*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Tiểu Tiên sau khi đi vào bên trong liền tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, cố gắng hết mọi khả năng để làm cho bản thân tránh khỏi tầm mắt của mọi người. Ngày hôm nay mục đích chủ yếu nàng đến đây chỉ có một, đó chính là Lạc Đồng An.
Tuy rằng khi nàng đến đây cũng không tính là sớm, nhưng mà nhìn một lượt toàn bộ hội trường cũng vẫn như cũ không tìm được bóng dáng của Lạc Đồng An.
Không phải là không đến chứ?
Không phải là nhìn thấy tên của nàng, cho nên mới không đến chứ?
Triệu Tiểu Tiên cầm lấy ly rượu ở trong tầm tay, tâm tình không tốt uống một ngụm.
Du Lý theo sau đi vào bên trong, giống như là báo cáo công việc nói: "Những người phụ nữ ở ngoài kia đang nói xấu cô."
Triệu Tiểu Tiên nghe vậy nhưng một bộ dạng không sao cả. "Mặc kệ bọn họ muốn nói cái gì."
"Doãn tổng đã dặn dò, nếu có người khi dễ cô, nhất định phải đáp trả lại."
Tay đang cầm ly rượu của Triệu Tiểu Tiên dừng lại một chút, bỗng nhiên liền nở nụ cười. "Cô ấy cũng thật để ý."
Nhưng mà hơi để ý một chút.
Để ý làm cho nàng có chút sợ hãi.
Doãn Tân không nên giống như là trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình viết như vậy, trước tiên cho nàng ăn ngon uống tốt mặc đẹp, cưng chiều nàng đến tận trời xanh, nuông chiều đến mức để nàng tự đánh mất bản thân, quên hết tất cả, sau đó lại hung hăng đạp nàng một cái từ trêи cao ngã xuống, cho nàng một nhát trí mạng?
"Cô ta còn dặn dò cái gì?"
Du Lý suy nghĩ một lát. "Còn dặn dò, để cô uống ít một chút, nếu gặp được Lạc Đồng An, cẩn phải cách xa cô ta..." Một chút.
Lời còn chưa nói xong, Triệu Tiểu Tiên đột nhiên liền đứng dậy, hai mắt của nàng nhìn thẳng về một phía của hội trường, bộ dạng chuyên chú hiển nhiên là căn bản không có nghe thấy Du Lý đang nói về cái gì.
"Đồng An!" Sau đó liền cứ như vậy mà chạy qua bên kia.
Thời điểm Du Lý theo bản năng nhíu mày lại muốn đi ngăn cản, thì bị Chu Tịnh giơ một tay ra bắt được tay cô. "Không có việc gì."
"Nhưng mà..."
"Hai người họ thật ra là bạn thân, Doãn tổng lo lắng hơi nhiều."
Lạc Đồng An đưa lưng về phía Triệu Tiểu Tiên, sau khi nghe thấy âm thanh của đối phương thì thân thể hơi cứng đờ, tâm tình của cô phức tạp mà thở ra hai cái, sau đó mới chậm rãi quay đầu lại.
Triệu Tiểu Tiên cũng vừa lúc chạy đến trước mặt Lạc Đồng An, biểu hiện một loại vui mừng, nhiệt tình tươi cười nhìn cô, thật giống như cũng hy vọng có thể nhìn thấy biểu tình tương đương ở trêи mặt Lạc Đồng An.
Nhưng Lạc Đồng An hiển nhiên không thể làm như tâm nguyện của Triệu Tiểu Tiên, sắc mặt của cô có chút miễn cưỡng, giống như là chỉ cần nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên, lập tức sẽ nhớ lại cái thời điểm cuối cùng kia, Doãn Tân hung hăng vênh váo cùng với sự bất lực của bản thân.
Người con gái mà mình thích nhất lại gặp phải chuyện như vậy, bất đắc dĩ chỉ có thể gả cho người khác, mà bản thân mình thì cái gì cũng không thể làm được.
Cái loại cảm giác đó, có lẽ cả đời này Lạc Đồng An cũng không thể quên được.
Cô tưởng rằng chỉ cần không gặp mặt nhau một khoảng thời gian để dần quên đi hoặc là cưỡng ép bản thân mình hoàn toàn buông bỏ chấp niệm đối với Triệu Tiểu Tiên.
Chính là quá khó khăn, vốn dĩ đã không có khả năng, thời điểm gặp lại người này càng trở nên không thực tế.
Rõ ràng cô biết rõ đêm nay Triệu Tiểu Tiên rất có thể sẽ xuất hiện ở đây, nhưng lại không thể khống chế được bản thân mà đến.
Cô đã suy nghĩ quá nhiều, bây giờ người đang ở bên cạnh Triệu Tiểu Tiên là bản thân mình.
Nhưng hiện thực lại là, Triệu Tiểu Tiên chẳng những ở cùng một mái nhà với Doãn Tân, còn ở những thời điểm mà cô không biết sẽ xảy ra một chút chuyện gì đó.
"Tiểu tiên..." Lạc Đồng An nhẹ giọng nói: "Cậu cũng đến."
"Ân."
Lạc Đồng An theo bản năng lảng tránh ánh mắt của Triệu Tiểu Tiên. "Chúc mừng a, tân hôn vui vẻ."
"..." Vui vẻ không được bao lâu, Triệu Tiểu Tiên liền bị câu chúc phúc này của Lạc Đồng An làm cho mờ mịt không biết phải làm sao. Nàng cảm thấy Lạc Đồng An có chút kỳ quái, đại khái chắc là còn không thể chấp nhận được chuyện nàng bán đứng bản thân.
"Cậu đừng có như vậy được không? Cậu biết mình..."
