Từ khi Tiểu Bảo có nhận thức thì cậu chỉ nhìn thấy ba qua hình ảnh, trước hai tuổi Tô Ngọc Kiêu chưa từng nói cho cậu biết về Lục Kiêu, vẫn là Dương Mẫn lén cho Tiểu Bảo nhìn ảnh chụp của ba, cậu mới biết được ba cậu trông như thế nào.
Đứa con trai còn nhỏ ngoan ngoãn, cậu muốn có ba nhưng biết mẹ ghét ba, cho tới bây giờ cậu chưa từng nhắc tới ba, muốn gặp ba thì lại xem ảnh chụp, cho đến khi Tô Ngọc Kiều chấp nhận cho cậu ôm ảnh ba đi ngủ, Tiểu Bảo sớm trưa tối đều thì thẩm với ảnh chụp Lục Kiêu.
Tô Ngọc Kiều tự nhận rằng cô yêu con trai mình nhất, duy chỉ có chuyện này, cô phải xin lỗi con trai, con cần ba nhưng cô không thể cho cậu một gia đình đây đủ. Lục Kiêu mở hai tay ra, thử kéo Tiểu Bảo tiến vào ngực mình: “Tiểu Bảo có muốn không? Cho ba ôm con một cái nhé?”
Nhận lấy ánh mắt cổ vũ của mẹ, Tiểu Bảo buông tay ra, xoay người ngại ngùng nhào vào lòng ba, lập tức đã được người ba cao lớn bế lên. Cái ôm của ba rất khác mẹ, vòng tay của ba vừa vững vừa rộng, Tiểu Bảo ghé vào vai ba vô cùng vui vẻ nở nụ cười. “Baaa”
“Ba, là ba đến đón con và mẹ sao?”
“Sao ba đến muộn vậy? Tiểu Bảo nhớ ba nhiều!”
“Ba xin lỗi, ba đến trễ.”
Lục Kiêu kiên nhẫn trả lời từng vấn đề của con trai, giọng nói miễn cưỡng đè thấp xuống, cố gắng hết sức làm cho giọng mình nhẹ nhàng nhất. Tiểu Bảo không sợ khuôn mặt lạnh lùng của anh, có lẽ là do mối quan hệ huyết thống ba con, lần đầu tiên gặp mặt Tiểu Bảo đã dám ở trong lòng ba cười to, thậm chí còn cưỡi trên vai Lục Kiêu. Lục Kiêu hài lòng với tất cả, anh tháo mũ xuống xốc con lên cổ rồi bế đi.
Tiểu Bảo ở chỗ cao thấy được phong cảnh, không những không sợ mà còn thích thú vẫy tay gọi Tô Ngọc Kiều:
“Mẹ, mẹ thấy không, ba cao quá, còn cao hơn so với chú út!”
Tô Ngọc Kiều ôm Vi Vi đi theo phía sau bọn họ, lo lắng con trai quay người rất dễ bị ngã, cô đang muốn nhắc nhở Lục Kiêu, thì thấy anh vòng một bàn tay ra phía sau, vững vàng che chở cho Tiểu Bảo.
Nhìn thấy bọn họ hòa hợp bên nhau, Tô Ngọc Kiều cũng rất vui vẻ. Khi mấy người về đến nhà, thím Lưu đã làm xong đồ ăn, chỉ chờ anh trai, chị dâu cả về ăn cơm.
Dương Mẫn muốn ổn định lại cảm xúc, bà sợ bọn nhỏ đói bụng, vội thúc giục Tô Ngọc Kiều dẫn bọn nhỏ rửa tay ăn cơm trước. Tiểu Bảo bây giờ mới lớn, cũng không cần tới sự giúp đỡ của mẹ - người mà cậu yêu thương nhất, giờ thì lại rửa tay cùng ba.
Hai ba con rửa tay chung một chậu, Tiểu Bảo xoa xoa bàn tay nhỏ bé của mình, rửa tay xong trước còn lấy khăn cho ba lau tay. Lục Kiêu nhìn thấy con trai còn nhỏ đã biết nghe lời thì trong lòng vừa vui vừa thích, anh cũng rất biết ơn Tô Ngọc Kiều chăm sóc Tiểu Bảo tốt như vậy khi anh không có nhà, sau đó vuốt ve đầu Tiểu Bảo dẫn cậu vào nhà ăn ăn cơm.
Nhìn xem thời gian, Dương Mẫn quyết định không đợi nữa, gọi con rể nhanh ngồi xuống ăn cơm, Lục Kiêu đã ở lâu như vậy, bà cũng không biết anh xuống xe lửa khi nào, đi đường có mệt hay không?!
“Chúng ta ăn trước, A Kiêu trở về khi nào vậy, sao không gọi điện thoại trước để chúng ta đến nhà ga xe lửa đón con.”
Dương Mẫn thân thiết gắp thịt và rau cho con rể. Sau lần gặp mặt buổi sáng, lần đầu thấy con rể thuận mắt như vậy, ngay cả con ruột cũng xếp đằng sau.
“Trong quân đội con nhờ đồng đội mua vé trước, nên không kịp nói với mọi người.”Lục Kiêu giải thích.
Dương Mẫn lại hỏi: “Vậy đơn xin nhập ngũ của con đã được phê duyệt chưa?”
Nói xong theo bản năng bà liếc mắt nhìn con gái, bà hơi sợ Tô Ngọc Kiều nhất thời hối hận.
Lục Kiêu nhìn theo tầm mắt của bà, hiển nhiên hai người có suy nghĩ giống nhau.
Anh siết chặt chiếc đũa rồi trầm giọng nói:
“Quân đội đã phê chuẩn, con đã kiểm tra trước khi về nhà.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”