Sau Khi Gả Cho Ông Cha Có Phong Cách Thời Trang Smart Của Tra Công

Chương 42




Thiệu Chí Thần cùng hai người Hứa Chu trở về. Vừa về đến nơi Hứa Vân Xuyên đã nhìn thấy con mèo kia, anh ta muốn đi qua ôm nhưng bị nó né. Nhóc mèo vàng khom người khè bằng chất giọng hung dữ, muốn dọa đuổi người ta đi. Hứa Vân Xuyên thấy vậy không khỏi nhướn mày: “Con mèo này kén người à.”

Ngạn Hi lắc đầu: “Tôi lái xe tới, có thể nhờ người mang giúp tôi ra xe được không?”

Không đợi cậu nghĩ cách khác, tên khốn nào đó nói thêm: “Kiên nhẫn của tôi có giới hạn, 5 giây sau tôi sẽ đổi ý.”

“Là nó trêu chọc em trước.” Ngạn Hi đứng lên gãi đầu mèo nhỏ, đang tính lui vào phòng thì nhóc mèo vàng bỗng vội vàng tiến lên phía trước một bước, cọ đầu lên chân cậu, đoạn lăn một vòng dưới đất lộ chiếc bụng trắng.  

“Phải xem thành ý của cậu.”

Nếu thời gian sớm một chút cậu vẫn có thể cầm đi hỏi tài xế Vương, nhưng bây giờ người ta đã tan làm.

(*)

Đây là ăn vạ không chịu đi nè.

Ký ức đau lòng năm đó phảng phất như còn ở ngay trước mặt, Thiệu Sanh Tinh còn toan muốn nói gì đó, đột nhiên nghe thấy trên cầu thang có tiếng bước chân, nhất thời kinh hãi!

Hứa Vân Xuyên vén tóc mai bên tai: “Thế tên theo đuổi kia biết chuyện này không?”

Thật ra cậu từng nghĩ tới việc nuôi nhóc mèo, nhưng trước chưa bàn Thiệu Chí Thần có đồng ý không, trong lòng cậu cũng nghĩ đến mấy nhóc mèo con lúc trước Thiệu Sanh Tinh mang đến bệnh viện thú y. Nếu mấy con mèo có thể sống sót, dựa theo cái nết lấy lòng Nhã Thư của Thiệu Sanh, nó nhất định sẽ ôm mèo con về nhà nuôi. Giờ còn thêm một con nữa thì trong nhà có khác gì trại nuôi mèo? 

Thiệu Sanh Tinh vừa nghe thấy Thiệu Chí Thần đã sợ. Trước kia nó vì muốn làm ba chú ý mình nên có một lần thi cố tình đối nghịch với hắn, kết quả bị Thiệu Chí Thần lột quần tét mông, tét những mười cái liền khiến mông nó sưng cả ngày.

Ngạn Hi dời tầm mắt gật đầu, lại đem những suy nghĩ vừa rồi của mình nói ra.

Vẫn là Thiệu Chí Thần xử lý quyết đoán. Hắn đi đến bên cạnh Ngạn Hi, nhấc chân gạt nhóc mèo sang một bên, trực tiếp nhốt nó ngoài cửa.

“Ừm…” Hứa Vân Xuyên híp mắt nhìn cậu chốc lát, khiến Ngạn Hi có chút hoảng hồn, “Enjoy himself. (Hưởng thụ đê)”

(*)Tù trưởng: Ý chỉ người số nhọ.

“Muốn nuôi?”

Hai mắt Ngạn Hi sáng rực: “Anh đồng ý à?”

“Không có việc gì, bất cẩn đụng phải bàn thôi.” Trong phòng truyền đến giọng nói bình tĩnh của Thiệu Chí Thần.

Ngạn Hi dời tầm mắt gật đầu, lại đem những suy nghĩ vừa rồi của mình nói ra.

Trên đầu Thiệu Chí Thần hiện lên ba dấu chấm hỏi: “Cậu đùa tôi đấy à?”

Vành mắt cậu hơi nóng lên, trong lòng có tức lại không phát ra ngoài được, cuối cùng uất nghẹn thành cơn tủi hờn. Ngạn Hi liếc mắt nhìn hắn một cái: “Còn lâu tôi mới tức vì loại chuyện này, ấu trĩ.”

Thiệu Chí Thần gật gù: “Cách thì luôn có.”

“Đừng khách khí với tôi.”

Ngạn Hi gật đầu.

Hai mắt Ngạn Hi sáng rực: “Anh đồng ý à?”

Kết quả chứng minh cậu vẫn là tên tù trưởng*.

Ngạn Hi trước ôm mèo con vào phòng vệ sinh lau qua người cho nó, vẻ mặt quạu cọ, ngay cả mèo con cũng cảm giác được bầu không khí áp lực, suốt quá trình đều ngoan ngoãn không dám lộn xộn.

“Phải xem thành ý của cậu.”

Thiệu Chí Thần nói xong, Ngạn Hi biết ngay ý tứ của hắn. Ngoại trừ chuyện về cái kia thì tên súc sinh này còn có thể nghĩ gì nữa?  

Đột nhiên cậu như hiểu ra gì đó, đập mạnh xuống nước một cái: “Nghĩ ra cách rồi!”

Không đợi cậu nghĩ cách khác, tên khốn nào đó nói thêm: “Kiên nhẫn của tôi có giới hạn, 5 giây sau tôi sẽ đổi ý.”

