*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đôi phu thê Doãn Tân sau khi rối rắm một hồi lâu, đến cuối cùng vẫn là do tế bào ung thư lười đã lan tràn, cứ tiếp tục dùng cái tên Triệu Tử Tiên này, hơn nữa thời điểm lựa chọn đứa nào dùng cái tên nào còn đặc biệt nghiêm túc ném xúc xắc, nhằm bảo đảm tuyệt đối công bằng.
Kết quả là bỏ phiếu cả nửa ngày, Doãn Anh Anh ở một bên nhìn xem cũng không thể nhìn được nữa, trực tiếp giơ lên một ngón tay nhỏ, chỉ về hướng một trong hai cái muội muội.
Ý tứ kia hiển nhiên chính là trực tiếp sắp xếp.
Triệu Tiểu Tiên nhìn hai đứa con gái lớn lên thật sự là giống nhau như đúc, mặc dù theo thời gian đã trưởng thành một chút, nhưng cái loại tình huống này cũng không có gì chuyển biến, có nhiều thời điểm bản thân Triệu Tiểu Tiên đều phải phân biệt một hồi lâu, nhưng mà Doãn Anh Anh lại có thể mỗi lần nhìn qua một cái liền trực tiếp phân được rõ rõ ràng ràng.
"Lén nói cho mẹ biết, rốt cuộc làm sao con có thể phân biệt được?" Triệu Tiểu Tiên giống như đang kề tai nói khẽ, tràn đầy mong chờ nhỏ giọng hỏi con gái lớn.
Kết quả đứa con gái lớn lại không nói một lời, nhìn nàng trong chốc lát, sau đó giơ tay chỉ chỉ cái đầu của chính mình.
Triệu Tiểu Tiên:??
Đầu lớn lên không giống nhau?
Suy nghĩ như vậy, Triệu Tiểu Tiên lại quay đầu nhìn cái đầu của hai đứa con gái trong chốc lát, nhưng nhìn thật lâu vẫn không có tiến triển gì.
Lại một lần nữa quay đầu lại, ánh mắt của Doãn Anh Anh đã càng sâu hơn càng tràn đầy sự ghét bỏ, sau đó bĩu môi dùng cái giọng điệu trẻ con nói một câu không tương xứng với tuổi tác: "Dùng đầu óc để phân biệt."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Nàng cứ như vậy mà bị tiểu tử thối này xem thường??!
Mặc dù hai cái đứa con gái nhỏ của Triệu Tiểu Tiên chịu ảnh hưởng từ gien của nàng, trời sinh tính cách cảm giác chỗ nào cũng đều rất bình thường không có gì đặc biệt, nhưng cũng may là vẫn còn di truyền được một số chỗ, giống như là kế thừa sắc đẹp ưu tú của Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên, thế cho nên chưa được hai tuổi đã xinh đẹp làm cho người đến cửa xin hứa hôn cứ nối liền không dứt.
Lúc ấy Doãn Anh Anh liền sẽ không nói một tiếng ngồi ở bên cạnh, thoạt nhìn đang cúi đầu giống như là tự mình chơi, trên thực tế lại đang dựng lỗ tai lên cũng hết sức chăm chú lắng nghe, dường như là cũng đang tìm kiếm.
Cũng không biết đang giúp bọn muội muội tìm kiếm, hay là đang tự tìm kiếm cho chính mình.
Những chị em đến nhà chơi này phần lớn sẽ mang theo con cái nhà mình, một mặt muốn mượn cơ hội cho bọn trẻ trò chuyện để tăng thêm quan hệ với Doãn gia, một mặt khác nếu thật sự có thể làm thông gia từ bé, vậy hiển nhiên chính là chuyện lên như diều gặp gió.
Chỉ là cái loại chuyện này, Triệu Tiểu Tiên khẳng định sẽ không tự mình làm chủ, bọn nhỏ muốn chơi với nhau hay không, có thể chơi đến mức độ nào, đơn thuần là thuận theo tự nhiên.
Cho nên dưới tình huống có cái tỷ tỷ nghiêm khắc Doãn Anh Anh ở đây, rất nhiều cha mẹ ôm theo suy nghĩ tốt đẹp cuối cùng đều chỉ có thể mất mát lại ôm con mình quay trở về.