Lạc Đồng An lại ngắt lời nói: "Mình là thật lòng, mình còn nhìn ra được Doãn Tân đối xử với cậu rất tốt." Cô nói xong lại nhìn thoáng qua Triệu Tiểu Tiên ngày hôm nay đặc biệt rực rỡ. "Ngày hôm nay cậu rất xinh đẹp."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
"Đồng An..."
Triệu Tiểu Tiên muốn nói thêm cái gì nhưng mà còn chưa kịp nói, Du Lý không nghe Chu Tịnh khuyên can liền chạy đến đứng ở một bên, ánh mắt mang theo cảnh cáo và phòng bị nhìn Lạc Đồng An, một bộ dạng lúc nào cũng sẵn sàng.
"..." Lạc Đồng An không khỏi cười khổ: "Xem ra Doãn Tân đối với mình, vẫn là không quá yên tâm."
Du Lý: "Đương nhiên, rốt cuộc động cơ của cô không thuần khiết."
Triệu Tiểu Tiên nghe vậy vội la lên: "Du Lý, cô nói cái gì vậy!"
"Cô ta thích cô." Du Lý gọn gàng dứt khoát nói.
Mấy người trong lúc nói chuyện rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của những người khác, Triệu Tiểu Tiên đồng thời sửng sốt, tựa hồ nhìn thấy ở trêи gương mặt của Lạc Đồng An xuất hiện một chút lúng túng sau khi chân tướng bị bại lộ.
Không chỉ nhận được những ánh mắt của mọi người ở xung quanh đang vây lấy xem, mà còn thu hoạch được những tiếng xì xào bàn tán bát quái ở sau lưng, càng chủ yếu hơn chính là, bí mật bản thân mình vẫn luôn không dám nói ra, vậy mà cứ như thế từ trong miệng người khác, không chút lưu tâm mà nói ra ngoài.
Triệu Tiểu Tiên đột nhiên không kịp phòng bị liền ngẩn người một chút, ngay sau đó vô cùng oán hận liếc mắt nhìn Du Lý một cái.
"Cái... cái gì nha?" Triệu Tiểu Tiên mờ mịt mở to đôi mắt. "Du Lý, cô đừng có nói bậy a, tôi và Đồng An thật ra chỉ là bạn thân!"
"Tôi không có nói bậy."
Triệu Tiểu Tiên lại không tin, nàng đột nhiên vươn tay ra muốn nắm lấy tay của Lạc Đồng An để chứng thực mọi chuyện, nhưng mà đối phương lại giống như phản xạ có điều kiện lui về phía sau trốn tránh một chút.
"...?" Triệu Tiểu Tiên nghi hoặc nhìn Lạc Đồng An: "Đồng An..."
"Thật xin lỗi."
Lạc Đồng An sau khi cắt ngang lời nói của Triệu Tiểu Tiên liền quay đầu vội vàng từ bên trong đám người chạy ra ngoài.
Cô không biết phải nói gì, cho dù có nghĩ đến, cũng không muốn lấy phương thức này để kết thúc mọi việc.
Trước kia Lạc Đồng An thường xuyên có ảo tưởng, chờ đến một ngày nào đó, thời điểm khi mà Triệu Tiểu Tiên rốt cục cũng có thể nảy sinh yêu thích đối với cô, lúc đó cô sẽ cầm theo một bó hoa tươi cùng nhẫn, cầu hôn với Triệu Tiểu Tiên.
Cho dù cái ngày đó rất xa xôi hoặc là vĩnh viễn không bao giờ đến, bản thân mình cũng có thể dùng thân phận là bạn thân ở bên cạnh Triệu Tiểu Tiên. Cho dù là cậu ấy gả cho người khác cũng không sao, chỉ cần cậu ấy vui vẻ hạnh phúc là được.
Nhưng còn bây giờ thì sao, hai loại khả năng, cái nào cũng đều không có xảy ra.
Triệu Tiểu Tiên không vui, cô cũng không hoàn toàn cảm thấy thoải mái.
Triệu Tiểu Tiên trơ mắt nhìn Lạc Đồng An chạy xa, đôi mắt cũng không biết có phải là mở quá lâu hay không hoặc là còn vì nguyên nhân nào khác, mà dần dần phủ lên một lớp đỏ nhạt.
Lúc này nàng đột nhiên mới nhớ đến cái gì, quay đầu lại trừng Du Lý. "Rốt cuộc là chuyện như thế nào!!"
Lạc Đồng An đột nhiên xin lỗi, nói theo một ý nghĩa nào đó, đã đại diện cho câu trả lời của cậu ấy.
--------------------
"Sao có thể chứ, tôi không tin!"
"Tiểu thư..."
"Tuyệt đối không tin!" Triệu Tiểu Tiên lặp đi lặp lại lời thanh minh, ly rượu trong tay hết ly này lại đến ly khác, dưới tác dụng của cồn, mặc kệ trong đầu hay là trước mắt, đều là một mảnh mơ hồ. "Em tránh ra, đừng có làm phiền chị!"
Chu Tịnh khuyên một hồi lâu cũng không được, chỉ có thể quay đầu lại đi ngăn cản những người đang quay lén xem kịch vui. "Có gì hay chứ, mau tản đi! Đừng chụp đừng chụp!"
"Cứ để cho bọn họ chụp!" Triệu Tiểu Tiên thần trí không tỉnh táo, la hét: "Lão tử hôm nay đẹp như vậy, cứ để bọn họ chụp cho đủ!!"
"Cái loại đức hạnh này, cho dù nói tốt tôi cũng không tin đâu!"
"Không biết đã thảm hại thành cái bộ dạng gì rồi, còn ở đây phùng má giả làm người mập..."
"Tôi nói mấy người các cô, nếu không dồn ép người khác thì sẽ chết hay sao?" Lời kia còn chưa nói xong thì đã bị một âm thanh từ phía sau tức giận ngắt lời nói.