Ngạn Hi nhìn về phía gương, đã ba tháng kể từ ngày đi vào thế giới này, cậu lại sinh ra cảm giác mất mát như hồi đầu mới đến.

Trong lòng nghĩ về những ngày tháng tươi đẹp trước kia ở thôn Bình Hòa. Đi làm kiếm tiền, chăm sóc em trai, dẫn theo đàn em làm giàu, không giống bây giờ còn phải suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, phiền phức.

“Uây!”

Dáng vẻ Thiệu Chí Thần ung dung bình tĩnh, song ánh mắt lại nhìn cậu chằm chặp không rời: “Còn 3 giây nữa.”

Ngạn Hi nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra rồi lại khép vào, không biết tên kia đi đâu. Cậu nâng tay chạm nhẹ lên khóe môi mình, dường như nơi đó còn lưu lại nhiệt độ của người khác, chọc cho lòng cậu phát hoảng, tư tưởng muốn về nhà lại trỗi dậy.

Hứa Vân Xuyên còn đứng ở ngoài cửa chọc mèo, đột nhiên nghe thấy trong phòng vang lên tiếng động lớn, nhóc mèo vàng sợ hãi kêu thành tiếng, dựng ngược lông lên!

Ngạn Hi chạy qua ôm cổ hắn, còn đang lưỡng lự không biết nên hiến thân vì mèo không thì Thiệu Chí Thần đã cúi đầu trước một bước. Cậu bị hô hấp nóng rực của người đàn ông dọa sợ, vô thức quay đầu sang hướng khác, tuy nhiên vẫn không nhanh bằng tốc độ của người nọ.

Thằng nhóc này vì muốn theo đuổi người trong lòng mà nghĩ ra được rất nhiều trò quỷ, đúng là giống ba nó y như đúc… chậc chậc, sao lại nghĩ đến tên kia rồi.

“Chị, bọn họ ở đâu?” Ngạn Hi muốn hỏi Thiệu Chí Thần một phen, rốt cuộc chuyện chiếc xe đạp này là thế nào.

Hứa Vân Xuyên còn đứng ở ngoài cửa chọc mèo, đột nhiên nghe thấy trong phòng vang lên tiếng động lớn, nhóc mèo vàng sợ hãi kêu thành tiếng, dựng ngược lông lên!

Ngạn Hi trừng mắt nhìn nó: “Chú là người lớn, người lớn với con nít con nôi giống nhau à? Tay nhóc cầm gì vậy?”

“Không sao, tôi giúp cậu cong lại.”

Hứa Vân Xuyên gõ cửa: “Không sao đấy chứ?”

Hứa Vân Xuyên tính khai thông cậu: “Tên đàn ông kia đẹp trai không?”

(*) 邵 Họ Thiệu, 刀口耳  (Đao khẩu nhĩ) cách ghép thành họ Thiệu

Buổi tối lúc trở về, Ngạn Hi ăn cơm tối xong thì ngồi tháo đống giấy bọc xe đạp, bắt đầu lắp ráp. Cậu ngồi một mình dưới sàn phòng khách, dưới mông còn lót một cái đệm, một tay chống má trầm tư nhìn tờ hướng dẫn.

“Không có việc gì, bất cẩn đụng phải bàn thôi.” Trong phòng truyền đến giọng nói bình tĩnh của Thiệu Chí Thần.

Thiệu Sanh Tinh rất săn sóc: “Không cần không cần, không phải ba còn đi làm sao, thế thì mệt cho ba quá.”

Hứa Vân Xuyên cảm thấy không đúng lắm, thay vì nói đụng phải bàn, không bằng nói là bàn đập vào người.

Bởi vì nguyên chủ từng có bạn trai cũ.

Mười phút sau, Ngạn Hi đẩy cửa xách nhóc mèo vàng vào, Hứa Vân Xuyên nhìn sang bên cạnh. Á đù, ruột gối bên trong lòi cả ra ngoài, không có thứ gì là không hư hỏng, có vẻ tình hình chiến đấu kịch liệt phết đấy chứ?

Ngạn Hi vội vàng gật đầu, vào phòng thu dọn đồ đạc, nhét mèo con vào chiếc túi đeo trước người.

Ngạn Hi trước ôm mèo con vào phòng vệ sinh lau qua người cho nó, vẻ mặt quạu cọ, ngay cả mèo con cũng cảm giác được bầu không khí áp lực, suốt quá trình đều ngoan ngoãn không dám lộn xộn.

“Không liên quan đến Trần Thư Nhiên.” Ngạn Hi không muốn nhắc về Thiệu Chí Thần nữa, hỏi anh ta, “Em có người bạn trông cũng ngon nghẻ, có một tên đàn ông luôn muốn động tay động chân với cậu ta. Nhưng cậu ta lại đánh không được tên kia, đối phương có tiền có thể, luôn uy hiếp cậu ta thì phải làm sao?”  

Cố tình ở đây lại có kẻ có mắt không tròng.

“Vận may không tồi, lần sau tiếp tục cố gắng.” Thiệu Chí Thần nhếch khóe môi, giọng điệu bình tĩnh không có phập phồng gì.

Thiệu Chí Thần từ bên ngoài, dính sau lưng cậu: “Chi phí làm hỏng đồ đạc trong khách sạn bị khấu trừ vào tiền tiêu vặt của cậu.”

