Chương 39
Giải thưởng là tự lấy. Tạm thời bây giờ Ngạn Hi chỉ lấy một voucher đổi thưởng, nghe nói là vì thuận tiện, khách hàng có nhu cầu đổi thưởng có thể mang voucher ra quầy lễ tân nhận quà khi rời khách sạn.
Ngạn Hi đưa số rút thăm trúng thưởng 888 của mình cho nhân viên, lấy được voucher giải nhất.
Hứa Vân Xuyên ấn vào trang web chính thức của khách sạn nhìn lướt qua: "Xem như chiếc xe đạp leo núi này đã giúp cưng thu hồi phí ở khách sạn hai ngày một đêm về. Không ngờ bọn họ hào phóng phết."
Ngạn Hi không để bụng mấy: "Em đã bảo rút thăm trúng thưởng hấp dẫn nhiều người mà."
Khóe miệng Hứa Vân Xuyên co giật: "Cưng tưởng ai cũng giống cưng ham rút thăm trúng thưởng sao?"
Ngạn Hi nhún vai. Nếu không phải vì xe đạp leo núi thì còn lâu cậu mới đến.
Hứa Vân Xuyên nhìn chỗ ngồi bên cạnh cậu, cố ý nói: "Hừ, thấy chị nói đúng chưa. Nhất định hắn đã bị Trần Thư Nhiên chặn ở xó xỉnh nào rồi."
"Có phải hai người cãi nhau không?" Hứa Vân Xuyên không biết quan hệ giữa họ, chỉ coi như hai người đang giận dỗi, "Sao cãi? Bởi vì Trần Thư Nhiên à?"
"Ừ..." Lúc này Ngạn Hi mới chợt nhớ mình và Thiệu Chí Thần là chồng chồng mới cưới, vẻ mặt lập tức thay đổi: "Chị cũng biết anh ta rất cường thế mà, chẳng chịu nghe ý kiến em bao giờ. Đã thế còn làm ít chuyện khiến em không thể chấp nhận."
Lúc này Hứa Vân Xuyên mới hồi tưởng tới khung cảnh gặp Ngạn Hi lúc sáng nay. Màu xanh lá cây huỳnh quang phản xạ dưới ánh mặt trời khá chói mắt.
Anh ta đau lòng vỗ đầu Ngạn Hi: "Chị hiểu. Đi, chúng ta đi xem pháo hoa, mặc kệ hắn!"
"Anh Chu, chị Vân Xuyên!" Ngạn Hi dừng bước gọi bọn họ, "Em trở về khoác thêm quần áo đây."
"Đi đi, nhớ nhìn đường."
Vì để khán giả có được trải nghiệm chiêm ngưỡng pháo hoa tốt nhất nên đèn bên này đều bị tắt hết. Xung quanh vô cùng tối tăm, không thể đi nhanh, bằng không sẽ bị té ngã.
Ngạn Hi trở lại đại sảnh vừa đứng, băng qua hành lang, sau khi tới trước cửa phòng thì dừng lại. Bên trong sảnh có hệ thống máy sưởi, bên ngoài gió rít từng cơn, cậu thử vươn tay thăm dò một chút đã lập tức phải rút về, ôm tay đứng bên cửa.
Có lẽ đang ngồi uống rượu cùng Trần Thư Nhiên trong quầy bar nhỏ? Hay là nằm trên giường cậu!
Đột nhiên Ngạn Hi cảm thấy mình bị nhiễm thói ở sạch của người đàn ông. Cậu móc điện thoại di động trong túi, mở danh sách liên lạc tìm số của Thiệu Chí Thần. Ngay khi định ấn nút gọi thì ngón tay bỗng dừng.
Vờ lờ, cậu tính làm gì? Xin hắn giúp đỡ à? Không đời nào.
Cậu ấn nút tắt rồi nhét điện thoại vào trong túi, thở phì phò đứng dựa bên cạnh cửa.
"Meo meo..." Một tiếng mèo yếu ớt vang bên tai. Ngạn Hi hoảng sợ nhìn từ cánh cửa thủy tinh ra bên ngoài. Chỉ thấy một bé mèo con ngồi xổm trước mặt nhìn cậu.
"Có phải lạnh lắm không?" Ngạn Hi toan mở cửa để nó đi vào, đúng lúc bên cạnh có nhân viên đi qua, chân thành nói lời xin lỗi cậu vì khách sạn có quy định không cho thú cưng vào đại sảnh.
"Cứ để nó ngồi xổm bên chân tôi một lát được không?"
"Xin lỗi anh rất nhiều, đây là quy định của khách sạn ạ." Nhân viên cũng rất khó xử.
Ngạn Hi không còn cách nào, đành phải quấn chặt áo khoác trên người rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Cậu tính mang nhóc mèo đến phòng trực ban của khách sạn, nhưng vừa thấy cậu ra khỏi cửa, mèo con bỗng nhìn cậu kêu mấy tiếng, đi về phía phòng suối nước nóng riêng bọn họ từng ngâm, hoàn toàn ngược hướng với phòng trực ban.
"Này, nhóc đừng chạy lung tung." Thật ra rất dễ hiểu, bởi vì nhiệt độ phòng suối nước nóng cao hơn bên ngoài rất nhiều nên bé mèo bị hấp dẫn. Tuy nhiên để tạo hiệu ứng hơi nước, khu vườn bên cạnh hành lang gỗ phủ đầy hố suối nước nóng lớn nhỏ, bên trong toàn là nước suối ấm áp, mèo con rất dễ vô tình rơi vào.
