Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 83




Bên ngõ Hòe Bắc có rất nhiều hàng xóm cũ thường xuyên qua lại của nhà họ Tô. Mọi người đều rất quan tâm chuyện của nhà họ nên Dương Mẫn cùng mẹ chồng giải thích lại cho mọi người một lần nữa.

“Hây, thật vất vả mới có vài ngày yên ổn, sao lại loạn thành như vậy.”

Có một bà lão chống gậy thở dài nói. Bên cạnh bà có một ông lão gãy chân hừ một tiếng, buồn bực nói:

"Bao nhiêu hy sinh để đôi lấy hòa bình, thế mà luôn có mấy kẻ súc sinh không bằng heo chó không biết quý trọng, nên kéo bọn chúng ra chiến trường chắn đạn mới đúng.”

Bà nội Tô tại hiểu hơn chút ít nên khuyên bảo mấy người khác: "Đây đều là những thành phần cá biệt bại hoại nhưng trên đời vẫn cũng còn có nhiều người tốt. Chúng ta chả cần liều mạng với bọn cặn bã ấy làm gì, nhìn những cô gái chàng trai đang chơi đùa ngoài kia, các ông còn cảm thấy không đáng giá sao?"

“Đúng, đừng để một con sâu làm rầu nồi canh. Đất nước nào mà không có mấy con sâu mọt nên sớm muộn gì cũng sẽ ra tay vì dân trừ hại.”

Tô Ngọc Kiều ngồi cùng mẹ và bà nội.

Từ nhỏ cô đã thích nghe những vị anh hùng từ trên chiến trường trở về kể lại những gì họ đã trải qua khi còn trẻ, cô cũng yêu đất nước mình sâu đậm, chỉ là cô quá nhỏ bé, những người đang ở biên cương tổ quốc dùng máu thịt của mình bảo vệ đất nước mới là anh hùng chân chính.

Lúc này Lục Kiêu từ sân sau đi tới, tay áo xắn đến khuỷu tay, trên người dính đầy bụi bặm, trong tay còn mang theo một chồng ngói vỡ.

Nhìn xem, anh hùng bảo vệ quốc gia cũng là anh hùng của cô ấy.

“Nội ơi, nhà mình còn dùng mấy miếng ngói vụn này không?"

Nếu không thì để anh đem bỏ đi.

Bà Tô nghiêng đầu cười híp mắt nói: “Giữ lại đi, đặt ở góc tường bên kia là được. Vừa hay ông nội con muốn làm thêm một bồn hoa, dùng nó làm nền cũng được.”

Vừa rồi nghe nói mái ngói trên nóc phòng ngủ phía tây bị vỡ nên Lục Kiêu mang theo thang liền leo lên sửa.

Sau khi anh đem ngói vỡ chuyển đến nơi bà nội chỉ thì Tô Ngọc Kiều đi theo anh đến bên cạnh giếng nước trong sân, cầm gáo nước rửa tay cho anh.

Mắt thấy cháu gái cùng cháu rể bọn họ xem trọng càng ngày càng ân ái, ý cười trên mặt bà nội Tô càng lúc càng sâu. Lúc trước nghe con dâu nói bà còn không thể tin nhưng lúc này thì có thể yên tâm rồi.

“Ngọc Mai, đây chính là cháu rể đi lính nhà bà sao?"

Có người nhìn thấy liền tò mò hỏi, vừa nói: “Ánh mắt của bà tốt quá. Vừa nhìn là biết chàng trai này đáng tin cậy.”

Bà Tô gật đầu, không chút khiêm tốn nói: “Là ông già nhà quyết định. Lục Kiêu rất tốt, tôi cũng rất hài lòng.”

Thật ra lúc trước khi Tô Ngọc Kiều cật lực kháng cự hôn nhân sắp đặt này, bà Tô từng do dự. Nhưng bà cũng đồng ý với cái nhìn của ông già, đứa nhỏ Lục Kiêu này từ nhỏ đã ổn định có trách nhiệm, nếu Kiều Kiều thật sự có thể gả cho nó, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không quá tệ.

Bà rất hài lòng với con dâu Dương Mẫn nhưng có một điểm không ổn đó là con dâu quá nuông chiều bọn nhỏ, hơn nữa đối với cháu gái, lại cưng chiều quá mức. Nhưng ông lão nhà bà cũng cưng chiều không đúng mực theo, dẫn đến tính tình cháu gái hơi thất thường, bà cũng không có biện pháp uốn nắn.

Bọn họ không quản được đứa nhỏ nên muốn tìm cho cô một đối tượng đáng tin cậy. Vừa đúng lúc ông cụ nhà họ Lục thân thiết với bọn họ nhiều năm, bọn họ cũng đã nhìn Lục Kiêu, biết tính tình anh, nên năm đó khi Tô Ngọc Kiều bị bức hôn, bà cũng không phản đối. Nhưng kết hôn không bao lâu, bà cũng nhận thấy cháu gái cùng cháu rể luôn bất hoà, không giống như là một đôi vợ chồng nhỏ vừa mới tân hôn.

Nhiều năm như vậy, bà Tô đã từng hối hận nhưng hôm nay nhìn lại, cũng may, năm đó bọn họ đã quyết định đúng.