu cảm thấy hơi ớn.
Lâm Nho Viễn cười với cậu: “Tôi khá quen thuộc với đồ ăn bên này.”
Thiệu Chí Thần rít một hơi thuốc, vẻ mặt không có cảm xúc gì: “Tin tức nội bộ mà anh có linh thông thật đấy.”
Buổi sáng từ khu trượt tuyết trở về khách sạn, Thiệu Chí Thần nhanh chóng vào phòng tắm tắm nước nóng rồi đánh tiếng với Ngạn Hi đi nhà ăn trước. Mặc dù ngoài mặt Ngạn Hi đồng ý, nhưng trong lòng lại nhịn không được nghĩ nhiều. Trên người Thiệu Chí Thần không mang theo thuốc lá, về phần mùi thuốc lá tới từ đâu ra… Đáp án không cần nói cũng biết.Mọi người chưa đến đông đủ, đến nhà hàng sớm như vậy làm gì, ngồi chơi chắc? Hồi tưởng lại bầu không khí kỳ quái lưu chuyển giữa Thiệu Chí Thần và người đàn ông kia, Ngạn Hi có chút khó chịu. Chờ Thiệu Sanh Tinh tắm rửa xong xuôi cậu mới rề rà đi vào phòng tắm, đứng ở bên trong thêm mười phút mới đi ra.Hắn gọi nhân viên phục vụ qua, sau khi gọi đồ ăn xong, lại không biết nói gì với đối phương, chẳng mấy chốc nhân viên phục vụ đã mang theo một cái ghế cao hơn tới.
Lâm Nho Viễn không cười, vẻ mặt thay đổi khiến người khác không dám tới gần. Trái lại Thiệu Chí Thần càng quen dáng vẻ này của hắn hơn: “Chị tôi đã đi nhiều năm rồi, sao anh vẫn còn treo khuôn mặt tươi cười kia?” Lâm Nho Viễn vẫy tay với Thiệu Sanh Tinh: “Tiểu Tinh ngồi ở đây đi, ngồi chen chúc bên ba con sao ba con ăn cơm được.”
Thiệu Sanh Tinh vốn đang ngồi bên cạnh Ngạn Hi chơi điện thoại, nhìn thấy cái ghế Lâm Nho Viễn chuẩn bị cho mình, mặt mũi lập tức đỏ lừ, ngập ngừng nói: “Con rất cao, không cần cái ghế kia đâu ạ.”
Ý Lâm Nho Viễn là chiếc áo lông Thiệu Chí Thần đang mặc.
“Anh quản em nghĩ gì à?” Ngạn Hi nghe thấy giọng điệu trêu chọc của người đàn ông, vẻ mặt nóng nảy đến hốt hoảng, lập từ lườm hắn một cái. Thiệu Chí Thần cho nó một ánh mắt cấm phản kháng: “Qua ngồi đi, đợi lát nữa không gắp được thức ăn thì đừng trách ai.”
Lâm Nho Viễn vẫy tay với Thiệu Sanh Tinh: “Tiểu Tinh ngồi ở đây đi, ngồi chen chúc bên ba con sao ba con ăn cơm được.”
Thiệu Sanh Tinh bĩu môi, thầm lè lưỡi với hắn một cái, lúc này mới không cam tâm tình nguyện ngồi lên ghế.
Dường như Lâm Nho Viễn rất thích Thiệu Sanh Tinh, vẫn luôn chăm sóc nó ăn cơm, đôi khi còn tìm đề tài nói chuyện. Dường như mấy đứa nhỏ đều không có sức chống cự trước mấy ông chú dịu dàng, Thiệu Sanh Tinh ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, còn thường xuyên cắn đũa nhìn hắn vài lần.
Trong phần ăn chỉ có hai miếng sushi, Ngạn Hi ở phía sau bổ sung hai chữ “× 4”.
Trên đường trở về khách sạn, Lâm Nho Viễn đã kết bạn được với Thiệu Sanh Tinh, hai người hẹn nhau ngày mai cùng đi trượt tuyết.
Thiệu Chí Thần mất kiên nhẫn phất tay, không muốn nói lại với hắn lần nữa. Kết quả đối phương không muốn bị đuổi đi một cách dễ dàng, nói muốn mời họ ăn cơm trưa. Ngạn Hi vô thức nhìn về phía Thiệu Chí Thần, vốn tưởng rằng người đàn ông sẽ từ chối, không ngờ đối phương lại gật đầu! “Tiểu Tinh, trên máy tính chú có trò Chiến tranh người máy, con có muốn chơi với chú không?”
Vừa vào tới phòng, Thiệu Chí Thần lập tức đóng sầm cửa lại, còn chưa kịp khóa. Ngạn Hi không kịp đề phòng bị hắn ôm ném lên giường, hoàn toàn không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì đối phương đã cọ mũi lên mặt cậu.
Lâm Nho Viễn trầm mặc một lát, nói: “Còn không phải là muốn gặp Tiểu Tinh sao? Tôi phải tập luyện biểu cảm khuôn mặt nhiều hơn, không thể dọa thằng bé được.”
Sau khi ba người tách ra, Thiệu Chí Thần bỗng nói: “Anh ta ăn cả nam nữ, em dừng gần gũi với anh ta quá.” Mãi cho đến khi đi vào khách sạn, Ngạn Hi mới biết bọn họ thế mà lại ở cùng nơi. Hiển nhiên Thiệu Sanh Tinh đã động tâm, Chiến tranh người máy là một trò chơi thịnh hành gần đây, cuối tuần nó có năm tiếng nghịch máy tính đều được đổ dồn vào trò này.
