Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 295




Ba của Trần Tiêu gật đầu, ông rất coi trọng Tống Trường Tĩnh, từ nhỏ đã lớn lên dưới mắt của ông, ông biết tất cả về Tống Trường Tĩnh và không sợ sau này đám ức hiếp con gái mình. Mẹ Trần Tiêu nhìn con rể tương lai hiền lành ưu tú của bà mà vô cùng hài lòng, lớn tuổi thì có gì sai, chỉ có người lớn tuổi mới biết yêu thương người khác. Phải nói rằng mẹ của Trần Tiêu và ba Tống mạch não đã cùng vào một điểm rồi.

"Tiêu Tiêu, ở nhà không có trà. Đi hợp tác xã cung ứng mua một gói đi." Mẹ Trần Tiêu cười quay về phía Tống Trường Tinh và nói:

“Trường Tỉnh, con đi cùng đi”

Tống Trường Tinh bình tĩnh đứng dậy đồng ý, Trần Tiêu cắn môi cũng đứng dậy. Hai người lần lượt bước ra khỏi sân chung, thu hút rất nhiều ánh mắt của vợ quân nhân trên đường đi.

Có người gan lớn hỏi đùa về mối quan hệ của họ.

Tống Trường Tinh cười đáp lại:

“Sau này thực sự có tin tức tốt, sẽ đãi các chị dâu một chút đồ ngọt.”

Lần này, quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn được xác nhận, lúc sau, các chị em vợ nhân quân nhân đã đến chúc mừng. Khi đến đoạn đường vắng vẻ, Tống Trường Tinh bước nhanh đuổi theo Trần Tiêu phía trước, đưa tay thử nắm lấy tay cô. Trần Tiêu bỏ ra nhưng bỏ không được.

Bàn tay của Tống Trường Tinh to hơn tay cô rất nhiều, khi anh nắm chặt tay cô, Trần Tiêu mới nhận ra lòng bàn tay anh đang lo lắng đến đổ mồ hôi.

"Tiêu Tiêu, em, em có đồng ý đúng không?"

Mặc dù Tống Trường Tinh nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trên thực tế, trong khoảng thời gian này, anh đã phải tự mình xây dựng tâm lý rất nhiều mới dám mỉm cười tiếp cận cô mỗi ngày. Kể từ khi biết mình vô tình bị em gái của bạn thân mình thu hút, anh càng ngày càng trở nên bất an trước mặt Trần Tiêu. Anh sợ suy nghĩ của mình sẽ bị phát hiện nhưng cũng sợ cô ấy không phát hiện được.

Vừa muốn biết cô ấy sẽ phản ứng thế nào khi biết chuyện nhưng cũng sợ cô ấy sẽ chọn cách tránh xa mình. Mãi cho đến khi biết được từ bạn nối khố rằng Trần Tiêu bị gia đình ép buộc phải đi xem mắt, anh mới quyết định ra tay. Câu nói “trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường” có phần đúng nhưng cũng có phần không chính xác. Tống Trường Tinh cảm thấy Trần Tiêu hẳn là có chút tình cảm với mình, nhưng có lúc lại cảm thấy không phải.

Lần trước ra khỏi nhà Lục Kiêu, anh chính thức bày tỏ tình cảm với cô, Trần Tiêu lúc đó nói cho cô vài ngày để suy nghĩ, Tống Trường Tinh đồng ý, ba ngày sau lại đến gặp cô. Trần Tiêu vẫn chưa có câu trả lời, Tống Trường Tinh ngập ngừng nói, ba mẹ anh nóng lòng muốn cuối tuần tới để bàn bạc chuyện đính hôn. Trần Tiêu vẫn không phản đối. Tống Trường Tinh cảm thấy không phản đối vậy thì là bằng lòng.

Hãy tha thứ cho anh, dù anh có thể chỉ huy trên chiến trường nhưng anh vẫn không chắc chắn về tình cảm của cô dành cho anh. Hiện tại, anh lại lần nữa hỏi vấn đề này. Mà lần này, trong lòng Trần Tiêu đã có đáp án.

"Em đồng ý đính hôn, nhưng chuyện kết hôn, anh có thể cho em thêm một chút thời gian được không?"

Trần Tiêu im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.

Khoảng thời gian này trôi qua nhanh đến mức cô không thể hình dung được suy nghĩ của mình chứ đừng nói đến việc phải đối xử với anh như thế nào trong mối quan hệ này. Cô muốn từ từ bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ về cảm giác của mình bây giờ đối với Tống Trường Tinh.

"Được rồi, em có muốn kết hôn hay không là tùy em, muốn kết hôn khi nào thì tùy em."

Tống Trường Tinh đồng ý, sau đó lại trấn an cô:"Tiêu Tiêu, anh xin lỗi, anh đã quá nóng vội, gây áp lực nhiều cho em, mặc dù bây giờ chúng ta đã đính hôn nhưng em cũng đừng có cảm thấy có lỗi.”

“Nếu nghĩ lại mà thấy chúng ta không thích hợp thì hãy quên đi. Như anh đã nói trước đó, anh sẽ nhận hết trách nhiệm và chịu mọi trách nhiệm."

"Nhưng anh cũng mong em có thể cho anh một cơ hội. Nếu anh làm điều gì không tốt khiến em không thích, em có thể nói với anh trước và cho anh một cơ hội sửa chữa được không?"

Nói đến đây, lòng bàn tay của Tống Trường Tinh lại đổ mồ hôi.

Cuối cùng, anh nhìn thấy Trần Tiêu gật đầu, chưa kịp vui mừng đã nghe thấy cô nói:

"Em có thể hỏi anh một câu được không?"