Tay nắm khăn ướt của Ngạn Hi siết chặt, cố gắng để cho bản thân nhìn qua không quá tức giận: “Khấu thì khấu.”

Gật đầu.

“Muốn nuôi?”

“Vậy còn cái gì nghĩ không thông!” Hứa Vân Xuyên không sao hiểu được, “Enjoy himself!”

Nói xong, cậu tiếp tục lau chân cho mèo con.

“Chị thấy hai người cứ chốc lát cãi nhau rồi chốc lát lại làm hòa, có phải hiểu lầm gì không? Liên quan đến Trần Thư Nhiên à?”

Thiệu Chí Thần chống một tay lên bồn rửa mặt, thu hồi biểu tình ngẫm nghĩ: “Giận à?”

刀口耳  (Đao khẩu nhĩ) cách ghép thành họ Thiệu

Thấy cậu tức giận rồi còn hỏi, không biết cút xa một chút được sao? Có ai không có mắt nhìn như hắn chắc?

Thiệu Chí Thần nói xong, Ngạn Hi biết ngay ý tứ của hắn. Ngoại trừ chuyện về cái kia thì tên súc sinh này còn có thể nghĩ gì nữa?  

Thiệu Sanh Tinh gật đầu: “Đúng vậy!”

Vành mắt cậu hơi nóng lên, trong lòng có tức lại không phát ra ngoài được, cuối cùng uất nghẹn thành cơn tủi hờn. Ngạn Hi liếc mắt nhìn hắn một cái: “Còn lâu tôi mới tức vì loại chuyện này, ấu trĩ.”

Thiệu Chí Thần nhướng mày: “Không phải vừa rồi cậu nói không nhắc lại sao?”

Thiệu Chí Thần không tiếp tục nói chuyện với cậu nữa. Hắn hơi cáu kỉnh đi tới đi lui sau lưng Ngạn Hi, sau đó lại đẩy cửa đi ra ngoài.

“Không biết.” Ngạn Hi nói, “Bởi vì…”

Thiệu Chí Thần không tiếp tục nói chuyện với cậu nữa. Hắn hơi cáu kỉnh đi tới đi lui sau lưng Ngạn Hi, sau đó lại đẩy cửa đi ra ngoài.

Ngạn Hi nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra rồi lại khép vào, không biết tên kia đi đâu. Cậu nâng tay chạm nhẹ lên khóe môi mình, dường như nơi đó còn lưu lại nhiệt độ của người khác, chọc cho lòng cậu phát hoảng, tư tưởng muốn về nhà lại trỗi dậy.

Ngạn Hi nhìn về phía gương, đã ba tháng kể từ ngày đi vào thế giới này, cậu lại sinh ra cảm giác mất mát như hồi đầu mới đến.

Thiệu Chí Thần giơ một tay lên, làm tư thế đầu hàng: “Không nói nữa.”

“Là nó trêu chọc em trước.” Ngạn Hi đứng lên gãi đầu mèo nhỏ, đang tính lui vào phòng thì nhóc mèo vàng bỗng vội vàng tiến lên phía trước một bước, cọ đầu lên chân cậu, đoạn lăn một vòng dưới đất lộ chiếc bụng trắng.  

Trong lòng nghĩ về những ngày tháng tươi đẹp trước kia ở thôn Bình Hòa. Đi làm kiếm tiền, chăm sóc em trai, dẫn theo đàn em làm giàu, không giống bây giờ còn phải suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, phiền phức.

Chờ Ngạn Hi bình ổn cảm xúc xong, cậu ôm mèo vàng ra khỏi phòng vệ sinh, phát hiện ngoài phòng không có một bóng người, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ trong phòng bừa bộn nên chắc tạm thời tên kia cũng sẽ không về.  

Sau thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, Ngạn Hi đi tìm Hứa Vân Xuyên, hỏi anh ta có nhã hứng đi ra ngoài suối nước nóng tự nhiên không. Hứa Vân Xuyên cũng đang định đi, hai người run như cầy sấy suốt đến khu suối nước nóng công cộng, tìm nơi vắng vẻ ngồi xuống, đồng thời thở dài sảng khoái một hơi.

Tên Hứa Vân Xuyên này là người hai mặt. Bình thường ở cùng một chỗ với Chu Tiềm Sơn vừa tiện vừa dâm, lúc Chu Tiềm Sơn không có ở cạnh thì bung xõa, còn ngả ngớn huýt sáo với một mãnh nam gần đó.

Đúng lúc phía trước có đèn đỏ, Thiệu Chí Thần dừng xe lại, đột nhiên vươn tay nhéo nhẹ tay cậu: “Chủ yếu là muốn cậu vui vẻ hơn.”

Thiệu Chí Thần chống một tay lên bồn rửa mặt, thu hồi biểu tình ngẫm nghĩ: “Giận à?”

Tên Hứa Vân Xuyên này là người hai mặt. Bình thường ở cùng một chỗ với Chu Tiềm Sơn vừa tiện vừa dâm, lúc Chu Tiềm Sơn không có ở cạnh thì bung xõa, còn ngả ngớn huýt sáo với một mãnh nam gần đó.

Con mèo vừa đến nhà mới cần thích ứng hoàn cảnh, đoán chừng nó cũng chưa được tiêm vắc xin nên Ngạn Hi tạm thời bỏ nó vào một gian phòng trống, không ngờ chớp mắt cái đã bị Thiệu Sanh Tinh lôi ra.