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt không kiên nhẫn kia của Tôn Ngang, ngay cả những lời nói oán giận cũng lập tức nuốt trở vào.
Tôn Ngang tuy rằng chỉ là một cái thư ký, nhưng bởi vì là thư ký của Doãn Tân, cho nên vẫn được xem là một nhân vật rất có danh dự và uy tín.
Đặc biệt là mọi người đều biết vị thư ký này từ trước đến giờ đều như hình với bóng cùng tổng giám đốc nhà mình, cho nên sự xuất hiện của Tôn Ngang cũng hoàn toàn đại biểu cho việc Doãn Tân đang ở gần đây.
Quả nhiên, Doãn tổng với phong thái duyên dáng từ từ xuất hiện ở phía sau.
Bộ dạng của Triệu Tiểu Tiên giống như một bãi bùn lầy thành công làm cho Doãn Tân ghét bỏ nhíu mày lại, nhưng mà cô vẫn như cũ dưới con mắt của tất cả mọi người, lập tức đi đến đón cô vợ trẻ của mình về nhà.
Đầu óc của cô đúng là bị cửa kẹp, mới có thể đi thích cái người Triệu Tiểu Tiên giống như cái khối u ác tính!
Một bên tự chế giễu bản thân, một bên cơ thể lại hết sức chân thành cúi người xuống, đem người từ trêи sôpha mạnh mẽ kéo lên.
"Ngô, ai a, đừng có kéo tôi... Tránh ra..."
"Đứng lên!" Doãn Tân tức giận. "Theo tôi về nhà."
"Không trở về nhà, ngô, tôi... tôi đã lập gia đình... Không thể về nhà..."
Doãn Tân: "..."
Mất bao nhiêu công sức mới lôi được Triệu Tiểu Tiên từ buổi tiệc rượu ôm vào trong xe, Tôn Ngang thì lưu lại trong chốc lát làm công tác tư tưởng cho đám người còn đang trợn mắt há mồm.
"Tổng giám đốc cùng phu nhân cảm tình rất tốt, không cần mọi người phải nhọc lòng, ngày hôm nay chỉ là một tình huống đặc thù, phu nhân thương tâm khổ sở cũng không phải bởi vì tổng giám đốc." Tôn Ngang giải thích có trình tự: "Cho nên, nếu sau này có ai truyền ra những lời đồn không có thật kia, Doãn gia sẽ giữ lại quyền lợi khởi tố tội phỉ báng, như vậy cũng chỉ có gặp nhau ở tòa án!"
Mọi người: "..."
Thật ra cho dù Tôn Ngang cái gì cũng không cần nói, Doãn tổng có thể tự mình ra mặt đón Triệu Tiểu Tiên đi về nhà như vậy, cũng đã vô cùng nói ra rõ vấn đề.
"Ngoài ra, ảnh chụp trong điện thoại di động làm phiền đem tất cả xóa hết!"
Ban đầu cho dù có làm gì Triệu Tiểu Tiên cũng không chịu để cho người khác ôm, kết quả thật vất vả mới nhét được vào trong xe, sau đó nói như thế nào cũng không chịu buông tay. Hai cánh tay thêm một cái chân cứ như vậy bám ở trêи người của Doãn Tân, cả người và miệng đều đầy mùi rượu, hà hơi một cái làm cho Doãn tổng một lần nữa hoài nghi về nhân sinh.
"Triệu Tiểu Tiên, cô đừng có quá đáng!"
"Vì cái gì..."
Doãn Tân: "...? Cái gì vì cái gì?" Cô còn hỏi tôi vì cái gì?
"Vì cái gì, lại trở thành như vậy..." Triệu Tiểu Tiên nỉ non nói, gương mặt nóng bỏng dán ở trêи người Doãn Tân, mùi rượu xen lẫn với hơi thở nóng rực, rất nhanh khiến cho trong xe đang đóng kín trở nên ngột ngạt không thể thở nổi.
Triệu Tiểu Tiên không nghĩ ra, vì cái gì mà cái người mình chán ghét nhất, sẽ bất kể mọi thứ để kết hôn cùng mình, vì cái gì mà người bạn tốt nhất của mình, sẽ đột nhiên biến thành người thích mình.
"Tôi chỉ... chỉ là muốn có một... một người bạn..." Nàng đấm ngực ảo não nói: "Làm bạn bè, không được sao?!!"
Doãn Tân: "..."
"Hu hu... Hiện tại ngay cả một người bạn tôi cũng không có... Hu Hu..."
"..." Trong lòng vốn đang tràn đầy bực bội, khi Doãn Tân nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên cứ khóc lóc như vậy, ngay lập tức liền bất đắc dĩ mềm lòng. Cô yên lặng thở dài một hơi, lại ngẩng đầu nhìn về Du Lý ở phía trước. "Cô nói chuyện không thể uyển chuyển một chút được hay sao?"
Du Lý: "Không thể."
Doãn Tân: "...Cô cứ như vậy mà nói ra, sẽ gây ra cho cô ấy tổn thương rất lớn cô có biết hay không?"
Du Lý: "Đau dài không bằng đau ngắn."
Doãn Tân: "..."
Du Lý: "Cô dự định khi nào sẽ nói cho cô ấy biết, cô thích cô ấy?"
"Ai ai! Việc này không cần cô nhọc lòng, tôi đều có tính toán!" Vừa nghe thấy chủ ý đánh lên trêи người mình, Doãn Tân vội chặn lại nói: "Cô ngàn vạn lần đừng có lỡ miệng nói a!"
Du Lý từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Doãn Tân một cái, cho dù bộ dạng cũng không phải thật đồng tình, nhưng vẫn không nói thêm gì nữa.
Đại khái là cảm thấy loại người giống như Doãn Tân và Lạc Đồng An, rõ ràng là một chuyện đơn giản nhưng nhất định lại làm cho nó kéo dài và phức tạp, kết quả còn không được như mong muốn, thật sự là không thể lý giải.
