Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 97




Buổi tối sau khi tắt đèn, Lục Kiêu một tay giữ chặt Tô Ngọc Kiều, cúi đầu trầm giọng hỏi cô.

‘’Anh có đen không?”

“Trông không đẹp trai à?’’

“Em thích tôi bây giờ hay là trước khi kết hôn?”

“Ừm hứm?”

Sau khi hỏi câu cuối cùng, Lục Kiêu di chuyển chậm rãi và đầy men tình, buộc Tô Ngọc Kiều phải trả lời câu hỏi của mình.

‘’Hu hu...” Cô sai rồi, cô thật sự sai rồi.

Đầu óc người đàn ông này thật sự quá nhỏ bé, nhỏ hơn đầu một chiếc đinh ghim.



Tô Ngọc Kiều và Lục Kiêu ở nông thôn mấy ngày, cho đến buổi chiều chủ nhật mới để Lục Phong Thu đưa đến bến xe trên huyện lỵ.

Lục Phong Thu tạm biệt cả nhà con trai, trên gương mặt ngăm đen lộ vẻ không nỡ vỗ vai con trai: “Nhớ viết thư về nhé!”

“Ba và mẹ phải giữ gìn sức khỏe, có chuyện gì thì gọi điện cho con.”

Lục Kiêu nhìn ông, cổ họng nghẹn lại.

“Biết rồi, không cần bận tâm trong nhà, ở ngoài phải chăm sóc tốt cho vợ con, cũng phải chăm sóc cho bản thân nữa.”

Người bán vé đang thúc giục hành khách lên xe, Lục Phong Thu cúi đầu xua tay với nhà con trai ý bảo họ nhanh lên xe, chờ ô tô đi xa rồi ông vẫn đứng đó. Lần này chia tay không biết lần tới gặp nhau là lúc nào.

Tô Ngọc Kiều phát hiện tâm trạng của Lục Kiêu đi xuống, cô dựa đầu vào vai anh cọ an ủi. Cô hiểu tâm trạng của anh, bởi vì cô cũng sắp rời xa cha mẹ và người thân để đi xa, chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy muốn khóc rồi. Luc Kiêu nhẹ nhàng bóp tay cô, im lặng bế con trai vào trong lòng.

Lúc trở về xe đã đầy khách nên đi đường cũng nhanh hơn, xuống xe Lục Kiêu dẫn hai mẹ con về đến nhà đúng lúc bốn năm giờ chiều. Dương Mẫn đứng dậy đón Tiểu Bảo đang ngủ trong ngực con gái, vui vẻ nhỏ giọng nói: “Sao hôm nay đã về rồi? Sao không ở lại chơi thêm mấy ngày nữa?”

Lục Kiêu đỗ xe mang theo mấy túi to cha mẹ chuẩn bị vào nhà, giải thích: “Phải nhanh về để đặt vé xe, nếu không sát ngày lại không mua được vé xe đúng ngày.”

Dương Mẫn vẫn vui vẻ nói.

“Không sao đâu, ba Tô có người quen ở cục đường sắt, chúng ta nhờ người đặt chỗ trước là được.”

Từ nhỏ đến lớn con gái đều lớn lên ở bên cạnh bà, mấy ngày nay Dương Mẫn chỉ cần nghĩ đến Tô Ngọc Kiều sắp rời khỏi nhà, xa khỏi vòng tay của bà thì thấy khó chịu không ngủ yên. Bây giờ con rể tâm lý để con gái về trước mấy ngày làm bạn với bà, Dương Mẫn cũng vui.

“Đúng lúc thím Lưu chuẩn bị mua đồ ăn, để mẹ bảo bà ấy mua thêm mấy món các con thích.”

Giao việc cho thím Lưu xong, Dương Mẫn lại kéo con gái và con rể ngồi xuống phòng khách hỏi Lục Kiêu: “Ngày nào các con xuất phát?”

Hôm nay là mùng tám tháng sáu, Lục Kiêu xin nghỉ nửa tháng, còn muốn trừ đi mấy ngày đi trên đường thì cũng còn lại mấy ngày thôi.

Lục Kiêu nhìn Tô Ngọc Kiều nói: “Chuẩn bị mua vé ngày mười hai.”

Đây là ngày họ đã thống nhất, anh vội vàng quay lại, dù nhà mới cấp cho nhưng anh vẫn kịp trang trí, tuy rằng nhờ đồng đội sắp xếp nhưng anh vẫn dành một ngày để dọn dẹp, đỡ khỏi đến lúc anh bận rộn chỉ còn lại Tô Ngọc Kiều một mình không biết xử lý như nào.

“Vậy cũng được, đến đó Kiều Kiều lạ chỗ, một mình còn dẫn theo Tiểu Bảo, con cố gắng chăm sóc nhiều cho nó, chờ sắp xếp ổn thỏa rồi đi trả phép cũng không muộn.”

Dương Mẫn rất hài lòng với sự sắp xếp này, đếm trên đầu ngón tay thì con gái còn ở lại nhà có ba ngày nữa thôi.

Lúc ăn cơm tối, Dương Mẫn liên tục gắp đồ ăn mà cô thích cho cô, thi thoảng lại gắp cho con rể và cháu ngoại.

Tô Ngọc Kiều nhìn núi đồ ăn trong bát thấy mà thờ thẫn.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Dương Mẫn cố ôm Tiểu Bảo vào phòng mình ngủ, Tô Ngọc Kiều vẫn cư xử bình thường cho đến khi tắt đèn, không nhịn được nhào vào vòng tay của Lục Kiêu mà nức nở khe khẽ.

Lục Kiêu chỉ có thể im lặng ôm chặt cô, một bên vỗ vai cô, một bên hôn đỉnh đầu cô an ủi.