Thật ra thời điểm một năm trước, cũng có không ít người ôm ý tưởng này đối với Doãn Anh Anh, chỉ là bộ dạng của cái nha đầu này giống như nhìn thấu hết tất cả, cái khuôn mặt nhỏ nghiêm túc cùng với cái miệng lại không chút nào che giấu sự ghét bỏ, cuối cùng đẩy lùi hết tất cả mọi người.
Vốn nghĩ Triệu Tiểu Tiên lại sinh thêm hai đứa con gái, cơ hội chắc là không ít, không ngờ rằng vẫn là bởi vì cái vị thần giữ cửa này, căn bản ngay cả mặt của hai muội muội cũng khó mà nhìn thấy được.
Doãn Anh Anh che chở cho hai muội muội quả thật là giống như trông coi kho báu, tuy rằng ngày thường cũng hay bóc lột một chút, hoặc là thời điểm tâm tình tốt cũng sẽ khi dễ, ức hiếp một chút. Nhưng giống như là tuyên bố thuộc quyền sở hữu, ngoại trừ mình ra, ai cũng không được.
Có mấy lần đám nhỏ không hiểu chuyện, làm cho đồ vật ở trong nhà bị ngã rơi vỡ, Triệu Tiểu Tiên còn ra vẻ hung ác giáo huấn vài câu, kết quả tiểu tỷ tỷ liền giương cánh tay che ở trước mặt, một bộ dạng dứt khoát kiên quyết muốn đấu tranh cùng thế lực gian ác, thậm chí còn rất có tư thế dám hy sinh tính mạng nếu như Triệu Tiểu Tiên dám động thủ, làm cho Triệu Tiểu Tiên vừa bực mình lại vừa buồn cười.
"Các em còn nhỏ!" Doãn Anh Anh câu chữ rõ ràng nhấn mạnh nói.
Hai tay Triệu Tiểu Tiên chống nạnh. "Mẹ cũng không có đánh hai em, chỉ giáo dục vài câu." Nàng nói: "Chính là bởi vì hai em còn nhỏ, cho nên phải giáo dục từ khi còn bé."
"Mẹ quá hung dữ, sẽ dọa đến các em."
Triệu Tiểu Tiên:??
"Mẹ hung dữ?" Triệu Tiểu Tiên chỉ vào cái mũi của mình, lại nhìn nhìn hai đứa nhỏ đang trốn ở sau lưng chị lớn, sắc mặt vô cùng đáng thương lại đang run bần bật. "Mẹ... mẹ hung dữ sao?"
Nàng nhịn không được bắt đầu hoài nghi bản thân, cho nàng câu trả lời chính là hai đứa nhỏ nhút nhát sợ sệt gật gật đầu, mà Doãn Anh Anh ở trước mặt cũng không hề có ý định nhượng bộ.
"Con có thể, dạy bảo hai em." Doãn Anh Anh lại nói, tuy rằng nha đầu có thể nói chuyện, nhưng có đôi khi vẫn là có chút ngắt quãng nói không lưu loát, nhưng mà ngược lại biểu hiện rất đúng chỗ, làm cho người khác rất có khả năng bỏ qua cái vấn đề nha đầu này vẫn còn là một đứa trẻ con.
Triệu Tiểu Tiên cười nói: "Con so với hai em chỉ lớn hơn có một tuổi."
Doãn Anh Anh không phục. "Nhưng mà, con thông minh hơn so với mẹ."
Triệu Tiểu Tiên:...???
Từ khi nào mà nha đầu này lại bắt đầu xuất hiện cái loại nhận biết này?
Triệu Tiểu Tiên cảm giác bản thân mình phải chịu đả kích, rõ ràng khi còn nhỏ, vật nhỏ này còn đặc biệt đau lòng nàng, mỗi ngày đều ở bên người nàng, hận không thể thời thời khắc khắc dùng cái thân thể nhỏ bé kia bảo vệ Tiểu tiên nữ.
Hiện tại thì sao, có em gái rồi thì quên mẹ?
Miễn cưỡng nói đến chuyện chỉ số thông minh này, mặc dù Triệu Tiểu Tiên không có chút gì tự tin, nhưng vẫn không nhịn được muốn nói lý lẽ với vật nhỏ này. "Mẹ là Tiên nữ, mẹ ăn cơm nhiều hơn con hai mươi mấy năm, tại sao mẹ có thể không thông minh bằng con?"