Mèo con linh hoạt né tránh đám hố, cuối cùng nhảy lên một ngọn núi giả cao hơn 2 mét trong vườn. Ngạn Hi thở hổn hển chạy theo nó, từ hướng này cậu có thể nhìn thấy căn phòng mình ở. Ngạn Hi chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn xoay người đi về phía núi giả.
Mèo con đứng trên đỉnh ngọn núi giả kêu meo meo, không ngừng vòng quanh tại chỗ, bởi vì ngọn núi quá cao nên nó không thể xuống được.
"Đừng sợ." Ngạn Hi đi qua, một chân đạp lên tảng đá hơi thấp, rướn mình lên cao hơn chút, nâng tay lên, "Qua đây."
Mèo con không nghe lời cậu, còn duỗi móng cào một cái.
"Shhhh." Ngạn Hi hít sâu một hơi, rụt tay về thổi mấy cái. May mà không bị rách da, chỉ là hơi đỏ lên chút.
"Rõ ràng trong vũ hội tốt nghiệp đại học anh chủ động kéo em nhảy!"
Bên tai bỗng truyền tới một giọng nói quen thuộc. Ngạn Hi thò đầu từ sau núi giả, tò mò nhìn về phía phát ra âm thanh. Có hai người đứng sau ngọn núi, không phải Thiệu Chí Thần và Trần Thư Nhiên thì còn ai?
Uầy, chẳng lẽ hai người đã đứng bên ngoài hơn nửa tiếng à?
Thiệu Chí Thần nhíu mày, thoạt nhìn hơi mất kiên nhẫn: "Khi đó tôi chỉ muốn qua chỗ ngồi lấy ly nước, cậu tưởng tôi muốn mời cậu sao?"
Trong buổi vũ hội, người đàn ông mặc bộ vest đen chững chạc cao lớn, sải bước chân dài đi đến, vươn tay về phía hắn ta. Bên tai đều là huýt sáo reo hò, tim Trần Thư Nhiên đập như trống bỏi, đầu óc trống rỗng, cho nên hắn vươn tay ra.
Thiệu Chí Thần sửng sốt, tưởng hắn muốn thay mình chắn chút phiền toái nên bèn dẫn theo Trần Thư Nhiên nhảy một vòng trong sân khấu, sau khi kết thúc nói câu cảm ơn rồi rời đi.
Khoảng thời gian đó chính là thời kỳ thăng tiến của Thiệu Chí Thần, công việc đầu tắt mặt tối, có thể tham gia vũ hội đã rất hiếm dịp chứ đừng nói là mời người khác nhảy một điệu. Đầu Trần Thư Nhiên choáng váng, cũng không nghe rõ Thiệu Chí Thần nói gì đã gật đầu. Người còn đứng im tại chỗ, nhưng lòng đã vội vàng rời đi đến chốn nao.
Trần Thư Nhiên như muốn gạt bỏ hết thảy, ngay cả mặt mũi cũng không cần, chuyện cũ nhắc lại không thấy đỏ mặt xấu hổ, trái lại trên mặt mang theo tức giận. Cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Ngạn Hi đứng ở sau nhìn chỉ sợ hai người lao vào đánh nhau.
"Trần Thư Nhiên, đây là lần cuối cùng của tôi, lần cuối cùng tôi dễ dàng tha thứ cho cậu. Tôi đã kết hôn rồi." Thiệu Chí Thần lấy điện thoại nhìn thời gian, có dấu hiệu muốn rời đi.
"Vậy em thích anh nhiều năm như vậy đổ sông đổ bể à?!"
"Cậu tự hỏi lòng mình cậu thật sự thích tôi sao?" Thiệu Chí Thần kéo chiếc cà vạt trong áo len, "Vậy cậu có biết chiếc cà vạt này có hoa văn chìm không?"
Ngạn Hi: ???
Trần Thư Nhiên: "...Anh thế mà lại thắt cà vạt bên trong áo len?!"
"Cậu chưa từng để ý đến sở thích của tôi." Thiệu Chí Thần tự động chọn lọc bỏ qua lời hắn, giọng điệu kiên định như phán quyết.
"Chẳng lẽ người kia để ý sao?" Trần Thư Nhiên không tin tình cảm mười mấy năm của mình còn thua kém Ngạn Hi.
Vừa nhắc tới Ngạn Hi, vẻ mặt Thiệu Chí Thần bỗng sinh động hẳn: "Cậu ấy là người đầu tiên phát hiện cà vạt có hoa văn chìm."
Ngạn Hi đang đứng nghe lén, nhịn không được chửi thầm một câu: "Cũng đâu phải tôi cố ý phát hiện."
Cậu đang tiếp tục muốn nghe, bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết từ trên đỉnh đầu. Sau đó đầu cậu chúi xuống, bị vật thể nặng chưa xác định đập trúng.
Ngạn Hi lảo đảo té khỏi tảng đá kê chân, phát ra tiếng rên đau đớn.
Tiếng rên đột nhiên im bặt, Ngạn Hi vừa xoa đầu mình vừa nhấc mắt lên, lập tức đối mắt với hai người.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngạn Hi: Ây da! Đã quấy rầy rồi!
Hết chương 39