Hai người đến gần, Ngạn Hi theo bản năng muốn đi về phía bên trái, lại bị luồng sức bên cạnh kéo trở về, Thiệu Chí Thần dẫn cậu đi thẳng vào nhã gian bên phải.
Ngạn Hi nhìn Thiệu Chí Thần bên cạnh, thần sắc thả lỏng, không giống đang làm chuyện xấu. Lại nhìn Mary đang ưỡn ngực ra ném ánh mắt quyến rũ với Thiệu Chí Thần, lập tức xác định mục tiêu.
Mary có chút ngu người, thế nào? Thế nào là đúng không? Đúng đúng cái gì!
Thiệu Chí Thần đứng dậy nắm tay cô ta một cái: “Mary, đã lâu không gặp, đây là người yêu của tôi.” Chứng kiến công phu của Ngạn Hi, lúc này Mary ngồi yên tại chỗ bất động, cười mỉa một tiếng: “Không giận không giận, chúng ta ăn cơm trước đi?” Ngạn Hi ngồi ở bên trong, lướt qua Thiệu Chí Thần mới có thể nhìn thấy chị gái xinh đẹp ở phía nhã gian đối diện.
Cô ta vỗ mạnh xuống bàn, Ngạn Hi giật bắn, bắt đầu nhỏ giọng nghẹn ngào: “Chị ấy không đồng ý, chị ấy giận em à?”
Ngạn Hi vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhà thiết kế hàng đầu luôn có cái nhìn thẩm mỹ độc đáo riêng.
Ha, mắt nghiêng mày ngả, hai mắt thất thần, vừa nhìn đã biết là đang làm chuyện xấu.Thiệu Chí Thần đứng dậy nắm tay cô ta một cái: “Mary, đã lâu không gặp, đây là người yêu của tôi.” Hết chương 46Mặc dù ôm tay Thiệu Chí Thần, nhưng cái đầu Ngạn Hi vẫn không thành thật nhìn phía khác: “Uầy, anh xác định chúng ta không ngồi bên đó sao?”
Chị gái đối diện nhìn về phía phát ra âm thanh, hai mắt lập tức run lên khi nhìn thấy Thiệu Chí Thần.
Thật ra Thiệu Chí Thần hoàn toàn có thể từ chối cô ta, nhưng hôm nay hắn đã dẫn Ngạn Hi đến, không tính dứt khoát đi luôn. Nhìn Ngạn Hi ôm tay mình bày vẻ mặt ngượng ngùng rất thú vị, dù là trả tiền mua vui nhưng Thiệu Chí Thần vẫn thấy vui vẻ.
Thiệu Chí Thần bị Ngạn Hi làm tức đến nghiến răng nghiến lợi, không thèm tiếp lời cậu, trái lại đặt mạnh ly nước trên tay xuống bàn, phát ra tiếng cộp giòn giã.
Lần đầu tiên Ngạn Hi gắp cho hắn. Xem ra trước kia hai người khá thân.Thiệu Chí Thần bị Ngạn Hi làm tức đến nghiến răng nghiến lợi, không thèm tiếp lời cậu, trái lại đặt mạnh ly nước trên tay xuống bàn, phát ra tiếng cộp giòn giã.
Hai người đến gần, Ngạn Hi theo bản năng muốn đi về phía bên trái, lại bị luồng sức bên cạnh kéo trở về, Thiệu Chí Thần dẫn cậu đi thẳng vào nhã gian bên phải.
Ai đang cọ chân cậu hả?
Ngạn Hi cắn nhẹ môi, nghiêng người trốn sau lưng Thiệu Chí Thần, làm bộ lo sợ bất an, lắc lắc cánh tay hắn: “Có phải chị Mary ghét em không?” Ai đang cọ chân cậu hả?Chị gái đối diện nhìn về phía phát ra âm thanh, hai mắt lập tức run lên khi nhìn thấy Thiệu Chí Thần.
Ngạn Hi cắn nhẹ môi, nghiêng người trốn sau lưng Thiệu Chí Thần, làm bộ lo sợ bất an, lắc lắc cánh tay hắn: “Có phải chị Mary ghét em không?”
Ha, mắt nghiêng mày ngả, hai mắt thất thần, vừa nhìn đã biết là đang làm chuyện xấu.
Đột nhiên, có thứ gì đó đụng vào cẳng chân, bắp chân Ngạn Hi giật giật, trên mặt thoáng hiện lên tia ngơ ngác. Lần đầu tiên Ngạn Hi gắp cho hắn. Ngạn Hi hiểu rõ, đây là biểu hiện của sự gia tăng adrenaline trong tiềm thức của phụ nữ khi nhìn thấy trai đẹp, lúc này còn có thể kèm theo chứng đỏ mặt, khó thở, cổ họng khô rát, toàn thân nóng lên.