Kết quả Doãn Tân vừa mới dứt lời không bao lâu, người trong lòng đột nhiên run rẩy hai cái, sau đó ngẩng đầu lên với vẻ mặt đau khổ và cay đắng, đôi môi mím chặt, khó chịu kêu lên hai tiếng "Hmm", một bộ dạng... bộ dạng lập tức có thể nôn ra.
Ngay lập tức Doãn Tân mở to hai mắt nhìn. "Uy... Uy! Triệu Tiểu Tiên, tôi cảnh cáo cô, đừng có..."
Câu nói uy hϊế͙p͙ kế tiếp còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Triệu Tiểu Tiên căn bản cái gì cũng không có nghe vào, cũng đã không khống chế được cái miệng. "Nôn ——!"
Doãn Tân: "——!!"
"Triệu Tiểu Tiên ——!!!"
Doãn tổng thật sự không biết bản thân mình làm thế nào để có thể duy trì lý trí quay về nhà, từ bên trong cái xe tràn ngập mùi hôi thối đi ra, lại cởi ra bộ quần áo dơ bẩn đáng sợ kia của bản thân.
Sau khi tạm thời giúp Triệu Tiểu Tiên ổn định xong, cô lập tức vội vàng đi vào trong phòng tắm để tắm rửa một cái.
Kết quả mới vừa tắm được một nửa, đột nhiên liền có người mạnh mẽ đẩy cửa xông vào.
Triệu Tiểu Tiên nghiêng ngả lảo đảo đỡ vách tường, giày cao gót ở dưới chân chỉ còn lại một chiếc, nhưng sau khi đi được hai bước, liền rơi xuống ở bên cạnh.
Thời điểm Doãn Tân nghe được động tĩnh theo bản năng nghi hoặc quay đầu lại.
Mắt của người kia còn không có mở ra, vậy mà lại có thể chuẩn xác không chút sai lầm nhào đến phía trước.
Doãn Tân:!
Đột nhiên bị người khác ôm vào trong lòng, cho dù là nước cũng đã đủ ấm, nhưng Doãn Tân vẫn cảm giác được trêи người của đối phương độ nóng rực dị thường.
Thế nhưng với tình hình ở trước mắt thì chuyện này không phải là trọng điểm, trọng điểm ở chỗ đây là lần đầu tiên bộ dạng không một mảnh vải che thân này của Doãn tổng bị người khác nhìn thấy, cho dù đối phương đang thần trí không rõ ràng, nhưng vẫn như cũ cảm giác được sự lúng túng chưa bao giờ có.
Quần áo của Triệu Tiểu Tiên thật ra còn mặc rất nguyên vẹn, Doãn Tân đã giúp nàng đổi bộ lễ phục bằng một bộ đồ ngủ dài rộng, cả người được bọc rất là kín đáo.
Cái này gọi là gì? Ăn miếng trả miếng sao?
Doãn Tân cảm thấy người phụ nữ này chính là do trời cao phái xuống để trả thù cô.
"Triệu Tiểu Tiên?"
"Ngô..."
Nước vẫn không ngừng chảy ở bên trong căn phòng kính cao cấp, Doãn Tân sau khi bị hoảng hốt trong một thời gian ngắn, dưới tình huống sắp bị dòng nước làm cho hít thở không thông, mới dần dần đưa tay tắt vòi nước.
Nguyên do là ở cùng với Triệu Tiểu Tiên thời gian quá lâu rồi, nên cũng bị lây bệnh ngốc hay sao. Tại sao cô lại có thể quên mất phải khóa cửa??
Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên ngoại trừ nhào đến ôm lấy cô, sau đó thật ra cũng không có hành động gì khác, cũng chỉ là đơn thuần ôm như vậy mà thôi, thành thật đến không thể thành thật hơn, thậm chí giống như tính toán cứ như thế này mà ngủ một giấc.
Bỗng nhiên Doãn Tân cảm thấy, cái tật xấu mộng du này của Triệu Tiểu Tiên khả năng là không phải nhằm vào chiếc giường, mà là nhằm vào người cô.
Giống như bây giờ vậy, cho dù đang ở trong phòng tắm để tắm rửa, nhưng Triệu Tiểu Tiên mơ mơ hồ hồ vẫn có thể lần mò đến trong này, cứ như vậy mà ôm lấy cô tiếp tục ngủ.
Doãn Tân quả thật không biết bản thân mình nên cảm thấy cao hứng, cảm thấy vui mừng, hay là nên cảm thấy buồn bực —— loại tình huống này, làm sao cô có thể tiếp tục tắm được đây?
"Triệu Tiểu Tiên." Doãn Tân không khỏi đề cao âm lượng, lại kêu hai tiếng.
Nhưng hiển nhiên là sẽ không có hiệu quả, Triệu Tiểu Tiên say quá mức lợi hại, ngủ giống như chết, cả người tựa như là một bãi bùn lầy không có xương dính ở trêи người cô. Đừng nói là phản ứng lại cô, để cho nàng hừ lại một tiếng đoán chừng cũng tốn nhiều sức lực.
Doãn Tân cảm giác sâu sắc sự bất lực, thở dài một tiếng, dứt khoát từ bỏ ý định đem Triệu Tiểu Tiên đánh thức. Suy nghĩ lại một chút, với tình hình ở trước mắt, hay là cứ để cô ấy ngủ tương đối tốt hơn.
Doãn Tân nỗ lực cố gắng với lấy cái khăn tắm đang để trêи cái giá gần đó, dự định đơn giản lau sơ một chút hoặc là tùy tiện quấn lấy bản thân một chút, nhưng mà sau khi mệt mỏi nỗ lực vẫn không được như ý nguyện. Triệu Tiểu Tiên ngày thường vặn một cái nắp chai cũng tốn sức, vậy mà bây giờ sức lực lại vô cùng lớn, cứ lôi kéo cô không buông ra. Chính vì vậy cho dù Doãn Tân bình thường siêng năng tập thể ɖu͙ƈ, thể lực hơn người, căn bản cũng không thể lấy ra một chút sức lực làm chuyện khác.