Ngạn Hi sợ tới mức vội vàng bịt miệng anh ta lại.

Thiệu Sanh Tinh thuận nước đẩy thuyền: “Thành tích môn văn của bạn cùng bàn con rất tốt, lần nào cũng đạt điểm tối đa, con có thể mời bạn ấy đến nhà dạy không?”

Không biết có phải tất cả thuần 0 đều cảm thấy hứng thú với hóng chuyện không, nhưng dù sao Thiệu Gia Giai cũng vậy mà Hứa Vân Xuyên cũng thế. Ngạn Hi không cho anh ta huýt sao, anh ta lập tức ôm vai Ngạn Hi hỏi cậu chuyện buổi trưa.  

“Chị thấy hai người cứ chốc lát cãi nhau rồi chốc lát lại làm hòa, có phải hiểu lầm gì không? Liên quan đến Trần Thư Nhiên à?”

“Đừng nói chuyện buổi trưa với tôi.”

“Không liên quan đến Trần Thư Nhiên.” Ngạn Hi không muốn nhắc về Thiệu Chí Thần nữa, hỏi anh ta, “Em có người bạn trông cũng ngon nghẻ, có một tên đàn ông luôn muốn động tay động chân với cậu ta. Nhưng cậu ta lại đánh không được tên kia, đối phương có tiền có thể, luôn uy hiếp cậu ta thì phải làm sao?”  

“Ừm…” Hứa Vân Xuyên híp mắt nhìn cậu chốc lát, khiến Ngạn Hi có chút hoảng hồn, “Enjoy himself. (Hưởng thụ đê)”

Ngạn Hi: “???”

“Uây!”

Hứa Vân Xuyên tính khai thông cậu: “Tên đàn ông kia đẹp trai không?”

Thì ra Thiệu Chí Thần đều nhớ rõ, thú thật lúc ấy cậu chỉ tiện mồm nói thôi.

Ngạn Hi gật đầu.

Thiệu Chí Thần cùng hai người Hứa Chu trở về. Vừa về đến nơi Hứa Vân Xuyên đã nhìn thấy con mèo kia, anh ta muốn đi qua ôm nhưng bị nó né. Nhóc mèo vàng khom người khè bằng chất giọng hung dữ, muốn dọa đuổi người ta đi. Hứa Vân Xuyên thấy vậy không khỏi nhướn mày: “Con mèo này kén người à.”

“Tiêu tiền hào phóng không?”

Chậc, cái tật xấu này!

Gật đầu.

“Có phải người bạn mà cưng đang nói chính là cưng không, bốc phét là có tội đáng muôn chết đấy.”

“Vậy còn cái gì nghĩ không thông!” Hứa Vân Xuyên không sao hiểu được, “Enjoy himself!”

“Tôi vừa nghe nhân viên ở quầy lễ tân nói, chiếc xe đạp kia là do một người họ Thiệu tặng?” Ngạn Hi đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Thiệu Chí Thần không rời, “Có phải bên trong có nội tình không?”

“Nhưng mà… Cậu ta không thích đàn ông!”

Thật ra cậu từng nghĩ tới việc nuôi nhóc mèo, nhưng trước chưa bàn Thiệu Chí Thần có đồng ý không, trong lòng cậu cũng nghĩ đến mấy nhóc mèo con lúc trước Thiệu Sanh Tinh mang đến bệnh viện thú y. Nếu mấy con mèo có thể sống sót, dựa theo cái nết lấy lòng Nhã Thư của Thiệu Sanh, nó nhất định sẽ ôm mèo con về nhà nuôi. Giờ còn thêm một con nữa thì trong nhà có khác gì trại nuôi mèo? 

“Ở đây, cưng coi biển số xe.” Trước cửa sảnh chính đậu vài chiếc xe, Ngạn Hi liếc mắt một cái đã nhìn thấy xe nhà mình. Cậu dẫn chàng trai kia qua, mở cốp xe bảo hắn cất đồ vào trong, lúc này mới xụ mặt đi qua bên ghế lái phụ.

Hứa Vân Xuyên hoảng sợ: “Cưng không thích đàn ông?!”

Ngạn Hi lập tức che miệng anh ta lại: “Không phải em! Đó là bạn em.”

“Có phải người bạn mà cưng đang nói chính là cưng không, bốc phét là có tội đáng muôn chết đấy.”

Tim Ngạn Hi đập thình thịch, giọng cũng nhỏ đi một chút: “Chẳng bằng trực tiếp đưa cho tôi.”

Ngạn Hi: “…”

Ngạn Hi cúi đầu: “Đây là cái gì, không nhận ra biện pháp tu từ nói quá à? Biện pháp tu từ cũng học không xong.”

Hứa Vân Xuyên vén tóc mai bên tai: “Thế tên theo đuổi kia biết chuyện này không?”

Thấy cậu tức giận rồi còn hỏi, không biết cút xa một chút được sao? Có ai không có mắt nhìn như hắn chắc?

“Không biết.” Ngạn Hi nói, “Bởi vì…”

Bởi vì nguyên chủ từng có bạn trai cũ.

“Đao khẩu nhĩ, họ này không phổ biến.”

Đột nhiên cậu như hiểu ra gì đó, đập mạnh xuống nước một cái: “Nghĩ ra cách rồi!”

Ngạn Hi nói xong, cẩn thận nhìn thoáng qua Hứa Vân Xuyên, thấy vẻ mặt u ám của đối phương, cậu lập tức giơ tay lên đỉnh đầu: “Chị Vân Xuyên, chị đừng nhìn em như vậy, em là quần chúng vô tội.”