Ngạn Hi bám lấy tay Thiệu Chí Thần, gật đầu với đối phương: “Xin chào, tôi là Ngạn Hi.”
Cậu nhăn mày tức giận nói với Mary: “Chị giẫm lên chân anh ấy còn không xin lỗi!”
Thiệu Chí Thần kéo cậu ngồi xuống: “Không đâu, cô ấy chỉ nói ngoài miệng vậy thôi.”
Ngạn Hi híp mắt lại, thầm đọc khẩu quyết trong lòng, không nghe hiểu tiếng người, không làm bậy, không thể cãi lý, làm vẻ, giả bộ đáng thương… Quả nhiên, tiếp đó chị gái cầm ly nước rót cho mình một ngụm, lại cởi áo khoác dày, bắt đầu trang điểm. Hẳn là nóng đến trang điểm nhỉ? Quả nhiên, tiếp đó chị gái cầm ly nước rót cho mình một ngụm, lại cởi áo khoác dày, bắt đầu trang điểm. Hẳn là nóng đến trang điểm nhỉ?
Thiệu Chí Thần bị Ngạn Hi làm tức đến nghiến răng nghiến lợi, không thèm tiếp lời cậu, trái lại đặt mạnh ly nước trên tay xuống bàn, phát ra tiếng cộp giòn giã.
“Không giận, cô ấy rất tốt tính, phải không Mary?” Thiệu Chí Thần lại cue người.
Ngạn Hi nhìn Thiệu Chí Thần bên cạnh, thần sắc thả lỏng, không giống đang làm chuyện xấu. Lại nhìn Mary đang ưỡn ngực ra ném ánh mắt quyến rũ với Thiệu Chí Thần, lập tức xác định mục tiêu.
Cậu mím môi, đột nhiên cầm áo khoác lông đứng dậy, Thiệu Chí Thần sửng sốt, hỏi cậu làm gì.Ngạn Hi nhìn Thiệu Chí Thần bên cạnh, thần sắc thả lỏng, không giống đang làm chuyện xấu. Lại nhìn Mary đang ưỡn ngực ra ném ánh mắt quyến rũ với Thiệu Chí Thần, lập tức xác định mục tiêu. Ngạn Hi nghĩ vậy, nhìn mặt Thiệu Chí Thần bỗng thấy có chút khó chịu. Ngạn Hi cậu cũng có vài phần tư sắc, thế nhưng đứng bên cạnh tay đàn ông mạnh mẽ này lại bị che hết vẻ ngoài, không còn nơi để xuất đầu lộ diện, ngẫm lại có chút bi thương.
“Đúng không, Mary?” Thiệu Chí Thần đột nhiên ngẩng đầu lên cue Mary.
“Đúng không, Mary?” Thiệu Chí Thần đột nhiên ngẩng đầu lên cue Mary.
“Đúng không, Mary?” Thiệu Chí Thần đột nhiên ngẩng đầu lên cue Mary.Chứng kiến công phu của Ngạn Hi, lúc này Mary ngồi yên tại chỗ bất động, cười mỉa một tiếng: “Không giận không giận, chúng ta ăn cơm trước đi?” Ngạn Hi cắn nhẹ môi, nghiêng người trốn sau lưng Thiệu Chí Thần, làm bộ lo sợ bất an, lắc lắc cánh tay hắn: “Có phải chị Mary ghét em không?” Cậu nặng nề thở dài, dùng vai huých người bên cạnh: “Khi nào khách hàng mới đến?”
Ánh mắt Ngạn Hi rời xuống, nom chiếc váy bó sát màu hồng của cô ta, nhất thời lộ vẻ hoảng sợ: “Chỗ này thật sự là nơi cô ấy chọn sao?”
Thiệu Chí Thần xoa nhẹ gáy cậu: “Đừng quậy, chỉ là ăn cơm với khách hàng thôi.”
Ánh mắt Ngạn Hi rời xuống, nom chiếc váy bó sát màu hồng của cô ta, nhất thời lộ vẻ hoảng sợ: “Chỗ này thật sự là nơi cô ấy chọn sao?”
Ngạn Hi hiểu rõ, đây là biểu hiện của sự gia tăng adrenaline trong tiềm thức của phụ nữ khi nhìn thấy trai đẹp, lúc này còn có thể kèm theo chứng đỏ mặt, khó thở, cổ họng khô rát, toàn thân nóng lên.Đột nhiên, có thứ gì đó đụng vào cẳng chân, bắp chân Ngạn Hi giật giật, trên mặt thoáng hiện lên tia ngơ ngác. “Không phải là đến rồi sao?” Thiệu Chí Thần nhìn thoáng qua lối đi.
