Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 88




Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ trắng như tuyết. Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu trên gò má, Tô Ngọc Kiều bị quấy nhiễu không ngủ yên được, cô cau mày muốn xoay người. Chỉ là vừa mới làm động tác xoay người, cảm giác bủn rủn vô lực lập tức tràn ra toàn thân, cô khó chịu khẽ rên khó chịu.

Toàn bộ nửa người dưới từ phần eo, như là vừa mới bị người tháo xuống rồi lại lắp lên, cảm giác tê dại khó chịu, làm cho Tô Ngọc Kiều trực tiếp tỉnh lại. Trong phòng ngoại trừ cô không có một bóng người nào. Cả người Tô Ngọc Kiều ĩu xìu, ngay cả sức lực ngẩng đầu cũng không có, cô hừ nửa ngày cũng không thấy đầu sỏ gây tội tới dỗ cô, không khỏi tức giận bĩu môi.

Trên tủ đầu giường đặt một chiếc đồng hồ nữ tinh xảo, Tô Ngọc Kiều chậm rãi cầm đồng hồ trong tay, vừa nhìn đã gần mười giờ. Khó trách lại yên tĩnh như vậy. Tô Ngọc Kiều một lần nữa ngã nằm về giường, duỗi ngón tay tinh tế mát xa thắt lưng khó chịu, trong miệng nhỏ giọng mắng thầm động vật.

Cánh cửa đóng sầm lại, có ai đó mở nó từ bên ngoài.

Lục Kiêu vừa bị nguyền rủa như da thú ăn mặc chỉnh tề từ bên ngoài đi vào.

Khuôn mặt lãnh đạm bị ánh sáng nhẹ trong phòng chiếu vào trở nên lãng tử hơn.

“Tỉnh rồi thì dậy đi, anh đã mua hết đồ rồi.”

Lục Kiêu đi qua ngồi bên cạnh cô nói. Tô Ngọc bất mãn trừng anh một cái, trách móc:

"Em cũng nhớ nhưng anh đã quên đêm hôm qua rồi sao? Hiện tại thắt lưng em đau giống như bị gãy đây này.”

Nói xong trong mắt liền chứa đầy nước mắt, phối hợp với vành mắt hồng hồng có vài phần đáng thương. Lục Kiêu hơi chột dạ rũ mí mắt xuống, bàn tay to đặt lên chăn lông chủ động xoa bóp eo cho cô. Sức lực của anh lớn hơn cô, dùng lực vừa phải, Tô Ngọc Kiều thoải mái lại nhẹ nhàng hừ lên, còn vươn tay muốn ôm. Bộ dạng của cô bây giờ, giống hệt bộ dạng Tiểu Bảo ôm bình sữa làm nũng buổi sáng.

Trong lòng Lục Kiêu mềm nhũn, giơ tay kéo người vào trong ngực anh, dựa vào đầu giường nửa ngồi xuống, để cô dựa vào thoải mái hơn. Tô Ngọc Kiều nhắm mắt lại hưởng thụ, hỏi anh: “Vừa rồi anh nói mua xong cái gì?"

“Hôm qua mẹ vợ bảo anh không được về tay không nên buổi sáng khi em còn chưa tỉnh, anh đưa Tiểu Bảo ra ngoài mua vài thứ.”

Lục Kiêu nhẹ giọng giải thích.” Vậy anh mua được gì rồi?"

Tô Ngọc Kiều vô thức nói chuyện phiếm với anh.

“Mua chút vải, còn có đồ ăn.”

Lục Kiêu không quan tâm, chỉ vì mẹ vợ đã dặn nên anh liền làm theo.

“À, lần trước em đưa Tiểu Bảo về thăm ba mẹ, bọn em cũng mua vải, chúng ta thật tâm đầu ý hợp thật đấy.”

Tô Ngọc Kiều cọ cọ cổ anh nói. Tay của Lục Kiêu dừng lại, sau đó làm như không có việc gì hỏi một câu:

"Sao đột nhiên em muốn trở về?”

“Không có vì sao cả, đó là ba mẹ anh nên cũng là ba mẹ em, về thăm thôi, không có chuyện gì.”

Tô Ngọc Kiều biết vì sao anh nghi ngờ nên cũng không trách anh hỏi han. Lần đầu tiên cô mang Tiểu Bảo về quê, bà Lục cũng vô cùng ngạc nhiên.

Cô không muốn giải thích quá nhiều, dù sao biểu hiện hiện tại của cô mọi người đều rõ như ban ngày, sớm muộn gì Lục Kiêu cũng có thể thản nhiên tiếp nhận.

“Được rồi, chúng ta còn phải lên xe, em vẫn nên dậy thôi.”

Cảm giác trên người khôi phục chút sức lực, Tô Ngọc Kiều duỗi lưng, lại ôm cổ Lục Kiêu hôn một cái, dịu dàng nói: “Cám ơn chồng!!”

Lục Kiêu suy nghĩ hỗn loạn một hồi, mới đứng dậy đi ra khỏi phòng dưới ánh mắt chăm chú của cô.

“Khụ, anh xuống dưới lầu chờ em.”

Bắt đầu từ khi anh trở về, người vợ bây giờ và trước kia đã thay đổi quá nhiều, đến mức Lục Kiêu luôn luôn trầm ổn trấn định phải tốn một ít thời gian mới có thể dần thích ứng được.

Tô Ngọc Kiều không nhìn ra anh không được tự nhiên, tâm trạng rất tốt mở tủ quần áo ra chọn lựa quần áo, cuối cùng cầm một cái váy liền áo màu trắng trân châu năm nay mới mua. Trước ngực và ống tay áo đều đính cúc áo đính đá tinh xảo, mặc ở trên người tôn lên khí chất nhẹ nhàng lại tao nhã.