Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 117: Khởi hành đi Bắc Kinh




Thẩm Chiêu Chiêu cố gắng kéo lại suy nghĩ của mình, nhìn mẹ Chiêu Chiêu trước mặt nói: "Còn hai ngày nữa mới đến ngày đăng ký, chắc là trường học vẫn chưa mở cửa mà? Sao mẹ lại đưa con đi sớm vậy?"

 

Mẹ Chiêu Chiêu: "Trường học đóng cửa cũng không sao cả, con cứ đến đó trước để làm quen với môi trường đi."

 

"Không ở kí túc xá trường? Vậy con sống ở đâu?" Thẩm Chiêu Chiêu nghi ngờ hỏi.

 

Mẹ Chiêu Chiêu nói: "Yên tâm, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thoả cho con, ở gần trường học, chỉ mất hai hoặc ba phút đi bộ thôi."

 

Đầu óc Thẩm Chiêu Chiêu còn có chút mơ hồ thì đột nhiên tỉnh táo lại, nắm lấy tay mẹ Chiêu Chiêu, hưng phấn hỏi: "Mẹ, nhà chúng ta mua nhà ở Bắc Kinh ạ?"

 

Mẹ Chiêu Chiêu giơ tay, một bàn tay không khách khí đẩy tay cô ra, nói: "Mua cái gì? Con tưởng đó là bắp cải à? Là chú Thịnh của con đã mua một căn biệt thự ở gần trường học, sau này con và Trử Ý sẽ sống ở đó. Đi học thuận tiện, các con cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.'

 

"Mẹ, con gái mẹ đang ở tuổi như hoa như ngọc, vậy mà mẹ lại cho con ở với con trai sao?"

 

Mẹ Chiêu Chiêu ghét bỏ nhìn cô: “Con yên tâm, Ý Ý người ta không coi trọng con đâu. Hơn nữa, chẳng phải lúc còn nhỏ con thích ở nhà dì Tố Tâm, đòi ở cùng Ý Ý sao? Con quên rồi à?"

 

Nhắc đến chuyện cũ, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi đỏ mặt: "Mẹ cũng đã nói rồi, đó là lúc con còn nhỏ, nhưng bây giờ con gái mẹ đã lớn rồi."

 



"Hơn nữa, mẹ còn mong đợi tên kia sẽ chăm sóc con, anh ấy không chê con đã là tốt lắm rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu bĩu môi, nghĩ đến người mình hai năm chưa gặp thì không khỏi muốn phàn nàn.

 

Mẹ Chiêu Chiêu liếc cô một cái: "Chính con cũng biết là tốt rồi. Đừng nói Trử Ý ghét bỏ con, lũ chó trong tiểu khu nhìn thấy con cũng lắc đầu."

 

Đây là lời nói của mẹ ruột nói với con gái mình sao?

 

Cô làm gì có nhiều người ghét đến thế! ! !

 

Thẩm Chiêu Chiêu bị đả kích quyết định chia sẻ tổn thương, nhìn ba Chiêu Chiêu đang ngồi trong phòng khách: "Ba, tại sao lúc còn trẻ ba không làm việc chăm chỉ một chút, để con trở thành phú nhị đại? Nói không chừng bây giờ chúng ta có thể sống trong một căn biệt thự lớn, mà con cũng không cần làm cô gái đáng thương ăn nhờ ở đậu nhà người khác."

 

Ba Chiêu Chiêu cười cười trả lời: "Vậy từ nay con chăm chỉ một chút, sau này con của con sẽ là phú nhị đại."

 

"Tại sao con phải chịu khổ trong khi nó được hưởng phúc?" Thẩm Chiêu Chiêu không hài lòng.

 

Ba Chiêu Chiêu đáp lại con gái bằng một tình yêu sâu sắc: "Lúc đó ba cũng nghĩ như con."

 

Thẩm Chiêu Chiêu:! ! !

 



Quả nhiên, ba cô vẫn là ba cô!

 

Trong phòng khách có hai chiếc vali, một lớn và một nhỏ.

 

"Được rồi, hai người lề mề thêm một lát nữa là không bắt được xe đâu." Mẹ Chiêu Chiêu ở một bên cũng lười nghe hai cha con nói chuyện, một tay nhấc vali, tay khác nắm lấy Thẩm Chiêu Chiêu thúc giục.

 

Ba Chiêu Chiêu và mẹ Chiêu Chiêu đưa cô đến ga tàu cao tốc, đưa cho cô tấm vé tàu cao tốc cùng với chiếc vali: "Khi đến nơi nhớ gọi cho ba mẹ. Ngoài ra, sống ở nhà người khác, con phải chịu khó một tí, đừng gây phiền phức cho người khác."

 

"Hai người không đưa con tới đó sao?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn mẹ Chiêu Chiêu chỉ lấy một tấm vé, trợn mắt kinh ngạc.

 

Mẹ Chiêu Chiêu: "Cũng không còn là trẻ con nữa, đưa cái gì mà đưa? Vé tàu cao tốc đắt lắm! Mẹ và ba con có thể hầm sườn được mấy bữa. Con đừng lo, mẹ đã thương lượng với chú Thịnh và dì Tố Tâm của con, khi con đến đó, họ sẽ đón con."

 

"Rốt cuộc con có phải là con ruột của ba mẹ không?"

 

Cô còn không quan trọng bằng mấy bữa sườn ư!