Dẫn đến kết quả trực tiếp chính là, Doãn tổng chỉ có thể để bộ dạng như thế này, ôm người đi từ trong phòng tắm ra bên ngoài.
Nhưng mà ngược lại như vậy cũng tiết kiệm chút phiền phức, nói cách khác sau khi thật vất vả mới đem Triệu Tiểu Tiên từ trêи người kéo xuống ném ở trêи sôpha, tiếp đó cô còn có thể quay về phòng tắm tiếp tục tắm rửa lần nữa.
Tiếp đó, hai phút sau Doãn Tân mới ý thức được bản thân vậy mà lặp lại cùng một sai lầm, lại một lần nữa trơ mắt nhìn Triệu Tiểu Tiên đẩy cửa tiến vào, sau đó lại y như cũ một lần nữa bám lên người của cô.
Doãn Tân:...
Cái loại cảm giác mệt tim này đại khái cho dù là ký một trăm tờ văn kiện cũng không thể sánh bằng.
Nhưng mà thời điểm muốn một lần nữa ôm người đi ra ngoài, Triệu Tiểu Tiên lại đột nhiên có thêm động tác.
Doãn Tân hình như nghe thấy Triệu Tiểu Tiên nói cái gì đó, nhưng mà âm thanh quá nhỏ lại quá mơ hồ, mãi cho đến khi Triệu Tiểu Tiên thực hiện bằng hành động, cô mới lập tức bửng tỉnh.
"Nóng quá..." Triệu Tiểu Tiên nói, hơn nữa còn vừa nói, vừa bắt đầu nỗ lực cởi y phục của mình, Doãn Tân ngăn cản động tác của nàng thì nàng không chỉ tránh thoát, mà còn bị trực tiếp cắt đứt.
Một tay của Triệu Tiểu Tiên vẫn đang để ở trêи cổ của Doãn Tân, một tay thì khẩn cấp lôi kéo cổ áo đã có chút lộn xộn.
Vốn dĩ cái áo ngủ lỏng lẻo căn bản cũng không có chuyện gì, nhưng với sự thô lỗ của chủ nhân, rất nhanh liền bị bại trận, lộ ra khe hở không nhỏ.
Còn Doãn Tân thì cảm thấy lực bất tòng tâm sau nhiều lần khắc chế cùng với việc ngăn cản hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào, cuối cùng bị ép buộc đến một mức độ nào đó.
Doãn Tân một phen đè lại tay nhỏ không an phận của Triệu Tiểu Tiên, rồi sau đó liền đem người ấn ở trêи tường bằng đá trong phòng tắm.
"Đây là do cô ép tôi." Doãn Tân cắn răng nói.
Cô cũng chỉ là một người bình thường, làm gì có cái đạo lý nào mà người con gái mình thích đã thể hiện đến như vậy rồi mình còn có thể thờ ơ.
Hai chân sáng bóng và mềm mại của Triệu Tiểu Tiên quấn ngang hông của Doãn Tân, ở những nơi da thịt chạm vào nhau, nóng rực giống như là lửa đốt.
Doãn Tân đã sớm có khát khao, cái loại cảm giác này cũng chỉ vì Triệu Tiểu Tiên vô tình khiêu khích ở trước mắt càng trở nên thêm mãnh liệt.
Thật muốn, cứ như vậy mà đem nàng ăn sạch sẽ.
Cho nên cô ngẩng đầu, trực tiếp cắn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn kia.
"Ngô..." Thuận tiện đổi lấy một tiếng kêu rêи bất mãn của Triệu Tiểu Tiên.
Có thể là do nụ hôn này quá mức bá đạo, không có đường thoát, Triệu Tiểu Tiên có chút trở tay không kịp, lại có chút hô hấp khó khăn. Cho nên không bao lâu sau liền khó chịu giãy giụa.
Bởi vì Triệu Tiểu Tiên phản kháng, vì vậy chút lý trí còn sót lại của Doãn Tân mới có thể hồi phục, trong nháy mắt cô kéo ra khoảng cách với Triệu Tiểu Tiên, sau đó khó khăn ổn định lại hơi thở đang hổn hển, nhìn gương mặt vừa bất mãn lại ủy khuất kia của Triệu Tiểu Tiên.
Cô đang làm cái gì? Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?
Rõ ràng đã từng nói qua, nếu Triệu Tiểu Tiên không muốn, thì nhất định sẽ không cưỡng ép nàng. Nhưng nếu bây giờ cô làm như vậy, đợi đến lúc Triệu Tiểu Tiên tỉnh lại, quan hệ giữa các cô còn có thể hòa giải được hay sao?
Chắc chắn
cô sẽ bị Triệu Tiểu Tiên hận cho đến chết?
Tay của Doãn Tân chống ở trêи vách tường hơi hơi siết lại, móng tay đều cắm vào lòng bàn tay, giống như là muốn mượn chuyện này cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, đồng thời xua tan đi ɖu͙ƈ vọng như ánh mặt trời buổi trưa.
Nhưng mà hết thảy mọi nỗ lực, sau khi đối phương nắm chặt lấy cánh tay chủ động đến gần, liền như một mồi lửa mà đốt sạch tất cả,
Doãn Tân kinh ngạc nhìn cái gương mặt tươi cười kia đã đến gần trong gang tấc, nhìn cái lưỡi đinh hương của Triệu Tiểu Tiên nhẹ nhàng mà ɭϊếʍ khóe miệng một chút, nhìn biểu tình của nàng từ ban đầu khó chịu dần dần hồi phục lại, thậm chí hiện ra một bộ dạng tò mò thực tủy biết vị...