Mary: WTF?!
Ai đang cọ chân cậu hả?Hai người đến gần, Ngạn Hi theo bản năng muốn đi về phía bên trái, lại bị luồng sức bên cạnh kéo trở về, Thiệu Chí Thần dẫn cậu đi thẳng vào nhã gian bên phải. Mary có chút ngu người, thế nào? Thế nào là đúng không? Đúng đúng cái gì! Ngạn Hi nhìn theo, chỉ thấy một quý cô thời thượng đeo đầy trang sức đang dẫm trên đôi giày cao gót bước qua, đối phương nhìn thấy Thiệu Chí Thần liền tháo cặp kính râm có họa tiết da báo của mình xuống, ồ một tiếng: “Cục cưng, hôm nay anh cũng rất đẹp trai!”
Ngạn Hi làm bộ bản thân vừa mới phát hiện có người cọ vào bắp chân mình, đột nhiên thu chân về, đầu gối đụng phải mặt bàn phát ra tiếng động lớn, thừa dịp bước chân dưới bàn hỗn loạn, cậu tìm đúng mục tiêu đạp mạnh một phát, sau đó nghe thấy Thiệu Chí Thần bên cạnh hít sâu một hơi.
Ngạn Hi làm bộ bản thân vừa mới phát hiện có người cọ vào bắp chân mình, đột nhiên thu chân về, đầu gối đụng phải mặt bàn phát ra tiếng động lớn, thừa dịp bước chân dưới bàn hỗn loạn, cậu tìm đúng mục tiêu đạp mạnh một phát, sau đó nghe thấy Thiệu Chí Thần bên cạnh hít sâu một hơi. Ánh mắt Ngạn Hi rời xuống, nom chiếc váy bó sát màu hồng của cô ta, nhất thời lộ vẻ hoảng sợ: “Chỗ này thật sự là nơi cô ấy chọn sao?”
Ngạn Hi hiểu rõ, đây là biểu hiện của sự gia tăng adrenaline trong tiềm thức của phụ nữ khi nhìn thấy trai đẹp, lúc này còn có thể kèm theo chứng đỏ mặt, khó thở, cổ họng khô rát, toàn thân nóng lên.
Thiệu Chí Thần ôm Ngạn Hi, kề sát bên tai cậu nói: “Đừng lo, cô ấy là nhà thiết kế hàng đầu của Milan.”
Mary vốn đang bị câu kia của Ngạn Hi chọc giận, sau khi nghe Thiệu Chí Thần nói xong mới hơi thu liễm một chút, song vẫn không cho Ngạn Hi mặt mũi, nói thẳng: “Vậy đợi anh về chúng ta lại tìm thời gian hẹn gặp sau.” Cậu nhăn mày tức giận nói với Mary: “Chị giẫm lên chân anh ấy còn không xin lỗi!” Thiệu Chí Thần ôm Ngạn Hi, kề sát bên tai cậu nói: “Đừng lo, cô ấy là nhà thiết kế hàng đầu của Milan.”
“Không phải là đến rồi sao?” Thiệu Chí Thần nhìn thoáng qua lối đi.
Chị gái đối diện nhìn về phía phát ra âm thanh, hai mắt lập tức run lên khi nhìn thấy Thiệu Chí Thần.
Hắn cố ý tỏ ra chần chờ, Ngạn Hi tưởng rằng Mary là khách hàng lớn công ty không thể đắc tội, Thiệu Chí Thần thật sự khó xử, vì thế nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: “Chí Thần, em không đồng ý!” Điều thứ nhất trong quy tắc “Đóa sen trắng”, vĩnh viễn không được bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào bám lấy đàn ông, làm nũng và tạm thời mất khả năng nghe hiểu tiếng người là vũ khí quan trọng nhất. Ngạn Hi vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhà thiết kế hàng đầu luôn có cái nhìn thẩm mỹ độc đáo riêng.
Cậu mím môi, đột nhiên cầm áo khoác lông đứng dậy, Thiệu Chí Thần sửng sốt, hỏi cậu làm gì.
Thiệu Chí Thần uống một ngụm nước, đè xuống nụ cười sắp không kiềm nổi bên khóe môi, một tay kéo cậu ngồi lên đùi, hai người đưa đi đẩy lại, một người liên tục nói là lỗi của bản thân, một người liên mồm an ủi, nói Mary chỉ đùa thôi, bảo cậu không cần để ý.
