Sau khi đoàn người đi ra ngoài lần nữa, trên đường đi bọn họ nhìn thấy rất nhiều bà con đang cầm dụng cụ thu hoạch chuối đi về phía rừng chuối ở bên kia. Trong đội ngũ còn có mấy thanh niên trẻ tuổi thoạt nhìn có chút không phù hợp với hoàn cảnh cho lắm, Tô Ngọc Kiều chỉ cần liếc mắt một cái đã đoán ra, những thanh niên này chắc hẳn là thanh niên tri thức xuống nông thôn.
Thế nhưng Tô Ngọc Kiều cũng chỉ nhìn một cái liền quay đầu lại tiếp tục trò chuyện với Hồ Lan Hương, cũng không phát hiện rằng trong đám thanh niên tri thức kia có một đồng chí nam đeo kính đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. "Sao vậy, nhận ra người quen sao?" Một cậu trai trẻ tuổi khác đi tới vỗ lên trên vai Lữ Thừa Thư một cái, hỏi. *Bạn trai Nhã Thu*
Lữ Thừa Thư không có phòng bị, lảo đảo về phía trước hai bước mới đứng vững. Cậu bối rối điều chỉnh gọng kính lại, tầm mắt nhìn sang bên kia, lúc này mấy người Tô Ngọc Kiều đều đã đi xa. Cậu trai trẻ kia có chút ngượng ngùng, nói:
"Cậu không sao chứ? Lúc nãy nhìn cái gì mà lại xuất thần như vậy?"
"Không có gì, chỉ là nhìn thấy một người quen."
Lữ Thừa Thư quay đầu lại, đôi mắt ẩn sau mắt kính chợt lóe lên.
Không ngờ anh ta thế mà lại có thể gặp được Tô Ngọc Kiều ở chỗ này, lúc nãy nhìn thấy cô vẫn luôn đi cùng với đám người Ông chủ Vương, lại kết hợp với tin tức nghe người khác nói, Lữ Thừa Thư đoán chắc hẳn là Tô Ngọc Kiều bị người trong nhà ép tới đây theo quân.
Thật đúng là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công mà, Lạc Thu Nhã ngu xuẩn kia không làm được gì nên chuyện, e là anh ta phải tự mình ra tay thôi.
Tô Ngọc Kiều đi theo Ông chủ Vương vào trong xưởng sản xuất da, vừa vào đã ngửi thấy mùi da trâu nồng nặc vô cùng khó chịu, cô không khỏi nhíu mày, lấy khăn tay ra che mũi lại.
Hồ Lan Hương chỉ nhìn cô một cái, không nói gì, Nghiêm Thắng Lợi cũng cảm thấy mùi này hơi khó ngửi nhưng một người đàn ông như anh vẫn có thể chịu đựng được.
"Nếu cảm thấy không chịu nổi nữa, cô có thể ra ngoài chờ chúng tôi." Nghiêm Thắng Lợi lên tiếng đề nghị.
Tô Ngọc Kiều lắc đầu, cô cảm thấy mình không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài được, cùng lắm thì chờ một lát nữa, nếu như thật sự chịu không nổi thì mới đi.
"Không sao, tôi cũng muốn ở lại xem."
Hồ Lan Hương lấy một chai dầu nhỏ từ trong túi ra, đưa cho cô:"Bôi một chút dầu này lên khăn sẽ đỡ khó chịu hơn."
Tô Ngọc Kiều nhận lấy chai dầu từ tay Hồ Lan Hương, nhỏ hai giọt lên khăn tay, quả thật dễ chịu hơn không ít.
Ở trong xưởng đợi thêm nửa giờ, rốt cuộc Tô Ngọc Kiều cũng chịu không nổi nữa, ra ngoài chờ.
Nghiêm Thắng Lợi nói là về sau cũng không còn chuyện gì quan trọng nữa, nếu như cô cảm thấy không thoải mái thì có thể về nhà họ Ngụy nghỉ ngơi trước.
Tô Ngọc Kiều gật gật đầu, sau khi ra ngoài liền trực tiếp trở về Ngụy gia, dọc đường gặp được em gái của Ngụy Trúc Căn đang định đi lên núi cắt cỏ cho trâu ăn.
Cô nhìn về phía ngọn núi thấp xanh biếc ở xa xa, thầm suy nghĩ xem có nên đi cùng cô ấy hay không.Nhũ danh của em gái Ngụy Trúc Căn là A Hoa, năm nay chỉ mới mười lăm tuổi, sau lưng cõng một cái giỏ trúc cao gần bằng cả người mình, nghe thấy Tô Ngọc Kiều hỏi như vậy, cô ấy thẹn thùng đỏ mặt nhưng vẫn gật gật đầu, chủ động mời cô cùng lên núi với mình.
Quả nhiên ra ngoài hít thở không khí trong lành tốt hơn nhiều, Tô Ngọc Kiều cảm thấy thứ mùi hương gay mũi lúc nãy bây giờ đã hoàn toàn bị gió núi thổi đi mất, cả người cô cũng nhẹ nhõm hẳn ra.
Rất nhiều loại trái cây dại mà Tô Ngọc Kiều chưa từng thấy qua mọc đầy hai bên đường lên núi. A Hoa đắc ý nói:"Con đường nhỏ này chỉ có một mình em thường xuyên đi tới, người khác cũng không biết rằng ở đây có nhiều quả dại như vậy, phía bên kia còn có một loại táo tròn có lông, mùi vị chua chua ngọt ngọt, lần trước em chỉ hái một nửa, lần này chắc hẳn một nửa còn lại cũng đã chín rồi."
Lúc này trong tay Tô Ngọc Kiều đã cầm mấy loại quả dại nhưng trong đó cô chỉ biết tên một loại là dâu dại, còn lại những quả khác đều không biết, chỉ biết là ăn vào đều rất ngọt, rất ngon.
Lúc này A Hoa giống như một đứa trẻ muốn chia sẻ kẹo của mình với bạn bè, cô phấn khích lôi kéo Tô Ngọc Kiều đi hái táo tròn. Tô Ngọc Kiều nghe cô ấy miêu tả thì cũng tò mò không biết loại quả đó ăn có ngon không, hai người cùng nhau leo dốc, đi xuyên qua các bụi cây, dần dần lệch khỏi con đường nhỏ ban đầu.