Người nhà một mực yêu thương cô, Tô Ngọc Kiều vẫn biết rõ, từ trước đến nay cô luôn là một người kiêu hãnh bởi tất cả mọi người trong nhà đều nuông chiều và lo lắng cho cô.
Nhưng bây giờ Tô Ngọc Kiều giống như tỉnh ngộ sau một đêm, cô có thể trở thành chỗ dựa dẫm cho người nhà, cô muốn bảo vệ gia đình, tìm ra những kẻ đang rình rập trong bóng tối hãm hại người thân cô.
Trong mơ cô chỉ có thể nhìn người nhà lần lượt ngã xuống, cảm giác bất lực khiến cô vô cùng khó chịu, cô không muốn phải trải qua thêm lần nào nữa.
Ánh mắt Tô Ngọc Kiều nhìn chằm chằm vào bức tranh của con trai vẽ, buột miệng hỏi:
“Mẹ, gần đây dì Đường tìm mẹ có chuyện gì không?”
Vợ của phó giám đốc tên Đường Văn Lệ, mà trước đây phó giám đốc là trợ lý đi theo ba Tô từ ngày ông còn là lãnh đạo nhỏ của nhà máy dệt, ông ta có thể lên tới chức phó giám đốc không thể thiếu sự đề bạt của ba Tô.
Hai nhà vẫn qua lại, hơn nữa Đường Văn Lệ thực sự là người tốt, mối quan hệ giữa 2 nhà vốn rất tốt, trước đây Tô Ngọc Kiều cũng rất thích nhân phẩm của dì Đường.
“Chiều hôm qua chúng ta cùng uống trà chiều, làm sao vậy?”
Dương Mẫn nói xong có chút chột dạ nên hơi đảo mắt.
Ngày hôm qua Văn Lệ đưa cho bà xem trọn bộ trang sức ngọc trai, Dương Mẫn cảm thấy thật là tinh xảo hoàn mỹ, vừa vặn gần đến sinh nhật con gái bà, bà liền hỏi Đường Văn Lệ có thể bán lại cho bà không.
Nào ngờ Đường Văn Lệ nói đây là có người nhờ bà ta mang đến tặng để nhờ giúp đỡ, Dương Mẫn chần chừ một hồi mới bảo bà ta nói xem có chuyện gì, không nhìn vào trang sức, nếu có thể bà sẽ cố gắng giúp đỡ.
Đường Văn Lệ nói là có người muốn nhờ bà ta hỏi thử lão Tô, xem có thể cho người nhà của họ đi cửa sau vào làm công nhân trong nhà máy dệt không, hơn nữa còn có thể đưa thêm chút phí bồi bổ.
Dương Mẫn vừa nghe, liền từ chối bà ta ngay tại chỗ.
Đừng nói bà không giúp, mà bà chắc chắn, Tô Ái Hoa cũng chắc chắn không nghe theo bà, ông là một người liêm khiết tuyệt đối không chấp nhận làm thứ sai trái này.
Nhìn bộ trang sức ngọc châu lấp lánh nhưng nguyên tắc thì Dương Mẫn vẫn phải kiên định, mặc cho Đường Văn Lệ tiếp tục rót mật ngọt vào tai đây là quà tặng bà, nếu sự việc không thành bà ta sẽ không cho lấy.
Nhưng không thể không nói, Dương Mẫn quả thật rất muốn mua bộ trang sức đẹp đẽ kia, suýt chút nữa nhịn không được lại nhờ Đường Văn Lệ đi hỏi giúp xem người kia có chịu bán không.
Việc này bà còn giấu Lão Tô không dám nói cho ông biết, kết quả con gái lại hỏi trước mặt bà.
“Mẹ, dì Đường có phải mang theo một bộ trang sức ngọc châu sáng bóng và nói có người nhờ bà ta tìm mẹ có việc không?”
Dương Mẫn kinh ngạc suýt chút nữa làm rơi cái chén trong tay, chiều hôm qua không phải là con gái đến cửa hàng thử mấy bộ đầm mùa hè mới về sao? Cô không ở nhà sao lại biết chuyện này?
“Làm sao con biết dì Đường đến, ai nói với con vậy?”
Ngày hôm qua ngoài Đường Văn Lệ trong nhà chỉ có bà và chị Lưu, mà chị Lưu luôn thật thà biết thân biết phận, sao có thể nói chuyện này với con gái bà được, hơn nữa hôm qua hai bà cũng chỉ tám chuyện nho nhỏ, người quét dọn trên lầu nhà chị Lưu còn khô thể nghe thấy mà.
Đương nhiên là Tô Ngọc Kiều nghe từ chính miệng người mẹ Dương Mẫn trong mơ nói báo mộng cho cô, hơn nữa về chuyện này, trước mắt cô biết nhiều hơn so với bà.
…
Quả thật lúc đầu Đường Văn Lệ tới đây thay người ta hối lộ cho Dương Mẫn, nhưng mà chính bà ta là người làm ra chuyện này, bởi vì ngay từ đầu người cung cấp trang sức muốn nhờ vả bà ta, nhưng mục đích chính là để bà ta tác động đến Dương Mẫn.
Chỉ cần Dương Mẫn nhận lấy bộ trang sức này, cho dù có mua hay không thì tác dụng của bộ trang sức này chỉ có một, trở thành vật chứng tố cáo Tô Ái Hoa nhận hối lộ.
Vốn dĩ lời nói có thể đổi trắng thay đen, huống chi nhân chứng vật chứng đầy đủ, nếu cô mua vậy thì chứng cứ đâu, ai có thể chứng minh là cô trả tiền.