Mary vốn đang bị câu kia của Ngạn Hi chọc giận, sau khi nghe Thiệu Chí Thần nói xong mới hơi thu liễm một chút, song vẫn không cho Ngạn Hi mặt mũi, nói thẳng: “Vậy đợi anh về chúng ta lại tìm thời gian hẹn gặp sau.”
Hắn cố ý tỏ ra chần chờ, Ngạn Hi tưởng rằng Mary là khách hàng lớn công ty không thể đắc tội, Thiệu Chí Thần thật sự khó xử, vì thế nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: “Chí Thần, em không đồng ý!” Thiệu Chí Thần đứng dậy nắm tay cô ta một cái: “Mary, đã lâu không gặp, đây là người yêu của tôi.”
“…” Thiệu Chí Thần nhìn về phía Mary, “Xin lỗi, xem ra kế hoạch ăn cơm riêng của chúng ta có khả năng bị ngâm nước nóng rồi.”
Vốn tưởng rằng lúc ăn cơm có thể yên tĩnh một chút, nhưng Thiệu Chí Thần vẫn không chịu buông tha cho cậu, muốn cậu gắp thức ăn cho mình.
Mary cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút khó tin: “Thân ái, trước kia anh đâu có giống như vậy, anh nói anh muốn tự mình quyết định cuộc sống của bản thân!” Ngạn Hi bám lấy tay Thiệu Chí Thần, gật đầu với đối phương: “Xin chào, tôi là Ngạn Hi.”
Thiệu Chí Thần uống một ngụm nước, đè xuống nụ cười sắp không kiềm nổi bên khóe môi, một tay kéo cậu ngồi lên đùi, hai người đưa đi đẩy lại, một người liên tục nói là lỗi của bản thân, một người liên mồm an ủi, nói Mary chỉ đùa thôi, bảo cậu không cần để ý.
Mary chỉ cho Ngạn Hi một cái khóe mắt, biểu cảm trên mặt cực kỳ ghét bỏ: “Anh nhìn cậu ta kìa, chào hỏi không biết vươn tay, ngay cả tôn trọng cơ bản cũng không có.”
“Đúng không, Mary?” Thiệu Chí Thần đột nhiên ngẩng đầu lên cue Mary.Điều thứ nhất trong quy tắc “Đóa sen trắng”, vĩnh viễn không được bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào bám lấy đàn ông, làm nũng và tạm thời mất khả năng nghe hiểu tiếng người là vũ khí quan trọng nhất.
Xem ra trước kia hai người khá thân.
Hắn cố ý tỏ ra chần chờ, Ngạn Hi tưởng rằng Mary là khách hàng lớn công ty không thể đắc tội, Thiệu Chí Thần thật sự khó xử, vì thế nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: “Chí Thần, em không đồng ý!”
Vốn tưởng rằng lúc ăn cơm có thể yên tĩnh một chút, nhưng Thiệu Chí Thần vẫn không chịu buông tha cho cậu, muốn cậu gắp thức ăn cho mình.Thiệu Chí Thần bị Ngạn Hi làm tức đến nghiến răng nghiến lợi, không thèm tiếp lời cậu, trái lại đặt mạnh ly nước trên tay xuống bàn, phát ra tiếng cộp giòn giã. Ngạn Hi cắn nhẹ môi, nghiêng người trốn sau lưng Thiệu Chí Thần, làm bộ lo sợ bất an, lắc lắc cánh tay hắn: “Có phải chị Mary ghét em không?”
Mary cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút khó tin: “Thân ái, trước kia anh đâu có giống như vậy, anh nói anh muốn tự mình quyết định cuộc sống của bản thân!”
Xem ra trước kia hai người khá thân.Điều thứ nhất trong quy tắc “Đóa sen trắng”, vĩnh viễn không được bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào bám lấy đàn ông, làm nũng và tạm thời mất khả năng nghe hiểu tiếng người là vũ khí quan trọng nhất. Thiệu Chí Thần kéo cậu ngồi xuống: “Không đâu, cô ấy chỉ nói ngoài miệng vậy thôi.”
Thiệu Chí Thần kéo cậu ngồi xuống: “Không đâu, cô ấy chỉ nói ngoài miệng vậy thôi.”
Mary vừa nói dứt lời, cậu buột miệng thốt: “Chí Thần, em không can thiệp vào cuộc sống của anh. Anh biết đấy, con người em không có chủ kiến, chuyện ở nhà cũng do anh làm chủ, nhưng chuyện này em…” “Không giận, cô ấy rất tốt tính, phải không Mary?” Thiệu Chí Thần lại cue người. Ha, mắt nghiêng mày ngả, hai mắt thất thần, vừa nhìn đã biết là đang làm chuyện xấu.Hắn gọi phục vụ rồi đưa đưa thực đơn cho Mary: “Xin lỗi, bởi vì buổi chiều phải đi Tokyo, em ấy không nỡ xa tôi nên cứ quấn lấy, cô đừng để ý.”