Buổi chiều rời khỏi khách sạn, Thiệu Chí Thần vẫn không xuất hiện, Chu Tiềm Sơn nói với Ngạn Hi: “Nó ở trong xe đợi cậu.”

“Vâng.” Ngạn Hi băng qua đại sảnh, thuận tiện đưa phiếu đổi quà cho cô gái ở quầy lễ tân.

Hứa Vân Xuyên cảm thấy không đúng lắm, thay vì nói đụng phải bàn, không bằng nói là bàn đập vào người.

Ngạn Hi vội vàng gật đầu, vào phòng thu dọn đồ đạc, nhét mèo con vào chiếc túi đeo trước người.

Hứa Vân Xuyên nhắc cậu: “Nhớ qua chỗ lễ tân nhận giải thưởng, chị đứng ngoài cửa chính chờ cưng.”

“Vâng.” Ngạn Hi băng qua đại sảnh, thuận tiện đưa phiếu đổi quà cho cô gái ở quầy lễ tân.

Thiệu Sanh Tinh do dự chốc lát, đưa bài thi trong tay qua: “Giáo viên nói muốn phụ huynh ký tên.”

Cô nhân viên lễ tân thấy cậu xách đồ trên tay, không ai bên cạnh giúp đỡ nên nói với cậu: “Phần thưởng hơi lớn một chút, nếu anh không tiện, chúng tôi có thể gửi chuyển phát miễn phí tận nhà cho anh.”  

Ngạn Hi lắc đầu: “Tôi lái xe tới, có thể nhờ người mang giúp tôi ra xe được không?”

“Dạ được.” Cô gái gọi một nhân viên lễ tân khác qua, là một chàng trai cao to khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết tay chân nhanh nhẹn.

Hắn đi vào phòng xách đồ ra, cô gái ở quầy lễ tân bắt đầu lải nhải tám chuyện cùng Ngạn Hi: “Vận may của anh tốt thật đấy. Vốn giải nhất là một chiếc tủ lạnh mini trên xe, khoảng 200 đồng, sau đó nghe người ta nói có một vị khách họ Thiệu tăng giá trị phần thưởng, đưa hẳn một chiếc merida qua, anh hời thật luôn.”

Ngạn Hi sửng sốt, lực chú ý của cậu không nằm ở trên chiếc xe: “Họ Thiệu? Thiệu nào?”

Ngạn Hi sửng sốt, lực chú ý của cậu không nằm ở trên chiếc xe: “Họ Thiệu? Thiệu nào?”

“Đao khẩu nhĩ, họ này không phổ biến.”

“Khụ.” Ngạn Hi dùng khóe mắt nhìn hắn, “Quên nói với anh, tôi rút được giải nhất, thứ lúc nãy chính là phần thưởng giải nhất.”(*) Có lẽ chính Ngạn Hi cũng không phát hiện ra, nhưng Thiệu Chí Thần lại phát hiện, kể từ sau khi trở về, thái độ của Ngạn Hi đối với hắn đã thay đổi rất nhiều. Tuy rằng lúc nói chuyện thích chơi mấy trò khôn lỏi, nhưng trong 10 câu thì có 9 câu rưỡi đều là giả, bây giờ luôn thích đứng trước mặt hắn lải nhải lắm mồm, cứ như hắn nợ cậu cái gì, tóm lại nói chuyện kiểu ngang ngược hẳn.Hứa Vân Xuyên nhắc cậu: “Nhớ qua chỗ lễ tân nhận giải thưởng, chị đứng ngoài cửa chính chờ cưng.”邵 Họ Thiệu, (*)Tù trưởng: Ý chỉ người số nhọ.Ngạn Hi dời tầm mắt gật đầu, lại đem những suy nghĩ vừa rồi của mình nói ra.刀口耳  (Đao khẩu nhĩ) cách ghép thành họ Thiệu

Ngạn Hi đang do dự có nên thỉnh giáo Thiệu Chí Thần một chút không thì bỗng thấy một bóng người nho nhỏ đang lén lút đứng trên cầu thang, cậu hô một câu: “Lén lút cái gì?”

Ngạn Hi và lễ tân nam cùng nhau ra khỏi cửa, Hứa Vân Xuyên đi qua quơ tay trước mặt cậu: “Sao thế?”

“Tôi quên mất.” Ngạn Hi chơi xấu, “Tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, tôi không thích đàn ông.”

“Chị, bọn họ ở đâu?” Ngạn Hi muốn hỏi Thiệu Chí Thần một phen, rốt cuộc chuyện chiếc xe đạp này là thế nào.

Ngạn Hi sợ tới mức vội vàng bịt miệng anh ta lại.

“Ở đây, cưng coi biển số xe.” Trước cửa sảnh chính đậu vài chiếc xe, Ngạn Hi liếc mắt một cái đã nhìn thấy xe nhà mình. Cậu dẫn chàng trai kia qua, mở cốp xe bảo hắn cất đồ vào trong, lúc này mới xụ mặt đi qua bên ghế lái phụ.

“Vậy con nói nên làm sao giờ?”

Thiệu Chí Thần nhìn cậu một cái, bắt đầu lùi xe.

“Khụ.” Ngạn Hi dùng khóe mắt nhìn hắn, “Quên nói với anh, tôi rút được giải nhất, thứ lúc nãy chính là phần thưởng giải nhất.”