Doãn Anh Anh bình tĩnh nhìn Triệu Tiểu Tiên. "Ma Ma cũng ăn cơm hai mươi mấy năm, nhưng mà siêu cấp thông minh hơn nhiều so với mẹ."
Triệu Tiểu Tiên:...
Tại sao còn nói có đạo lý như vậy chứ?
"Cái đó... mẹ con là... là một ngoại lệ!"
"Được." Đột nhiên Doãn Anh Anh chịu nhường một bước. "Vậy mẹ nói xem, hai em ấy ai là Đô Đô, ai là Cổ Cổ?"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Thai song sinh luôn có một cái đặc điểm, đó chính là nhất định phải mặc giống nhau, mang đồ giống nhau, cái gì cũng đều phải giống nhau thì tâm lý mới có thể cân bằng.
Thật ra Triệu Tiểu Tiên đã nỗ lực qua rất nhiều lần, muốn phá vỡ cái định luật quỷ dị này, nhưng phát hiện căn bản là không có khả năng, chỉ cần là một đứa nhìn thấy cái đứa kia có chỗ nào đó không giống mình, thì sẽ khóc cho đến khi nào nàng sửa lại cho đúng mới thôi, nhiều lần thử nghiệm đều thất bại, từ cái nhỏ như là màu sắc và chất liệu của dây buộc tóc cũng đều không thể thực hiện được.
Cho nên muốn phân biệt, là không có khả năng.
Cho dù có thể phân biệt ra, vậy cũng phải nhìn chằm chằm trong chốc lát mới được.
Triệu Tiểu Tiên đứng dậy giống như không có chuyện gì, sờ sờ đầu. "Đột nhiên nhớ đến có chút việc chưa làm, mấy con ngoan ngoãn tự mình chơi nha."
Dưới cái nhìn chăm chú hừng hực của đứa con gái nhỏ, Triệu Tiểu Tiên nhanh chóng chạy thoát khỏi hiện trường.
Vốn dĩ Doãn Anh Anh luôn che chở cho muội muội, lại cứ như vậy bài xích con nhà người khác, chắc hẳn là một đóa hoa cao lãnh tâm lặng như nước, sau này khi lớn lên chắc là cái loại khó có thể tấn công, cũng rất khó sẽ nhìn trúng người khác.
Nhưng hiển nhiên là mọi người đều suy nghĩ sai rồi, một ngày nào đó ở nhà trẻ, Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân như thường lệ đến đón con tan học. Ba đứa trẻ hơn kém nhau một tuổi, một đứa học lớp chồi, hai đứa học mẫu giáo, nhưng mà thuận tiện chính là cùng một cái nhà trẻ, cùng đồng thời tan học, chờ khoảng hai phút là có thể đón được đầy đủ.
Nhưng mà hôm nay lại rất kỳ quái, những đứa trẻ khác con nhà người ta đều đã ra hết, nhìn trái nhìn phải lại không nhìn thấy con nhà mình.
Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân đợi trong chốc lát, không nhịn được càng chờ càng khẩn trương. Giống như không hẹn mà cùng nhau nhớ đến cái chuyện bắt cóc lúc trước, lỡ như ba đứa nhỏ gặp cái chuyện nguy hiểm gì, các nàng làm gia trưởng sợ là muốn phát điên mất.
Mặc dù bình thường cũng luôn sắp xếp có người bảo vệ ở bên cạnh, nhưng cũng không thể nói là tuyệt đối không có sai sót. Ngay lập tức hai người liền chạy vọt vào trong trường học, vô cùng sốt ruột chạy về hướng phòng học của tụi nhỏ.
Nhà trẻ quý tộc tư nhân chỉ cần chất lượng không cần số lượng, cho nên khu dạy học cũng không lớn, mỗi một cấp chỉ có một tầng mà thôi.
Vốn dĩ thời điểm Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân vừa chạy đến đầu cầu thang dự định mỗi người đi một ngã, kết quả liền nhìn thấy ở bên ngoài cửa sổ của một cái phòng học nào đó, vểnh lên ba cái mông nhỏ.
Doãn Tân:...
Triệu Tiểu Tiên:...
Đừng nói là không có khả năng nhận sai con gái nhà mình, chính là ở trên cái mông có một con vịt vàng và một con gấu mèo, cũng xác định đúng là kiệt tác của Triệu Tiểu Tiên.