Cậu mím môi, đột nhiên cầm áo khoác lông đứng dậy, Thiệu Chí Thần sửng sốt, hỏi cậu làm gì.Ngạn Hi có chút ghét bỏ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt xuống, cũng không ngừng tự nhủ phải tuân thủ tố chất nghề nghiệp.Mary vốn đang bị câu kia của Ngạn Hi chọc giận, sau khi nghe Thiệu Chí Thần nói xong mới hơi thu liễm một chút, song vẫn không cho Ngạn Hi mặt mũi, nói thẳng: “Vậy đợi anh về chúng ta lại tìm thời gian hẹn gặp sau.”
Mary chỉ cho Ngạn Hi một cái khóe mắt, biểu cảm trên mặt cực kỳ ghét bỏ: “Anh nhìn cậu ta kìa, chào hỏi không biết vươn tay, ngay cả tôn trọng cơ bản cũng không có.”
Ngạn Hi lau khóe mắt: “Em vẫn nên đi thôi, không ở bên này gây phiền toái cho hai người nữa. Chị Mary nói rất đúng, là em nhỏ nhen, là em không cho anh tự do, bây giờ em về nhà dọn đồ ra ngoài trả tự do cho anh!” Thật ra Thiệu Chí Thần hoàn toàn có thể từ chối cô ta, nhưng hôm nay hắn đã dẫn Ngạn Hi đến, không tính dứt khoát đi luôn. Nhìn Ngạn Hi ôm tay mình bày vẻ mặt ngượng ngùng rất thú vị, dù là trả tiền mua vui nhưng Thiệu Chí Thần vẫn thấy vui vẻ.
Ngạn Hi lau khóe mắt: “Em vẫn nên đi thôi, không ở bên này gây phiền toái cho hai người nữa. Chị Mary nói rất đúng, là em nhỏ nhen, là em không cho anh tự do, bây giờ em về nhà dọn đồ ra ngoài trả tự do cho anh!”
Ngạn Hi híp mắt lại, thầm đọc khẩu quyết trong lòng, không nghe hiểu tiếng người, không làm bậy, không thể cãi lý, làm vẻ, giả bộ đáng thương…
Thật ra Thiệu Chí Thần hoàn toàn có thể từ chối cô ta, nhưng hôm nay hắn đã dẫn Ngạn Hi đến, không tính dứt khoát đi luôn. Nhìn Ngạn Hi ôm tay mình bày vẻ mặt ngượng ngùng rất thú vị, dù là trả tiền mua vui nhưng Thiệu Chí Thần vẫn thấy vui vẻ. Hắn cố ý tỏ ra chần chờ, Ngạn Hi tưởng rằng Mary là khách hàng lớn công ty không thể đắc tội, Thiệu Chí Thần thật sự khó xử, vì thế nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: “Chí Thần, em không đồng ý!”
Thiệu Chí Thần bị Ngạn Hi làm tức đến nghiến răng nghiến lợi, không thèm tiếp lời cậu, trái lại đặt mạnh ly nước trên tay xuống bàn, phát ra tiếng cộp giòn giã. Thiệu Chí Thần xoa nhẹ gáy cậu: “Đừng quậy, chỉ là ăn cơm với khách hàng thôi.”
Mary: WTF?!Lần thứ ba cậu bảo Thiệu Chí Thần đút đồ ăn cho nhau.Hai người đến gần, Ngạn Hi theo bản năng muốn đi về phía bên trái, lại bị luồng sức bên cạnh kéo trở về, Thiệu Chí Thần dẫn cậu đi thẳng vào nhã gian bên phải. “Em không thích thế, nếu anh giấu em ăn cơm với cô ấy em bỏ nhà đi cho anh xem.”
Thiệu Chí Thần xoa nhẹ gáy cậu: “Đừng quậy, chỉ là ăn cơm với khách hàng thôi.” “…” Thiệu Chí Thần nhìn về phía Mary, “Xin lỗi, xem ra kế hoạch ăn cơm riêng của chúng ta có khả năng bị ngâm nước nóng rồi.”
Hắn gọi phục vụ rồi đưa đưa thực đơn cho Mary: “Xin lỗi, bởi vì buổi chiều phải đi Tokyo, em ấy không nỡ xa tôi nên cứ quấn lấy, cô đừng để ý.”
Ngạn Hi vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhà thiết kế hàng đầu luôn có cái nhìn thẩm mỹ độc đáo riêng.Mary cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút khó tin: “Thân ái, trước kia anh đâu có giống như vậy, anh nói anh muốn tự mình quyết định cuộc sống của bản thân!”