Mười phút sau, Ngạn Hi đẩy cửa xách nhóc mèo vàng vào, Hứa Vân Xuyên nhìn sang bên cạnh. Á đù, ruột gối bên trong lòi cả ra ngoài, không có thứ gì là không hư hỏng, có vẻ tình hình chiến đấu kịch liệt phết đấy chứ?

“Vận may không tồi, lần sau tiếp tục cố gắng.” Thiệu Chí Thần nhếch khóe môi, giọng điệu bình tĩnh không có phập phồng gì.

“Tôi vừa nghe nhân viên ở quầy lễ tân nói, chiếc xe đạp kia là do một người họ Thiệu tặng?” Ngạn Hi đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Thiệu Chí Thần không rời, “Có phải bên trong có nội tình không?”

Nói xong, cậu tiếp tục lau chân cho mèo con.

Ngạn Hi bị nó chọc cười, ký tên không làm khó nó nữa.”

“Không giận nữa?”

Ngạn Hi: “???”

“Đừng nói chuyện buổi trưa với tôi.”

Cố tình ở đây lại có kẻ có mắt không tròng.

Thiệu Chí Thần giơ một tay lên, làm tư thế đầu hàng: “Không nói nữa.”

Vẫn là Thiệu Chí Thần xử lý quyết đoán. Hắn đi đến bên cạnh Ngạn Hi, nhấc chân gạt nhóc mèo sang một bên, trực tiếp nhốt nó ngoài cửa.

Thiệu Chí Thần từ bên ngoài, dính sau lưng cậu: “Chi phí làm hỏng đồ đạc trong khách sạn bị khấu trừ vào tiền tiêu vặt của cậu.”

Ngạn Hi vừa tức vừa mất mát: “Làm tôi còn tưởng mình trúng thật…”

Ngạn Hi càng muốn chơi nó: “Ba dạy cho con?”

Kết quả chứng minh cậu vẫn là tên tù trưởng*.

Ngạn Hi liếc mắt Thiệu Chí Thần một cái, muốn gấp bài thi trong tay lại, bỗng cậu nghe thấy tiếng xé giấy thật dài vang lên. Cậu sợ hãi vội vàng cúi đầu nhìn, kết quả thấy Thiệu Sanh Tinh đang nhét bài thi vào mồm.

“Dạ được.” Cô gái gọi một nhân viên lễ tân khác qua, là một chàng trai cao to khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết tay chân nhanh nhẹn.Lần này Ngạn Hi không phản bác, cậu nghĩ lại một chút, thật ra lúc ấy bản thân cũng chẳng mấy vui vẻ, vì Thiệu Chí Thần không có ở bên nên cậu cũng không biết khoe khoang với người nào(*)Tù trưởng: Ý chỉ người số nhọ.

“Sao anh lại tặng một chiếc xe?”

Hứa Vân Xuyên nhắc cậu: “Nhớ qua chỗ lễ tân nhận giải thưởng, chị đứng ngoài cửa chính chờ cưng.”

“Cậu đã nói với tôi rồi.” Thiệu Chí Thần nhìn cậu một cái, “Thế nào? Không vừa ý?”

Đây là ăn vạ không chịu đi nè.

Ngạn Hi giật mình nhớ lại, thật ra ngay từ ban đầu thành tích môn văn của Thiệu Sanh Tinh không quá nổi bật nhưng cũng không quá kém, chỉ là nó muốn chơi với Nhã Thư, bảo Nhã Thư dạy thêm cho mình nên mới cố ý thi trượt.

Thì ra Thiệu Chí Thần đều nhớ rõ, thú thật lúc ấy cậu chỉ tiện mồm nói thôi.

Tim Ngạn Hi đập thình thịch, giọng cũng nhỏ đi một chút: “Chẳng bằng trực tiếp đưa cho tôi.”

“Trực tiếp đưa cậu thì cậu còn đến khách sạn chắc?”

Bởi vì hai người Chu Tiềm Sơn muốn trải qua thế giới hai người nên bốn người họ không ăn cơm tối cùng nhau. Thiệu Chí Thần vốn định tìm một nhà hàng giải quyết bữa tối, nhưng Ngạn Hi ồn áo muốn trở về nhà lắp xe đạp, Thiệu Chí Thần bảo cậu gọi điện thoại thông báo trước với quản gia chuẩn bị chút đồ ăn.

Ngạn Hi bừng tỉnh, hóa ra là vì trò này à, cậu lập tức lấy lại tự tin: “Anh rảnh quá hả?”

Thiệu Chí Thần nhìn cậu một cái, bắt đầu lùi xe.

Đúng lúc phía trước có đèn đỏ, Thiệu Chí Thần dừng xe lại, đột nhiên vươn tay nhéo nhẹ tay cậu: “Chủ yếu là muốn cậu vui vẻ hơn.”

Lần này Ngạn Hi không phản bác, cậu nghĩ lại một chút, thật ra lúc ấy bản thân cũng chẳng mấy vui vẻ, vì Thiệu Chí Thần không có ở bên nên cậu cũng không biết khoe khoang với người nào

Ngạn Hi bực bội cốc đầu mình, nhanh chóng chuyển đề tài: “Tôi nói với anh về chuyện buổi trưa.”

