Thừa dịp Nghiêm Thắng Lợi và ông chủ Vương đang đàm phán ở phía trước, Hồ Lan Hương sẽ giải thích lại cho cô các vấn về mà cô chưa hiểu. Người làm nghề thu mua này không chỉ cần phải hiểu rõ những bản kế hoạch mà còn phải có sự hiểu biết nhất định về mặt hàng mình muốn mua, nếu không thì sẽ rất dễ bị lừa.
Ở phương diện này Tô Ngọc Kiều chỉ là một người mới, cô không hiểu gì cả, cho nên lúc này có người tình nguyện giảng dạy cho mình thì cô rất nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn ghi chép lại những điều trọng tâm. Thật ra chỉ cần nhìn kỹ là có thể biết ông chủ Vương người là một người rất thiết thực, tình hình ở trang trại bên này cũng giống như lời ông miêu tả lúc trước, quy mô không tính là lớn, nhưng được quản lý rất tốt, toàn bộ chuồng bò và gia súc đều được quét dọn rất sạch sẽ. Họ cũng đến tham quan xưởng sản xuất da, tổng cộng chỉ có bảy tám xưởng, nhưng chỉ cần nhìn chất lượng da được sản xuất ra là biết tay nghề của các thợ ở đây không tệ.
Sau khi đi tham quan hết một vòng nông trại, nụ cười trên mặt Nghiêm Thắng Lợi càng lúc càng thật hơn, ngược lại Ông chủ Vương lúc này mới dần tỉnh táo Lại.
Ban đầu ông chỉ làm tròn trách nhiệm dẫn ba người đi dạo chung quanh một vòng, lúc đó cũng không có ý định vì lợi ích của mình mà nói tốt cho trang trại, chỉ khi Nghiêm Thắng Lợi hỏi đến vấn đề quản lý, ông mới không nhịn được mà nói nhiều thêm một chút. Đợi đến lúc Ngụy Trúc Căn tới gọi bọn họ đi ăn cơm thì đã là một giờ rưỡi chiều, lúc bọn họ đến trang trại là khoảng hơn mười hai giờ, khảo sát hơn một giờ, ai nấy đều có chút đói bụng.
Ngụy Trúc Căn đi trước dẫn đường, bữa cơm trưa hôm nay ăn ở nhà anh, ai bảo Ông chủ Vương đã hơn bốn mươi rồi mà vẫn còn độc thân cơ chứ?
Nhà anh ở ngay thôn bên cạnh, cũng gần rừng chuối, cả gia đình tổng cộng có năm người ở chung trong một căn nhà trúc nhỏ hai tầng, sàn nhà được lót bằng đá và gạch đập nát, bàn ăn dài thấp đặt ở trong sân.
Mẹ của Ngụy Trúc Căn đã lấy món lạp xưởng quý của mình ra, còn đặc biệt thịt một con gà đẻ trứng trong nhà để chiêu đãi các vị khách từ xa đến đây.
Nhìn thấy một bàn đồ ăn phong phú như vậy, Nghiêm Thắng Lợi có chút ngượng ngùng nói:
"Bác gái, ông chủ Vương, chúng ta chỉ cần ăn thứ gì đó đơn giản cho no bụng là được rồi, không cần phải khách sáo như vậy đâu!"
"Vậy sao được, mọi người là khách, chút đồ này của chúng ta có là gì đâu, mọi người không chê là được rồi."
Mẹ Ngụy Trúc Căn lại bưng lên thêm một bát canh gà lớn, vừa xới cơm cho mọi người vừa cười nói.
Trên bàn cơm còn có đặt một vò rượu của nhà Ngụy Trúc Căn tự ủ, nhưng đám người Nghiêm Thắng Lợi chỉ nhấp môi một cái, bọn họ tới đây là để làm chính sự, sao có thể vì chuyện ăn uống mà lơ là được.
Ăn cơm xong, Nghiêm Thắng Lợi ở lại phía dưới nói chuyện với Ông chủ Vương, mẹ Ngụy Trúc Căn dẫn hai đồng chí nữ lên lầu hai trước. Ban đầu bọn họ dự định khảo sát xong sẽ quay về ở khách sạn trong thành phố, nhưng vừa rồi trong lúc ăn cơm Ông chủ Vương và Ngụy Trúc Căn đều vô cùng nhiệt tình mời bọn họ ở lại, Nghiêm Thắng Lợi từ chối không được, chỉ đành bàn bạc lại với Hồ Lan Hương, cuối cùng quyết định sẽ ở lại một đêm.
Trong nhà không có nhiều phòng lắm, hai đồng chí nữ được phân ở trong phòng em gái của Ngụy Trúc Căn, mặc dù không gian không lớn, nhưng có thể thấy toàn bộ căn phòng đều đã được quét dọn rất sạch sẽ, ngay cả chiếu cũng đã được thay mới.
"Phòng không lớn lắm, hai đồng chí đừng chê nhé!"
Mẹ Ngụy Trúc Căn ngượng ngùng cười nói.
Tô Ngọc Kiều đặt túi xách lên bàn, xoay người cười nói:"Tôi cảm thấy ở đây rất tốt, làm phiền bác gái rồi!"
"Không phiền! Không phiền!"
Bác gái xua xua tay, sau đó đi xuống cầu thang.
Hồ Lan Hương và Tô Ngọc Kiều tranh thủ nghỉ ngơi một lúc rồi lại xuống lầu tìm Nghiêm Thắng Lợi, buổi chiều bọn họ còn phải đi xem quy trình sản xuất da ở trang trại.