Thiệu Chí Thần uống một ngụm nước, đè xuống nụ cười sắp không kiềm nổi bên khóe môi, một tay kéo cậu ngồi lên đùi, hai người đưa đi đẩy lại, một người liên tục nói là lỗi của bản thân, một người liên mồm an ủi, nói Mary chỉ đùa thôi, bảo cậu không cần để ý. Xem ra trước kia hai người khá thân.
Vốn tưởng rằng lúc ăn cơm có thể yên tĩnh một chút, nhưng Thiệu Chí Thần vẫn không chịu buông tha cho cậu, muốn cậu gắp thức ăn cho mình.
Ngạn Hi ngồi ở bên trong, lướt qua Thiệu Chí Thần mới có thể nhìn thấy chị gái xinh đẹp ở phía nhã gian đối diện.Ngạn Hi híp mắt lại, thầm đọc khẩu quyết trong lòng, không nghe hiểu tiếng người, không làm bậy, không thể cãi lý, làm vẻ, giả bộ đáng thương…
Thiệu Chí Thần xoa nhẹ gáy cậu: “Đừng quậy, chỉ là ăn cơm với khách hàng thôi.”
Ngạn Hi đã muốn ăn từ lâu, vừa rồi nhìn đống đồ ăn được bê lên, nước bọt nhanh chóng tiết ra, nếu không phải bởi vì cậu có trình độ chuyên môn cao thì làm sao có chuyện để ý Mary nói gì, đã sớm một mình càn quét bàn ăn, dạy cô ta cách làm người.
Ngạn Hi nghĩ vậy, nhìn mặt Thiệu Chí Thần bỗng thấy có chút khó chịu. Ngạn Hi cậu cũng có vài phần tư sắc, thế nhưng đứng bên cạnh tay đàn ông mạnh mẽ này lại bị che hết vẻ ngoài, không còn nơi để xuất đầu lộ diện, ngẫm lại có chút bi thương. Mary vừa nói dứt lời, cậu buột miệng thốt: “Chí Thần, em không can thiệp vào cuộc sống của anh. Anh biết đấy, con người em không có chủ kiến, chuyện ở nhà cũng do anh làm chủ, nhưng chuyện này em…”
Cô ta vỗ mạnh xuống bàn, Ngạn Hi giật bắn, bắt đầu nhỏ giọng nghẹn ngào: “Chị ấy không đồng ý, chị ấy giận em à?”
Thiệu Chí Thần uống một ngụm nước, đè xuống nụ cười sắp không kiềm nổi bên khóe môi, một tay kéo cậu ngồi lên đùi, hai người đưa đi đẩy lại, một người liên tục nói là lỗi của bản thân, một người liên mồm an ủi, nói Mary chỉ đùa thôi, bảo cậu không cần để ý. Mặc dù ôm tay Thiệu Chí Thần, nhưng cái đầu Ngạn Hi vẫn không thành thật nhìn phía khác: “Uầy, anh xác định chúng ta không ngồi bên đó sao?”Cậu mím môi, đột nhiên cầm áo khoác lông đứng dậy, Thiệu Chí Thần sửng sốt, hỏi cậu làm gì.
Mary vừa nói dứt lời, cậu buột miệng thốt: “Chí Thần, em không can thiệp vào cuộc sống của anh. Anh biết đấy, con người em không có chủ kiến, chuyện ở nhà cũng do anh làm chủ, nhưng chuyện này em…”
Ngạn Hi lau khóe mắt: “Em vẫn nên đi thôi, không ở bên này gây phiền toái cho hai người nữa. Chị Mary nói rất đúng, là em nhỏ nhen, là em không cho anh tự do, bây giờ em về nhà dọn đồ ra ngoài trả tự do cho anh!”
Ngạn Hi đã muốn ăn từ lâu, vừa rồi nhìn đống đồ ăn được bê lên, nước bọt nhanh chóng tiết ra, nếu không phải bởi vì cậu có trình độ chuyên môn cao thì làm sao có chuyện để ý Mary nói gì, đã sớm một mình càn quét bàn ăn, dạy cô ta cách làm người.
Thiệu Chí Thần uống một ngụm nước, đè xuống nụ cười sắp không kiềm nổi bên khóe môi, một tay kéo cậu ngồi lên đùi, hai người đưa đi đẩy lại, một người liên tục nói là lỗi của bản thân, một người liên mồm an ủi, nói Mary chỉ đùa thôi, bảo cậu không cần để ý.
Mary có chút ngu người, thế nào? Thế nào là đúng không? Đúng đúng cái gì! “Đúng không, Mary?” Thiệu Chí Thần đột nhiên ngẩng đầu lên cue Mary.