Ngạn Hi nói xong, cẩn thận nhìn thoáng qua Hứa Vân Xuyên, thấy vẻ mặt u ám của đối phương, cậu lập tức giơ tay lên đỉnh đầu: “Chị Vân Xuyên, chị đừng nhìn em như vậy, em là quần chúng vô tội.”

Thiệu Chí Thần nhướng mày: “Không phải vừa rồi cậu nói không nhắc lại sao?”

“Tôi quên mất.” Ngạn Hi chơi xấu, “Tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, tôi không thích đàn ông.”

Hắn đi vào phòng xách đồ ra, cô gái ở quầy lễ tân bắt đầu lải nhải tám chuyện cùng Ngạn Hi: “Vận may của anh tốt thật đấy. Vốn giải nhất là một chiếc tủ lạnh mini trên xe, khoảng 200 đồng, sau đó nghe người ta nói có một vị khách họ Thiệu tăng giá trị phần thưởng, đưa hẳn một chiếc merida qua, anh hời thật luôn.”

Trên đầu Thiệu Chí Thần hiện lên ba dấu chấm hỏi: “Cậu đùa tôi đấy à?”

“Không nói đùa.” Mặt Ngạn Hi không đỏ tim không loạn, “Bởi vì Vương Cẩm Duy khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”

“Cậu đã nói với tôi rồi.” Thiệu Chí Thần nhìn cậu một cái, “Thế nào? Không vừa ý?”

“Nhưng mà… Cậu ta không thích đàn ông!”

“Không sao, tôi giúp cậu cong lại.”

“Không cần không cần.”

“Đừng khách khí với tôi.”

Hai người suýt đánh nhau trong xe thêm lần nữa.

Tay nắm khăn ướt của Ngạn Hi siết chặt, cố gắng để cho bản thân nhìn qua không quá tức giận: “Khấu thì khấu.”

Bởi vì hai người Chu Tiềm Sơn muốn trải qua thế giới hai người nên bốn người họ không ăn cơm tối cùng nhau. Thiệu Chí Thần vốn định tìm một nhà hàng giải quyết bữa tối, nhưng Ngạn Hi ồn áo muốn trở về nhà lắp xe đạp, Thiệu Chí Thần bảo cậu gọi điện thoại thông báo trước với quản gia chuẩn bị chút đồ ăn.

Ngạn Hi bừng tỉnh, hóa ra là vì trò này à, cậu lập tức lấy lại tự tin: “Anh rảnh quá hả?”

Có lẽ chính Ngạn Hi cũng không phát hiện ra, nhưng Thiệu Chí Thần lại phát hiện, kể từ sau khi trở về, thái độ của Ngạn Hi đối với hắn đã thay đổi rất nhiều. Tuy rằng lúc nói chuyện thích chơi mấy trò khôn lỏi, nhưng trong 10 câu thì có 9 câu rưỡi đều là giả, bây giờ luôn thích đứng trước mặt hắn lải nhải lắm mồm, cứ như hắn nợ cậu cái gì, tóm lại nói chuyện kiểu ngang ngược hẳn.

Phỏng chừng là bị hắn hôn một cái nên cảm thấy mình bị sàm sỡ.

Phỏng chừng là bị hắn hôn một cái nên cảm thấy mình bị sàm sỡ.

Thiệu Chí Thần đưa ra đúc kết.

Yêu đương chưa thành, giám đốc vẫn còn cần phải cố gắng.

Thiệu Sanh Tinh đi từ trên cầu thang xuống, trên đầu còn có một con mèo màu vàng, Ngạn Hi lập tức nhướng mày, xách con mèo xuống: “Còn chưa tắm rửa cho nó, nhóc không biết bẩn à? Bọ mèo đốt chết nhà ngươi.”

Buổi tối lúc trở về, Ngạn Hi ăn cơm tối xong thì ngồi tháo đống giấy bọc xe đạp, bắt đầu lắp ráp. Cậu ngồi một mình dưới sàn phòng khách, dưới mông còn lót một cái đệm, một tay chống má trầm tư nhìn tờ hướng dẫn.

Thật ra từng có một đoạn thời gian cậu làm trong tiệm sửa xe, bình thường linh kiện của xe nằm ở vị trí nào cậu đều biết, nhưng con xe này hơi cao cấp, cậu liều mạng lắp xong mới phát hiện dưới mông còn mấy bộ phận! 

“Sao anh lại tặng một chiếc xe?”

Nếu thời gian sớm một chút cậu vẫn có thể cầm đi hỏi tài xế Vương, nhưng bây giờ người ta đã tan làm.

Ngạn Hi đang do dự có nên thỉnh giáo Thiệu Chí Thần một chút không thì bỗng thấy một bóng người nho nhỏ đang lén lút đứng trên cầu thang, cậu hô một câu: “Lén lút cái gì?”

Hứa Vân Xuyên hoảng sợ: “Cưng không thích đàn ông?!”

Thiệu Sanh Tinh đi từ trên cầu thang xuống, trên đầu còn có một con mèo màu vàng, Ngạn Hi lập tức nhướng mày, xách con mèo xuống: “Còn chưa tắm rửa cho nó, nhóc không biết bẩn à? Bọ mèo đốt chết nhà ngươi.”

Con mèo vừa đến nhà mới cần thích ứng hoàn cảnh, đoán chừng nó cũng chưa được tiêm vắc xin nên Ngạn Hi tạm thời bỏ nó vào một gian phòng trống, không ngờ chớp mắt cái đã bị Thiệu Sanh Tinh lôi ra.