Không có việc gì thì tốt.
Ngay lập tức Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân đều thở ra một hơi, chỉ là ba cái vật nhỏ này ghé vào cửa sổ nhìn cái gì chứ? Bộ dạng còn lén la lén lút, chỉ lộ nửa cái đầu ở bên cửa sổ, có chút gió thổi cỏ lay còn theo bản băng ngồi xổm xuống trốn đi.
Cái loại chuyện này, đừng nói Doãn Anh Anh không cầm đầu cũng không có ai tin, giờ phút này lại nhìn thấy nha đầu kia đứng ở vị trí trung tâm trong ba người, mỗi bên có một chấm nhỏ, bất kỳ lúc nào cũng đang đợi lão đại ra lệnh.
Vốn dĩ Triệu Tiểu Tiên muốn kêu mấy đứa nhỏ, chỉ là bị Doãn Tân ngăn cản, hai người rón ra rón rén đi qua bên kia, ba đứa nhóc con đang tập trung tinh thần làm kẻ trộm ở trên cửa sổ phòng học của người ta, hiển nhiên là hoàn toàn không có ý thức được bản thân mình bị chim sẻ rình mồi ở phía sau.
Chỗ đám vật nhỏ ngồi xổm chính là phòng học của lớp lá, lại nói tiếp cũng thật kỳ quái, các lớp khác đều đã tan học, thậm chí đã khóa cửa. Duy nhất chỉ còn lại cánh cửa phòng học này còn mở, ở bên trong mơ hồ có hai bóng người đang đong đưa, một cái là người lớn, một cái là trẻ con.
Thời điểm đến gần, người trong phòng học cũng vừa lúc mở miệng nói chuyện.
Đầu tiên là âm thanh mềm mại của một bé gái nhỏ, dịu dàng nhẹ nhàng, nói từng chữ một: "Cô ơi, ba con khi nào mới đến đón con?"
"Rất nhanh liền sẽ đến." Sau đó cô giáo ngồi bên cạnh nói: "Con vẽ xong bức tranh này, ba mẹ con liền đến."
"Dạ."
Doãn Anh Anh luôn luôn nhạy bén hơn người, hôm nay lại tương đối bất thường, mãi cho đến khi Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân lặng lẽ lần mò đi đến phía sau lưng ba đứa nhỏ, một người cũng không có phát hiện ra.
Sau đó hai vị gia trưởng liền nhìn thấy được người trong phòng học, một cô giáo khoảng hơn ba mươi tuổi cùng một tiểu công chúa với mái tóc dài được thắt bím.
Không thể không nói đến cái tuổi cô nương kia, cho dù là thời điểm Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy, trong nháy mắt đều vô cùng kinh ngạc, cái gương mặt kia, cái đôi môi kia, sống động cứ như là một nhân vật loli ở trong trò chơi điện tử, vừa trắng lại vừa mềm mại, có thể nói là cái loại một khi đã nhìn thấy thì không thể nào dời măt được.
Cộng thêm trên người phát ra cái loại khí chất ôn nhu này, mặc dù chỉ mới nhỏ như vậy, nhưng giống như là có thể đoán trước được, cô bé này khi lớn lên sẽ là một người con gái đáng yêu dịu dàng như thế nào.
"Chị ấy thật là xinh đẹp a..." Không biết là Triệu Đô Đô hay là Triệu Cổ Cổ, giọng nói nho nhỏ cảm khái một câu, Doãn Anh Anh lại giống như là không nghe thấy, đôi mắt như hạt châu quả thật là đã dính ở trên người của đối phương.
Cuối cùng người đánh vỡ sự yên lặng này chính là cô giáo ở trong phòng học phát hiện ra sự khác thường, ba đứa nhãi con bị phát hiện liền muốn quay đầu chuồn đi, lại đâm đầu vào trên người của Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên.
"Lần này các con làm như vậy là không đúng nha, tan học liền phải đúng giờ đi ra, nếu không hai mẹ sẽ rất lo lắng."
Doãn Anh Anh giống như là có tâm sự, đứng ở chỗ đó nghe giáo huấn cũng không nói lời nào. Đoán chừng là cũng không có nghe vào mấy lời giáo huấn kia, trong đầu còn đang suy nghĩ đến cái vị nữ thần kia của chính mình.