Ngạn Hi nhún vai với nó: “Ba con đồng ý thì ba nhỏ đồng ý.”
Trong phần ăn chỉ có hai miếng sushi, Ngạn Hi ở phía sau bổ sung hai chữ “× 4”.“Ba ơi~”
“Toàn mùi lươn thôi.” Thiệu Chí Thần hôn lên mắt phải của cậu: “Tắm rửa trước đi.”
Thiệu Chí Thần liếc mắt nhìn nó một cái: “Vừa rồi đứa nào thè lưỡi với ba.”
Tác giả có lời muốn nói:
“Ừm, tôi ở nước ngoài nghe nói anh đã kết hôn, ban đầu còn không dám tin.” Người đàn ông không thèm để ý đến giọng điệu của Thiệu Chí Thần, trái lại mang khuôn mặt hiền lành vỗ vai hắn, giống như bạn cũ lâu năm không gặp.
Thiệu Sanh Tinh vội vàng lắc đầu: “Con không có, con không có, con thè với ba nhỏ mà~”
Lâm Nho Viễn ngoan độc, nhưng Thiệu Chí Thần còn tàn nhẫn hơn so với hắn. Từ lúc chị gái chết đi hắn đã bắt đầu mưu đồ làm thế nào để đào sạch căn cơ của ông Thiệu tại Thiệu thị. Chuyện lấy cha mình hạ đao, Lâm Nho Viễn đã từng nghe qua nhưng chưa từng thấy, Thiệu Chí Thần giúp hắn chứng kiến một hồi to gan lớn mật, vì thế hai người ăn nhịp với nhau bắt đầu hợp tác.
Thiệu Chí Thần rít một hơi thuốc, vẻ mặt không có cảm xúc gì: “Tin tức nội bộ mà anh có linh thông thật đấy.” Ngạn Hi: “…”
“Giao cho tôi đi.” Lâm Nho Viễn ngồi phía bên kia đột nhiên mở miệng. Ngạn Hi sửng sốt, đối diện với tầm mắt hắn, không hiểu vì sao lại nghe lời người đàn ông đưa thực đơn qua.
Vừa vào tới phòng, Thiệu Chí Thần lập tức đóng sầm cửa lại, còn chưa kịp khóa. Ngạn Hi không kịp đề phòng bị hắn ôm ném lên giường, hoàn toàn không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì đối phương đã cọ mũi lên mặt cậu.
Cuối cùng khiến cậu bất ngờ là Thiệu Chí Thần thế mà lại đồng ý để Thiệu Sanh Tinh chơi ở bên kia suốt đêm.
“Mối quan hệ của chúng ta là gì?” Lâm Nho Viễn cười nói: “Là đối tác nội bộ.”
Trong phần ăn chỉ có hai miếng sushi, Ngạn Hi ở phía sau bổ sung hai chữ “× 4”.Lúc ấy người đàn ông ôm cậu, vẻ mặt vội vàng bước vào thang máy, cuối cùng để lại cho Thiệu Sanh Tinh một câu… tối nay đừng về.
Thiệu Chí Thần không muốn nhắc tới chuyện cũ trước mặt Ngạn Hi, dù sao tên kia cũng là một người đàn ông đẹp trai nhiều tiền, địa vị không thua gì hắn, nói chung sẽ khiến người ta sinh ra chút cảm giác nguy hiểm.
Ngạn Hi bám tay Thiệu Chí Thần đánh giá người đàn ông trước mặt. Dáng người cao lớn ngang ngửa Thiệu Chí Thần, điểm khác biệt chính là khí chất của người đàn ông vô cùng tốt, đuôi mắt nhếch lên như mang gió nhẹ, giống một người anh dịu dàng. Ngạn Hi bị hắn ôm nghiêng người sang phía mình một chút. Cậu im lặng đẩy Thiệu Chí Thần ra, hạ giọng nói: “Cả người toàn mùi thuốc lá, tránh xa em một chút.” Vừa vào tới phòng, Thiệu Chí Thần lập tức đóng sầm cửa lại, còn chưa kịp khóa. Ngạn Hi không kịp đề phòng bị hắn ôm ném lên giường, hoàn toàn không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì đối phương đã cọ mũi lên mặt cậu.
Mọi người chưa đến đông đủ, đến nhà hàng sớm như vậy làm gì, ngồi chơi chắc? Hồi tưởng lại bầu không khí kỳ quái lưu chuyển giữa Thiệu Chí Thần và người đàn ông kia, Ngạn Hi có chút khó chịu. Chờ Thiệu Sanh Tinh tắm rửa xong xuôi cậu mới rề rà đi vào phòng tắm, đứng ở bên trong thêm mười phút mới đi ra.
Thiệu Chí Thần không đến nhà hàng mà đi tới chỗ cửa thoát hiểm cuối hành lang. Hắn đẩy cửa đi vào, Lâm Nho Viễn đang đứng hút thuốc bên cạnh thùng rác. Nhìn thấy hắn, người đàn ông lấy điếu thuốc từ trong áo khoác ra ném qua: “Nhiều năm như vậy, cuối cùng phẩm vị của thằng nhóc cậu cũng thay đổi?”Ngạn Hi không ham hố ẩm thực Nhật Bản lắm, cậu ăn không quen sashimi, thứ này khiến cậu cảm thấy hơi ớn. “Toàn mùi lươn thôi.” Thiệu Chí Thần hôn lên mắt phải của cậu: “Tắm rửa trước đi.”