Thiệu Sanh Tinh bĩu môi: “Nhưng tôi vừa mới thấy chú ôm!”

Thiệu Chí Thần gật gù: “Cách thì luôn có.”

Ngạn Hi trừng mắt nhìn nó: “Chú là người lớn, người lớn với con nít con nôi giống nhau à? Tay nhóc cầm gì vậy?”

Thiệu Sanh Tinh do dự chốc lát, đưa bài thi trong tay qua: “Giáo viên nói muốn phụ huynh ký tên.”

Ngạn Hi bực bội cốc đầu mình, nhanh chóng chuyển đề tài: “Tôi nói với anh về chuyện buổi trưa.”

Ngạn Hi nhận lấy nhìn. Vãi chưởng, môn văn lớp ba tiểu học 58 điểm, kiểu này chắc không có gan mang cho Thiệu Chí Thần xem nên nhờ cậu ký tên hộ.

“Đây là nhóc chê đề thi không đủ thể hiện trình IQ của mình nên cố tình không làm cẩn thận đúng không?”

“Đây là nhóc chê đề thi không đủ thể hiện trình IQ của mình nên cố tình không làm cẩn thận đúng không?”

Thiệu Sanh Tinh gật đầu: “Đúng vậy!”

Không biết có phải tất cả thuần 0 đều cảm thấy hứng thú với hóng chuyện không, nhưng dù sao Thiệu Gia Giai cũng vậy mà Hứa Vân Xuyên cũng thế. Ngạn Hi không cho anh ta huýt sao, anh ta lập tức ôm vai Ngạn Hi hỏi cậu chuyện buổi trưa.  

Ngạn Hi giật mình nhớ lại, thật ra ngay từ ban đầu thành tích môn văn của Thiệu Sanh Tinh không quá nổi bật nhưng cũng không quá kém, chỉ là nó muốn chơi với Nhã Thư, bảo Nhã Thư dạy thêm cho mình nên mới cố ý thi trượt.

Thằng nhóc này vì muốn theo đuổi người trong lòng mà nghĩ ra được rất nhiều trò quỷ, đúng là giống ba nó y như đúc… chậc chậc, sao lại nghĩ đến tên kia rồi.

Ngạn Hi cúi đầu: “Đây là cái gì, không nhận ra biện pháp tu từ nói quá à? Biện pháp tu từ cũng học không xong.”

“Nhưng cô giáo chưa dạy!” Thiệu Sanh Tinh ấm ức, “Cô dạy mỗi phép so sánh.”

Ngạn Hi bị nó chọc cười, ký tên không làm khó nó nữa.

Sau thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, Ngạn Hi đi tìm Hứa Vân Xuyên, hỏi anh ta có nhã hứng đi ra ngoài suối nước nóng tự nhiên không. Hứa Vân Xuyên cũng đang định đi, hai người run như cầy sấy suốt đến khu suối nước nóng công cộng, tìm nơi vắng vẻ ngồi xuống, đồng thời thở dài sảng khoái một hơi.

“Ba nhỏ, ngữ văn của con kém như vậy phải làm sao bây giờ?” Thiệu Sanh Tinh làm bộ khổ não, thực tế ánh mắt sáng quắc như đèn pha.

“Khụ.” Ngạn Hi dùng khóe mắt nhìn hắn, “Quên nói với anh, tôi rút được giải nhất, thứ lúc nãy chính là phần thưởng giải nhất.”

Ngạn Hi càng muốn chơi nó: “Ba dạy cho con?”

Thiệu Sanh Tinh rất săn sóc: “Không cần không cần, không phải ba còn đi làm sao, thế thì mệt cho ba quá.”

Hứa Vân Xuyên gõ cửa: “Không sao đấy chứ?”

“Vậy con nói nên làm sao giờ?”

Yêu đương chưa thành, giám đốc vẫn còn cần phải cố gắng.

Thiệu Sanh Tinh thuận nước đẩy thuyền: “Thành tích môn văn của bạn cùng bàn con rất tốt, lần nào cũng đạt điểm tối đa, con có thể mời bạn ấy đến nhà dạy không?”

“Được rồi, vậy nhóc nghiêm túc học đi, lần sao còn thế nữa nói cho ba nhóc biết luôn.”

Thiệu Sanh Tinh vừa nghe thấy Thiệu Chí Thần đã sợ. Trước kia nó vì muốn làm ba chú ý mình nên có một lần thi cố tình đối nghịch với hắn, kết quả bị Thiệu Chí Thần lột quần tét mông, tét những mười cái liền khiến mông nó sưng cả ngày.

“Ba nhỏ, ngữ văn của con kém như vậy phải làm sao bây giờ?” Thiệu Sanh Tinh làm bộ khổ não, thực tế ánh mắt sáng quắc như đèn pha.

Ký ức đau lòng năm đó phảng phất như còn ở ngay trước mặt, Thiệu Sanh Tinh còn toan muốn nói gì đó, đột nhiên nghe thấy trên cầu thang có tiếng bước chân, nhất thời kinh hãi!

Ngạn Hi liếc mắt Thiệu Chí Thần một cái, muốn gấp bài thi trong tay lại, bỗng cậu nghe thấy tiếng xé giấy thật dài vang lên. Cậu sợ hãi vội vàng cúi đầu nhìn, kết quả thấy Thiệu Sanh Tinh đang nhét bài thi vào mồm.

Chậc, cái tật xấu này!