Một lát sau Triệu Tiểu Tiên nói xong, Doãn Anh Anh giống như đột nhiên mới hoàn hồn trở về, nói sang chuyện khác: "Ba của chị ấy hình như mỗi ngày đều không đến đón chị ấy."
Triệu Tiểu Tiên: "...Không phải không đến, khả năng là có việc, đến muộn một chút."
"Mỗi ngày đều muộn." Doãn Anh Anh bĩu môi lại nói: "Mỗi ngày chị ấy đều rất buồn."
Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân không nhịn được cùng liếc nhìn nhau, thuận tiện chống cằm, ra vẻ nghiêm túc hỏi: "Con không phải là, coi trọng tiểu tỷ tỷ người ta chứ?"
Nghe vậy, bé con liền ngẩng đầu nhìn Triệu Tiểu Tiên một cái. "Con muốn làm bạn với chị ấy."
Doãn Tân: "Vậy con có thể đợi đến thời điểm tan học tìm chị ấy a."
Doãn Anh Anh: "Chị ấy luôn ngồi ở chỗ đó, không nói lời nào, cũng không đi ra ngoài."
Vừa nói xong, đôi mắt của Doãn Anh Anh đột nhiên sáng lên một chút, nói với Doãn Tân: "Ma Ma có thể giúp chị ấy hay không?"
Doãn Tân: "...Mẹ?"
Không thể không nói đến trình độ thông minh của Doãn Anh Anh, có đôi khi thật đúng là khiến cho người khác càng nghĩ càng cảm thấy lo sợ.
Nói ví dụ là làm sao Doãn Anh Anh có thể hiểu được địa vị của Doãn gia ở trên thương trường, mỗi ngày nghe một chút Tôn Ngang báo cáo cho Doãn Tân là có thể nhận thức được sao?
Học phí mỗi năm của nhà trẻ không hề thấp, có đủ khả năng vào đều là những gia đình giàu có và có địa vị, tệ hơn một chút cũng là những gia đình thuộc dạng trung lưu, muốn cho con cái từ nhỏ có thể làm quen với những đứa trẻ con nhà giàu, cho nên dùng hết mọi biện pháp cũng phải nghĩ cách đem con đưa vào đây.
Doãn Anh Anh coi trọng cái tiểu tỷ tỷ kia chính là điển hình cho cái loại tình huống này, ba mẹ cả ngày bận rộn làm việc để kiếm tiền, công ty lại không tính là lớn cho nên không có dư người và xe đến đón con nhỏ, mỗi ngày cũng chỉ có thể để bảo bảo chờ đợi.
Doãn Tân rất dễ dàng cho người điều tra được tình hình của cô bé kia, sau khi về nhà liền giống như dâng vật quý cho ba tiểu bằng hữu đang xếp hàng ngồi nghe.
Kết quả hiển nhiên là ngoại trừ Doãn Anh Anh, hai đứa còn lại nghe xong cũng không hiểu rõ.
"Nhà chúng ta có thể hợp tác cùng nhà họ không?" Chẳng những nghe hiểu, mà còn đưa ra phương án thích hợp.
Doãn Tân càng lúc càng cảm thấy cái tiểu nha đầu này tại sao lại giống như bản thân mình năm đó vậy, còn không biết người ta là người như thế nào, tên là gì, cứ như vậy mà một lòng một dạ vì đối phương giải quyết khó khăn?
Lỡ như cái gì cũng không thu hoạch được, vậy không phải là sẽ phí công hay sao?
Tựa như cô và Triệu Tiểu Tiên năm đó, rõ ràng đã bị Triệu Tiểu Tiên chán ghét đến chết, lại không thể tự mình thoát ra được, vẫn cứ luôn nhớ thương nàng, suy nghĩ đủ mọi cách muốn rút ngắn khoảng cách giữa cả hai, nhưng trời xui đất khiến như thế nào làm cho kết quả lại là càng ngày càng xa.
Nhưng mà từ trước đến giờ Doãn Tân chưa từng hối hận, vẫn luôn một lòng một dạ muốn cưới nàng vào nhà.
Doãn Tân suy nghĩ một chút. "Con đây là lấy việc công làm việc tư a?"
Cái thành ngữ này Doãn Anh Anh chưa từng nghe qua, cho nên cứ ngẩn người một chút, nhưng mà kết hợp câu chữ trước sau lại hình như có thể miễn cưỡng hiểu rõ ý tứ trong đó. "Nói thẳng ra, muốn giúp người là niềm vui."