Sau đó đem đôi mắt hẹp dài hơi hơi mở ra, lộ ra một chút sương mù ʍôиɠ lung, bộ dáng cân nhắc suy nghĩ, nghiên cứu tìm hiểu đôi môi khô khốc của Doãn Tân.
Tiếp đó giống như là để nghiệm chứng, chậm rãi bắt đầu đến gần.
Ban đầu chỉ là thử thăm dò như là chuồn chuồn lướt nước, chạm vào một chút liền lập tức lùi lại.
Lần thứ hai thì có tiến bộ hơn một chút, lướt qua ba một tiếng vang lên tiếng nước nhỏ.
Có trời mới biết, giờ này khắc này Doãn Tân nhẫn nhịn có bao nhiêu là vất vả, nhưng cô vẫn nhịn xuống, chịu đựng suy nghĩ ở trong đầu muốn đem người kia phá hủy ăn vào trong bụng, dùng hết kiên nhẫn đời này của cô, cổ vũ cho mỗi một cái hành vi hiếu kỳ của bảo bảo Triệu Tiểu Tiên.
Đại khác ước chừng trôi qua lâu như một thế kỷ, van tim của Doãn Tân gần như đã đạt đến điểm giới hạn, cô cảm giác giống như là được đại xá, Triệu Tiểu Tiên len lén tiến vào, có ý muốn tấn công thành trì.
Doãn Tân biết, bản thân mình đã hoàn toàn luân hãm.
Cánh tay của Doãn Tân vô tình đụng vào chốt mở vòi phun, không có điều chỉnh tốt nhiệt độ nên hơi lạnh, rơi xuống ở trêи người lại rất thoải mái.
Các cô ở trong nước ôm hôn đến khi trời đen kịt.
Tất cả hết thảy không biết bắt đầu như thế nào, cũng không biết khi nào lại thuận theo tự nhiên mà kết thúc như vậy.
Doãn Tân vừa lau khô tóc vừa ngồi ở bên mép giường, giống như đang suy tư nhìn Triệu Tiểu Tiên một lần nữa đã ngủ say.
Khóe miệng của Doãn Tân không tự chủ được hiện ra một nụ cười đại diện cho hạnh phúc, nhưng cũng không có duy trì lâu lắm, một lần nữa lại phai nhạt đi.
Nếu... nếu như tất cả những chuyện vừa rồi, xảy ra trong tình huống Triệu Tiểu Tiên đang thanh tỉnh, thì tốt biết bao nhiêu.
Cô không cần phải kiềm chế bản thân, cũng không cần vì để che giấu, hao phí hết tâm tư đem tất cả mọi chuyện đều ngụy trang thành bộ dạng cái gì cũng không có xảy ra.
Nói đến cùng, tuy rằng lúc sau là do Triệu Tiểu Tiên chủ động, nhưng bản thân mình vẫn là cái loại người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Tâm tình phức tạp mà thở dài một hơi, Doãn tổng nhịn không được cười khổ, cô thích cái người này, thật đúng là hèn mọn đến dưới tận lòng đất.
Đứng dậy, dự định đem chiếc khăn trùm đầu đã thấm nước ném vào rổ đựng quần áo giặt ở bên trong phòng tắm, thời điểm thân thể của Doãn Tân còn chưa kịp đứng thẳng người lại một lần nữa phải đặt ʍôиɠ ngồi trở về.
Triệu Tiểu Tiên nắm chặt góc áo của cô, cái lực đạo gắt gao, giống như là sợ cô sẽ đột nhiên biến mất.
Nhưng mà Doãn Tân biết đây chỉ là ảo giác của cô, tám phần là Triệu Tiểu Tiên đang mơ một giấc mộng kỳ quái gì đó.
Vốn dĩ là tính toán ngủ trêи sôpha, nhân tiện cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh lại một chút, nhưng mà ngẫm lại lỡ như nửa đêm Triệu Tiểu Tiên lại sờ soạng đến đây, vậy cái sôpha kia không đủ để cho hai người các cô ngủ.
Rối rắm đến cuối cùng, vẫn là do dự mà lên giường, kết quả mới vừa nằm xuống, cảm giác được cái người đang nằm ngủ ở bên cạnh mình – Triệu Tiểu Tiên liền trở mình hướng mặt về phía bên này, sau đó lại vươn tay giống như mỗi buổi tối, ôm lấy người Doãn Tân, không cho kháng cự.
Một đêm khó ngủ.
Cho dù sau đó mơ mơ màng màng ngủ mất, nhưng trong đầu đều nghĩ đến việc Triệu Tiểu Tiên sẽ tìm mình tính sổ.
Doãn Tân cảm thấy phiền muộn, đầu đau đến nỗi muốn nứt ra, ngủ thật sự không yên ổn.
Ngày hôm sau người tỉnh lại đầu tiên là Triệu Tiểu Tiên, nguyên do là bởi vì bị động tác nhỏ không thành thật của Doãn Tân đánh thức. Sau khi oán giận hai tiếng, nàng giơ tay lên xoa xoa đôi mắt, vốn tưởng rằng Doãn tân đã thức giấc, kết quả lại nhìn thấy gương mặt hơi đỏ cùng với đôi lông mày đang nhăn lại của đối phương.
Sau khi Triệu Tiểu Tiên sửng sốt một chút, ngay lập tức từ bên trong ổ chăn ngồi dậy.
"Doãn Tân?" Nàng nhẹ giọng kêu.
Triệu Tiểu Tiên người này tuy rằng uống rượu không tốt lắm, thế nhưng di chứng sau khi say rượu lại rất ít, tựa như trước mắt, sau khi phát tiết xong rồi ngủ một giấc, hơi chút kϊƈɦ thích thì có thể lập tức tỉnh táo lại, thân thể cũng không mệt mỏi, đầu cũng không đau, chỉ số thông minh còn có thể gián tiếp tăng cao một chút.
