Cuối cùng Lữ Thừa Thư thấy cô cũng không chạy nữa, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm nhưng thái độ của Tô Ngọc Kiều làm cho toàn bộ kế hoạch của anh ta đều bị lật đổ. Vốn dĩ anh ta muốn tiếp tục lợi dụng Lạc Thu Nhã để móc nối quan hệ với Tô Ngọc Kiều, sau đó tự mình hoàn thành kế hoạch lúc trước. Hiện tại Lữ Thừa Thư còn tưởng rằng Tô Ngọc Kiều là con gái ương ngạnh của xưởng trưởng, anh ta muốn lấy lòng cô để được lãnh đạo trang trại chiếu cố, nếu như may mắn hơn thì còn có thể quay trở về thành phố.
Trong lòng Lữ Thừa Thư đã có tính toán rõ ràng nhưng từ sau khi Lữ Thừa Thư bị Khâu Chính Dân lừa về quê, anh ta rời đi quá vội vàng cho nên cũng chưa kịp gặp lại Lạc Thu Nhã một lần nào. Vì vậy bây giờ anh ta vẫn còn tưởng rằng là do Lạc Thu Nhã không thuyết phục được Tô Ngọc Kiều, dẫn đến bản thân mình cuối cùng vẫn không thể thoát được số mệnh phải xuống nông thôn.
Nhưng cũng may là ông trời đứng về phía anh ta, để cho anh ta gặp được Tô Ngọc Kiều ở chỗ này, cơ hội đưa tới trước mặt, anh ta nhất định phải bắt lấy.
"À, ừm, tôi là hàng xóm trước kia của Thu Nhã, lúc trước có nghe cô ấy nhắc tới cô, cô ấy nói hai người là bạn tốt, không ngờ hôm nay lại gặp được cô ở đây, ban đầu tôi còn không nhận ra..." Lữ Thừa Thư bắt đầu lôi kéo làm quen.
Lúc này rốt cuộc Tô Ngọc Kiều cũng đã nhớ ra Lữ Thừa Thư là ai, nghe anh ta nói như vậy, cô nhịn không được khinh bỉ hỏi:
"Hàng xóm? Chẳng phải hai người là một cặp sao?"
Chậc, lại muốn đến đây lấy lòng cô?
Tô Ngọc Kiều trong phút chốc đã đoán ra được mục đích cuối cùng của Lữ Thừa Thư, cô vừa cảm thấy ghê tởm lại cảm thấy rất buồn cười, người này thật sự đúng là cố chấp mà!
Cô cũng thật xui xẻo, không ngờ ở chỗ cái chỗ hoang vu hẻo lánh này mà cũng có thể gặp được anh ta.
Lữ Thừa Thư còn chưa kịp làm gì đã bị cô vạch trần, vẻ mặt cứng đờ trong giây lát, sau đó lại nở nụ cười ôn hòa, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:
"Thu Nhã nói với cô như vậy sao? Xin lỗi, có thể cô ấy đã hiểu lầm cái gì rồi, tôi chỉ xem cô ấy như là em gái."
"Hai người các người có quan hệ gì với nhau đều không liên quan tới tôi, tôi và cô ta không phải bạn tốt gì đó, cũng không thân quen đến thế, anh không cần phải tới lôi kéo làm quen với tôi, thức thời thì mau đi đi."
Tô Ngọc Kiều cảnh giác nhìn anh ta, trực tiếp đuổi người.
"Vậy sao? Có phải lúc trước hai người..."
Lữ Thừa Thư kiên trì nói tiếp, lại tiến về phía trước một bước.
Tô Ngọc Kiều nhìn chằm chằm anh ta, cảnh cáo nói:"Lần này tôi đại diện cho quân đội tới đây, những người đi cùng tôi đều là người của quân đội, anh chắc chắn muốn tìm tôi gây sự?”
Lữ Thừa Thư lập tức dừng bước, trên mặt cố gắng tỏ vẻ vô hại nhưng thực tế khi nhìn thấy thái độ dầu muối không vào của Tô Ngọc Kiều, trong lòng anh ta đã vô cùng sốt ruột:
"Cái kia, có phải cô đã hiểu lầm cái gì rồi hay không, cho dù giữa cô và Lạc Thu Nhã có mâu thuẫn thì tôi cũng sẽ không làm hại cô."
"Thật xin lỗi, tôi cũng không biết thân phận của cô, lúc trước tôi còn tưởng rằng cô cũng là thanh niên tri thức xuống nông thôn giống như tôi, bởi vì đột nhiên ở một nơi xa lạ gặp được người quen, cho nên tôi mới không nhịn được mà muốn tới chào hỏi một tiếng."
Lữ Thừa Thư nói xong lại thành khẩn xin lỗi một lần nữa: "Thật xin lỗi nếu như tôi đã làm cho cô sợ."
Nhìn anh ta diễn kịch, nếu như không phải tình huống không phù hợp thì Tô Ngọc Kiều thật sự rất muốn cười.
Anh ta cho rằng mình là cái gì thế? Có thể diễn cho thật một tí được không? Trong lòng suy tính cái gì đều viết hết lên trên mặt rồi! Thật sự xem cô là một con ngốc sao, chỉ dùng dăm ba câu đã muốn lôi kéo làm quen, là anh ta quá tự tin vào bản thân mình hay là nghĩ cô dễ lừa gạt?
"Không cần, anh mau đi đi."
Tô Ngọc Kiều phất phất tay giống như xua đuổi ruồi bọ, trong mắt tỏ rõ vẻ ghét bỏ.