A.
Nói thích giúp đỡ mọi người, nhưng cũng chưa từng thấy con giúp đỡ người khác nha.
Tuy rằng chỉ là một câu nói, nhưng mà vì không muốn giúp đỡ cái loại trường hợp này của tiểu hài tử, cho nên Doãn Tân cũng không có sảng khoái đáp ứng như vậy.
Nhưng Doãn Anh Anh là ai chứ, không thể cầu người liền tự lực cánh sinh, vì thế lại một lần nữa thời điểm Doãn Tân và Triệu tiểu thư đi đón nhưng không thấy người liền mới phát hiện, lần này Doãn Anh Anh không có ghé ở bên trên cửa sổ, mà là không biết lấy cái lý do gì hay là thông qua con đường nào, có thể ngồi ở trong phòng học của người ta, còn là dựa gần tiểu tỷ tỷ mà bản thân tâm tâm niệm niệm, cùng nhau ngồi nghe cô giáo kể chuyện cổ tích.
Vẻ mặt của Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân mờ mịt đứng ở bên ngoài nhìn trong chốc lát, nói không khoa trương, hình như từ trước cho đến nay các nàng chưa từng nhìn thấy qua Doãn Anh Anh phù hợp với độ tuổi của mình như vậy, thời điểm giống như một đứa trẻ.
Từ đó, Doãn Anh Anh tựa như đã thay đổi thành một con người khác.
"Cái này có tính là yêu sớm hay không a?" Triệu Tiểu Tiên buồn cười đồng thời lại có một chút lo lắng, nàng hỏi Doãn Tân: "Khi cô còn nhỏ có phải cũng giống như vậy hay không."
"Cô đừng có lôi kéo tôi a, cả đời này của tôi chỉ nói yêu đương có một lần."
Triệu Tiểu Tiên không tin: "Vậy khi còn nhỏ không thích qua cái tỷ tỷ xinh đẹp nào sao?"
Doãn Tân suy nghĩ một chút. "Cô vừa nói như vậy, thời điểm tiểu học, hình như hoa khôi giảng đường ở trong trường còn rất xinh đẹp..."
"..."
Doãn Tân:?
Còn chưa nói xong đột nhiên liền cảm giác không khí không đúng, một lần nữa nhìn thấy cái ánh mắt kia của Triệu Tiểu Tiên, ở bên trong cái ánh nhìn kia giống như bắn ra những tia lửa.
"Này này... là cô kêu tôi nói mà." Ngay lập tức Doãn Tân liền cảnh giác, nhấn mạnh nói: "Hơn nữa khi đó là tiểu học, cái giấm này của cô cũng ăn quá xa..."
"Con gái cô còn đang học nhà trẻ, cô xem nó thích người khác có bao nhiêu nghiêm túc."
"..."
So sánh Doãn Anh Anh với Doãn Tân mà nói, vận khí càng tốt hơn một chút, hành động càng vững vàng hơn một chút, sau khi hạ quyết tâm, không đến hai ngày liền giành được hảo cảm của tiểu tỷ tỷ.
Từ đó mỗi ngày đi học đều mang theo một đống đồ chơi và đồ ăn ngon, đưa cho hai cái muội muội hỗ trợ cầm theo. Mà hai cái nha đầu kia cũng không biết có hiểu hay là không hiểu, thật đúng là biết nghe lời, chẳng những nghe lời mà bộ dáng còn làm không biết mệt, giống như là phải vì sự nghiệp theo đuổi gái của chị cả mà cống hiến một phần sức lực.
Doãn Anh Anh: "Chị xem con búp bê này đi, có xinh đẹp hay không~"
Tiểu tỷ tỷ: "Woa! Thật đáng yêu!"
Doãn Anh Anh: "Nó còn có rất nhiều quần áo và giầy dép xinh đẹp nha~"
Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên đứng ngoài cửa:...
Triệu Tiểu Tiên: "Tôi nhớ rõ ràng trước kia hình như nó không có thích chơi búp bê."
Cho nên búp bê đều để lại cho hai muội muội, hiển nhiên cái trong tay Doãn Anh Anh này chắc hẳn là cũng cướp đoạt ở trong tay muội muội.
