Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 146: Ngưỡng mộ




Tưởng Yếu Di hoàn toàn không muốn nể mặt đối phương, nhưng cô ta cũng biết, nếu bọn họ đã can thiệp, hôm nay cô ta không thể xử lý hai cô gái kia được.

 

Nhưng chỉ cần họ còn học ở trường Cửu Trung, sau này vẫn còn nhiều cơ hội để gây rắc rối cho họ, không cần thiết phải đối đầu với tên họ Chu khó ưa này.

 

"Lần này tạm tha cho các người, tốt nhất là đừng để tôi thấy các người ở trường nữa, lần sau, có thể các người sẽ không gặp may như vậy đâu." Cô ta tức giận nhìn Tưởng Niên rồi lại nhìn Thẩm Chiêu Chiêu bên cạnh, sau đó nói với đám nữ sinh phía sau: "Đi thôi!"

 

Thẩm Chiêu Chiêu vừa giúp Tưởng Niên nhặt chiếc kính dưới đất lên, nghe thấy Thịnh Trử Ý nghiêm mặt nói: "Em không sao chứ?"

 

"Em không sao!" Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu hỏi: "Anh đến đây là vì nhìn thấy tin nhắn của em à?"

 

"Tin nhắn gì?" Thịnh Trử Ý nhíu mày.

 

"Ồ, vậy tại sao anh lại đến đây?" Cô tưởng Thịnh Trử Ý đến đây giúp là vì nhìn thấy tin nhắn của cô.

 

"Vậy thì cậu phải cảm ơn tớ rồi!"

 

Chu Hoài Vũ đứng bên cạnh tự mãn nói: "Nếu không phải tớ thấy dáng người giống cậu rồi vội vàng gọi anh Ý và tên kia đi theo thì chắc chắn hai người các cậu đã bị kẻ điên Tưởng Yếu Di kia ức h.i.ế.p đến c.h.ế.t rồi."

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Thì ra là như vậy, cám ơn cậu!"



 

"Có gì đâu,” Chu Hoài Vũ nâng mày nói: "Tớ đã nói rồi, có tớ ở đây, đảm bảo sẽ không có ai dám bắt nạt cậu ở trường Cửu Trung, tớ không hề lừa cậu đúng không? Nhưng cậu cũng can đảm đấy." Cô gái này nhỏ gầy mà dám đứng ra bảo vệ người khác.

 

"Cám ơn các cậu, tớ đi trước nhé." Lúc này, Tưởng Niên lên tiếng.

 

Thẩm Chiêu Chiêu vội vàng đưa chiếc kính trong tay cho cô ấy, nói: "Niên Niên, cậu không sao chứ?"

 

"Tớ không sao!" Cô ấy cúi đầu, lấy kính đeo vào rồi quay người rời đi.

 

"Cậu ấy bị sao vậy?" Chu Hoài Vũ hỏi.

 

Thẩm Chiêu Chiêu lo lắng nhìn về hướng cô ấy rời đi, nói: "Có lẽ là bị người khác bắt nạt nên tâm trạng không tốt!”  

 

"Cái người tên Tưởng Yếu Di này, ngày nào cũng không làm được việc gì tốt, dựa vào việc nhà có chút tiền mà bắt nạt bạn học khắp nơi. Nhưng mà, Tưởng Niên cũng tội thật, trong lớp chẳng có nhiều bạn bè, còn thường xuyên bị bắt nạt nữa." Chu Hoài Vũ nói.

 

Thẩm Chiêu Chiêu không muốn nói xấu chuyện nhà người khác, hơn nữa, chuyện đó nói ra cũng không hay cho lắm, cô cũng không muốn nhiều người bàn tán, vậy nên cô không nhắc đến mâu thuẫn của hai người họ.

 

Chu Hoài Vũ nhắc nhở cô: "Còn cậu nữa, cậu vừa đắc tội với cậu ta, sau này ở trường phải cẩn thận hơn nhé. Cậu ta rất nhỏ mọn, sẽ trả thù ngay, có thể một ngày nào đó cậu ta sẽ dẫn người đến chặn đường cậu. Hơn nữa, ba cậu ta còn là một trong những thành viên hội đồng trường, nếu cậu đắc tội với cậu ta, cậu ta có thể tìm mọi lý do để đuổi cậu ra khỏi trường."

 



"Ừm... Vậy phải làm sao đây?" Sắc mặt Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên thay đổi.

 

Nếu cô thật sự bị đuổi ra khỏi trường, chẳng phải năm trăm ngàn của ba mẹ cô sẽ bị tiêu tan hết sao?

 

"Yên tâm đi, có anh Hoài Vũ ở đây, anh Hoài Vũ sẽ bảo vệ cậu." Chu Hoài Vũ vỗ n.g.ự.c nói.

 

"Vậy có nghĩa là nhà cậu còn mạnh hơn nhà cậu ta sao?" Thẩm Chiêu Chiêu tò mò hỏi.

 

Nhìn thái độ vừa rồi của Tưởng Yếu Di đối với cậu ấy, gia thế của cậu ấy chắc cũng không tệ.

 

Cố Thừa Châu cười nói: "Yên tâm, ba cậu ấy là chủ tịch hội đồng trường, có ông ấy ở đây, cậu không cần lo lắng bị đuổi ra khỏi trường."

 

Nói cách khác, ba cậu ấy là người có quyền lực nhất trong trường?

 

Thẩm Chiêu Chiêu sốc nặng, không ngờ cậu ấy còn có thân phận này. Chẳng phải điều đó có nghĩa là toàn bộ ngôi trường này đều thuộc về gia đình cậu ấy sao?

 

Chẳng trách cô chủ nhiệm nói, cho dù học không tốt thì vẫn có thể về nhà kế thừa gia nghiệp.

 

Ngưỡng mộ quá đi!