Doãn tổng luôn luôn có thể tỉnh sau khi kêu một tiếng chẳng những không có ý định mở mắt, ngược lại biểu tình thoạt nhìn càng khó chịu hơn một chút.
Triệu Tiểu Tiên theo bản năng giơ tay ra để ở trêи trán Doãn Tân sờ soạng một chút. "Phù... Nóng như vậy?"
Triệu Tiểu Tiên gãi đầu một cái, đồng thời trong đầu nhanh chóng nghĩ đối sách, người cũng rất nhanh bay từ trêи giường đi xuống.
Nàng kéo lại cái áo ngủ ở trêи người, thuận tiện cầm lấy một cái áo khoác rồi mặc thêm vào, sau đó đi về hướng cửa phòng.
"Chú Tề." Triệu Tiểu Tiên hướng về phía bên ngoài kêu hai tiếng, sáng sớm người hầu trong biệt thự đã bắt đầu công việc, cho nên rất nhanh Triệu Tiểu Tiên liền nhận được lời đáp lại của đối phương. "Tiểu thư của mấy người hình như phát sốt, làm sao bây giờ?"
Doãn gia có bệnh viện riêng, cũng có bác sĩ riêng, chỉ là bác sĩ không có khả năng mỗi ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều ở trong biệt thự, cho nên từ khi nhận được tin rồi vội vàng chạy đến yêu cầu phải mất một khoảng thời gian.
Trong lúc đó Triệu Tiểu Tiên đắp cho Doãn Tân miếng dán giảm sốt, đổ nước nóng, sau đó mới ngồi bên mép giường, vắt hết óc nhớ lại khoảng trống kia ở trong đầu mình —— về chuyện đêm qua.
Đại khái là sau khi vội vàng mù quáng xong rồi ngồi xuống, mới phát hiện một chuyện đáng sợ là quần áo của mình đã bị đổi qua, hơn nữa là từ bên trong đến bên ngoài toàn bộ đều bị đổi qua hết.
Cho nên là ai đã đổi? Cho nên làm cách nào mà nàng trở về nhà từ khách sạn? Nàng chỉ nhớ rõ là Du Lý đã nói Lạc Đồng An thích nàng, sau đó nàng cảm thấy rất khổ sở, bởi vì vậy mà đã uống không ít rượu...
Nếu là nói như vậy, người say rượu nên là nàng a? Người nằm ở trêи giường nửa chết nửa sống cũng nên là nàng?
Chuyện của Doãn Tân là như thế nào? Cái người mà ngày thường thân thể khá tốt, vậy mà cũng có ngày bị bệnh?
Đang đứng ngồi không yên, người ở trêи giường bỗng nhiên nhúc nhích, thời điểm Triệu Tiểu Tiên theo bản năng ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt mờ mịt yếu ớt của Doãn Tân.
Triệu Tiểu Tiên:...
Cũng phải nói lại, hình như đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dạng nhu nhược đến như vậy của Doãn Tân.
Đầu của Doãn Tân trướng đau không ngừng, cô nhịn không được giơ tay muốn xoa xoa cái trán, kết quả lại đụng đến một cái túi chườm nước đá lành lạnh.
Doãn Tân không khỏi nghi hoặc lại nhìn thoáng qua Triệu Tiểu Tiên đang đoan đoan chính chính ở bên mép giường. "Tôi... làm sao vậy?" Giọng nói của cô khàn khàn hỏi, hỏi xong lại khó chịu ho khan một cái.
"Ai nha, cô đừng có nhúc nhích!" Triệu Tiểu Tiên vội vàng ngăn cản động tác muốn ngồi dậy của đối phương, lại vội vàng không ngừng ấn trở về. "Cô phát sốt."
"Phát sốt?" Doãn Tân nghi hoặc nói, cô đang bình thường tại sao lại phát sốt?
...Nha, vừa nghĩ đến, Doãn Tân vô lực nhắm hai mắt lại, tối hôm qua lăn lộn đến như vậy, còn tắm nước lạnh, không phát sốt mới là lạ.
Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên ngược lại giống như không có việc gì, cảm giác là do cùng với di chứng sau khi say rượu nên phụ phụ thành chính?
Doãn Tân vẫn là không nghe khuyên bảo, nỗ lực cố gắng ngồi dậy. "Tôi không sao." Trước tiên Doãn Tân tạm thời cứ để miếng băng dán giảm sốt ở trêи trán mình, thời điểm quay đầu lại thì nhìn thấy trêи đầu giường có đặt một ly nước, nước vẫn còn nóng, thậm chí còn đang bốc hơi nóng.
Triệu Tiểu Tiên hiếm khi có được nhãn lực nhìn người, Doãn Tân vừa mới liếc mắt một cái, ngay sau đó liền cầm lấy đưa qua. "Đây nè."
Doãn Tân:...
Nha đầu này, hôm nay hình như có chút quá mức ân cần.
Doãn Tân không tiếng động tiếp nhận ly nước, ánh mắt lại không rõ nhìn nàng —— chẳng lẽ Triệu Tiểu Tiên nhớ rõ chuyện xảy ra đêm hôm qua, cho nên liền cảm thấy áy náy?
Nhưng tất nhiên là Doãn Tân suy nghĩ nhiều, Triệu Tiểu Tiên tiếp đó liền hỏi một câu: "Đang yên đang lành tại sao cô lại phát sốt?"
Doãn Tân liền yên lặng đem tầm mắt thu về, lắc lắc đầu. "Khả năng là do trúng gió đi."
Triệu Tiểu Tiên "Nha" một tiếng, lại hỏi: "Vậy còn tôi, ngày hôm qua làm sao quay trở về?" Nàng gãi gãi đầu. "Hình như là có uống một ít."