Doãn Anh Anh: "Cái bánh quy ngọt này, ăn siêu cấp ngon nha~"
Tiểu tỷ tỷ: "Woa! Thật sự ăn rất rất ngon nha!"
Doãn Anh Anh: "Nếu chị thích, mỗi ngày em đều mang cho chị~"
Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên đứng ngoài cửa:...
Doãn Tân: "Tôi nhớ rõ ràng nó chưa bao giờ ăn cái bánh quy này, nói ăn quá ngọt sẽ sâu răng."
Triệu Tiểu Tiên vuốt cằm, hình ảnh trước mắt nhìn qua rất hòa hợp lại tốt đẹp, nhưng chỉ có các nàng làm gia trưởng mới hiểu được, quá quỷ dị.
Cảm giác Doãn Anh Anh cố ý đem chỉ số thông mình của bản thân từ hai trăm trực tiếp kéo xuống còn năm mươi, cứ như vậy, con gái nhà người ta vẫn là bị Doãn Anh Anh dụ dỗ dễ như trở bàn tay đến xoay vòng vòng.
Cái này làm cho Triệu Tiểu Tiên không nhịn được liền nhớ lại, lúc trước Doãn Tân là như thế nào ngốc nghếch cùng bản thân mình đối nghịch, lấy hiểu biết hiện tại của nàng đối với Doãn Tân, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy, hai mẹ con này chắc là dùng cùng một loại phương pháp.
Du Lý ở thời điểm Triệu Tiểu Tiên sinh em bé không bao lâu liền rời khỏi Doãn gia, nhưng mà lần này Doãn Tân không hề ngăn cản, bởi vì sau một khoảng thời gian dài bình tĩnh và suy nghĩ, rốt cuộc Du Lý cũng buông xuống được khúc mắc, hạ quyết tâm trở về tiếp tục làm cảnh sát.
Chỉ là cho dù là như thế, Lục Nguyệt Hi vẫn sẽ thường thường đến Doãn gia tìm Triệu Tiểu Tiên chơi trong chốc lát, có đôi khi sẽ mang bạn đến đây, cũng có đôi khi sẽ mang theo một đứa bé.
Đôi khi duyên phận chính là kỳ diệu như vậy, thời điểm Triệu Tiểu Tiên nhìn thấy cái đứa bé kia, cả người đều sửng sốt.
"Đây là con gái của nhà anh họ, anh họ và chị dâu thì cả ngày bận rộn đến không nhìn thấy bóng dáng, sinh con xong cũng không có chăm sóc tốt." Lục Nguyệt Hi vừa nói vừa thở dài: "Đứa nhỏ này thật đáng thương. Nếu không phải hôm nay tạm thời ở nhà tôi, tôi lại đến đây tìm cô chơi, cho nên liền mang theo nó đến đây."
Tiểu nha đầu lớn lên người gặp người thích, nhìn ra được là Lục Nguyệt Hi rất thích cô bé đó, cho nên trong một lúc nhất thời không thể hiểu được biểu hiện của Triệu Tiểu Tiên là có ý gì.
Mãi cho đến giây tiếp theo từ trong phòng ở trên lầu chợt nhanh chóng vụt bay ra một cái bóng dáng nho nhỏ, Lục Nguyệt Hi còn chưa kịp thấy rõ ràng là ai, cái bóng dáng nhỏ kia đã lập tức đến trước mặt tiểu cô nương rồi.
Doãn Anh Anh bởi vì chạy nhanh nên gấp gáp thở hai cái, hai đứa bé nhìn nhau một hồi, cái tư thế kia, cái bầu không khí đột nhiên chạm mặt nhau kia, làm cho người khác nhịn không được muốn mở một đoạn nhạc "Chớp mắt ngàn năm" để làm bối cảnh âm nhạc cho hai đứa.
Phải trôi qua hơn nửa phút, cả hai mới ngây ngô nở nụ cười.
Tiểu tỷ tỷ: "Tại sao em lại ở chỗ này nha?"
Doãn Anh Anh: "Nơi này là nhà em nha."
Tiểu tỷ tỷ: "Woa! Nhà em thật lớn nha!"
Doãn Anh Anh: "Nếu như chị thích, mỗi ngày đều có thể đến chơi nha."
Lục Nguyệt Hi:???
Triệu Tiểu Tiên: "Đừng hỏi, hỏi chính là cảm giác rung động."
[Hoàn]