Lần đầu tiên Ngạn Hi gắp cho hắn.
Mary: WTF?!Mary có chút ngu người, thế nào? Thế nào là đúng không? Đúng đúng cái gì!
Ngạn Hi vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhà thiết kế hàng đầu luôn có cái nhìn thẩm mỹ độc đáo riêng.
Ngạn Hi bám lấy tay Thiệu Chí Thần, gật đầu với đối phương: “Xin chào, tôi là Ngạn Hi.”Cô ta vỗ mạnh xuống bàn, Ngạn Hi giật bắn, bắt đầu nhỏ giọng nghẹn ngào: “Chị ấy không đồng ý, chị ấy giận em à?”
Ngạn Hi ngồi ở bên trong, lướt qua Thiệu Chí Thần mới có thể nhìn thấy chị gái xinh đẹp ở phía nhã gian đối diện.
Ngạn Hi bám lấy tay Thiệu Chí Thần, gật đầu với đối phương: “Xin chào, tôi là Ngạn Hi.”Ngạn Hi đã muốn ăn từ lâu, vừa rồi nhìn đống đồ ăn được bê lên, nước bọt nhanh chóng tiết ra, nếu không phải bởi vì cậu có trình độ chuyên môn cao thì làm sao có chuyện để ý Mary nói gì, đã sớm một mình càn quét bàn ăn, dạy cô ta cách làm người. “Không giận, cô ấy rất tốt tính, phải không Mary?” Thiệu Chí Thần lại cue người.
Hết chương 46
Thiệu Chí Thần ôm Ngạn Hi, kề sát bên tai cậu nói: “Đừng lo, cô ấy là nhà thiết kế hàng đầu của Milan.” Chứng kiến công phu của Ngạn Hi, lúc này Mary ngồi yên tại chỗ bất động, cười mỉa một tiếng: “Không giận không giận, chúng ta ăn cơm trước đi?”
Chứng kiến công phu của Ngạn Hi, lúc này Mary ngồi yên tại chỗ bất động, cười mỉa một tiếng: “Không giận không giận, chúng ta ăn cơm trước đi?”
Thiệu Chí Thần kéo cậu ngồi xuống: “Không đâu, cô ấy chỉ nói ngoài miệng vậy thôi.” Mary vừa nói dứt lời, cậu buột miệng thốt: “Chí Thần, em không can thiệp vào cuộc sống của anh. Anh biết đấy, con người em không có chủ kiến, chuyện ở nhà cũng do anh làm chủ, nhưng chuyện này em…” Ngạn Hi đã muốn ăn từ lâu, vừa rồi nhìn đống đồ ăn được bê lên, nước bọt nhanh chóng tiết ra, nếu không phải bởi vì cậu có trình độ chuyên môn cao thì làm sao có chuyện để ý Mary nói gì, đã sớm một mình càn quét bàn ăn, dạy cô ta cách làm người.
Cậu nặng nề thở dài, dùng vai huých người bên cạnh: “Khi nào khách hàng mới đến?”
Ngạn Hi có chút ghét bỏ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt xuống, cũng không ngừng tự nhủ phải tuân thủ tố chất nghề nghiệp.Vốn tưởng rằng lúc ăn cơm có thể yên tĩnh một chút, nhưng Thiệu Chí Thần vẫn không chịu buông tha cho cậu, muốn cậu gắp thức ăn cho mình.
Ngạn Hi làm bộ bản thân vừa mới phát hiện có người cọ vào bắp chân mình, đột nhiên thu chân về, đầu gối đụng phải mặt bàn phát ra tiếng động lớn, thừa dịp bước chân dưới bàn hỗn loạn, cậu tìm đúng mục tiêu đạp mạnh một phát, sau đó nghe thấy Thiệu Chí Thần bên cạnh hít sâu một hơi.
Ngạn Hi cắn nhẹ môi, nghiêng người trốn sau lưng Thiệu Chí Thần, làm bộ lo sợ bất an, lắc lắc cánh tay hắn: “Có phải chị Mary ghét em không?”
Mary: WTF?!
Lần đầu tiên Ngạn Hi gắp cho hắn.
Tác giả có lời muốn nói:Ngạn Hi híp mắt lại, thầm đọc khẩu quyết trong lòng, không nghe hiểu tiếng người, không làm bậy, không thể cãi lý, làm vẻ, giả bộ đáng thương… Lần thứ hai Mary gắp thức ăn cho Thiệu Chí Thần, song lại bị Ngạn Hi nói một câu cảm ơn chị rồi đặt vào bát mình.