Nói đến một ít, Doãn Tân vẫn là có chút phát cáu, ngay lập tức nghiêm túc nói: "Sau này không cho phép uống rượu như vậy!"
"Vì cái gì?"
"Không vì cái gì, chính là không cho phép! Càng không cho phép uống một ít!"
"Phi, uống rượu mà cô cũng quản, quản được sao?"
"Cô...!" Doãn Tân gấp gáp bị sặc một cái, ngay lập tức lại ho khan.
Triệu Tiểu Tiên nhìn đôi môi trắng bệnh của Doãn Tân, lúc này mới thỏa hiệp vỗ vỗ lưng của cô. "Được rồi, được rồi, đã biết! Đến nước này rồi..." Nàng nói: "Cô vẫn chưa nói cho tôi biết, làm sao tôi có thể trở về?"
"...Tôi làm sao mà biết?" Doãn Tân uống một ngụm nước, thở hổn hển mấy cái mới cúi đầu nói, cô cố tình không nhìn về phía gương mặt của Triệu Tiểu Tiên. "Cô không phải là đi cùng Chu Tinh và Du Lý hay sao?"
"A, đúng rồi." Triệu Tiểu Tiên gật gật đầu, vậy chắc hẳn là hai người kia đưa mình quay trở về, còn quần áo chắc là do Chu Tịnh giúp mình đổi?
Nhưng mà suy nghĩ một chút, đột nhiên giống như là ý thức được vấn đề gì tương đối xấu hổ, vì thế lén nhìn hai mắt của Doãn Tân, thật cẩn thận nói: "Tối hôm qua, tôi không có làm gì chứ?"
Doãn Tân hỏi: "Cái gì không làm gì?"
Triệu Tiểu Tiên: "Chính là, có phải tôi rất là biết chuyện? Trở về lập tức ngủ."
Doãn Tân: "..."
Trong ánh mắt của Triệu Tiểu Tiên còn có sự chờ mong nhìn Doãn Tân, cái ngữ điệu kia càng mơ hồ khó phân biệt: "Không có... xảy ra cái gì... say rượu nha..." Sau khi lẩm bẩm xong lại nhanh chóng tự hỏi tự trả lời: "Khẳng định không có đúng không, tôi uống rượu cũng rất tốt, khẳng định là không có."
Doãn Tân: "..." Quả nhiên đều đã quên hết.
Thật là đau đầu.
Doãn Tân cái gì cũng chưa nói, giống như là ngồi lâu rồi nên thể lực bắt đầu không chống đỡ nổi, lại chậm chậm rì rì nằm trở về, thuận tiện trở mình một cái, quay lưng về phía Triệu Tiểu Tiên, thoạt nhìn giống như là một đứa trẻ tự kỷ.
"Đã gọi bác sĩ chưa?" Doãn Tân nhắm mắt lại hỏi.
"Đã kêu rồi, lập tức sẽ đến."
"Ân..." Sau khi Doãn Tân lên tiếng, lại một lần nữa giống như đã ngủ rồi, không có nói thêm gì nữa.
Cảm giác dường như đối phương đột nhiên không để ý đến chính mình, Triệu Tiểu Tiên nghi hoặc chớp chớp đôi mắt, nhưng rất nhanh trái tim liền rộng mở.
Sinh bệnh tính tình thường nóng nảy, trong lòng nàng oán thầm một cái, không thèm để ý thì thôi.
Triệu Tiểu Tiên giơ tay gãi gãi chóp mũi, đứng dậy đi về phía nhà tắm, dự định là trước tiên rửa mặt một chút, dù sao lát nữa cũng sẽ có người ngoài đến.
Thời điểm Triệu Tiểu Tiên đẩy ra cánh cửa phòng tắm, Doãn Tân ở trêи giường cũng không tự chủ được lộp bộp một tiếng ở trong lòng, một lần nữa mở to đôi mắt, ảm đạm trong ánh mắt tựa hồ lộ ra một chút lo lắng, nhưng cũng lộ ra một chút mong đợi.
Cùng lúc đó, Triệu Tiểu Tiên đang tâm lớn hơn biển, thời điểm muốn giơ tay lấy ly súc miệng, vô tình nhìn thấy vòi phun ở trêи tường.
Thân thể của nàng không khỏi cứng đờ, động tác cũng không biết vì lý do gì mà dừng lại một chút, trong đầu lúc ngỡ ngàng lúc sửng sốt, thoáng hiện lên hình ảnh liên quan đến chuyện xảy ra ở trong phòng tắm này, làm cho nàng theo bản năng lắc lắc đầu.
...Tình huống này là như thế nào?
Triệu Tiểu Tiên mờ mịt giơ tay gõ gõ đầu của mình, ánh mắt trước sau lại không thể rời khỏi nơi ban đầu đó.
Đại khái là trôi qua một khoảng thời gian rất dài, vẻ mặt giống như là dại ra nhìn nơi khác trong phòng tắm.
Triệu Tiểu Tiên giống như đã nhớ ra cái gì, lại giống như, căn bản không nắm bắt được một chút tin tức hữu dụng nào.
Triệu Tiểu Tiên ném cái ly ở trong tay, sau đó yên lặng ngồi xổm xuống, giơ tay che kín đầu của mình.
Mãi cho đến khi có người gõ cửa, nàng đột nhiên mới ngẩng đầu lên, biểu tình của Triệu Tiểu Tiên vẫn mê mang như cũ, rồi lại giống như lộ ra rất nhiều biến hóa vi diệu.
Vừa mở cửa ra, Triệu Tiểu Tiên cúi đầu từ trong phòng chạy ra ngoài.
------------------------------
Ngày 25-09-2020
P/S: Thật là tội nghiệp thay cho Doãn Tổng 😂