Trên đường về đơn vị, lần Tử Ngang cách một lúc lại quay sang nhìn Lục Kiêu một lần. Không biết đến lần thứ bao nhiêu, Lục Kiêu lạnh lùng quay sang liếc anh ta một cái: "Có việc gì?"
"Không có việc gì thì ông đây không thể nhìn cậu sao?"
Tần Tử Ngang lí lẽ hùng hồn nói. Khóe miệng Lục Kiêu giật giật, không thèm để ý đến anh ta nữa. Một lát sau, lần Tử Ngang lên tiếng chất vấn anh:
"Tôi nghi ngờ anh đã dùng thủ đoạn thấp kém gì đó để dụ dỗ con gái nhà lành, nói mau, anh theo đuổi vợ anh như thế nào vậy?”
Mẹ nó, rõ ràng anh ta còn lớn hơn Lục Kiêu hai tháng, dựa vào cái gì mà người ta đã có vợ có con rồi còn anh vẫn cô đơn một mình?
Nhớ tới cô vợ nhỏ xinh đẹp của Lục Kiêu, trong lòng anh lại thua xót, thầm nghĩ mình cũng đâu có kém gì cậu ta chứ?
"Cậu đang nói nhảm cái gì vậy?”
Lục Kiêu khinh bỉ nói: "Ghen tị thì cứ nói thằng, cho dù có chửi bới tôi cũng vô dụng, không thể nào thay đổi được sự thật tôi có vợ, còn cậu thì không!"
Câu cuối cùng có thể nói như giết người không dùng dao.
Tần Tử Ngang bị kích động, nhấc chân đá anh một phát. Lục Kiêu nghiêng người tránh được, đánh lại một quyền, lần Tử Ngang cũng tránh được, lại đánh lại một quyền, Lục Kiêu giơ tay đánh trả, bên dưới còn đá vào bắp chân anh ta một cước. lần Tử Ngang không kịp đề phòng, lảo đảo hai bước, nói:
"Em dâu có biết cậu âm hiểm như vậy không?"
"Ai là em dâu của cậu?"
Bên này hai người đấu đá lẫn nhau, bên kia Tô Ngọc Kiều đỏ mặt trốn vào trong căn phòng mà nhà họ Ngụy đã chuẩn bị cho cô.
Quần áo cô nhăn nhúm, môi vừa tê vừa sưng giống như vừa ăn ớt xong vậy, làm cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết cô vừa làm chuyện gì. Tô Ngọc Kiều nhìn vào trong gương, cô vươn tay ấn ấn đôi môi sưng đỏ của mình, thầm nghĩ với bộ dạng thì làm sao mà ra ngoài gặp người được đây?Đúng lúc này Hồ Lan Hương và mẹ Ngụy Trúc Căn đã làm xong cơm tối, đang ở dưới lầu gọi cô xuống ăn cơm.
"Được, em sẽ xuống ngay."
Tô Ngọc Kiều úp gương xuống, oán giận mắng người nào đó hai câu, lại dùng khăn tay thấm nước lạnh đắp lên môi một hồi lâu mới dám xuống lầu.
Cũng may là ở Ngụy gia còn chưa có điện, lúc ăn cơm thì sắc trời đã tối đen, chỉ đốt có hai cây nến ở góc bàn để chiếu sáng.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tô Ngọc Kiều cầm lấy quần áo đi tắm rửa trước, sau khi cởi quần áo ra, cô cúi đầu nhìn mấy dấu hằn lại trên ngực mình, gương mặt lập tức đỏ lên. Buổi tối Tô Ngọc Kiều và Hồ Lan Hương ngủ chung một cái giường, mẹ của Ngụy Trúc Căn còn chu đáo chuẩn bị cho bọn họ hai cái chăn mỏng. Ban ngày dưới núi đã mát mẻ, ban đêm nhiệt độ lại càng thấp hơn.
Trước khi ngủ, hai người trò chuyện một lát, trong lòng Tô Ngọc Kiều vô cùng lo lắng cho con trai ở nhà, ban đêm lúc ngủ còn mơ thấy Tiểu Bảo đang khóc.
Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, ba người lại được mời đi tham quan quá trình thu hoạch chuối ở trang trại. Những buồng chuối còn xanh được buộc lại bằng dây thừng, hai người đỡ và một người cắt, sau đó cả chùm chuối đã được thu hoạch xong và đưa ra khỏi cây.
Nghe nói phải dùng phương thức thu hoạch phức tạp như vậy là để dễ bán đi, tránh cho chuối không bị va chạm làm thâm chuối dẫn đến thối rữa.
Thế nhưng những buồng chuối chất tượng cao do bà con nông dân ở trang trại trông và thu hoạch lại không có thị trường tiêu thụ nên chỉ có thể để mặc cho nó thối rữa hoặc làm thức ăn cho gia súc. Tô Ngọc Kiều nếm thử một quả, chuối rất ngọt, cảm thấy nếu như cứ để như vậy thì thật đáng tiếc. Nhưng cô cũng không có cách nào để giúp mọi người, những người cô quen biết có thể thu mua loại chuối này, nhưng ở đây cách thủ đô quá xa, nếu như vận chuyển đến đó thì chuối sẽ hỏng hết.
"Chị Tô, chị nếm thử cái này đi, chuối khô cũng rất ngon."
Bởi vì A Hoa cảm thấy áy náy, cho nên hai ngày nay vẫn luôn lẽo đẽo bên cạnh cô.
Miếng chuối khô màu nâu được gói trong khăn tay, màu sắc này làm cho người ta có chút không muốn ăn nhưng Tô Ngọc Kiều vẫn lấy một miếng nếm thử, phát hiện ra loại chuối khô này mặc dù nhìn không đẹp mắt, nhưng ăn lại rất ngon, ngoài dẻo trong mềm, giống như những loại kẹo mềm được bày bán trong cửa hàng Hoa Kiều.
Tô Ngọc Kiều ăn xong một miếng, nói: "Cái này quả thật rất ngon, mọi người cũng làm để bán sao?"
"Chị Tô, chị cảm thấy ngon sao? Vậy lát nữa em sẽ lấy cho chị một ít để mang về ăn."
"Không cần, chị có thể mua."
Tô Ngọc Kiều lắc đầu, cảm thấy trong đầu mình vừa có một cái ý nghĩ gì đó chợt lóe lên, nhưng cô lại không thể bắt được.
Tô Ngọc Kiều thắc mắc hỏi.
"Chuối của mọi người trồng ngon như vậy, vì sao lại không bán được?