Ngạn Hi bám lấy tay Thiệu Chí Thần, gật đầu với đối phương: “Xin chào, tôi là Ngạn Hi.”
“Em không thích thế, nếu anh giấu em ăn cơm với cô ấy em bỏ nhà đi cho anh xem.”
Quả nhiên, tiếp đó chị gái cầm ly nước rót cho mình một ngụm, lại cởi áo khoác dày, bắt đầu trang điểm. Hẳn là nóng đến trang điểm nhỉ? Lần thứ ba cậu bảo Thiệu Chí Thần đút đồ ăn cho nhau.
Ngạn Hi đã muốn ăn từ lâu, vừa rồi nhìn đống đồ ăn được bê lên, nước bọt nhanh chóng tiết ra, nếu không phải bởi vì cậu có trình độ chuyên môn cao thì làm sao có chuyện để ý Mary nói gì, đã sớm một mình càn quét bàn ăn, dạy cô ta cách làm người. Ngạn Hi có chút ghét bỏ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt xuống, cũng không ngừng tự nhủ phải tuân thủ tố chất nghề nghiệp.
Ngạn Hi có chút ghét bỏ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt xuống, cũng không ngừng tự nhủ phải tuân thủ tố chất nghề nghiệp.
Lần thứ ba cậu bảo Thiệu Chí Thần đút đồ ăn cho nhau.Đột nhiên, có thứ gì đó đụng vào cẳng chân, bắp chân Ngạn Hi giật giật, trên mặt thoáng hiện lên tia ngơ ngác.
Ngạn Hi có chút ghét bỏ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt xuống, cũng không ngừng tự nhủ phải tuân thủ tố chất nghề nghiệp.
Ai đang cọ chân cậu hả?
Quả nhiên, tiếp đó chị gái cầm ly nước rót cho mình một ngụm, lại cởi áo khoác dày, bắt đầu trang điểm. Hẳn là nóng đến trang điểm nhỉ?
Thật ra Thiệu Chí Thần hoàn toàn có thể từ chối cô ta, nhưng hôm nay hắn đã dẫn Ngạn Hi đến, không tính dứt khoát đi luôn. Nhìn Ngạn Hi ôm tay mình bày vẻ mặt ngượng ngùng rất thú vị, dù là trả tiền mua vui nhưng Thiệu Chí Thần vẫn thấy vui vẻ.
Lần thứ hai Mary gắp thức ăn cho Thiệu Chí Thần, song lại bị Ngạn Hi nói một câu cảm ơn chị rồi đặt vào bát mình. Ngạn Hi nhìn Thiệu Chí Thần bên cạnh, thần sắc thả lỏng, không giống đang làm chuyện xấu. Lại nhìn Mary đang ưỡn ngực ra ném ánh mắt quyến rũ với Thiệu Chí Thần, lập tức xác định mục tiêu.
Ngạn Hi nghĩ vậy, nhìn mặt Thiệu Chí Thần bỗng thấy có chút khó chịu. Ngạn Hi cậu cũng có vài phần tư sắc, thế nhưng đứng bên cạnh tay đàn ông mạnh mẽ này lại bị che hết vẻ ngoài, không còn nơi để xuất đầu lộ diện, ngẫm lại có chút bi thương.
Ngạn Hi ngồi ở bên trong, lướt qua Thiệu Chí Thần mới có thể nhìn thấy chị gái xinh đẹp ở phía nhã gian đối diện.Ha, mắt nghiêng mày ngả, hai mắt thất thần, vừa nhìn đã biết là đang làm chuyện xấu.
Quả nhiên, tiếp đó chị gái cầm ly nước rót cho mình một ngụm, lại cởi áo khoác dày, bắt đầu trang điểm. Hẳn là nóng đến trang điểm nhỉ?
Mặc dù ôm tay Thiệu Chí Thần, nhưng cái đầu Ngạn Hi vẫn không thành thật nhìn phía khác: “Uầy, anh xác định chúng ta không ngồi bên đó sao?”Ngạn Hi làm bộ bản thân vừa mới phát hiện có người cọ vào bắp chân mình, đột nhiên thu chân về, đầu gối đụng phải mặt bàn phát ra tiếng động lớn, thừa dịp bước chân dưới bàn hỗn loạn, cậu tìm đúng mục tiêu đạp mạnh một phát, sau đó nghe thấy Thiệu Chí Thần bên cạnh hít sâu một hơi.
Ngạn Hi ngồi ở bên trong, lướt qua Thiệu Chí Thần mới có thể nhìn thấy chị gái xinh đẹp ở phía nhã gian đối diện.
Cậu nhăn mày tức giận nói với Mary: “Chị giẫm lên chân anh ấy còn không xin lỗi!”