Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 70: Cô ơi, em đi cùng em ấy.




"Không phải!" Tuy rằng cô phủ nhận, nhưng rõ ràng là thiếu tự nhiên.

 

Còn không phải vì trước đó Dữu Dữu nói Ý Ý thích cô nên cô mới bối rối như vậy sao.

 

Giống như giấu đầu lòi đuôi vậy.

 

"Chỉ là, tớ cảm thấy Ý Ý thật sự có người mình thích, nhưng người đó không phải là tớ."

 

"Thật á?" Tang Dữu Dữu lập tức hóng hớt.

 

Thẩm Chiêu Chiêu nói cho cô ấy biết suy đoán của mình liên quan đến lúc ở sân bóng.

 

Tang Dữu Dữu nghe xong nói: "Cậu nói như vậy... xem ra có thể lắm." Sau đó cô ấy lại nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, "Nhưng ngoài cậu ra, tớ chưa thấy cậu ấy đối xử đặc biệt với ai!"

 

"Cậu không biết đó thôi, từ nhỏ Ý Ý đã như vậy rồi, thích cái gì cũng không chịu nói ra. Dù có thích ai thì anh ấy cũng sẽ giấu kín trong lòng, không biểu hiện ra ngoài. Nhưng không sao, sớm muộn gì tớ cũng sẽ tìm ra người đó."

 

Tang Dữu Dữu nhìn cô nói: "Nếu cậu ấy thực sự thích người khác, cậu sẽ không buồn chút nào sao?” Cô ấy thực sự rất tò mò, nếu Thịnh Trử Ý thực sự thích người khác thì quan hệ của hai người sẽ như thế nào?

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Buồn cái gì?”

 



Quên đi, cô nhóc này vẫn chưa được khai thông!

 

——

 

Chớp mắt đã đến thứ Hai, sau khi hết tiết, Tang Dữu Dữu đi ra ngoài một chuyến, khi trở về lớp lại lôi kéo Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Chiêu Chiêu, cậu nghe tin gì chưa? Hôm nay Lâm Na và Dương Nguyệt đều không tới trường."

 

Lâm Na và Dương Nguyệt chính là hai nữ sinh đã làm lốp xe cô bị xì hơi và để lại thư cảnh cáo.

 

Sau khi biết Thẩm Chiêu Chiêu bị bắt nạt, Tang Dữu Dữu chạy đến lớp khác, nghe được tên của bọn họ.

 

Chỉ chờ hôm nay hai người này công khai xin lỗi Thẩm Chiêu Chiêu thôi.

 

Không ngờ hai người này hèn nhát đến mức không chịu đến trường.

 

"Chẳng lẽ bọn họ không muốn xin lỗi nên cố ý không đến trường?" Hứa Tư Ngôn nghe xong ngẩng đầu, đưa ra suy đoán.

 

Tang Dữu Dữu hừ hừ: "Còn phải nói sao? Nhất định chính là như vậy! Chắc bọn họ cho rằng nếu hôm nay trốn thoát thì sự việc sẽ qua đi. Hừ, bọn họ có chạy đằng trời cũng không thoát được, có giỏi thì đừng đến trường nữa."

 

Hứa Tư Ngôn nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu: "Chắc là nhà trường sẽ không bỏ qua như vậy đâu nhỉ?"

 

"Có lẽ là không? Trường học còn muốn ưu ái bọn họ sao?" Tang Dữu Dữu cau mày, "Nhưng tớ nghe nói giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ là dì của Lâm Na, có lẽ thật sự có khả năng."



 

Thẩm Chiêu Chiêu: “Không sao, xe và tờ giấy tớ vẫn còn giữ. Nếu có chuyện xấu nhất xảy ra, tớ sẽ báo cảnh sát.” Cho dù cô không tin trường học, cô vẫn tin tưởng cảnh sát.

 

"Ừm, không thể dễ dàng buông tha cho bọn họ, nhất định phải để bọn họ nhận được bài học thích đáng, ngăn cản bọn họ sau này đi quá xa."

 

Đang nói chuyện, bọn họ nhìn thấy Thái Điềm từ bên ngoài đi vào, ánh mắt quét quanh phòng học, cuối cùng nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Thẩm Chiêu Chiêu, em cùng cô đi đến phòng hiệu trưởng một lát nhé."

 

Nghe xong lời này, những người còn lại đều ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu.

 

Thẩm Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, đoán được có lẽ là vụ việc lần trước, nhưng cô không biết vì sao hiệu trưởng lại muốn tìm mình?

 

"Anh đi cùng em." Thịnh Trử Ý nhìn cô nói.

 

Sau đó, anh đứng dậy nhìn Thái Điềm: "Cô ơi, em đi cùng em ấy."

 

"Không được, em phải vào lớp, có cô ở đây, cô sẽ đi cùng Chiêu Chiêu tới đó."

 

Học sinh lớp mình bị người ta bắt nạt, mãi đến bây giờ cô ấy mới biết.

 

Lúc đầu nghĩ đứa nhỏ sẽ tự mình giải quyết vấn đề nên cô ấy sẽ không ra mặt, nhưng hiệu trưởng vừa thông báo, ba mẹ đối phương sẽ đến, yêu cầu cô ấy đưa người đến phòng hiệu trưởng.