Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 70




Tiểu Khâu tức nghẹn họng nhưng cũng biết việc này đến đây không thể thay đổi được, anh ta khó có thể làm gì được nữa. Lúc này bình thường là lúc mọi người ngồi xuống ăn cơm trưa nhưng ai nấy đều đang hóng chuyện mê mẩn, không ai muốn động đậy, còn đứng chen chúc trước cửa nhà họ Tô không chịu rời đi.

Những người tụ tập ở đây hầu hết đều là người nhà của công nhân nhà máy dệt, những người quen thuộc với gia đình nhà họ Tô, vụ cháy nhà máy vừa xảy ra cách đây không lâu, mọi người vẫn còn nhận thức rõ ràng về hành động dũng cảm chữa cháy của cha con nhà họ Tô. Có người không tin nhà họ Tô sẽ hợp tác với kẻ địch, bây giờ nhìn thấy bộ đáng bình tĩnh của Tô Ái Hoa sau khi trở về, lại nghe nói ông chủ động hoàn thành thủ tục khám xét, gọi điện cho chính quyền thành phố và cảnh sát, mọi người càng tin chắc rằng việc hợp tác với kẻ thù của gia đình họ Tô là không thể.

Thời gian trôi qua, trong lòng Tiểu Khâu biết chuyện này không còn chỗ để hành động nhưng khi nghĩ khi trở về sẽ phải chịu đựng cơn tức giận của chú mình, anh ta vẫn thấy không cam lòng.

Đôi mắt hắn đảo quanh, ánh mắt cuối cùng rơi vào người Tô Ngọc Kiều, theo Lạc Thu Nhã kể, cô ta tìm thấy những bức thư trong phòng của Tô Ngọc Kiều, đợi lát nữa khi vào trong anh ta.

...

Lục Kiêu nghiêng người lùi về sau một bước, thân hình cao lớn trực tiếp chặn Tô Ngọc Kiều ở phía sau, trong mắt có sát ý nhìn thắng về phía anh ta. Tiểu Khâu vô thức run rẩy, xương sườn lại bắt đầu đau nhức, anh ta không cam lòng nhưng biết điều quay mặt đi cúi đầu xuống.

Tô Ngọc Kiều nửa nghiêng nửa người đang nói chuyện với mẹ về việc để Tiểu Bảo và Vi Vi ở nhà bà Giang, có chút lo lắng bọn họ sẽ sợ hãi.

Tiểu Bảo còn nhỏ, Vi Vi lại là một cô bé nhút nhát, vì vậy tốt nhất là nên giải quyết chuyện này nhanh chóng và đi đón bọn trẻ càng sớm càng tốt.

Vừa nói, Tô Ngọc Kiều thấy đứng hơi mệt mỏi, vừa liếc mắt nhìn thấy Lục Kiêu tiến lại gần mình một bước, sau đó tự nhiên tựa lưng vào lưng anh.

Lục Kiêu lưng cứng đờ, Tô Ngọc Kiều cảm thấy cứng quá, khó chịu như dựa vào tường, cô bất mãn quay tay ra, vỗ nhẹ vào eo anh.

Lục Kiêu nghiến răng nghiến lợi muốn tiến lên một bước để tránh khỏi tay cô nhưng không hiểu sao trong phút chốc anh lại im lặng thả lỏng sau lưng.

Tô Ngọc Kiều hài lòng tiếp tục dựa vào, nhẹ nhàng tựa đầu cô sau vai anh.

Một sợi tóc cọ vào cổ anh, Lục Kiêu cau mày, hơi quay đầu tránh né nhưng hai chân vẫn bất động, tiếp tục làm chỗ cho cô tựa.

Lúc Tô Ái Hoa trở lại, Tô Ngọc Kiều cảm thấy sự tình đã được giải quyết, thật sự không đúng, phải nói từ lúc Lục Hiểu xuất hiện, cô đã cảm thấy nhẹ nhõm rồi.

Đợi một lúc, Tô Vũ cuối cùng cũng trở lại cùng với một đội cảnh sát mặc thường phục, chỉ có người đứng đầu là Cục trưởng Uông mặc đồng phục cảnh sát. Thanh niên bảo vệ đi cùng họ chân trước chân sau đến nơi, cậu đạp hết sức mình trên đường đi, bánh xe quay tròn sắp bốc khói đến nơi.

Lý Chính Văn ngồi ở ghế sau xe đạp, một tay ôm chiếc cặp, tay kia giữ chặt cậu thanh niên bảo vệ, sợ mình không cẩn thận ngã xuống dập mông. Tuy nhiên, cho dù không bị ngã xuống, Lý Chính Văn cũng cảm thấy mông mình sắp vỡ thành tám mảnh sau khi xóc nảy trên đường đi.

Nhân lúc còn chưa tới nơi, Lý Chính Văn đã nhảy xuống xe đạp, nhanh chóng đưa tay về phía sau mông xoa xoa hai cái, thả tay ra thì biểu cảm nhe răng trợn mắt đã biến mất sạch sẽ, nhìn lại đã thành một thư ký chính phủ trang trọng và uy nghiêm.

Cục trưởng Uông từng là một người lính dưới quyền ông nội Tô, sau khi chuyển nghề vẫn thường xuyên qua lại với nhà họ Tô và có quan hệ rất tốt với Tô Ái Hoa. Ông nội của Lý Chính Văn lại là đồng đội cũ với ông nội Tô, những người đã cùng nhau chiến đấu sống chết trên chiến trường, quan hệ của hai nhà cũng vui vẻ.